Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thứ hai ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.
Buổi chiều hôm nay mình cùng thầy Phương bị bà dì kia chặn lại, sau đó bà ấy mang bọn mình đi ăn kentucky, người thích ăn kentucky chắc cũng không phải người xấu đi, nể phần kentucky bà ấy mời bọn mình ăn, mình quyết định xóa đi chút chút chán ghét đối với bà ấy, nhưng cái hamburger kia không thể ăn, mình còn tưởng to như vậy nhất định sẽ ăn ngon chứ… Được cái mình quen biết một đám thủ hạ nha, bọn nó gọi mình là đại ca, mình lần đầu tiên làm đại ca đấy!
Ăn xong kentucky, mình cùng thầy Phương nhìn thấy đồ đểu Ân Dự và bạn gái cậu ta, thầy Phương nói là bạn gái. Mình biết bạn ấy, bạn ấy là Diêu Tiếu Tiếu xinh đẹp nhất ở lớp bên. Mình rất không vui, vì đồ đểu Ân Dự lại dám kết giao bạn gái sớm hơn mình, mình sao có thể rớt lại phía sau vậy a! Mai mình phải đi tìm Hàn Lệ Na ở lớp 3 nói mình thích bạn ấy, hừ! Nhưng về đến nhà mình lại cảm thấy vẫn nên viết thư tình tốt hơn, ở trước mặt nói lời này nhỡ bị từ chối làm sao bây giờ a, rất mất mặt.
Còn nữa, mình thấy bạn Diêu Tiếu Tiếu kia là lạ, buổi chiều Ân Dự nhìn thấy bọn mình liền đi tới, còn đứng bên cạnh mình, để làm chi, tôi với cậu rất thân sao, đừng có đứng bên này, thật đáng ghét! Sau đó Diêu Tiếu Tiếu đột nhiên nói với bọn mình một câu: “Mình chúc phúc cho hai bạn
” sau đó chạy… Vậy nên mình cảm thấy con gái lớn lên xinh đẹp là chưa đủ, còn phải có cái đầu bình thường.
Hôm nay viết thiệt nhiều nha, mình muốn tiếp theo đi viết thư tình, vậy nên không viết nữa.
Lời phê của giáo viên:
Sáng mai mang thư tình cho thầy, thầy giúp con sửa sửa, thế nào? ^_^ (nhịn không được lại lần nữa xuất hiện cái hình mặt cười)
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =======
Buổi tối cùng ngày, Phương Hãn đưa bạn nhỏ Giang về nhà, tiếp theo call một cú điện thoại cho Giang Thiên Dự.
“Tối nay tới nhà tôi, một mình.”
Nghe vậy, Giang Thiên Dự ngoài vui mừng còn có chút chột dạ, chút chột dạ ấy sau khi nhìn thấy người yêu dấu có khuynh hướng khuếch đại.
Hành lang chật hẹp không người, một cánh cửa màu nâu đậm mở ra, mà Giang Thiên Dự đứng trước cửa lại không đi vào, bởi vì lúc này, đồng chí người yêu yêu dấu của anh đang một tay bắc ngang cửa, dùng vẻ mặt vô cùng bí hiểm nhìn mình. Chỉ thấy cậu ấy nhẹ vén tóc trước trán, nâng hàm híp mắt: “Trước khi vào, anh có lời gì muốn nói với tôi không?”
“É, nói cái gì?” Ánh mắt Giang Thiên Dự liếc lên phía trên bên phải, “Hình như không có chuyện gì muốn nói nha.” Chuyện Địch Linh mặc dù anh rất muốn nói với Phương Hãn, nhưng hôm qua anh tra được một tin tức chứng tỏ trong chuyện này có điều mập mờ, vậy nên trước khi xác nhận anh không muốn khiến Phương Hãn phiền lòng.
