Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm hôm sau.
Phất Dao vừa mở to mắt, liền nhìn thấy Diệu Cốc cùng Tử Vi ngồi vây quanh bên cạnh giường nàng.
“Hai đứa làm gì đó? Sáng sớm không việc gì quan trọng hơn hả?” Phất Dao kinh ngạc nhìn phía các nàng, lập tức vươn người, mặc y bào sau đó chậm rãi đến bàn, tự mình rót một ly trà xanh.
“Sư tỷ à, tỷ…” Tử Vi hơi trầm ngâm, vẫn cảm thấy cứ tuần tự dùng biện pháp sẽ tốt hơn, lập tức cười khanh khách hỏi, “Muội là nói sư tỷ có cảm thấy mình không không khoẻ chỗ nào không? Hai chưởng hôm qua chắc không đáng ngại?”
“Ừ, ta không sao.” Phất Dao uống xong nước trà, nhẹ nhàng lấy tay gõ nhẹ giữa trán, sao có hơi đau đầu nhỉ? Kỳ lạ!
Diệu Cốc cùng Tử Vi nhanh chóng trao đổi ánh mắt, lập tức ngồi xuống bên cạnh Phất Dao cười thật hiền lành: “Nếu sư tỷ không có chỗ nào không khoẻ là tốt rồi, tỷ còn nhớ ngày hôm qua đã phát sinh chuyện gì không?”
“Ví dụ như nói…Tỷ cùng Dạ Uyên thượng tiên ?” Tử Vi tắc nói bóng gió bổ sung.
Phất Dao hơi nhíu mày, cùng Dạ Uyên thượng tiên? Nàng nhớ rõ hôm qua ở Đọa tiên mê lâm nàng trúng phải hai chưởng của tên Đọa tiên đứng đầu, sau đó Dạ Uyên thượng tiên đột nhiên xuất hiện, sau đó… Nàng mất đi tri giác, sau đó… ly trà trong tay lập tức rơi xuống, thân thể chợt cứng đờ.
“Sư tỷ, sư tỷ…” Diệu Cốc giơ tay quơ quơ trước mặt Phất Dao, nhưng mắt nàng vẫn không nhúc nhích , ánh mắt… giống đã trôi giạt đến cảnh giới nhất định.
Diệu Cốc cùng Tử Vi nhanh chóng đứng đối diện, lập tức ngầm hiểu cười gian, trong mắt rộ ra hưng phấn.
Đương nhiên, các nàng hưng phấn như thế quả thật cũng là có chút nguyên do. Theo sự hiểu biết của các nàng đối với sư tỷ, lúc sư tỷ bình tĩnh khác thường là lúc đã sợ hãi đến cảnh giới! Mà giờ phút này sư tỷ hiển nhiên đã bình tĩnh siêu việt vào đến cảnh giới mơ hồ, tuyệt đối là kỳ quan thiên cổ, hôm nay các nàng may mắn nhìn thấy, có thể nào không phấn chấn phấn ?
“Muội nói cái gì?” Phất Dao chậm rãi quay đầu, ánh mắt tiếp tục mơ hồ.
“Sư tỷ, muội vừa mới nói tỷ sẽ không phải đã nhớ ra điều gì chứ?” Diệu Cốc đột nhiên kề sát vào, cười khanh khách hỏi.
Bộ dạng Phất Dao sau khi trầm tư một hồi, rốt cục gật đầu nặng nề, “Ừ, quả vậy. Cho nên giờ phút này tỷ đang tự hỏi một việc vô cùng nghiêm túc.”
“Ha? Chuyện gì?”
Phất Dao ngẩng đầu nhìn Diệu Cốc, khóe miệng vô cùng khó khăn nhếch miệng cười: “Sư muội à, muội cảm thấy nếu giờ phút này ta muốn đi khỏi Thiên cung, sư phụ muội có đồng ý không?”
“Sư tỷ hà tất nói ra lời ấy? Chẳng lẽ…” Thấy Phất Dao như thế, Diệu Cốc thật sự giật mình, nàng che miệng lại nói, “Ban đầu muội còn tưởng rằng ngoài điện đồn đãi hơn phân nửa là chuyện phóng đại, không ngờ là…”
“Đồn đãi cái gì?” Phất Dao đứng lên, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Diệu Cốc trấn an Phất Dao ngồi xuống, lập tức thở dài lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ vô hạn bi ai nói: “Nói cho tỷ tất nhiên là có thể, bất quá sư tỷ… Nhất định phải chịu đựng a!”
Mí mắt Phất Dao giật giật, khó khăn gật đầu, căn cứ theo vài hình ảnh nhỏ hiện lên trong đầu, thì biết lần này quả thật là đại họa!
