Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Giang Sơn Chiến Đồ
  3. Chương 147 :  Quyển 1 - Chương 119: Giải cứu tù binh
Trước /209 Sau

[Dịch] Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 147 :  Quyển 1 - Chương 119: Giải cứu tù binh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thời gian sắp đến canh tư, Trương Huyễn suất quân dần dần tiếp cận quân doanh. Đại doanh quân Cao Câu Ly giống như được rào doanh bao quanh, bốn phía bố trí tám toà tháp canh cao cao, có bốn toà hiển nhiên là vừa mới xây dựng hoàn thành. Có thể trông thấy rõ ràng trên tháp canh có bóng người đi lại, còn có mấy đội binh lính ở bốn phía rào doanh qua lại tuần tra. Quân Cao Câu Ly rõ ràng tăng cường cảnh giới.

- Đám đồ chó chết này không chỉ có trạm canh gác, rõ ràng còn có trạm gác ngầm!

Thẩm Quang chỉ vào hai gốc đại thụ xa xa, thấp giọng nói với Trương Huyễn:

- Tôi phát hiện có người mai phục phía trên.

Trương Huyễn gật đầu:

- Người Cao Câu Ly cũng nghĩ rằng chúng ta có thể sẽ đến giải cứu tù binh, cảnh giới rất nhiều, rõ ràng là mới tăng cường.

- Vậy dùng biện pháp cũ đi!

Thẩm Quang thấp giọng cười nói:

- Tôi chạm vào bên trong trước, thẳng tay phóng một mồi lửa!

Trương Huyễn lắc đầu:

- Lần này không thể phóng hoả, sẽ lan đến trại tù binh. Chúng nó nằm quá gần nhau.

- Nhưng chúng ta không có khả năng cùng lúc đối phó với tất cả trạm gác và tuần tra, sẽ bị phát hiện.

Thẩm Quang lo lắng nói.

Trương Huyễn cười khổ một tiếng nói:

- Bây giờ ta hiểu được Thôi Hoằng Thăng vì sao nói một khi hành động phải quyết đoán. Bởi vì ông ta biết rõ chúng ta tránh không khỏi trạm canh gác. Không còn cách nào, thời gian vừa đến hãy bắt đầu tấn công mạnh, dùng tốc độ nhanh nhất công thẳng vào, lợi dụng quân địch hỗn loạn thủ thắng.

Dừng một chút Trương Huyễn lại nói:

- Ta tin tưởng Thôi Hoằng Thăng cũng sẽ không thờ ơ.

Lúc này, Trần Húc chạy sang thấp giọng nói:

- Tướng quân, canh tư đến rồi!

Trương Huyễn chậm rãi xiết chặt nắm tay, nói khẽ lệnh cho Thẩm Quang:

- Có thể xuất phát rồi!

Thẩm Quang dẫn đầu nhảy ra, mười mấy quân Tuỳ phía sau theo gã chạy gấp về phía trước. Bọn họ như con mèo chạy rất nhanh, động tác cực kỳ nhanh nhẹn. Sau khi bọn họ chạy ra trăm bước, Trương Huyễn xoay mình lên ngựa, Thanh Long kích cũng vung lên:

- Theo ta giết sang!

Một ngàn quân Tuỳ đi theo Trương Huyễn từ trong rừng cây chạy ra, hướng phía đại doanh quân địch ngoài ba trăm bước xông đến.

Đúng lúc này, Thẩm Quang và thủ hạ của gã bị vài tên lính tuần tra phát hiện, lính tuần tra quát to:

- Là kẻ nào?

Không đợi y phát ra cảnh báo, hơn mười mũi nỏ tiễn bắn ra, ba gã binh lính tuần tra cùng lúc bị bắn trúng, phát ra một tiếng kêu thảm ngắn gọn, tiếng kêu thảm kinh động đến tháp canh. Binh sĩ Cao Câu Ly trên tháp canh lập tức gõ cảnh báo 'ĐANG! ĐANG! ĐANG!', theo đó có tiếng hô to của lính gác:

- Tình hình có địch!