Người tựa ở cạnh cửa nghe vậy cười, khuôn mặt lúc thường tuấn tú dẫn theo ít ít yêu khí, dưới ánh đèn u ám ở hành lang tỏa ra một luồng khí hấp dẫn khó nói: “Ô? Theo tôi được biết, dựa trên tâm lý học, một người đang nhớ lại một chuyện thì ánh mắt sẽ nhìn bên trái, mà khi người đó nói dối thì phương hướng ngược lại, anh – yêu, anh giấu tôi cái gì?” Giọng điệu nói mấy chữ cuối cùng mang theo tâm tình.
Giang Thiên Dự sững sờ, chẳng lẽ ngoại trừ chuyện này mình còn có thứ gì gạt cậu ấy sao? Mắt nhìn đối phương có xu hướng tức giận, anh nhanh chóng kéo người vào trong, đem cửa khóa kỹ, lại kéo người ngồi xuống, cười nói: “Anh thật sự không biết chuyện gì, nếu không, em nhắc anh đi?”
Phương Hãn nghiêng người phóng cho anh một đao mắt: “Đối phương đều đã tìm tới cửa, anh còn muốn giấu đến khi nào?” Giang Thiên Dự hơi suy nghĩ đã hiểu được hàm nghĩa trong lời cậu ấy: “Cô ta đã tới tìm em?”
“Ừ, khoảng một tiếng trước.” Phương Hãn hai tay ôm ngực, mang chuyện tình phát sinh buổi chiều miêu tả đại khái một lần. Đang nói đến đối phương uy hiếp mình rời khỏi người yêu, Giang Thiên Dự nhíu chặt mày, khuôn mặt không vui: “Không nghĩ tới cô ta sẽ tới tìm em, cũng phải, cô ta vẫn luôn là người mạnh mẽ như vậy, muốn làm gì thì làm đó.” Năm đó muốn cưới cũng là cô ta, muốn ly hôn cũng là cô ta.
“Cô ta đến đây lúc nào?” Lúc này Phương Hãn đã bình tĩnh lại.
“Hơn một tuần trước.”
“Đã nhiều ngày như vậy, anh còn không có ý định nói cho tôi biết?” Sau đó tự một mình mình gánh chịu? Phương Hãn nhìn đối phương, giọng nói hơi cao lên.
“Không, anh không phải không nói cho em biết.” Tay Giang Thiên Dự vòng qua Phương Hãn đang tức giận, vội giải thích, “Chỉ là anh cảm thấy Địch Linh có chút kỳ quặc, vậy nên khi sự tình chưa hiểu rõ, anh không muốn khiến em vì cô ta mà phiền não.”
Nghe giải thích xong, sắc mặt Phương Hãn hơi hoàn hoãn, nhưng cậu vẫn đưa tay xoay mặt Giang Thiên Dự về phía mình: “Giang Thiên Dự anh nghe cho kỹ, đã là chúng ta ở cùng nhau, vậy cùng nhau gánh vác sung sướng và đau khổ của đối phương, tôi cũng muốn chia xẻ với người yêu hỉ nộ ái ố của người đó.”
Đây cũng là lần đầu tiên Phương Hãn thẳng thắn biểu lộ cõi lòng với anh, nội tâm Giang Thiên Dự bị kích động cùng nhu tình nhồi đầy, đang muốn ôm lấy đối phương tới một nụ hôn thề ước ngọt ngào, lại bị đẩy mặt ra, chỉ thấy người nọ bên cạnh vẻ mặt uy hiếp nói: “Lầu sau gặp chuyện lớn như vậy còn không nói cho tôi, hừ…”
Giang Thiên Dự nhanh chóng lau mồ hôi bày tỏ thái độ không có lần sau, lúc này thầy Phương mới hài lòng gật đầu. Nguy cơ đã giải trừ, kế tiếp nên đến tiết mục hứng thú còn lại đi, trong lòng họ Giang nào đó nhẩm bảng cửu chương làm thế nào kéo người yêu lên giường, lại nghe giọng nói đối phương mang theo nghi hoặc: “Có một việc tôi rất để ý, người vợ trước của anh luôn miệng nói muốn dẫn tiểu Vũ đi, thậm chí không ngại phục hôn với anh, nhưng tôi cảm thấy được thái độ cô ta với tiểu Vũ, không giống một người mẹ cố chấp tất cả vì đứa con.”
