Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Pháp Thượng tỏ ý khen ngợi sự kiên nhẫn của hắn, mỉm cười nói tiếp:
- Nhiệm vụ lần này khá bí mật, không thể cử đi quá nhiều quân đội, tránh bị quân Cao Câu Ly phát hiện, khoảng nghìn quân là thích hợp nhất. Cho nên, ta suy nghĩ để ngươi dẫn theo bản bộ tiến tới vịnh Phối Thủy. Bây giờ là 20 tháng 8, phải hoàn thành nhiệm vụ chậm nhất trước đêm ngày 22 tháng 8, thế nào, có bằng lòng nhận trọng trách này không?
Trương Huyễn lập tức khom người thi lễ:
- Ty chức sẽ không để Phó soái thất vọng!
- Rất tốt, ngươi đi về chuẩn bị đi, buổi sáng sẽ xuất phát!
Trương Huyễn lại chần chờ một lát, bước chân không hề động, Chu Pháp Thượng thấy hắn còn có chuyện muốn nói, liền cười nói:
- Ngươi còn có yêu cầu gì không?
- Ty chức khẩn cầu Phó soái sắp xếp Thẩm Quang vào đội quân của ta!
Mặc dù Thẩm Quang và Trương Huyễn đóng quân cùng nhau, nhưng về mặt biên chế, y không thuộc doanh thứ 16 của Trương Huyễn. Bởi vì Thẩm Quang thuộc quân đội thường trú ở Liêu Đông, Chu Pháp Thượng cũng không biết nên sắp xếp cho y thế nào.
Nhưng nếu Trương Huyễn chính thức đưa ra yêu cầu, Chu Pháp Thượng cũng không muốn để hắn thất vọng. Huống hồ chức vụ của Thẩm Quang thấp bé, cho y vào đội ngũ của Trương Huyễn cũng chẳng sao. Chút chuyện nhỏ này Chu Pháp Thượng vẫn đảm nhiệm nổi.
Chu Pháp Thượng liền gật đầu cười nói:
- Được rồi! Để hắn ta là Giáo úy thứ năm của ngươi đi. Nếu lần này ngươi có thể thành công tiếp ứng Lai Đại tướng quân lên bờ, hai công cùng thưởng, ta sẽ xin với Lai Đại tướng quân, phê chuẩn cho ngươi tăng cường lên 1500 người.
Trương Huyễn vui mừng:
- Đa tạ Chu Phó soái đã thương cảm ty chức!
Chu Pháp Thượng mỉm cười vỗ vai hắn:
- Lai Đại tướng quân rất xem trọng người, đừng để tướng quân thất vọng.
Trương Huyễn im lặng gật đầu, thời gian rất gấp, không thể chậm trễ được nữa.
Một lúc lâu sau, Trương Huyễn dẫn bản bộ một nghìn binh lính, rời khỏi quân doanh, rời khỏi cẩu Giang Phủ Áp Lộc, bí mật đi về phía Bình Nhưỡng. Doanh 16 của Trương Huyễn lần này không mang bất kỳ quân nhu quân dụng nào, mỗi binh lính chỉ mang theo ba ngày lương khô tiến lên phía trước.
Phối Thủy cũng chính là sông Đại Đồng Triều Tiên hiện giờ. Bình Nhưỡng đô thành Cao Câu Ly nằm ở bờ bắc Phối Thủy. Phối Thủy nhập vào cửa biển vô cùng rộng lớn, mặt nước mênh mông rộng chừng hai dặm, được gọi là vịnh Phối Thủy hoặc vịnh Xuân Lai.
Do chịu ảnh hưởng địa hình và dòng nước, đội thuyền từ mặt biển tới rất khó ngược dòng, nhiều nhất chỉ có thể ngược dòng được một dặm, ở gần cửa bắc đổ vào biển bỏ neo cập bờ.
Cuộc chiến tranh Cao Câu Ly lần đầu tiên năm Đại Nghiệp thứ tám, Lai Hộ Nhi thống lĩnh bốn vạn đại quân ở vịnh Phối Thủy, lập tức đánh tới thành Bình Nhưỡng phía ngoài hàng chục dặm. Không ngờ Lai Hộ Nhi tham công sốt ruột, đã bị trúng mai phục ở bên ngoài thành Bình Nhưỡng, bốn vạn đại quân đều bị giết chết, người chạy trốn được không quá nghìn người.
Cách đây hai năm, quân Tùy lần thứ ba thảo phạt Cao Câu Ly. Trên dưới Cao Câu Ly đều trở thành cảnh hỗn loạn, nhanh chóng chia ra thành hai phái chủ chiến và chủ hòa.
