Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ sáu năm trước, khi Lương Sư Đô trở thành một trong ba thủ lĩnh đến nay chưa bao giờ bị thua thế này, không ngờ bộ hạ của gã lại chết trận đến ba bốn chục người, hơn hai mươi người bị thương nặng, điều này khiến gã giận muốn điên lên.
Gã ta đã nhiều lần cướp thương nhân đến Bắc Thượng, chỉ cần bọn họ xuất hiện, đội thương nhân đều ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất để mặc bọn họ xử lý, so với bầy cừu còn ngoan ngoãn hơn. Hôm nay bọn thương nhân này dám phản kháng, còn đả thương thủ hạ của gã, quả thật không thể tưởng tượng được.
Lương Sư Đô lập tức ý thức được trong bọn thương nhân này nhất định có nhân vật đặc biệt, gã cố nhớ lại trận thạch lâm Huyền Sa ấy, đúng là trong bọn họ có một thanh niên trẻ tuổi dùng đao, ra đòn quyết liệt, nhanh nhẹn như báo săn, tên đó chính là người cầm đầu đám thương nhân đánh lui sự tiến công của gã, hơn nữa ít nhất có mười mấy người chết trong tay hắn, rốt cuộc người này là ai?
- Thống lĩnh, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Một tên tâm phúc thấp giọng hỏi.
- Làm thế nào à?
Lương Sư Đô nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu không giết sạch bọn chúng sao có thể dứt được cơn giận của ta.
Mặc dù Lương Sư Đô đã tuyên bố sẽ giết hết bọn người thương nhân này, tuy nhiên gã cũng không chịu được tổn thất quá lớn, chết hơn mười người gã đã khó khăn để báo cáo lên Bắc Kính tiên sinh rồi, nếu thương vong lại lớn hơn nữa, Bắc Kính tiên sinh nhất định không bỏ qua cho gã. Nghĩ đến Bắc Kính tiên sinh dùng thủ đoạn trừng phạt thủ hạ tàn khốc, Lương Sư Đô không rét mà run.
Gã khoanh tay đi vài bước, biện pháp tốt nhất lúc này là lợi dụng bóng đêm đánh lén bọn người thương nhân kia, chỉ cần người của gã có mười mấy người đột nhập vào nội ứng ngoại hợp, bọn họ sẽ nhanh chóng phá tan tuyến phòng ngự của đối phương, giết hết bọn người thương nhân.
Lương Sư Đô ngồi trên mặt đất dùng côn gỗ vẽ bản đồ địa hình trên cát. Gã phát hiện cửa phía Nam khá bằng phẳng, kỵ binh có thể trực tiếp đánh vào. Điều quan trọng là chỉ cần đánh cướp được cửa phía Nam, bọn họ sẽ nắm chắc phần thắng.
Suy nghĩ chốc lát, gã vẫy tay gọi vài tên thủ hạ đến nhỏ giọng phân công. Những tên này nhanh chóng tuân lệnh chạy vào thạch lâm. Biết người biết ta bách chiến bách thắng, Lương Sư Đô gặp phải phản ứng của họ nên gã không thể khinh địch, mù quáng mà xông lên.
Sau nửa canh giờ thủ hạ đi điều tra tình hình đã quay trở lại báo cáo tình huống bên trong lăng mộ với gã khiến Lương Sư Đô có chút kinh ngạc. Cửa phía Nam không ngờ lại không có bất kỳ phòng ngự nào, sao có thể?
Gã lập tức lên ngựa vung tay ra lệnh:
- Đi theo ta!
Gã dẫn đầu hơn năm mươi kỵ binh hướng thạch lâm chậm rãi mà đi. Không lâu sau Lương Sư Đô cùng nhóm kỵ binh đã cách cửa phía Nam thạch lâm khoảng bảy tám mươi bước. Gã liền khoát tay chặn lại, tất cả mọi người đều ghìm chiến mã.