Phương Hãn vừa nhắc, vẻ mặt Giang Thiên Dự liền nghiêm túc: “Ừ, thật ra đây cũng là một điểm anh nghi hoặc.” Trước bị Địch Linh đột nhiên tới đảo lộn địa thế, sau đó bị uy hiếp của cô ta khiến tâm phiền ý loạn, anh căn bản không nghĩ đến những tình tiết nhỏ, bây giờ bình tĩnh lại cẩn thận cân nhắc, hành vi ngôn ngữ của đối phương xác thật có chút kỳ quái.
“Hơn nữa, tuy cô ta uy hiếp anh, nhưng không lập tức phát ảnh đi khắp nơi, mà là chờ ngày đầu tiên tôi trở về tìm tới cửa…” Phương Hãn nâng cái cằm tinh tế tự hỏi, “Có lẽ có thể giải thích do cô ta còn tình cảm với anh không muốn làm ầm ĩ, nhưng chuyện cô ta sau mười năm lại tìm đến người thân mà nói đã quá đủ kỳ quái… Tôi cảm thấy hành vi của cô ta có điều gì không đúng, anh nói xem?”
“Ừ, mục đích của cô ta có thể không đơn thuần như vậy.” Sắc mặt Giang Thiên Dự ngưng trọng, lập tức nghĩ tới điều gì sáp qua nhìn Phương Hãn nói, “Anh còn tra được một việc, Địch Linh cô ấy, căn bản không có ly hôn.”
Phương Hãn kinh ngạc nhìn anh: “Vậy chuyện cô ta nói muốn phục hôn với anh chẳng phải là bịa đặt?”
“Vậy nên hiện tại anh còn đang điều tra, vốn anh nghĩ đợi khi biết rõ sẽ nói với em, kết quả không nghĩ tới cô ta đã tới tìm em trước.” Giang Thiên Dự buông tay, có một số việc thường xảy ra ngoài dự đoán của con người.
“Vậy bây giờ anh có tính toán gì không?” Phương Hãn dựa lên lưng sô pha, sao trong hiện thực lại có thể gặp được chuyện vừa kinh điển vừa kỳ quái như vậy, cậu có nên đi thắp nén hương cầu sang năm bình an?
“Trước hết chờ xem tình hình,” Giang Thiên Dự cũng dựa vào, trên mặt thần bí, “Nếu không có gì bất ngờ, ba ngày sau có thể biết được kết quả.”
Phương Hãn nhướng cao một bên mày nhưng chỉ nhìn anh ta mà không hỏi, có nhiều thứ biết quá sớm ngược lại mất đi hứng thú vốn có, dù sao chỉ cần ba ngày, không bằng cậu cứ đợi, nhìn xem sau lưng chuyện tình kinh điển này ẩn giấu cái gì.
“Bà xã anh đói…” Thảo luận xong chính sự, Giang Thiên Dự lúc này mới phát hiện mình đã đói ục ục, phải biết rằng anh vừa tan ca lập tức tới chỗ Phương Hãn, cũng không kịp uống một ngụm nước, nhìn đồng hồ đã sắp 7 giờ, nếu không nhét chút gì đó, anh thật sự đói đến co rút.
“Đồ ăn đều ở trên bàn, vẫn còn nóng.” Phương Hãn một bộ mặt ‘biết mà’, đưa tay ý bảo Giang Thiên Dự cứ ăn hết đừng khách khí. Đợi đối phương bắt đầu ăn, cậu đi vào phòng, Giang Thiên Dự hiếu kỳ nói: “Em không ăn?” Nhận được trả lời: “Ở Kentucky ăn no rồi.”
Đợi Giang Thiên Dự ăn xong rửa sạch chén đũa lau qua cái bàn, thấy được hình ảnh Phương Hãn nhoài người trước máy tính, hai tay lướt trên bàn phím, một bộ dáng rất bận rộn. Anh sáp qua nhìn, cả một khung nói chuyện phiếm xanh xanh đỏ đỏ, chi chít chữ cùng chữ, không ngừng nhảy ra dòng mới.