Phái chủ chiến lấy Mạc Ly chi Uyên Thái Tộ và Đại tướng quân Ất Chi Văn Đức là đại biểu. Họ cho rằng quốc nội Đại Tùy chấn động, đã không thể chống đỡ được một cuộc tiến công quân sự có quy mô lớn nữa. Đồn binh quân Tùy hàng chục vạn chỉ là bề ngoài, có lẽ toàn lực tác chiến với quân Tùy sẽ hoàn toàn thất bại trong tay quân Tùy, lại nhân lúc Đại Tùy trong loạn phản công cướp lại Liêu Đông.
Còn phái chủ hòa lại lấy Quốc vương Cao Nguyên của Cao Câu Ly làm đại diện. Y cho rằng nhân khẩu Cao Câu Ly đã bị tiêu diệt lượng lớn, đã không cò khả năng chống lại sự tiến công của quân Tùy. Huống hồ còn có Bách Tể và Tân La đang nhòm ngó ở phía nam.
Cho dù họ đem hết toàn bộ sức lực tấn công quân Tùy, cuối cùng lại không thể ngăn cản được sự tiến công của Bách Tể và Tân La, đều có thể mất nước, chút thực lực cuối cùng này vẫn không bằng đầu hàng nhận thua, cống nạp xưng thần với Đại Tùy, bảo tồn thực lực đối phó với Bách Tể và Tân La.
Mặc dù thái độ cầu hòa của Quốc vương Cao Nguyên đã nhận được sự ủng hộ của Vương tộc Cao thị, nhưng thực quyền của Cao Câu Ly lại nắm trong tay Uyên Thái Tộ, cho nên cho dù cầu hòa, nếu Uyên Thái Tộ không gật đầu, Cao Câu Ly cũng không thể đầu hàng quân Tùy.
Nhưng cho dù là Anh Dương Vương Cao Nguyên cầu hòa, hay là Uyên Thái Tộ của nhánh Mạc Ly chủ chiến, trong chuyện này họ lại có ý kiến thống nhất. Đó chính là sự phòng ngự đối với vịnh Phối Thủy.
Phối Thủy là cửa sau của Bình Nhưỡng, một khi quân Tùy lại tấn công từ phía sau, họ rất khó có được may mắn của hai năm trước. Vì vậy năm ngoái, Cao Câu Ly đã quăng nguồn tài nguyên lớn, ở bờ bắc vịnh Phối Thủy đã tạo nên tuyến phòng ngự kiên cố.
Trên chỗ đổ bộ của vịnh Phối Thủy, quân đội Cao Câu Ly đã xây dựng công sự phòng ngự hoàn chỉnh. Họ tu sửa một bức tường thành dài năm dặm, trên tường bố trí hàng trăm máy bắn đá hạng nặng, phong tỏa chiến hạm cảng. Ngoài một vạn năm nghìn dân phu được triệu tập đến điều khiển máy bắn đá ra, còn bố trí năm nghìn quân tinh nhuệ.
Cho dù chiến hạm quân Tùy may mắn tránh được cuộc tấn công mãnh liệt của máy bắn đá, một số quân đội cũng lên bờ, cũng khó mà thoát khỏi sự bao vây của năm nghìn quân đội.
Lúc này, trên tường thành, hàng chục tướng lĩnh bao quanh nhân vật thực quyền đứng đầu Cao Câu Ly Uyên Thái Tộ. Uyên Thái Tộ năm nay tuổi tác cũng ngoài 50 rồi, dáng người không cao, lại có khí độ của người nhìn xa trông rộng. Y mặc một chiếc áo bào màu tím, đầu đội mũ cao rộng, đang nheo mắt nhìn ra phía biển xa.
- Đại tướng, lần này quân Tùy có thể tiến công từ đường biển không?
Một đại tướng thấp giọng hỏi.
- Không phải là liệu có thể hay không, quân Tùy nhất định sẽ tiến công từ đường biển, chỉ là bây giờ ta không thể chắc chắn điểm đổ bộ cụ thể của họ.
Uyên Thái Tộ lại quay đầu lại nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Mặc dù quân Tùy có khả năng sẽ đổ bộ lên cảng Áp Lộc Giang Khẩu, cũng có khả năng sẽ đổ bộ từ Hán Thành phía nam. Nhưng ta thấy khả năng đổ bộ từ đây rất lớn, cho nên các vị phải nâng cao cảnh giác, nghiêm phòng quân Tùy lợi dụng đêm tối đổ bộ đánh lén. Ngoài ra cũng cần phải đề phòng quân Tùy tập kích đường phòng ngự từ phía sau. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi phải đổi thành phòng ngự thời chiến, hiểu ý của ta chứ?
