Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Tỷ tỷ, ta bị bệnh." Tần Chích dừng bước lại, bỗng nhiên nói một câu với Lăng Sương.
Lăng Sương chau mày, tối ngày hôm qua Tần Chích mới đi một chuyến tới Quỷ Môn Quan, nhưng hiển nhiên tên biến thái Tần Chích này, không có phát sinh chuyện máu chó gì.
"Nơi nào không thoải mái?" Lăng Sương tận lực không thèm nghĩ tới chuyện hồi sáng, đánh đồng Tần Chích như một nhi đồng.
" Ta cũng không biết, vẫn cứ luôn nhớ tới lúc tỷ tỷ không mặc quần áo."
"Chát!"
Lời còn chưa nói hết, Tần Chích đã ăn một bạt tai, Tần Chích vẻ mặt ngây ngốc nhìn Lăng Sương: "Tỷ tỷ vì sao lại đánh ta."
" Sau khi xuống núi, không được nói chuyện này có bất kì ai, ngươi nghĩ cũng không được nghĩ, nếu không ta giết ngươi." Lăng Sương hung tợn uy hiếp.
Tần Chích bụm mặt, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, theo Lăng Sương đi xuống núi, hai người đi được một đoạn, chợt nghe một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Tần Chích sắc mặt lạnh lẽo, một tay lấy kéo Lăng Sương ra phía sau, động tác này của hắn cũng khá thô bạo, Lăng Sương đứng ở sau lưng Tần Chích, nhưng bỗng nhiên trong lòng bay lên một cỗ ấm áp.
" Đợi lát nữa ngươi trốn ở đằng sau ta, không cần bước ra." Tần Chích trầm giọng nói, so với câu tỷ tỷ lúc nãy, thật như hai người hoàn toàn khác nhau.
" Thiếu chủ! Cuối cùng tìm được ngài! Cẩu sư gia và tả sứ đại nhân đã lật tung Quỷ Cốc lên trời luôn rồi!"
Một giọng nói vui mừng truyền đến, là một nam nhân khoảng tầm ba mươi tuổi không kịp thở nhìn Tần Chích, rồi nhìn người sau lưng Tần Chích, lông mày hắn bỗng nhiên nhíu lại.
Đi phía sau người nam nhân là khoảng mười đệ tử Quỷ Cốc, xem ra là đang tìm kiếm Tần Chích đấy.
Tần Chích một chữ cũng không thèm nói, kéo Lăng Sương tiếp tục đi lên phía trước, nam nhân nghi hoặc nhìn Tần Chích lôi kéo tay Lăng Sương, Thiếu chủ nhà bọn họ luôn luôn không tiếp xúc thân mật với bất kì ai, bây giờ đột nhiên thông suốt, thích nữ nhân? Xem ra trong khoảng thời gian hắn rời đi, trong cốc phát sinh không ít đại sự rồi.
Nam nhân mang theo đệ tử trong cốc đi theo sau lưng Tần Chích xuống núi, mới đi tới cửa ra vào của hậu sơn, Cẩu sư gia và Nguyệt Nương đang đứng chờ.
Nguyệt Nương vừa nhìn thấy Tần Chích lôi kéo tay Lăng Sương, sắc mặt liền lạnh xuống, tiến lên phía trước nói: "Thiếu chủ, Tiểu Lâm một mình dẫn ngài vào núi, đưa nguy hiểm đến cho ngài, dựa vào quy cũ trong cốc, thì..."
Tần Chích cắt ngang lời Nguyệt Nương: "Tần Chích mang nàng đi đấy."
Lăng Sương chú ý tới hai mắt Nguyệt Nương đang nhìn vào tay của nàng, nàng vội vàng từ trong tay Tần Chích rụt về, thầm nghĩ trong đoạn thời gian này, không nên đắc tội với bất kì ai đặc biệt là Nguyệt Nương, ngạn ngữ đã nói, nữ nhân cùng tiểu nhân rất khó đối phó.
" Nguyệt Nương, đã nghe rõ chưa? Thiếu chủ nói ngài ấy mang...Mà đây là ai?" Vừa mới tìm được Tần Chích nam nhân cười hì hì nói.
Từ khi Lăng Sương vào trong cốc, tuy thân phận chỉ là nha hoàn hầu cận của Tần Chích, nhưng để cho tiện làm việc, nàng vẫn luôn cải trang nam nhân, không phải ở trong cốc nàng chọc phải phiền toái, cho dù cả như vậy, cũng có không ít người có ý đồ với nàng, đơn giản là vì Tần Chích nên không dám lỗ mãng.
" Nàng gọi là Tiểu Lâm, là nha hoàn hầu cận của Thiếu chủ, như thế nào? Ngay cả nha hoàn hầu cận của Thiếu chủ mà hữu sứ cũng muốn đánh chủ ý lên sao?" Cẩu sư gia cười hỏi.
Lăng Sương nghe cách xưng hô của Cẩu sư gia, đã biết rõ thân phận của nam nhân này, trong Quỷ Cốc có hai vị tả sứ một trái một phải, tả sứ Nguyệt Nương, Lăng Sương đã sớm nhận thức, còn hữu sứ này chính là Nhan Lãng, nghe nói gần đây hắn ở bên ngoài chấp hành làm nhiệm vụ, không nghĩ tới cũng đã trở về Quỷ Cốc.