“Chuyện gì vui vẻ vậy?” Giang Thiên Dự vươn tay từ sau lưng ôm lấy người yêu đang bận đánh chữ, cằm chống trên đầu đối phương, rước lấy một trận kháng nghị.
“Này, chuyển cằm đi, rất đau a.” Bị cằm của đối phương chống lên đầu có chút đau, Phương Hãn khó chịu nói. Giang Thiên Dự thấp giọng cười, tay phải nắm cằm đối phương xoay qua, miệng tiến tới, vừa vặn hôn lên. Phương Hãn bị hôn bất thình lình mà hít thở đình trệ, tiếp theo thả lỏng để môi lưỡi đối phương tàn phá bừa bãi trong miệng mình. Hôn hơn mười giây sau, bởi vì động tác có độ khó cao mà có chút hít thở không thông, Phương Hãn tiên phong đẩy đối phương ra. Cậu lau chất lỏng tràn bên môi, mặt đỏ lên: “Làm gì mà như cả mấy trăm năm chưa hôn qua…”
“Khao khát với em vĩnh viễn không đủ.” Giang Thiên Dự liếm liếm khóe miệng, nói ra một câu cực buồn nôn, rước lấy Phương Hãn một trận xem thường. Cảm thấy bản thân hơi có chút động tình, anh dùng giọng khàn khàn ám chỉ người yêu, bọn họ đã lâu không có âu yếm nha.
Phương Hãn bắt lấy bàn tay không thành thật của đối phương: “Anh từ từ, tôi đang xem kịch vui đó!”
“Kịch vui gì, so với ông xã quan trọng hơn?” Miệng Giang Thiên Dự gặm lên cái lỗ tai gần trong gang tấc, hài lòng thấy người trong lòng khẽ run.
“Anh…” Phương Hãn quýnh lên chỉ có thể lấy tay bấu hai má người phía trên, lại kéo ra hai bên, “An phận chút a cái tên này!”
“É…” Giang Thiên Dự bị giữ chặt hai má, chỉ có thể tạm thời dừng động tác, nhưng vẫn luôn dùng ánh mắt tỏ ý mình thật sự quá oan ức. Nhìn khuôn mặt tuấn tú biến dạng trong tay, Phương Hãn ngoài bật cười, còn kéo anh ta đến ngồi yên trên ghế bên cạnh: “Xem kịch vui.”
Giang Thiên Dự không còn cách nào đành mang lực chú ý ném vào game, hóa ra cái mà Phương Hãn gọi là kịch vui đang xảy ra trên người cậu bạn thân của cậu ấy, Cù Châu. Trải qua một khoảng thời gian rèn luyện, bạn học Cù Châu lấy tinh thần ngoan cường bất khuất, khắc phục trở ngại bản đồ nhiều đường khó đi trong Thiên Long, từ một con gà thuận lợi trưởng thành một người chơi mới (hình như không sai…). Đang lúc cậu như cá gặp nước dần dần dung nạp trong cái game này thì, một nhân vật không tưởng xuất hiện, theo ‘mật thám’ Cho ta một ánh nguyệt lượng tiết lộ, nhân vật kia tự xưng là bạn xưa của Cù Châu, trước kia cùng cậu ta chơi một cái game, cũng chính là Thần X. Đối phương nói từ lúc Cù Châu rời khỏi Thần X tới Thiên Long, anh ta cảm thấy vô cùng vô cùng cô đơn, vì vậy liền mua một acc bám theo cậu ta đến Thiên Long.
Theo lý mà nói, có một người bạn trọng tình trọng nghĩa như vậy là chuyện tốt khó có được, thế là Nguyệt lượng để đối phương vào bang, kết quả Cù Châu vừa lên tiếng chào hỏi, hai người đối cái mặt, riêng tư hàn huyên mấy câu, bạn Cù nào đó trong nháy mắt mồ hôi rớt như mưa, lập tức logout. Hôm sau lén lút thừa dịp người nọ không onl mà login, ở trong bang đại náo muốn Nguyệt lượng đá bay đối phương, nếu không bản thân sẽ lui bang, hỏi cậu ta lý do nhưng sống chết không chịu nói, Nguyệt lượng không còn cách nào, đành phải đá bay người kia. Ai biết sau khi đối phương biết gì cũng không nói, cười một cái xoay người vào bang Giang Thiên Dự, Cù Châu lúc này chỉ có thể trợn tròn mắt, bang người ta cậu có muốn quậy cũng không quậy được, chỉ có thể ngậm miệng, vì vậy lời nói ở kênh liên minh càng phát càng biến ít.
