Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả bọn người phiệt trấn Âm Môn không có ý đuổi theo mà chỉ đứng dõi mắt nhìn, khi thấy ba người đã đi mất hút, Chế Pháp mới buột miệng nói “Hóa ra là hai người Túy Thái Công và Nhiếp Ảnh Tà Long Sát họ. Nghe danh pháp hiệu đã lâu bây giờ mới tận mắt trông thấy, quả nhiên thân pháp phi phàm không ngoa là bật đại tiền bối danh trấn thiên hạ!”
Ma Lang Nha gật đầu nói “Vốn họ đã ẩn tích từ lâu, nhưng vừa rồi lão già Lý Trung Hưng triệu kiến họ đến phương nam tham gia hội kiến nào ngờ lại bị hai lão phá đám mà hội kiến mới thất bại. Ta nghĩ cái tên Lý Trung Hưng đó không thật lòng muốn quy thuận Chiêm Thành chúng ta, mới ra dụng sách đó mà thôi. Lý nào hai người họ lại chịu quy phục chúng ta chứ! hừm, vừa rồi xem qua ta thấy hai lão già ấy quả nhiên công pháp vẫn không hề giảm sút so với thời trẻ một chút nào. Nếu dụng võ công ta thua kém họ rất xa, thật đáng hổ thẹn.”
Lão vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Chế Vân lúc này đã giật lấy trường bào của một người trong phiệt trấn Âm Môn khoác ra bên ngoài cho Lê Hiểu Bình. Trong gã lúc này thật thảm hại, mặt mày lấm la lấm lét, mấy chỗ đã bị sưng húp lên xem chừng vết thương trên người gã không phải nhẹ. Ma Lang Nha khẽ nhếch miệng cười nói “Hóa ra phó trấn nhắc đến người công chúa điện hạ để mắt đến là tên tiểu tử đó! ha ha lần trước ở núi Phu Pha Phong ta suýt giết chết gã. Quả nhiên kỳ ngộ tạo nghiệt, gã lại là bằng hữu của công chúa lần sau ta sẽ chuốc lắm phiền hà vào người đây!”
Lão nói rồi bước về phía Chế Vân khẽ cúi đầu nói “Công chúa không sao cả chứ?”
Chế Vân lắc đầu nói “Lão sư gia kịp thời đến, không thì hai lão già khùng điên đó hại chết Lê Hiểu Bình rồi, không biết lão sư gia biết hai người đó hay không?”
Ma Lang Nha nghe nàng nói vẻ quan tâm Lê Hiểu Bình bội phần thì bật cười nói “Họ là người của Nam Lĩnh Hội, một người có hiệu Túy Thái Công, còn người mang binh khí là một cây sắt uốn xoắn hiệu Nhiếp Ảnh Tà Long Sát cả hai đều là nhất đẳng võ sư trên giang hồ. Lão thần vốn không phải là địch thủ của họ. Hai lão già đó tính khí thất thường, bản tính không có ác tâm, không có ý gì khác chỉ trêu đùa công chúa và vị Lê tiểu đệ này mà thôi!” Lão vừa nói vừa quắc mắt nhìn Lê Hiểu Bình chằm chằm.
Gã lúc này vẻ mặt vô cùng thiểu não, dáng vẻ thảm hại. Gã vốn đã không ưa gì lão, thấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm hừ lạnh một tiếng. Đương nhiên lão nhận ra vẻ phẫn hận trong mắt gã liền bật cười nói “ Hà hà chúng ta lại gặp nhau, nghe nói mấy tháng không gặp tiểu huynh đệ đây võ công thăng tiến rất nhiều, khiến lão già này rất lấy làm tò mò.” Nói vừa dứt lão đã vung tay ra chụp mạnh lấy tay trái của Lê Hiểu Bình vận kình bóp mạnh. Vết thương trên tay đêm qua chưa lành hẳn, vừa rồi giao thủ với lão Lâm Ngạc vết thương lại càng nặng. Lão Ma Lang Nha vận kình bóp mạnh đương nhiên đau đớn vô cùng, gã nhịn đau vận công đẩy ra thủy chung vẫn không kêu lên một tiếng.