Lương Sư Đô quan sát cửa phía Nam, dưới ánh trăng chiếu rọi, lối vào cửa rộng một trượng không có bất kỳ trở ngại nào, trong lăng mộ vô cùng an tĩnh không thấy một người nào canh gác, trong lòng Lương Sư Đô thầm nghĩ hay đối phương không nghĩ đến kế sách này của gã?
Gã cười lạnh một tiếng, phải thử đối phương một chút xem đối phương dùng thủ đoạn gì để ngăn cản kỵ binh của gã. Gã quay đầu ra lệnh:
- Giết vào trong!
Vài tên kỵ binh giục chiến mã vào, chiến mã phi nhanh vào trong thạch lâm, ban đầu tốc độ hơi chậm nhưng cách cửa vào càng gần đường càng rộng nên tốc độ kỵ binh càng lúc càng nhanh, phi lướt nhanh trong gió, tiếng vó ngựa vang dội như nhịp trống.
Ngay khi tên kỵ binh đi đầu lọt vào trong cửa liền bị dây kéo căng ngăn cản khiến ngựa hí dài một tiếng kinh hoàng, chân phía trước ngã sấp xuống, những kỵ binh còn lại nhanh chóng quay người nhưng hai chiến mã đi tiếp sau không thu kịp cũng trượt chân ngã nhào trên mặt đất, hai bên xuất hiện vài bóng đen hung hăng dùng trường mâu đâm chết người ngã trên ngựa xuống.
Lương Sư Đô thấy thế, gã hừ mạnh một tiếng, dù sao cũng chỉ là mấy dây thừng chắn chân ngựa mà thôi, như thế có thể ngăn cản được ngựa của gã ư?
Gã hét lớn một tiếng:
- Giết vào trong, chú ý trên mặt đất có dây thừng chắn ngang chân ngựa.
Mười mấy kỵ binh đồng thời xuất kích, di chuyển theo thứ tự lao nhanh về trước. Đối với kỵ binh có tố chất, được huấn luyện, dây thừng chắn chân ngựa cũng không có gì đáng sợ, chỉ cần có thể phát hiện được thì có thể thoát như thường. Nếu bọn chúng đã phát hiện lối vào có dây thừng chắn chân ngựa thì bọn họ không thể nào mắc mưu được.
Kỵ binh phía trước càng chạy càng nhanh, trong nháy mắt đã chạy đến cửa vào, dây thừng chắn chân lại vung ra nhưng chiến mã lại nhảy thật cao đã tránh được dây thừng chắn chân ngựa này, ngựa đi đầu nhảy vọt vào đất trống trong lăng mộ, chiến mã thứ hai thứ ba cũng làm đúng cách mà thuận lợi tiến vào.
Phía sau Lương Sư Đô hưng phấn hai tay đánh vào nhau, chỉ cần năm mươi kỵ binh này đều xông vào trong thì đêm nay bọn họ nhất định tàn sát đẫm máu những người thương nhân kia, trong lòng gã nghĩ như thế.
Dây thừng chắn chân đã thất bại, kỵ binh liên tiếp vọt vào mảnh đất trống trong lăng mộ, thế cục trở nên căng thẳng hơn. Đứng trên đài cao quan sát, Trương Huyễn lạnh lùng nhìn kỵ binh xông vào, hắn hô to một tiếng:
- Động thủ!
Thấy trên đầu lối vào, một vài dây thừng được kéo lên, cột đá phía bên phải bắt đầu di động từ từ nghiêng đổ xuống, những tên kỵ binh bên dưới sợ đến mức hồn bay phách lạc nhanh chóng quay đầu chạy trốn, nhưng những kỵ binh phía sau ngăn chặn đường lui, cột đá ầm ầm đổ xuống, tiếp đến một loạt tiếng kêu thê lương vang lên.
