Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lại nhắc đến Chế Vân lúc bấy giờ ở phủ Châu Sa. Sau hôm xảy ra biến cố nàng bị người của La Khải bám riết không rời, lại hay tin bọn bốn người Lê Hiểu Bình đã rời khỏi phủ. Trong lòng cồn cào không yên, muốn rời phủ tìm Lê Hiểu Bình cũng không xong. May nhờ công chúa nước Ăngkor Lệ Qua hôm trước mới gặp nàng, trong lòng đã cảm mến có ý mới nàng đến ngự phòng của mình mà chơi, viết thư giửi đến La Khải. Chế Vân nhờ chuyện đó mới có cớ dứt khỏi đám người của y, đến ngự phòng riêng của Lê Qua trò chuyện.
Nàng ở đó được hai hôm thì không từ mà biệt. Trốn ra khỏi phủ tìm hỏi dò la mà không ai hay biết đến Lê Hiểu Bình, trong lúc buồn chán lại gặp Chế Pháp ở một khách điếm.
Chế Pháp, Tề Đàm sau hôm bày trận vây giết lão Cao Thần bất thành thì không dám lưu lại trong phủ, mà cải trang thành thường dân dọn ra ở ngoài khách điếm. Sau lại bị Trần Hưng Lễ bày kế đưa Huỳnh thị cùng con trai nàng trốn khỏi thành, trong lòng vô cùng buồn bực. Y cùng một người trong khách điếm bàn kế sách thấy Chế Vân đi vào quán không khỏi mệt mỏi chạy đến chào hỏi. Chế Vân nhìn y ăn mặc thường dân giản dị, không khỏi ngạc nhiên hỏi “Sao ngươi không ở phủ mà lại đến đây?”
Chế Pháp kể rõ lại đầu đuôi sự tình, miệng không ngớt than ngắn thở dài, y lại nhắc đến chuyện hôm trước gặp bọn Lê Hiểu Bình “Thuộc hạ chẳng phải hôm trước cho người đưa gã quay lại thành đợi công chúa rồi hay sao! Chà, hẳn là ngày hôm đó hắn rời khỏi thành về phương bắc rồi cũng nên, lúc này công chúa đuổi theo gấp có thể bắt kịp gã.”
Chế Vân thấy lạ liền nói “ Trước kia ngươi một mực ngăn cản ta lên phương bắc, sao lúc này lại khuyên ta đuổi theo gã. Bên trong không biết là có ý gì?”
Chê Pháp thở dài, vẻ mặt mấy phần mệt mỏi phiền muộn nói “Lúc này thuộc hạ còn đâu tâm trạng để nghĩ đến chuyện đó nữa, chẳng phải tướng quân mấy hôm nay cho người quản đến, công chúa vẫn thoát ra ngoài được hay sao. Thuộc hạ làm sao có thể kề cạnh bảo vệ công chúa mãi cho được. Công chúa đến phương bắc lúc này chẳng có gì là nguy hại cả, không lâu nữa hoàng thượng sẽ thân chinh bắc phạt, trên đường đâu đâu cũng là người của ta đương nhiên thuộc hạ không lo đến an nguy của công chúa nhiều như trước nữa rồi.”
Chế Vân hừ nhạt nói “Hóa ra ở đâu cũng có người để mắt quản đến ta hay sao. Thật tức chết đi mà!”
Chế Pháp cười khổ nói “Ai dám quản đến công chúa kia chứ! Thuộc hạ sẽ cùng đi với công chúa lên phương bắc một chuyến vậy.”
Chế Vân nghe ra không khỏi giãy nảy, lắc đầu nói “Không được, không được…ta muốn tự do tự tại, người lại còn muốn quản ta như lần trước hay sao.”
Chế Pháp đành gật đầu nói “Vậy thuộc hạ sẽ theo sau công chúa phò trợ, khi nào công chúa cần đến chỉ cần bắn pháo hiệu lập tức thuộc hạ sẽ đến, quyết không dám làm kỳ đà cản mũi chuyện tốt của công chúa với gã tiểu tử họ Lê đó đâu. Nhất cử lưỡng tiện, vẹn cả đôi đường.”