Chế Vân thấy vậy liền hắng giọng nói “Lão sư gia làm gì hắn vậy?”
Ma Lang Nha buông tay Lê Hiểu Bình ra bật cười hề hề nói “Lão thần chỉ thử qua xem nội lực của vị tiểu huynh đệ này thế nào, nghe nói Lê tiểu đệ này giúp công chúa không ít chuyện. Xem ra có công hộ giá, là ân nhân của hoàng thất, đâu thể khinh xuất xem thường được!” Ngoài miệng cười nói vui vẻ nhưng trong lòng lão cũng thầm thất kinh nghĩ Chế Pháp nói không quá chút nào. Chỉ qua mấy tháng mà nội lực của tên tiểu tử này tăng vọt như vậy hẳn bên trong có kỳ tích gì đó. Vừa rồi lão vận kình bóp mạnh cũng đến bảy, tám phần công lực mà chỉ làm cho Lê Hiểu Bình khẽ nheo mày thì thật không thể khinh thường được. Lão muốn dò qua nội lực của Lê Hiểu Bình, phần nhiều là nghe Chế Pháp nói lại gã đã luyện qua Độc Âm Công của phiệt trấn Âm Môn lão, đương nhiên là có ý tò mò. Xem ra tên tiểu từ này không phải là truyền nhân của Âm Môn thì thiên hạ về sau ắt cũng sẽ nghĩ hắn là người của Âm Môn quả nhiên là điều tốt với lão.
Lúc này đám Chiêm binh trong phủ đã kéo đến vây kín các ngã trong khu vườn. Chế Tiết vốn là quan tri phủ Châu Sa hay tin có thích khách làm hại công chúa đương nhiên là sợ toát mồ hôi hột, mặt mày lão lúc này trông thật thảm hại vội vàng chạy đến trước mặt Chế Vân dập đầu như tế sao.
Thấy Chế Vân không bị thương tích gì thì mới thở phào nhẹ nhõm. Một lúc thấy tốp lính kéo Đạt Thanh đến, hắn bị trói chặt, vẻ mặt vô cùng kinh hãi không còn cắt màu, miệng lắp bắp nói “Hạ dân không làm gì cả mong đại nhân tha mạng cho!”
Chế Tiết trỏ tay Đạt Thanh nói “Tên hạ lưu hắn dùng lời lẽ mê hoặc dụ dỗ con trai hạ quan nhập phủ còn mang theo đám lưu manh đó, quả thật đáng tội chết lắm, công chúa tùy ý phán tội!” Lão nghe tin trong phủ có thích khách, thì vội vội vàng vàng xua quân kéo đến nơi xuất hiện pháo sáng, lại bắt được Đạt Thanh đang cố sống cố chết chạy trốn, lão tra hỏi mới biết do con mình gây ra thì thất kinh, có bao nhiêu chuyện đương nhiên là đổ hết lên đầu Đạt Thanh.
Chế Vân thấy Lê Hiểu Bình bị thương tích không phải nặng, trong lòng đã không thèm để tâm đến chuyện đó xua tay nói “Lão đã biết rõ tội của mình thì được rồi. Mau chuẩn bị một bộ trang phục nam nhân, gọi một lang y giỏi nhất trong phủ đến cho ta, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi!”
Chế Tiết nghe ra vô cùng mừng rỡ vội vàng sai người gấp rút làm theo lời nàng, còn Đạt Thanh giải đi nhốt vào thất ngục chờ ngày phán xử. Mọi người vừa rút đi khỏi khu miếu thờ trong phủ thì một lão già nấp trên đỉnh ngọn tháp xuất hiện nhún người nhảy xuống đất. Lão chính là người ở tửu quán lớn tiếng làm Đạt Thanh và Chế Tống một phen giật mình, không biết lão là ai chỉ biết từ lúc đó đã theo Đạt Thanh đến đây vậy mà không ai hay biết, ngay đến hai người Lâm Ngạc và Lều Tế Bân võ lực thính giác vô cùng lợi hại vậy mà không nhận ra, phải nói lão không phải là nhân vật tầm thường. Lão vừa đáp chân xuống đất đã thong thả bước đi theo sau mọi ngươi.