Diệu Cốc khụ hai tiếng, lập tức bưng ly trà xanh lớn uống sạch, bắt đầu êm tai nói tới: “Sư tỷ, trước mắt truyền ra vài cách nói. Thứ nhất nghe đâu, nghe đồn ngươi đêm qua luyện tâm pháp, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, vì thế nổi thú tính, đột nhiên xông vào tẩm cung Dạ Uyên điện hạ ra tay, thủ đoạn tàn nhẫn, động tác kịch liệt, nghe những thứ chưa từng nghe ! Thấy những điều chưa từng thấy! Cực kỳ làm người ta giận sôi! Dạ Uyên điện hạ tuy rằng ngoan cố chống cự, nhưng cuối cùng không địch lại hành vi cực độ vô sỉ càn rỡ của tỷ…Ặc, cuối cùng sự trong sạch khó giữ được…”
Phất Dao đang uống nước trà phun mạnh một ngụm, còn thừa mắc ở cổ họng, lên cũng không được, xuống cũng không xong, liên tục ho khan, Tử Vi vội vàng giúp nàng vuốt lưng thuận khí.
Tử Vi vừa vuốt vừa khó xử nói: “Sư tỷ, muội nghĩ tạm thời tỷ đừng uống nước thì hơn, bởi vì… Kế tiếp cách nói còn khoa trương hơn một chút, à, chính là…có khoa trương một chút.”
Diệu Cốc tiếp tục bình tĩnh miêu tả sinh động như thật: “Cách nói thứ hai, chính là nghe nói trước kia không biết tỷ đã gặp qua Dạ Uyên thượng tiên thế nào mà thoáng nhìn liền ngày nhớ đêm mong, ái mộ không thôi. Từng bên bờ suối nước nóng đùa giỡn điện hạ không có kết quả, nhưng tà tâm không dứt, vẫn ý đồ tìm kiếm cơ hội mới! Kết quả đêm qua đúng đêm trăng tròn, tỷ rốt cuộc kiềm chế không được nội tâm mênh mông tình yêu, vì thế… thừa dịp trăng mờ gió lớn xông vào tẩm cung điện hạ, đó là thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, động tác ra tay cực kỳ kịch liệt, tuyệt đối cực kỳ vô sỉ, cực kỳ càn rỡ, cực kỳ làm người ta giận sôi!
Dạ Uyên điện hạ dĩ nhiên là chống cự, nhưng vì tỷ đạt tới tuệ căn không đạo đức trong phương diện này, Dạ Uyên điện hạ hiển nhiên không phải là đối thủ của tỷ. À…cho nên điện hạ cuối cùng thập phần bất hạnh không thể may mắn thoát nan, chỉ có thể rơi vào thảm cảnh trong sạch khó giữ…Theo miêu tả thuật lại, nàng ta vô cùng may mắn đúng dịp thấy hết toàn bộ, cảnh tượng quả thực rất thương tâm, nghe thấy mà rơi lệ, đương nhiên là thương tâm rơi lệ, dĩ nhiên không phải đối với sư tỷ, mà là đối Dạ Uyên điện hạ cực kỳ bi thảm bi thương… Nhắc tới lời đồn thứ ba, còn kinh thiên địa quỷ thần khiếp hơn, bọn họ nói…”
“Ngừng ngừng ngừng… Đừng, đừng nói nữa.” khuôn mặt Phất Dao không biết đã run lên mấy lần, cho dù lá gan của nàng có lớn, cũng không chịu nổi lời đồn “Kinh thiên địa quỷ thần khiếp” thứ ba .
Phất Dao hớp mạnh một ngụm trà liền đứng dậy , lập tức chạy đến bên giường luống cuống tay chân thu gom đồ đạc, nói: “Sư muội, giúp tỷ nói với Lưu Diên một tiếng, tỷ đi trước, cứ nói… Đúng đúng rồi, cứ nói đại trưởng lão đột nhiên có quan trọng hơn phân phó tỷ đi làm, việc cấp bách, tỷ phải lập tức đi, sư tỷ cảm tạ muội trước !”
Diệu Cốc chưa bao giờ gặp qua sư tỷ luống cuống như thế, xem ra lần này là thật rồi, vội vàng đến cạnh nàng nói: “Sư tỷ nói giỡn à ? Sinh thần Thiên đế sắp tới, tỷ lại muốn đi trước hai ngày không từ giã, tỷ muốn cho chúng tiên cùng Thiên đế nghĩ gì? Bọn họ nói không chừng còn tưởng rằng tỷ tự cao tự đại, không để bọn họ vào mắt…”
Nói xong, Diệu Cốc đột nhiên mở mắt to, lắp bắp nói, “Sư tỷ à, tỷ,…Hay là tỷ thật sự đem Dạ Uyên điện hạ …” Thấy mặt sư tỷ càng thêm đen, nàng thức thời ngậm miệng.
