Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đỗ Thiên tới Chính Các của Phù Phong đã là gần trưa, hắn bước vào một gian phòng nhỏ giao thẻ bài tạp vụ ra. Một lão phụ nhân tóc đã bạc nhìn khá hiền từ xem xét một chút rồi thu thẻ bài lại nói :
“ Công việc của tiểu hữu là buổi sáng sớm mang tài liệu tới luyện phù đường, ở đó phục vụ tới chiều tối, nếu các đệ tử cần gì thì tiểu hữu phải tới Phù Khố Lâu mang tới, đến lúc các đệ tử trở về thì dọn dẹp tài liệu dư thừa cùng phù lục thành phẩm, xử lý phế phù và phế liệu, báo lại cho Phù Khố là coi như hoàn thành công việc một ngày, ba mươi ngày một tháng, tiểu hữu có thắc mắc gì không ?”
“ Không có, đa tạ tiền bối” Đỗ Thiên ôm quyền nói
Lão phụ nhân mỉm cười : “ Tốt, vậy công việc của cầu bắt đầu từ ngày mai”
Đỗ Thiên trở về gian thạch thất của mình ở khu tạp vụ, tắm rửa chốc lát rồi leo lên giường tu luyện. Xem ra tạp vụ ở Phù Phong cũng tương đối nhẹ nhàng, chỉ là mất cả một ngày, như vậy hắn chỉ có thể tranh thủ tu luyện vào buổi tối. Năm năm, trong năm năm phải trở thành tu sĩ luyện khí kỳ, mục tiêu hắn đặt ra dường như ngày càng xa vời. Nhưng Đỗ Thiên cũng không hề nản chí, hắn rất cố chấp, đã quyết là sẽ làm bằng được, cố chấp y hệt phụ thân hắn.
Khi ánh tịch dương buông xuống, hoàng hôn càng làm cho Xích Diễm Môn thêm đẹp, một vẻ đẹp cô đơn và hơi buồn, mang phong thái khác hẳn lúc bình thường. Đỗ Thiên mở hai mắt tỉnh lại từ nhập định, kết quả vẫn như trước, hắn chỉ hơi cảm nhận được sự tồn tại của linh khí xung quanh mình mà thôi, nhưng hắn không tỏ vẻ thất vọng, lúc trước không hề có cảm giác gì, dần dần cảm ứng với linh khí xung quanh đã rõ hơn một chút, chỉ một chút nhưng chứng tỏ hắn thực sự có thể câu thông với linh khí bên ngoài, nếu kiên trì thì trong năm năm rất có thể thành công tiến nhập luyện khí kỳ. Hắn tự an ủi mình một chút rồi không tiếp tục tu luyện mà đi nghỉ sớm, ngày mai đã chính thức làm tạp vụ, hắn không muốn xảy ra sai lầm gì.
Luyện Phù Đường là một dãy lầu các rộng lớn nằm trên sườn nam của ngọn Phù Phong, bên trái là vực sâu vạn trượng, bên phải là núi đá cheo leo, nếu không thể phi hành thì chỉ có độc một con đường xuyên qua rừng cây leo lên. Luyện Phù Đường ý nghĩa cũng như tên, chính là nơi để đệ tử Phù Phong luyện tập chế phù. Cũng không phải tất cả các đệ tử đều có thể tới nơi này học tập, mà phải là những đệ tử có thiên phú về phù đạo, hơn nữa tu vi cũng phải nằm trong lớp tinh anh, có khả năng tiến giai trúc cơ kỳ. Điều này thực ra cũng dễ hiểu, tài liệu luyện chế phù lục đa phần đều trân quý và số lượng không nhiều, nếu bồi tài một gã không có thiên phú về phù lục thì rất tốn kém, hoặc bồi tài một gã có thiên phú mà tu vi không qua nổi trúc cơ kỳ thì thọ nguyên cũng chỉ hơn phàm nhân một chút, chưa kịp có cống hiến gì đã hao hết thọ nguyên mà chết. Chính vì vậy chỉ có khoảng ba mươi đệ tử có thể tiến nhập nơi đây học tập chế phù, thành phẩm sẽ được nộp nào Phù Khố, sau đó sẽ chuyển tới ngọn Chủ Phong làm phần thưởng cho đệ tử lập công, hoặc phân phát hằng năm, hoặc bán đổi lấy linh thạch. Còn phế liệu trong quá trình chế luyện và phế phù do luyện chế thất bại sẽ được người làm tạp vụ như Đỗ Thiên xử lý. Thực ra xử lý chính là quẳng xuống vực sâu gần đó, công việc coi như rất nhẹ nhàng.