Lê Hiểu Bình được đưa vào một căn phòng thuốc nhỏ trong phủ, đầy đủ tiện nghi, xung quanh đều có người hầu người hạ rất chu đáo. Thầy lang bôi cao lên vết thương ngoài da cho gã vừa xoa bóp vừa chích máu bầm, ngay đến vết thương ở chân cũng được băng bó lại cẩn thận. Lể Hiểu Bình uống thuốc bổ xong, người đã thấy khỏe khoắn ra hẳn có thể đi lại được bình thường.
***
Ở một khách điếm lớn tên là Ngưu Bình Khách. Mai Như ngồi trong căn phòng nhỏ trên gác lầu, nàng vừa soi gương vừa chải lại mái tóc, nhìn ngắm kỹ một hồi rồi lắc đầu thở dài ngao ngán. Nàng lại vấn tóc lên, dùng đoạn vải lụa màu nâu chít lấy đầu cải trang thành một nam nhân, dùng khăn thấm ít dầu đen lau qua gương mặt để da nám đi cho thật giống một nam nhi đại trượng phu. Lúc này chỉ khi nhìn qua gương mặt nàng thật kỹ mới thấy ánh mắt long lanh ướt lệ, vẻ mặt tròn trĩnh duyên dáng đẹp như hoa như nguyệt trong vẻ nam trang quả nhiên là không mất đi.
Nàng còn soi gương nhìn kỹ thì giật mình khi cánh cửa bật mở, một nữ sư thái tên là Thiều Ngọc, đại đồ đệ của Cô Bà Bà, mang khay đựng trà và hai chén lớn cùng một ít thức ăn chay mang vào đặt lên bàn. Thiều Ngọc đưa mắt nhìn Mai Như bật cười nói “ Trông tiểu muội lúc này ra dáng một thiếu niên tuấn tú lắm, tỷ lần đầu nhìn thấy không chết mê chết mệt thì cũng lấy làm lạ” Thiều Ngọc vừa nói vừa lấy tay che miệng cười khúc khích.
Mai Như lắc vai nhếch miệng cười khổ nói “Thiều tỷ tỷ đừng trêu muội nữa!”
Thiều Ngọc vẻ ngạc nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm lấy mặt Mai Như hỏi “Muội khóc đấy phải không?”
Mai Như lắc đầu nói “Không đâu, muội chỉ thấy hơi lo lắng mà thôi! Mấy ngày qua muội nghe các anh hùng võ lâm bàn tán chuyện của Bát ca ca, xem ra chuyện không đơn giản như muội nghĩ chút nào, Bát ca ca chắc sẽ bị họ dày vò làm khổ mất, không biết lúc này Bát ca ca thế nào rồi, có khỏe hay không nữa.”
Thiều Ngọc lắc đầu thở dài, bước đến cạnh nắm lấy tay nàng an ủi nói “Muội đừng lo nhiều mà sinh bệnh mất, đã mấy hôm nay thấy muội không ăn không uống tiều tụy đi hẳn, muội đến đây nào.” Thiều Ngọc kéo tay nàng vào bàn ngồi, rót trà ra chén nói “Muội uống một chút đi, trà gừng mật ong mà muội thích đây!”
Mai Như bưng chén uống một ngụm, khẽ gật đầu cảm ơn Thiều Ngọc. Thiều Ngọc lại nói “Mọi chuyện chúng ta nghe được chưa hẳn là đúng, muội cứ yên tâm, nếu có chuyện gì không hay xảy ra sư phụ sẽ đứng ra làm chủ giúp muội. Thiên Âm Sơn chúng ta trong võ lâm cũng có chút tiếng tăm, đồng đạo võ lâm ít nhiêu cũng phải nể mặt mấy phần, muội đừng lo.”
Mai Như khẽ gật đầu nói “Nếu được sư phụ giúp đỡ thì hay quá, chỉ sợ đám người giang hồ vốn đã có hiềm khích, ân oán thâm sâu gây trở ngại mà thôi!”
Thiều Ngọc cười nói “Muội đừng lo, Cao lão bá bá đã đích thân viết thư nhờ sư phụ giúp đở, sư phụ đã đồng ý tất đã có chủ kiến.”