Các tướng cùng khom người hành lễ:
- Tuân lệnh!
Uyên Thái Tộ gật đầu nói với Chủ tướng Quyền Văn Thọ:
- Một khi quân Tùy phát động tiến công, ở đây sẽ trở thành một trong những chiến trường dẫn đầu chiến đấu kịch liệt, sự việc trọng đại, ngươi không thể phớt lờ đi được, có tình hình gì phải kịp thời bẩm báo cho ta!
Quyền Văn Thọ dài mặt ra lạnh lùng nói:
- Ty chức hiểu rồi!
Uyên Thái Tộ và phụ thân của Quyền Văn Thọ Quyền Hoàn là đối thủ. Uyên Thái Tộ thấy rõ sự bất mãn trong lời nói của Quyền Văn Thọ, không khỏi hừ nặng một tiếng, không thèm để ý tới y, tiếp tục dặn dò các tướng lĩnh khác.
Lúc này, một tên lính truyền tin từ phía xa chạy tới, quỳ một chân hành lễ:
- Khởi bẩm đại tướng, có thư nhanh của Vương thượng chuyển tới.
Lính truyền tin trình lên một cuốn sách lụa, Uyên Thái Tộ mở ra xem, liền nói với toàn bộ quan quân:
- Ta phải lập tức hồi kinh, ta vẫn câu nói đó, bây giờ đã vào chiến tranh rồi, nếu tuyến phòng ngự này bị mất, các ngươi tự sát tạ tội!
Gã quay người bước ra ngoài, tất cả mọi người đều sợ tới mức câm như hến, cúi gằm mặt xuống, duy có Quyền Văn Thọ là cười lạnh một tiếng. Muốn mình tự sát tạ tội, Uyên Thái Tộ gã vẫn chưa có bản lĩnh đó.
Từ thành Ô Cốt tới Bình Nhưỡng khoảng 350 dặm đường, bị ngăn cách liên tiếp bởi các dãy núi, sau khi đi Trương Huyễn mới biết nhiệm vụ của họ nhận vất vả như vậy.
Phải vượt qua dãy núi trùng trùng này trong khoảng thời gian hai ngày một đêm, tới cảng Thủy Phối, bản thân điều đó đã là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ, càng huống hồ họ còn phải phá vỡ tuyến phòng ngự của quân Cao Ly, áp lực này rất lớn.
Nhưng cũng may quân Tùy đã phát động hai lần chiến dịch Cao Câu Ly, cho nên cũng rất thông thạo địa hình Cao Câu Ly, có hai gã dẫn đường đưa Trương Huyễn và quân đội của hắn tới gần cảng Phối Thủy. Trên đường đi, đội ngũ hành quân vội vàng, mất thời gian một ngày một đêm, trên đường chỉ nghỉ ngơi có hai canh giờ.
Tới buổi trưa ngày thứ ba, cuối cùng họ cũng đã tới một cánh rừng rậm cách cảng Phối Thủy khoảng 10 dặm. Khi chủ tướng Trương Huyễn hạ lệnh nghỉ ngơi, dường như tất cả binh sĩ đều mệt mỏi vô cùng, đầu ngả trên đống lá khô.
Chủ tướng Trương Huyễn lại không có thời gian nghỉ ngơi. Mặc dù hắn cũng mệt mỏi vô cùng, nhưng thời gian không chờ đợi hắn, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi trời tối. Nhưng hiện tại, hắn không hề biết gì về phòng ngự bờ sông, không có chút manh mối nào.
Trương Huyễn triệu tập mấy Giáo úy lại, nói với họ:
- Các vị phải nhanh chóng để cho các huynh đệ nghỉ ngơi, ta phải đích thân tới bên sông xem xem, mọi người chờ lệnh của ta.
- Sai thám báo đi là được rồi, tướng quân hà tất phải đích thân xuất mã?
Mọi người cùng nói.
Trương Huyễn khoát tay:
- Thám báo không biết được tình báo ta cần, khó tránh khỏi sẽ có sơ hở. Ta đích thân đi kiểm tra xem, có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán, mọi người không cần khuyên nữa, chờ lệnh của ta.
Mọi người thấy chủ tướng nhất định muốn đích thân đi, liền không khuyên cản gì nữa. Trương Huyễn lại dặn dò mọi người mấy câu mới dẫn theo Thẩm Quang và mười mấy tên thám báo đi về phía bờ sông.