“Hả ? Sư tỷ…” Tử Vi cũng ngạc nhiên đứng tại chỗ, thầm nghĩ, không thể nào, vậy chẳng phải lỗi của nàng càng lớn sao? Sớm biết thế lúc ấy nói gì nàng cũng phải đem sư tỷ trở về a! Thất sách thất sách!
Phất Dao hung tợn nhìn các nàng, nói nhỏ nhẹ: “Mấy đứa nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho sư tỷ nghe!”
“Sư tỷ, Muội tuyệt đối tin không có khả năng như lời đồn ngoài điện…” Diệu Cốc lập tức cười sửa miệng, trước hết trấn an sư tỷ mới là tốt nhất, bằng không nếu sư tỷ thật sự bỏ trốn mất dạng, nàng biết trả lời sư phụ thế nào!” Muội biết rõ xưa nay sư tỷ mặc dù có thất thường, tất nhiên cũng có chừng mực, chúng muội tuyệt đối tin tưởng tiên phẩm của sư tỷ! Cho nên sư tỷ càng không nên đi! Tỷ ngẫm xem, nếu tỷ bỏ đi, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi? Càng khiến người ta châm ngòi thổi gió, đến lúc đó bọn họ càng cảm thấy tỷ là có tật giật mình, vậy là tỷ hết đường chối cãi !”
Tử Vi lập tức phối hợp liên tục gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, Diệu Cốc sư tỷ nói đúng, sư tỷ trăm ngàn lần đừng vào thời khắc mấu chốt này mà đi, nếu không danh đạo tặc hái hoa này…coi như vĩnh viễn không tẩy đi được! Sư tỷ cả đời trảm yêu trừ ma, nghiêm khắc ràng buộc, giữ mình trong sạch, phẩm hạnh cao thượng, người Linh Tiêu cung chúng ta dĩ nhiên là hiểu, nhưng những người khác ở không biết hiểu a… Sư tỷ đừng xúc động, nhất định phải chứng minh chính mình trong sạch mới được!”
Phất Dao liếc mắt các nàng, lập tức khôi phục bộ dạng trầm tư rồi mở miệng: “Hai đứa không phải là muốn khuyên tỷ ở lại sao? Bất quá… nói cũng có vài phần đạo lý, nếu tỷ đi thì tội danh này là thật rồi. Tỷ thừa nhận tỷ không nhớ rõ lắm, quả thật có khả năng…mạo phạm ngài ấy, nhưng tỷ cũng có nỗi khổ khó nói…” Nàng khẽ cắn đầu ngón tay, cố nhớ lại, “Ta hẳn cũng không có làm chuyện quá phận, ngoại trừ…”
Nói thực ra trong đầu nàng có một ít đoạn trí nhớ hoàn toàn là không trọn vẹn, nàng chỉ nhớ rõ nàng xuất hiện ở bờ hồ, sau đó…Sau đó hoàn toàn không nhớ ra… Nàng lắc lắc đầu, hẳn là không có đem ngài ấy làm thế nào chứ? Hay…thật sự làm ngài ấy ? Phất Dao khẽ cắn môi hồng, đầu mày nhíu chặt, xong rồi xong rồi, nay mới tí tuổi đầu mà đã khiến khí tiết tuổi già khó giữ được, sớm nói Thiên cung không thể đến mà!
“Đúng rồi, ” Diệu Cốc vội vàng tiếp tục trấn an nàng, “Sư tỷ chắc cũng sẽ không làm gì quá đáng, hơn nữa Dạ Uyên điện hạ tu vi cao như thế, nếu sư tỷ…muội nói là nếu, nếu sư tỷ quả thật có hành động quá đáng, Dạ Uyên điện hạ sao lại chỉ không khống chế được tỷ? Sư tỷ thấy muội nói nói đúng không?”
Phất Dao rốt cục ngừng động tác thu dọn, nàng trầm ngâm rồi gật đầu nói: “Sư muội nói thế cũng có lý…” Diệu Cốc nói rất đúng, mặc dù nàng có hành động gì quá đáng thì Dạ Uyên thượng tiên phải đã sớm ngăn nàng lại, cho nên dù nàng có làm thế thật, hẳn là “chưa đạt được” chứ ?
Phất Dao ảo não, sao lại quên mất hôm qua là mười lăm? Nếu không nhớ rõ thì thật nực cười, nhưng cố tình lần này hình ảnh trong đầu lại không được đầy đủ, làm cho nàng thực không biết làm sao, không biết làm sao a!
“Ừ đúng vậy, huống hồ hôm qua lúc chúng muội đi đón sư tỷ, thần sắc Dạ Uyên điện hạ vẫn như thường, không chút hờn giận, giống như không có phát sinh chuyện gì, sư tỷ cứ yên tâm!” Tử Vi tiếp lời.
“Thật sao?” Phất Dao nhìn chằm chằm Tử Vi hỏi.
“Thật mà.” Tử Vi thề thốt.