Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 103 : Võ sĩ Bóng Tối
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 103 : Võ sĩ Bóng Tối

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 103: Võ sĩ Bóng Tối.

Trên trận địa pháo binh của tuyến phòng ngự thứ hai lóe lên từng vệt sáng, kéo theo tiếng rít thê lương, đạn pháo trong nháy mắt đã ập đến!

Ầm! Ầm! Ầm!

Đạn pháo mãnh liệt trút xuống, không kiêng dè gì, bốc lên một biển lửa, thậm chí còn có một quả rơi ngay xuống phía sau Sở Vân Thăng.

Sóng xung kích khổng lồ, ẩn giấu vô số đất đá vụn, mảnh vụn của Nhuyễn Trùng và một số thứ hỗn tạp lập tức thổi bay Sở Vân Thăng, luồng khí mạnh mẽ trong nháy mắt đã tách rời Sở Vân Thăng và Điền Duy Đại, trên nắm tay nắm chặt của hắn chỉ còn sót lại một mảnh vải rách xé toạc từ áo Điền Duy Đại.

******

"Con mẹ nó thằng nào bắn pháo!? Lại là cái tên Vương đại pháo kia phải không?" Sư đoàn trưởng sư đoàn chín Phó Liệu Nguyên đứng trên một tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, cầm trong tay kính viễn vọng, bất mãn nói.

"Sư đoàn trưởng, quân chủ lực đảm nhiệm phòng thủ mặt đông chính là bộ đội của sư đoàn trưởng Vương, không chịu sự quản lý của chúng ta, ta là tuyến hai, ngài cũng đừng bận tâm chuyện của người ta." Tham mưu trưởng Tần Mân bên cạnh nói.

"Cái rắm, bây giờ là lúc nào rồi... Quên đi, lão Tần, ông lập tức dẫn người đi cướp người! Mang theo cả người của tiểu đoàn cảnh vệ đi nhanh đi!" Phó Liệu Nguyên lòng như lửa đốt nói.

"Cướp người? Cướp cái gì?" Phó Liệu Nguyên chuyển hướng quá nhanh, Tần Mân không kịp hiểu mô tê gì.

"Ặc, đó, ngay đó, vừa rồi ta nhìn thấy một cao thủ, một người làm thịt một con Kim Giáp Trùng, dù là cao thủ số một của tổng bộ chỉ huy "Kim Cương Thú" cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi, ông còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi mau! Đừng để cho tên Vương đại pháo kia cướp mất!" Phó Liệu Nguyên vội nói, cái thế đạo ngày nay, nếu chỉ có binh có súng thôi còn chưa đủ, phải có cao thủ, phải có vũ khí kiểu mới của tổng bộ nghiên cứu mới được!

"Sư đoàn trưởng, gần nhất tổng bộ chỉ huy đã có văn bản chỉ đạo, nếu những người này không muốn gia nhập vào bộ đội thì không thể cưỡng ép được, khoảng thời gian trước vì chuyện này mà đã xảy ra bạo loạn, chết hơn trăm người, tổng bộ vì vậy mới ra nghiêm lệnh như vậy!" Tần Mân vội vàng nói.

"Sao mà ông ngốc thế, bản thân thân là tham mưu trưởng, ai bắt ông phải ép buộc, ông không biết dùng lợi ích dụ dỗ sao? Không biết thuyết phục sao? Ông nói cho hắn biết, dù là điều kiện gì chúng ta cũng sẽ đáp ứng hắn, cứ bảo rằng đây là lời của ta!" Phó Liệu Nguyên nóng nảy nói, lão Tần này, cái gì cũng tốt, nhưng có cái là suy nghĩ quá cứng nhắc, mệnh lệnh của tổng bộ chỉ huy lúc nào cũng nghe răm rắp, bây giờ có sư đoàn nào mà không giở chút ít mánh khóe, nếu không giở mánh khóe thì sớm muộn cũng sẽ xong đời.