Mặt trời vừa mới hé lộ, những tia sáng bình minh chiếu tới, trước Luyện Phù Đường đã có một thiếu niên dung mạo tuấn tú mặc y phục màu xám bước tới, trên người mang năm sáu túi trữ vật lớn nhỏ, đúng là Đỗ Thiên đến làm tạp vụ. Hắn đẩy cửa bước vào, trước tiên lấy chổi quét dọn một lượt. Luyện Phù Đường ở gần khoản sân là một gian nhà cực kỳ rộng lớn, cả trăm người đến vẫn còn thấy rộng rãi, đây là gian để các đệ tử tập trung lại chế phù, xung quanh gian phòng rộng này còn có mấy chục gian phòng nhỏ để phục vụ những đệ tử chế phù đặc biệt, khi luyện chế thất bại sẽ gây ra hậy quả như phát nổ, cháy... những gian phòng đó đều có trận pháp bảo hộ. Đỗ Thiên phải mất tới gần nửa giờ đồng hồ mới có thể dọn dẹp sạch sẽ tất cả. Lúc này đã có những đạo hào quanh đủ màu sắc từ phía dưới phi hành lên, càng ngày càng đông. Những đệ tử này đều nằm trong lớp tinh anh môn phái bồi tài nên đan dược linh thạch được cấp không ít, không có quá nhiều áp lực như tán tu và những kẻ làm tạp vụ như Đỗ Thiên, đương nhiên tâm tình thoải mái, gặp nhau bắt đầu cất tiếng chào nỏi, nói chuyện. Đỗ Thiên dõi mắt quan sát thấy đệ tử Phù Phong tới nơi này đa phần là nữ tử, hơn nữa toàn bộ dung nhan đều không tệ, hèn gì khi thấy hắn được phân làm tạp vụ ở Luyện Phù Đường, hầu như mọi ánh mắt đều tỏ ra thèm thuồng ghen ghét. Làm việc ở đây cũng là một sự hưởng thụ a! Công việc thì nhẹ nhàng, lại suốt ngày được ngắm mỹ nữ. Nhưng đó là suy nghĩ của những người khác, còn bản thân Đỗ Thiên hắn không có chút hứng thú, hắn chỉ một lòng tu luyện mà thôi. Một độn quang màu tím từ phía xa bay tới, đang định tiến nhập vào khu Luyện Phù Đường thì khi thấy Đỗ Thiên đứng ở một góc sân “ Nga “ lên một tiếng kinh ngạc rồi bay tới. Hào quang thu lại hiện ra một người thanh niên khuôn mặt thuần phác, đúng là Hạ Vũ, gã cười nói :
“ Ha ha, Đỗ sư đệ xem ra phúc duyên không tệ, lần đầu làm tạp vụ đã được phân tới nơi này a! “
Đỗ Thiên thấy Hạ Vũ thì lập tức cúi người cung kính :
“ Hạ sư huynh, tại hạ cũng đoán là sư huynh thuộc lớp tinh anh mà “
Đối với Hạ Vũ Đỗ Thiên rất có thiện cảm nên nói chuyện vô cùng khách khí. Tạp vụ dù có thân phận thấp kém nhất nhưng cũng được coi là đệ tử của Xích Diễm Môn nên đương nhiên cách xưng hô của Đỗ Thiên phải sửa đổi so với trước đây. Hạ Vũ mỉm cười, đang muốn nói chuyện thì một đạo độn quang màu vàng nhạt bay lại gần hai người, hiện ra một nữ tử rất xinh đẹp. Nàng khoảng chừng hai mươi hai mốt tuổi, mắc y phục màu vàng nhạt, chân dẫm trên pháp khí giống khăn lụa màu trắng tinh, khuôn mặt thanh khiết, mái tóc đen tung bay nhất thời có cảm giác giống như tiên nữ giáng trần, tuy còn kém Vô phong chủ một chút nhưng cũng không nhiều, xứng đáng là một đại mỹ nhân. Nàng cất giọng dễ nghe nói :
“ Hạ sư huynh, hôm qua viêm dương phù sư huynh đã luyện thành ? Ồ, người này là ai ?”
Câu sau là khi nàng thấy Đỗ Thiên thì ngạc nhiên cất tiếng hỏi, dù sao trước đến nay công việc tạp vụ ở Luyện Phù Đường này đều do một vài thực hiện vốn đã quen mặt, hơn nữa vẻ ngoài của Đỗ Thiên cũng quá mức anh tuấn. Hạ Vũ liếc nhìn Đỗ Thiên có chút ghen tỵ, rồi quay sang nữ tử kia cười nói :
“ Hóa ra là Đinh sư muội, hôm qua ngu huynh đúng là may mắn thành công luyện chế được một trương viêm dương hỏa phù, đây là sư đệ Đỗ Thiên, mới tiến nhập bổn môn, nay làm tạp vụ ở đây”
Đỗ Thiên cũng không giám làm cao, ôm quyền thi lễ :
“ Tiểu đệ Đỗ Thiên, ra mắt Đinh sư tỷ “
Nữ tử họ Đinh hình như thấy mình hơi thất thố nên khẽ ừm một tiếng, rồi lập tức chuyển đề tài nói :
“ Nếu vậy tý nữa nhờ sư huynh chỉ giáo, tiểu muội cũng đang muốn luyện chế một trương hỏa phù”
Hạ Vũ tất nhiên không mọc đủ gan từ chối yêu cầu người đẹp, hai người trò chuyện một lúc rồi cùng nhau vào Luyện Phù Đường. Đỗ Thiên nhìn vầng mặt trời đã lên được một đoạn phía xa, ước chừng thời gian cũng đã tới, liền quay vào Luyện Phù Đường. Trong gian phòng rộng đã kê sẵn nhiều bàn chế phù khoảng cách nhau nhất định, mọi đệ tử đều đã vào chỗ, lấy tài liệu cần thiết, mực, bút bắt đầu luyện chế. Luyện Chế Phù có hai giai đoạn chính là xử lý tài liệu, ví như biến da yêu thú thành giấy, cốt tủy yêu thú thành mực, giai đoạn thứ hai là họa phù, dùng linh lực điều động thông qua bút mực vẽ nên những ký hiệu đặc thù. Ấy là tóm tắt đơn giản nhất mà Đỗ Thiên hiểu được, còn thực ra chế phù chi đạo không hẳn chỉ có như vậy.