Cột đá nện xuống thật mạnh, nhiều mảng nhỏ bụi bay tung trời, phía dưới ba gã kỵ binh trốn tránh không kịp bị nện bẹp dí, cửa vào phía Nam lập tức đại loạn, thương nhân núp trong bóng tối dưới sự chỉ huy của Trình Giảo Kim nhảy vọt ra.
- Giết chúng.
Trình Giảo Kim hét lớn một tiếng, đao vung lên chặt bay đầu một gã kỵ binh, ba gã kỵ binh vào được khoảng trống lăng mộ cũng bị lớp lớp bao vây, trường mâu đâm loạn khiến ba gã kỵ binh kia mất mạng.
Hai người trên đầu tường, mười mấy tiễn thủ ẩn núp cũng đã hiện thân, dương cung bắn tên, tên dày đặc bắn về phía kỵ binh mã tặc, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, những tên mã tặc trúng tên đều ngã xuống ngựa. Lương Sư Đô gấp gáp hô lớn:
- Rút quân, rút về phía sau!
Kỵ binh mã tặc nhanh chóng lui về sau bỏ lại hơn mười đồng bọn bị thương hoặc bị bắn trúng, rất chật vật mới có thể lui ra khỏi thạch lâm. Sài Thiệu dẫn hai mươi mấy người xông ra ngoài chém loạn xạ khiến những kỵ binh trúng tên mà chưa chết đều bị giết cả, thu thập toàn bộ áo giáp và binh khí quay về.
Lần đánh lén này mã tặc tổn thất hơn hai mươi người còn đội thương nhân thì không ai bị thương tổn cả khiến sĩ khí thương nhân vô cùng phấn chấn, mọi người đều mang hi vọng ký thác vào Trương Huyễn.
Nhưng Trương Huyễn lại không có thời gian hưởng thụ sự yêu mến của thương nhân, hắn chỉ huy thương nhân mau mang hết tảng đá vung vãi chất vào ngay ngắn. Từ đoàn thương nhân chọn ra hơn năm mươi người thân thể cường tráng cho bọn họ mặc bì giáp, tay cầm trường mâu xếp thành hàng mâu trận để Trình Giảo Kim huấn luyện bọn họ.
Trương Huyễn rất rõ tình thế lúc này ác liệt thế nào, một khi đánh lén không thành công bọn mã tặc sẽ chuyển qua tấn công trực diện như ban ngày đã làm, bọn chúng sẽ từ bốn phương tám hướng tiến vào. Thương nhân đã không còn nhiều người, chỉ có hơn một trăm tám mươi người, nếu lấy một chọi một thì bọn họ nguy hiểm rất lớn.
Chỉ có nhanh chóng huấn luyện thành trận hình mới có hy vọng tự bảo vệ mình. Trương Huyễn lại tập trung mọi người lại, hắn đứng trên đài cao lớn tiếng nói:
- Bọn mã tặc bị chúng ta giết chết hơn năm mươi người, bọn chúng cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ là tự chúng ta nhút nhát, chỉ cần chúng ta có dũng khí cùng bọn chúng liều chết một trận thì khả năng thắng của chúng ta cao hơn.
- Vì vợ chúng ta, vì cha mẹ chúng ta, chúng ta nhất định phải sống sót.
Trương Huyễn khích lệ mọi người, ai cũng nhiệt huyết sôi trào, bọn họ nghĩ đến vợ con đến mẹ cha, để những người ấy có thể sống sót trong loạn thế, chính họ phải chiến đấu giữ gìn mạng sống. Nếu như họ chết trong tay mã tặc thì ba mẹ vợ con làm thế nào?
- Sống sót!
Một gã thương nhân vung tay hô to, mọi người cũng giơ cao vũ khí rống to:
- Liều chết một trận, chúng ta phải sống sót!