Trong tiếng cảnh báo, Thẩm Quang và thủ hạ của gã cũng xông đến trước rào doanh, bọn họ cùng ném dây buộc mắc lên rào doanh, bọn họ phát ra một tiếng hò hét, cùng nhau nắm kéo rào doanh về phía sau. Đúng lúc này, mấy trăm tên cung nỏ thủ của quân Cao Câu Ly bỗng nhiên xuất hiện ở phía trong rào doanh, bọn chúng cùng lúc phóng tiễn về phía ngoài, mấy trăm mũi tên dày đặc phóng về phía Thẩm Quang và thủ hạ của gã.

Thẩm Quang phản ứng mau lẹ, hô lớn một tiếng 'nằm xuống!' nhưng đã không còn kịp rồi. Mấy mươi tên thủ hạ của gã không kịp đề phòng, tức thì bị tên bắn ngã một lớp. Tiếng kêu thảm vang bốn phía.

Ánh mắt Thẩm Quang đỏ ké, hung hăng vung quyền nện lên mặt đất. Gã vừa nhảy dựng lên kéo dây thừng, cùng thủ hạ còn lại chưa trúng tên cùng nhau túm dây thừng kéo mạnh, một dãy rào gỗ bị kéo đổ rồi.

Đúng lúc này, Trương Huyễn suất lĩnh thủ hạ giết sang, hắn thấy thủ hạ của Thẩm Quang chết và bị thương thảm trọng, lập tức giận dữ, chiến mã nhảy vọt vào địch doanh. Mấy chục tên cung nỏ thủ Cao Câu Ly cách rào doanh gần nhất chợt thấy một gã đại tướng giống thần trên trời giết tới trước mắt, bọn chúng sợ tới mức ném bỏ cung nỏ xoay người vội trốn.

Trương Huyễn hét lớn một tiếng, trường kích quyết ngang sang, vài tên binh sĩ quân địch bị nện bay ra ngoài. Hắn múa động Thanh Long kích như hắc long ra biển, giết vào trong bầy địch dày đặc. Nơi chiến mã đi qua, xác binh lính Cao Câu Ly bị giết nằm ngổn ngang trên đất, tứ chi bay loạn.

Lúc này lại có mấy tầng rào doanh bị kéo đổ, xuất hiện chỗ hổng rộng chừng hai trượng, hơn một ngàn binh sĩ quân Tuỳ giết vào đại doanh, reo hò hướng phía quân doanh Cao Câu Ly xông đến.

Quân đội Cao Câu Ly tuy rằng tăng cường cảnh giới, nhưng dù sao cũng là thời khắc canh tư, phần lớn binh lính đều đang trong lúc say ngủ, âm thanh cảnh báo chói tai dồn dập khiến cho bọn họ dần dần từ trong ngủ mơ bừng tỉnh, trong đại doanh hỗn loạn không chịu nổi, rất nhiều binh lính ngay cả giáp trụ cũng không kịp thắt dây, nắm binh khí lên đã gấp gáp chạy ra khỏi trướng ứng chiến.

Để đề phòng quân địch có được cơ hội đến tập kết, sau khi quân Tuỳ giết vào địch doanh liền nhanh chóng phân tán, bọn họ chia làm mười đội, trăm người làm một đội, do Lữ soái suất lĩnh hướng về bốn mặt tám phương của đại doanh giết tới.

Mặc dù binh lính quân Tuỳ huấn luyện có tố chất, giết chóc quả quyết, nhưng binh lực bọn họ không nhiều, không thể vừa vung tay đã đánh tan quân đội Cao Câu Ly, theo đó binh lính Cao Câu Ly dần dần từ trong hỗn loạn khôi phục lại. Bọn chúng rất nhanh tổ chức được sự chống cự có hiệu quả. Cuộc chiến biến thành càng thêm tàn khốc, quân Tuỳ xuất hiện thương vong.