"Được rồi, tôi đi thử xem, sư đoàn trưởng, buổi tối ngài còn phải đến chỗ tổng chỉ huy thúc giục việc bổ sung cung ứng vật tư cho chúng ta, đã trì hoãn mấy ngày...." Tần Mân còn muốn nói vài câu, đã bị Phó Liệu Nguyên trực tiếp đá ra ngoài.

****

"Khụ, khụ!" Sở Vân Thăng phun bùn đất trong miệng ra, bò từ dưới đất lên, pháo kích đã ngừng lại, không biết là dùng đạn pháo gì mà uy lực hơn hẳn những vũ khí trước kia.

Bốn phía ngoại trừ một vài tiếng súng chói tai bồi thêm, chỉ còn lại tiếng rên rỉ đau đớn của dân chạy nạn..

Khắp nơi là hố bom, đất đá, người bị thương, máu tươi, cùng với xác chết côn trùng.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Sở Vân Thăng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm thế này, cái đoạn đường núi thây biển máu như trong địa ngục trước Tích Thành kia còn hơn cả hôm nay.

Chỉ có điều, một cái là do côn trùng trực tiếp gây nên, mà một cái lại là do pháo kích của con người gây nên.

Sở Vân Thăng dám khẳng định, ở nơi này số người chết trong miệng côn trùng tuyệt đối không nhiều bằng số người chết trong loạt pháo kích của người mình!

Một cái bóng lướt thật nhanh về phía hắn, là hổ con, Sở Vân Thăng đưa tay ôm nó vào trong ngực.

Hổ con cọ cọ đầu vào cằm Sở Vân Thăng, vô cùng thân thiết.

Thế nhưng tay Sở Vân Thăng lại cảm thấy một mảng máu tươi, trong lòng hoảng hốt, vội vàng dời tay nhìn lại, trên lưng hổ con đã bị toác một lỗ, cũng may là vết thương không sâu, không quá đáng ngại.

"Sở đại ca? Sở đại ca? Anh ở đâu? Sao em không nhìn thấy gì cả, trời tối rồi sao?" Là Điền Duy Đại, giọng nói của hắn có chút run rẩy.

"Tôi ở đây!" Sở Vân Thăng ôm hổ con, nhấc kiếm Thiên Ích lên, đi đến chỗ Điền Duy Đại cách đó sáu bảy mét.

Trên mặt Điền Duy Đại máu thịt bầy nhầy, con ngươi cũng đã bị toác mất một con, vốn sau lưng còn bị thương, giờ lại đâm vào vô số mảnh đạn và đất đá, phía trước phía sau đầu đều đầm đìa máu tươi.

"Em ... mù rồi sao? Sở, Sở đại ca, em mù rồi sao!?" Điền Duy Đại cảm giác được có người đến gần, nghe được lời Sở Vân Thăng, nắm chặt lấy hắn, run run hỏi.

Sở Vân Thăng không biết nên trả lời thế nào, thương thế của Điền Duy Đại nhìn mà giật mình, có lẽ đã khó mà qua được.

Quả nhiên, hắn chỉ quằn quại một chút, trong miệng không ngừng ùng ục trào ra máu tươi, không biết có phải bị ảnh hưởng đến cơ quan thần kinh không mà cả người run rẩy kịch liệt như động kinh.

"Ha...ha, mù cũng, cũng không việc gì, dù sao em, em cũng không sống nổi nữa!" Điền Duy Đại nhếch miệng cười, chỉ là trên mặt máu me đầm đìa, lại có vẻ vô cùng dữ tợn, mà hơi thở đột nhiên lại yếu hẳn đi.

"Chỉ, chỉ là, Sở, Sở đại ca, anh nói ... thật sự có kiếp sau sao?..." Lời nói đến đây liền im bặt, không còn âm thanh gì nữa, Sở Vân Thăng kiểm tra lỗ mũi hắn, đã chết rồi. Hắn đến tận lúc chết mà vẫn còn do dự, lo lắng.