Chế Vân nghe vậy không khỏi đỏ mặt vui mừng đồng tình, chợt nàng giật nảy mình nói “Không phải ngươi có ý đến đây sắp xếp mọi chuyện, hòng quản ta đó chăng. Sao ngươi biết ta sẽ ra khỏi phủ đến đây? Còn dặn tên ngốc họ Lê đợi ta nữa! Ngươi đang đùa bỡn ta đó à.”
Chế Pháp lắc đầu cười dài nói “Công chúa bất tất phải hỏi thuộc hạ chuyện đó hay sao, sớm không đoán được công chúa đến đây tìm gã họ Lê thì còn là Chế Pháp nữa hay không! Công chúa nhất quyết phải làm theo lời căng dặn của thuộc hạ, bằng không hoàng thượng cho người tìm đến đưa công chùa về Đồ Bàn, lúc đó thuộc hạ có muốn giúp cũng không được.”
Chế Vân trước giờ vẫn biết Chế Pháp liệu việc như thần, không dám xem thường liền gật đầu đồng tình. Nàng lại thúc giục “Chúng ta phải lên đường ngay thôi, e rằng không kịp nữa mất.”
Chế Pháp bật cười nói “Công chúa điện hạ bất tất phải vội vàng. Thuộc hạ đã có kế sách đâu cả rồi.” Nói rồi đừa nàng lên lầu gác khách quán, vào trong một căn phòng rộng lớn, bên trong có một người ngồi co ro trên ghế vừa nghe tiếng hai người bước vào vội vàng chạy đến cúi đầu không dám ngước mặt lên nhìn. Chế Vân đương nhiên là thấy rõ mặt hắn không khỏi ‘ồ’ lên một tiếng nói “Hóa ra là tên vô lại nhà ngươi!” Hắn nghe nàng nói vậy cả thân hình khuỵu gối xuống rung lên, mắt không dám ngước lên, miệng lấp bấp nói “Hạ dân có mắt không tròng lỡ đắc tội đến công chúa, mong công chúa tha cho cái mạng nhỏ này.” Hắn chẳng ai khác chính là Đạt Thanh lần trước nàng gặp trong vườn phủ Châu cùng với Lê Hiểu Bình.
Trước đó hắn lại lẻn vào trong phủ xem náo nhiệt một lần nữa. Thấy hai lão già Cao Thần và Cao Thế Tộ động thủ, chợt nhớ tới hôm nọ lỡ lời đắc tội đến lão già áo đen trong khách quán, lại nghe tên huynh đệ của hắn là Chế Tống bị người áo đen làm cho thần trí phát điên, không khỏi sợ hãi. Còn chưa biết phải làm sao thì hai người họ Cao tỷ thí nội công hất tung hắn ra mấy trượng, không khiếp mà sợ bỏ chạy thẳng ra khỏi phủ nào dám lưu lại nữa.
Hôm trước Chế Pháp trong lúc bỏ trốn khỏi phủ Châu vô tình lại gặp hắn trên đường, luôn tiện bắt hắn đến khách quán này đã hơn một ngày. Vốn dĩ y biết hắn là người ở Đạt tiêu cục, thương gia giàu có bật nhất trong thành, định hỏi mượn hắn một con thuyền lớn hướng lên phía bắc truy tung Trần Hưng Lễ. Chuyện này không khỏi làm y bực bội, phẩn giận mặc đến chuyện có hay không gặp phải lão Cao Thần. Y đã lên kế sách đâu vào đó cả rồi. Cả hai còn đang bàn bạc thì gặp Chế Vân cùng đến đây.
Chế Vân thấy Đạt Thanh đương nhiên cơn giận vẫn còn, không khỏi bực mình nói “Lần trước ta chưa kịp móc mắt ngươi, lần này gặp lại quả nhiên xui xẻo cho ngươi rồi.” Nói rồi định thần vung tay ra chọc thẳng vào mặt hắn, Chế Pháp cười trừ ngăn lại nói “Công chúa móc mắt hắn thì có gì lợi lộc, hắn mù rồi chẳng phải mất một người dẫn đường chúng ta lên phương bắc, vậy thì thiệt thòi cho chúng ta quá hay sao.”
Chế Vân nghe nói vậy liền rút tay lại nói “Tên ngốc này đáng dùng vậy sao!”