Đúng lúc này, trong trại tù binh cũng bạo phát kịch chiến, một ngàn binh sĩ Cao Câu Ly tuần tra trong trại tù binh cùng ba ngàn tù binh quân Tuỳ giết thành một bầy. Tù binh quân Tuỳ lợi dụng các loại cạnh góc phế liệu của sắt thô tạo ra binh khí, âm thầm võ trang ba ngàn tù binh, do Ưng Dương lang tướng Diêu Xuân Sinh suất lĩnh.

Trên lưng chừng núi cách quân doanh chừng ba trăm bước, có một kho hàng tồn trữ sắt thô, bên trong có mấy vạn thanh sắt. Bình thường chúng nó sẽ không tồn trữ ở nơi này, ngay cả qua đêm cũng không cho phép, đây là quy định nghiêm chỉnh nhất của trại tù binh, tất cả sắt thô tinh luyện ra phải lập tức đưa đi, không thể lưu lại mỏ.

Nhưng bởi vì quân Tuỳ đến rồi, khiến tuyến đường Phối Thuỷ bị chặn, sắt thô số lượng lớn không vận chuyển ra được, không chỉ trong quân doanh chất đầy các loại sản phẩm rèn từ sắt thô, kho hàng chỗ này bình thường chỉ chất củi khô cũng chất đống mấy vạn thanh sắt.

Những thanh sắt này do hơn ba trăm tên binh sĩ Cao Câu Ly phụ trách trông coi, một khi tù binh xuất hiện khác lạ, quân đội trong quân doanh sẽ lập tức chạy đến viện trợ.

Nhưng lúc này trong quân doanh bạo phát kịch chiến, bọn lính trông coi đều xông về phía đại doanh trợ chiến, kho hàng chỉ còn lại có hơn mười tên binh lính trông coi.

Bỗng nhiên, từ trong trại tù binh xông ra giống như nước lũ trùng trùng điệp điệp. Đó là hai vạn tên tù binh quân Tuỳ Thôi Hoằng Thăng suất lĩnh xông về phía kho hàng. Mười mấy tên binh sĩ Cao Câu Ly thấy tình thế không hay, sợ tới mức co chân chạy trốn.

Bọn tù binh quân Tuỳ đập phá cửa chính kho hàng, vào một loạt, mấy vạn thanh sắt nháy mắt biến thành binh khí của tù binh.

Thôi Hoằng Thăng chỉ về phía quân doanh, cao giọng quát ra lệnh:

- Giết vào quân doanh, hễ người không có mặc khôi giáp đều là địch nhân của chúng ta, giết cho ta!

- Giết!

Hai vạn tù binh quân Tuỳ phát ra tiếng gầm giận dữ, như lũ quét tuôn trào, múa may thanh sắt mãnh liệt xông tới quân doanh dưới chân núi. Bọn họ hơn hai năm chịu nhiều áp bức tủi nhục, giờ khắc này trong lòng mỗi người đều bạo phát ra.

***

Trời dần dần sáng, cuộc chiến cũng theo đó chấm dứt, trong quân doanh khắp nơi là xác người bị thanh sắt đánh cho nát nhừ. Trương Huyễn không thể ngăn cản sự thù hận của đám tù binh. Mấy trăm tên binh sĩ Cao Câu Ly đã đầu hàng cũng bị tù binh quân Tuỳ phẫn nộ dùng loạn côn đánh chết. Thi thể mấy mươi tên tướng lĩnh bao gồm chủ tướng trong đó bị treo lên cao.

Trong trại tù binh lập tức bộc phát ra một trận hoan hô, tất cả tù binh kích động vạn phần, đều ôm nhau mà khóc. Hơn hai năm tủi nhục, hơn hai năm áp bức, hơn hai năm tưởng nhớ tới gia đình, ở thời khắc giành được tự do khiến bọn họ khó kìm lòng nổi.