Mà chúng hủ nữ thì nói: Cái này chính là JQ! Nếu bên trong không có điều mờ ám các cô liền từ nay về sau rời khỏi đàn hủ, trở về làm một người thuần khiết lương thiện a !! (muốn cũng không thể a!)
Phương Hãn vì nguyên nhân đi công tác nên cũng không biết chuyện này, mà với người thân quen chuyện mất mặt bạn trẻ Cù Châu càng chắc chắn không chủ động tự đào mở vết sẹo, vì vậy người thường xuyên qua lại với cậu ta thành người biết trễ nhất. Mà giờ phút này kịch vui trong miệng Phương Hãn chính là đề tài trong kênh bang hội hủ nữ không ngừng thảo luận —— bạn trẻ Cù Châu bị người giết, hơn nữa vừa ra khỏi thành đã bị giết, hung thủ giết người chính là người cậu ta gọi là ‘bạn’. Ngay từ khi tin giết người vừa ra, Nguyệt lượng vốn mang trách nhiệm bang chủ ở kênh đồng minh ân cần hỏi thăm hai câu, kết quả đối phương cười tủm tỉm trả lại một câu “Đánh là thương mắng là yêu, đây chính là phương thức biểu đạt tình yêu của tớ.”, thế là bạn trẻ Cù Châu hoàn toàn bị người trong bang vứt bỏ.
.
[Đồng minh] [trên con đường nghìn năm]: Cậu cút cút cút ngay cho ông! Cút càng xa càng tốt !!
[Đồng minh] [truyền thuyết quỷ thần]: Không cút, cút cậu sẽ đau lòng.
[Đồng minh] [trên con đường nghìn năm]: Mẹ, cơm tất niên ông đều đã ói ra !! Cậu đi chết đi!
[Đồng minh] [truyền thuyết quỷ thần]: Không chết, chết cậu sẽ đau lòng.
[Đồng minh] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^ Rất náo nhiệt nha.
[Đồng minh] [trên con đường nghìn năm]: Anh yêu…
[Đồng minh] [hồ ly tu thành tinh]: Đừng gọi bậy
.
Lúc này trên kênh đồng minh tranh cãi vô cùng náo nhiệt, Phương Hãn hưng trí bừng bừng gõ bàn phím, Giang Thiên Dự cắm cọc ở một bên nhìn mà không vui, anh đột nhiên ôm lấy người bên cạnh, dùng sức một cái lại có thể nâng người lên (loại tư thế vác bao tải). Phương Hãn chỉ cảm thấy mắt hoa lên đã bị người vác đến trên giường, không đợi cậu hắc tuyến xong, một thân hình nặng trịch đè xuống.
“Khỉ, anh là heo à! Nặng như vậy!” Bị đè đau hai bên sườn, Phương Hãn đấm người nào đó một cái, người nào đó cười hì hì hôn xuống.
Hôn hôn đến hai người đều có phản ứng, Giang Thiên Dự hôn liếm cổ người dưới thân, mơ hồ không rõ nói một câu: “Em yêu, chúng ta đã lâu không có làm, đêm nay…” Nói xong kéo tay cậu đến hạ thân của mình, Phương Hãn chỉ cảm thấy ngón tay chạm vào một chỗ nóng bỏng cực lớn, mặt cậu nóng lên, phát hiện mình cũng đã cương.
“Ưm…” Quần áo từng cái từng cái bị lột bỏ, tay Phương Hãn ôm ở cổ đối phương, ngầm đồng ý hết thảy chuyện phát sinh tiếp theo.