Đạt Thanh nghe vậy không khỏi mừng rỡ nói “Đương nhiên là đáng chỗ để dùng, công chúa điện hạ cứ lệnh sai bảo hạ dân không dám thoái thác. Đạt tiêu cục nhà hạ dân có vô số thuyền bè, lại thông thuộc đường đi lối lại trên biển, chỉ nội trong một ngày có thể đi được mấy trăm dặm.”
Chế Vân nghe vậy không khỏi mừng rỡ nói “Ngươi lợi hại vậy thật hay sao.”
Chế Pháp cười nói “Công chúa chớ xem thường tên tiểu tử này.”
Chế Vân gật đầu nói “Ngươi làm không xong đừng trách ta lấy hai con mắt bẩn thỉu đáng ghét của ngươi. Thôi…thôi ngươi đứng ngay lên cho ta, ở đây trông rất bất tiện!”
Đạt Thanh mừng rỡ, vội đứng dậy tạ ơn nàng rối rít.
Chế Pháp lại nói “Ngươi cùng công chúa xuất phát trước, ta sẽ đi trên một con thuyền khác phía sau phò trợ bất trắc. Đúng như kế sách ta đã bàn trước, chỉ là lúc này có thêm công chúa điện hạ, ngươi phải chịu vất vả một phen. Người đi cùng công chúa phía trước, chớ để xảy ra chuyện gì nếu không cái mạng của ngươi chẳng những không bảo toàn được mà cả gia thế đừng mong thoát khỏi tội tru di.”
Đạt Thanh nghe vậy không khỏi toát mồ hôi hột.
Ngay ngày hôm đó hắn cùng mấy trăm gia đinh lên ba con thuyền lớn vận hàng hóa đến Chiêm Cảng Lâm Ấp Phố, Chế Pháp khởi hành sau đó trên một con thuyền nhỏ hơn, không biết bên trong y đang nghĩ đến chuyện gì mà thôi.
Chuyện gì xảy ra ở Lâm Ấp Phố sau đó mấy hôm hẳn là đã rõ. Chế Vân vừa đến Chiêm cảng lập tức cho người đi khắp nơi dò hỏi tung tích Lê Hiểu Bình. Trong lúc buồn chán nàng cải trang thành nam nhân cùng Đạt Thanh đi khắp trong ngoài bến cảng ở Lâm Ấp Phố gây ra vô số chuyện. Quân binh ở đó đương nhiên không hay biết gì đến thân phận của nàng, chỉ là tiếng tăm của nhà họ Đạt quả nhiên không nhỏ, ngay đám quan lại ở đây cũng mấy phần nể mặt, chuyện họ gây ra không ai dám ra mặt làm khó dễ.
Nàng cùng Đạt Thành và đám gia đinh đi lùng sục khắp ở các tửu điếm, khách quán thủy chung vẫn không hề tìm ra Lê Hiểu Bình. Trong lúc buồn chán lại gặp Trúc My Nữ tấu nhạc ở một tửu lầu kiếm tiền lộ phí, quả nhiên tiếng đàn hát của nàng không khỏi khiên Chế Vân, Đạt Thanh say mê ngưỡng mộ. Không ngờ lại xảy ra sự tình bởi bọn lưu manh trêu ghẹo nữ nhân phá hỏng chuyện nghe hát. Chế Vân đâm giận, sai người bắt hết đám lưu manh lên thuyền đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi ném hết xuống sông, quả thật đêm đó Lê Hiểu Bình cũng có mặt chỉ là chuyện đời ai biết trước, làm sao gặp mặt nhau được?
Sáng nay có người về báo đã gặp được bọn người Lê Hiểu Bình, dáng vẻ bề ngoài không sai mô tả là mấy, nàng liền sai Đạt Thanh dẫn đám gia đinh tới đó đưa gã đến bến cảng gấp. Nàng vừa vui mừng sắp gặp lại gã, lại vừa giận dỗi khi nhớ tới lời Chế Pháp kể mấy hôm trước không khỏi đâm bực “Gã muốn tránh mặt ta, được lắm! Nếu không cho gã bài học thì còn gì là bãn lĩnh của ta nữa.” Nghĩ vậy nàng liền sai hết đám gia đinh trên ba con thuyền đến gặp Đạt Thanh, muốn hắn đem người dọa bọn bốn người đó một phen rồi mới đưa về bến cảng cho hả lòng hả dạ.
Ý người ai biết trước được, tạo hóa trêu ngươi đành phải chịu lấy mà thôi!