Tâm tình của Trương Huyễn lại không tốt lắm, trận dạ chiến này binh sĩ quân Tuỳ tổn thất một trăm năm mươi người, là lần tổn thất nghiêm trọng nhất từ khi hắn đảm nhiệm chủ tướng cánh quân đội này đến nay.

Thôi Hoằng Thăng dường như hiểu được tâm tình của hắn, vỗ bờ vai của hắn an ủi:

- Ngươi đã làm được rất tốt rồi, quân đội Cao Câu Ly trước đây ba ngày đã bắt đầu tăng cường cảnh giới. Bọn chúng đặt ra lớp lớp trạm canh, các ngươi không tránh hết được. Nhưng cuối cùng vẫn là lấy một ngàn người đánh bại bốn ngàn người, tổn thất không ngờ chỉ có hơn trăm tên, danh tướng khi xưa cũng không được như vậy.

- Lời của Thôi công khiến Trương Huyễn hổ thẹn, nếu không phải ngài dẫn quân giết đến kịp lúc, đêm nay hươu chết về tay ai còn chưa biết được.

- Ha hả! Ngươi không cần khách khí, nếu không phải quân đội của ngươi kìm chế quân doanh quân địch, chúng ta làm sao có thể cướp lấy binh khí, cũng không nhắc tới nữa, nói sang việc chính nha! Bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Trương Huyễn cũng biết thời gian không đợi bọn họ, bọn họ nhất định phải lập tức bắt tay vào tổ chức thành lập quân đội. Trương Huyễn liền nói với Thôi Hoằng Thăng:

- Lần tấn công Bình Nhưỡng này chúng ta chỉ có ba vạn người, cho nên Lai đại tướng quân quyết định giải cứu tù binh trước, từ các tù binh chọn lựa ra một đội tinh nhuệ tổ chức thành lập quân đội làm viện binh phụ trợ quân Tuỳ.

Nói xong, Trương Huyễn đưa thư của Lai Hộ Nhi cho Thôi Hoằng Thăng. Thôi Hoằng Thăng không nói được lời nào. Ý đồ của Lai Hộ Nhi nằm trong suy đoán của ông ta, ông ta xem thư xong trầm tư chốc lát nói:

- Chúng ta tuy rằng có tám vạn người, nhưng đa số mọi người cũng đã chịu đủ tàn phá, thân thể có các loại bệnh tật tổn thương, có thể lập tức đầu nhập thành binh sĩ chiến đấu cũng không nhiều, nhiều nhất hai vạn người.

Lai Hộ Nhi hy vọng có được ba vạn tinh nhuệ, nhưng bây giờ lại chỉ có hai vạn người. Có điều hai vạn người cũng không tệ rồi, Trương Huyễn tiện đó nói:

- Việc không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát tiến đến Hán Thành!

- Vì sao phải đi Hán Thành?

Thôi Hoằng Thăng không hiểu hỏi.

- Quân đội cần trang bị, cần phải tu dưỡng bổ sung. Vũ Văn tướng quân hẳn là đã công hạ xong Hán Thành. Chúng ta đi Hán Thành trước chỉnh biên lại biên chế rồi lập tức bắc tiến Bình Nhưỡng!

Thôi Hoằng Thăng chậm rãi gật đầu, mặc dù ông ta đã có ý nghĩ quy ẩn, nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ, một bước cuối cùng ông ta nếu như đi không tốt, Thánh thượng chưa chắc sẽ để cho ông ta hồi hương dưỡng lão như ý nguyện.

- Được rồi! Chúng ta cứ việc nghỉ ngơi chỉnh đốn, sau đó lập tức xuất phát!

Nhóm tù binh nghỉ ngơi nửa ngày, ăn no nê, buổi chiều, tám vạn tù binh quân Tuỳ dưới sự dẫn dắt của Thôi Hoằng Thăng trùng trùng điệp điệp bắt đầu đi về phía Hán Thành.

Quảng cáo
Trước /209 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Kích Thích Cấm Kỵ

Copyright © 2022 - MTruyện.net