Nhan Lãng lá gan lớn nhưng cũng không dám chọc giận Tần Chích, tính cách Tần Chích thô bạo, làm việc không theo trìn tự quy tắc, vạn nhất làm hắn tức giận, nói không chừng cái đầu này của hắn cũng sẽ không còn.
" Cẩu sư gia nói cái gì đó? Ta chỉ quan tâm sự an nguy của Thiếu chủ thôi nha." Nhan Lãng bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đáp lễ nói.
Lăng Sương rất dễ cũng đã đoán ra, mấy người này bằng mặt không bằng lòng, đoán chừng cũng đang bí mật đấu đá lẫn nhau rất hung ác đây, nhưng bọn hắn càng như thế, Lăng Sương lại càng có lợi.
" Thiếu chủ một đêm không về, chắc hẳn rất mệt mỏi, thỉnh Thiếu chủ đi về nghỉ trước, sau đó chúng ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngài." Nguyệt Nương không muốn ở đây dây dưa lắm chuyện, có Tần Chích ở đây, nàng không có khả năng động vào Lăng Sương, nhưng Lăng Sương đang ở trong Quỷ Cốc, chung quy vẫn là làm sai chuyện.
Tần Chích nhìn Lăng Sương, Lăng Sương đành phải cười khan nói: "Tả sứ đại nhân nói phải, ta đưa Thiếu chủ trở về."
Lúc này Tần Chích mới an tâm đi theo Lăng Sương, đi về hướng Sinh Tử Điện, Nhan Lãng nhìn bóng lưng Lăng Sương, như có điều suy nghĩ cười cười, rồi nói với Cẩu sư gia: "Hai vị nuôi hổ bên người, thất đại trưởng lão đã biết thân phận của nàng sẽ có phản ứng gì?"
"Hữu sứ là có ý tứ gì?" Cẩu sư gia hỏi ngược lại.
Nhan Lãng cười cười: "Không có ý gì, ta mới về trong cốc, trở về nghĩ một chút, chờ Thiếu chủ triệu kiến."
Nhan Lãng nói xong mang lấy thủ hạ đi trở về, Cẩu sư gia khép hờ mắt nhìn Nhan Lãng, không biết hắn lại đang muốn làm cái gì đây.
Nhìn Nhan Lãng đi, Nguyệt Nương cũng mang theo người rời đi, Cẩu sư gia đứng nguyên tại chỗ một hồi, mang theo người đi tới dược lô, độc của Thất trưởng lão trên cơ bản đã thanh trừ sạch sẽ, bây giờ chỉ cần nghĩ dưỡng ở trong dược lô thôi.
Sinh Tử Điện.
Lăng Sương vừa về tới Sinh Tử Điện, liền đi ngủ, đêm qua căn bản nàng không có nghỉ ngơi tốt, hơn nữa tiêu hao không ít thể lực, đã sớm mệt mỏi đến cùng cực, thân thể của nguyên chủ thật yếu ớt, trước kia khi học ở trường đại học, đôi khi vì ghi thêm luận văn để kiếm tiền, nàng thậm chí mấy đêm đều thức trắng nhưng vẫn không có vấn đề gì cả.
Lăng Sương mơ mơ màng màng ngủ cảm thấy trên ngực mình như bị cái gì đó đè lên, Lăng Sương cố gắng mở to mắt, thì thấy tay Tần Chích đặt trên ngực nàng, Lăng Sương vô thức nhìn thoáng qua Tần Chích, quả nhiên Tần Chích lại ngủ rồi.
Gần đây gia hỏa này cứ mỗi lần ngủ đều ưa thích sờ ngực nàng, nếu không phải Tần Chích không có khái niệm nam nữ không thì Lăng Sương đã coi hắn là đại sắc lang rồi. Lăng Sương thử nhiều lần lấy cánh tay Tần Chích ra, Tần Chích đều đặt trở lại, quá buồn ngủ, nàng cũng mặc kệ, dù sao Tần Chích cái gì cũng không biết.
Lăng Sương không biết ngủ bao lâu, tỉnh lại, đã không thấy Tần Chích, Lăng Sương nhẹ nhàng thở ra, đi rửa mặt rồi nhanh chóng đến dược lô, Thất trưởng lão vẫn còn ở dược lô, nàng sẽ có ly do chính đáng để ghé qua đó, thuận đường có thể nhìn thấy Nguyễn Cẩm.
Lăng Sương từ Sinh Tử Điện đi ra, đi thẳng đến dược lô, Tôn lão đang ở nội đường châm cứu cho Thất trưởng lão, nằm bên cạnh Thất trưởng lão chính là Nguyễn Cẩm.
Lăng Sương vừa đi vào cửa đã trông thấy Nguyễn Cẩm, Nguyễn Cẩm nhắm mắt, không biết đang thiếp đi, Tôn lão thấy Lăng Sương đã đến, nói: "Tiểu Lâm đã đến, tới xem một chút đi."
Lăng Sương vội vàng phục hồi tinh thần lại: "Được, Tôn lão."
Nguyễn Cẩm nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức mở to mắt, Lăng Sương và hắn bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Cẩm cố hết sức khống chế chính mình, không cho mình gọi tên Lăng Sương