Mai Như gật đầu, uống một ngụm trà thở dài, ánh mắt long lanh chan chứa cảm xúc khó nói, nhìn nàng trong trang phục nam nhân cũng không giảm phần xinh đẹp mê người. Thiều Ngọc thân là phụ nữ tu thân mà không thôi nhìn ngắm nàng say mê, ái mộ. Một lúc Mai Như chợt nhận ra nụ cười khúc khích của Thiều Ngọc nhìn mình thì đỏ ửng mặt hỏi “ Thiều tỷ tỷ đừng nhìn muội như vậy!”
Thiều Ngọc cười hê hê nói “Tỷ tỷ thật ghen tỵ với sắc đẹp của muội, ngay đến khi muội cải trang thành nam nhân cũng khiến không ít nữ nhân phải trầm trồ, phải biết muội xinh đẹp đến thế nào! À, chuyện hai tên khấu tặc đó muội tính làm thế nào?”
Chợt nghe Thiều Ngọc hỏi đến chuyện đó, ánh mắt nàng chợt long lên vẻ giận dữ, ‘hừ’ lạnh một tiếng nói “Muội chỉ muốn một kiếm chém chết hai tên khấu tặc đó trả thù cho Tiểu Ngọc. Nhưng muội không nở xuống tay cho được! Chỉ nghĩ đến chuyện giết chúng thôi muội đã không sao hết rùng mình ghê tởm.”
Thiều Ngọc lắc đầu nói “Muội thật lòng có tấm lòng bồ tát, nhu mỳ, đương nhiên là không xuống tay với chúng được rồi. Tỷ đã nghĩ trước sau gì muội cũng tha cho chúng, đã nói với sư phụ tốt hơn hết là giết chúng đi cho xong, vừa trả thù giúp muội vừa diệt trừ vài tên xấu xa cho bá tánh làm điều thiện. Sư phụ vẫn một mực muốn để muội tự quyết chuyện sống chết của chúng, thì cũng biết sư phụ quý trọng yêu thương muội như thế nào, bọn tỷ phải ghen tỵ mấy phần với muội!”
Mai Như lắc đầu nói “Muội không phải có tấm lòng bồ tát, chẳng qua vì một người mà muội mới tha cho chúng!” Nói rồi lấy trong đai áo ra một ngọc bội màu trắng bên trên khắc chữ Trần Hưng, Thiều Ngọc nhìn qua thì ồ lên nói “Đây chẳng phải là ngọc bội của gia tộc họ Trần Hưng ở Thăng Long hay sao!”
Mai Như gật đầu nói “Đúng vậy, họ đã đưa miếng ngọc bội này cho muội và nói Trần huynh đợi muội ở đây để nghĩ cách cứu giúp Bát ca ca tránh đại nạn. Huynh ấy từng kết nghĩa huynh đệ với Bát ca ca lại là người trong hoàng thất, có võ công cao cường hẳn sẽ dốc sức giúp Bát ca ca vượt qua đại nạn này. Trần huynh có ý xin muội tha mạng cho hai tên khấu tặc ấy, vì vậy muội mới không giết chúng mà thôi!”
Thiều Ngọc à lên một tiếng nói “À, hóa ra là vì nguyên do này. Muội nói đến tỷ mới nhớ ra lúc ở phủ Nghệ An, tỷ cùng sư phụ đã gặp Trần huynh của muội ở đó, vậy là hai tên khấu tặc đó nói thật rồi!”
Mai Như gật đầu nói “Chúng không dám nói dối đâu, nhưng ngày mai nữa là Bát ca ca bị đem ra hạch tội mà huynh ấy vẫn chưa thấy đâu, muội thấy hơi lo lắng quá!”
Thiều Ngọc thở dài nói “Muội đừng lo nghĩ nhiều nữa, không thì chính muội lại là người gục ngã trước đó!”
Bỗng nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, một người đệ tử khác nói vọng vào “Thiều sư tỷ sư phụ cần gặp tỷ gấp, tỷ mau ra ngoài sư phụ đang đợi!”
Thiều Ngọc chào Mai Như rồi bước ra ngoài khép cửa lại.