Trương Huyễn khoát tay chặn lại khiến mọi người phía dưới bắt đầu im lặng, hắn lại hướng về mọi người nói:
- Cuộc chiến sinh tử phải xem ai ác hơn mạnh hơn, nhưng thực lực của chúng ta không bằng đối phương, nếu muốn chiến thắng đối phương chỉ có một biện pháp. Vài người tiến lên đánh một người, ta muốn vài người kết thành một nhóm hai người, hoặc ba bốn người, chỉ cần đối phương tiến vào thì các người liền xông lên giết chết đối phương, không được có bất cứ chút do dự nào.
Các thương nhân bắt đầu tìm kiếm nhóm cho mình, lúc này Sài Thiệu đến bên cạnh Trương Huyễn nhỏ giọng hỏi:
- Đệ cảm thấy có hữu dụng không?
Trương Huyễn lắc đầu:
- Ta không biết nhưng chỉ có thể làm hết sức, có thể sống sót được bao nhiêu phải xem ý trời.
Trương Huyễn lại vỗ vỗ bờ vai gã nói:
- Huynh và Lý Nhị thúc cùng một chỗ, tận lực bảo vệ thúc ấy.
Sài Thiệu quay đầu lại nhìn thủ hạ của Lý Thần Thông chỉ còn lại năm người, bọn họ không thể bỏ chủ nhân lại, không thể nào trợ giúp Trương Huyễn nữa, Sài Thiệu gật gật đầu đứng dậy nhanh rời đi.
Trương Huyễn lại cảm thấy một cảm giác buồn nôn, hắn cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu, nhanh chóng đi về phía năm mươi người đang được huấn luyện trường mâu.
...
Lúc đêm đánh lén khiến mã tặc lại tổn thất nặng nề, từ khi Lương Sư Đô xuất đạo đến nay chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế. Lúc này gã đâm lao phải theo lao thôi, không thể tổn thất không được, dù trả giá như thế nào gã cũng phải đuổi tận giết tuyệt đối phương.
Bây giờ đối phương đã dùng đá đóng kín mấy cửa, khiến kỵ binh của gã không cách nào xông vào trong được, bọn họ chỉ có thể tự mình xông vào một phen quyết chiến thôi.
Lương Sư Đô chỉ để lại hơn hai mươi người trông giữ chiến mã, còn lại một trăm hai mươi mã tặc toàn bộ xuất kích, từ ba hướng nhắm bãi đất trống lăng mộ mà vây quanh.
Kỳ thật Lương Sư Đô còn nghĩ đến phương pháp khác, chính là xuống tay với súc vật của thương nhân, quấy nhiễu khiến chúng hỗn loạn, nhưng đối phương đã có phòng bị, đem xúc vật tập trung ở phía Đông Bắc, bên kia địa thế khá cao, vách đá san sát không thể từ ngoài vượt qua được, hơn nữa súc vật đều được vải bố che hai mắt lại, các loại hàng hóa vây quanh chúng khiến chúng không thể chạy loạn, chỉ có thể im lặng trong đó.
Dù phương án đưa ra như thế nhưng Lương Sư Đô thật không có khả năng thực hiện được, gã chỉ có thể dùng biện pháp đơn giản nhất hữu hiệu nhất chính ra lệnh cho mọi người xông vào đánh trực diện, nhất định sẽ có tổn thất nhưng Lương Sư Đô chẳng quan tâm nữa.
Tay cầm một thiết thương lớn, tự bản thân dẫn đầu hướng về lăng Huyền Sa mà đi đến.
Đến canh bốn, nơi đất trống trên lăng mộ tất cả mọi người ngồi trên bậc thang yên lặng chờ đợi, bọn họ không bối rối cũng không tuyệt vọng. Trương Huyễn cho bọn họ hy vọng, tất cả đều tin tưởng hắn, chỉ cần bọn họ liều chết một trận thì cơ hội sống sót rất cao.
- Đến rồi!
Không biết ai hô to một tiếng, tất cả mọi người liền đứng phắt dậy, nắm chặt binh khí trong tay.