"Khụ, khụ!" Cái thân thể nho nhỏ mà Điền Duy Đại che chở dưới người, run rẩy một chút, ho mạnh mấy cái, Sở Vân Thăng liền vội vàng bế cô bé ra, nàng còn sống.

Trên mắt trên mũi cô bé đều là máu tươi, trên người không có vết thương gì khác, có lẽ là bị thương do sóng xung kích đập trúng.

Lúc này, những người khác cũng lắc la lắc lư đứng lên, mỗi người đều mặt mày tối tăm, những người bị thương thì không ngừng rên rỉ.

Hắn giao cô bé cho mẹ của nàng, hai mẹ con ôm nhau khóc rống.

Sở Vân Thăng vốn muốn chôn cất cho Điền Duy Đại, lại bị binh lính vừa chạy đến ngăn cản, bọ họ phải tập trung thi thể lại để thiêu hủy rồi mới chôn cất, để tránh việc xảy ra dịch bệnh.

Việc này Sở Vân Thăng không hiểu lắm, cũng không muốn xảy ra xung đột gì với quân đội ngay dưới thành Kim Lăng, liền để mặc bọn họ, ôm hổ con đi theo sau đoàn người, lui về phía tuyến phòng ngự thứ hai.

Đi qua tuyến phòng ngự thứ hai là đến trạm kiểm tra vào thành, hôm nay khu trung tâm thành phố đã bị quân đội dùng những xe cộ vứt đi, vật dụng tạp nham gì đó bố trí thành hàng loạt chướng ngại vật, bởi vì thời gian cấp bách, mà hệ thống xã hội lại sụp đổ, không thể nào kịp xây dựng trận địa phòng ngự quân sự vĩnh cửu quy mô lớn, có điều Sở Vân Thăng thấy được ở nhiều chỗ đã tổ chức nhân viên tiến hành thi công.

Trên bầu trời trạm kiểm tra vào thành vang vọng một bài hát nổi tiếng của thời đại Mặt Trời:

"Chỉ cần người người đều dâng hiến một chút yêu, thế giới này sẽ biến thành một nhân gian tốt đẹp!..."

Sở Vân Thăng cảm thấy rất châm biếm, ngay vừa rồi, quân đội vì muốn nhanh chóng tiêu diệt Kim Giáp Trùng, liền không chút do dự, không chút thương tình tiến hành nã pháo vào mặt đất nơi vẫn còn rất nhiều dân chạy nạn.

"Mọi người chú ý! Mọi người chú ý! Hễ ai là người thức tỉnh năng lực xin hãy đến trạm kiểm tra số 0 đăng ký vào thành, những người khác xin hãy xếp hàng chờ kiểm tra ở các trạm từ số 1 đến 10, để tránh việc lây lan dịch bệnh vào thành phố, những người có biểu hiện bệnh như sốt nóng xin hãy chủ động báo cáo, chúng tôi sẽ tiến hành chữa trị, chúng tôi sẽ tiến hành chữa trị..." Trên một chiếc xe hơi chỗ trạm kiểm tra có đứng một nữ binh, cầm trên tay một cái loa phóng thanh, không ngừng lặp lại, giọng nói đã có chút khàn khàn.

Người còn sống đều chen chúc ở vị trí trạm kiểm tra được chỉ định, ai ai cũng lộn xộn nhếch nhác, mặt mày chán nản.

Quân đội cần kiểm tra triệt để tình trạng sức khỏe của dân chạy nạn vào thành, hễ là người có biểu hiện của bệnh truyền nhiễm đều được cách ly đến khu vực riêng, để phòng ngừa việc bùng lên dịch bệnh quy mô lớn trong thành phố.

"Giấy chứng nhận cái gì? Ngươi chạy trối chết từ Thân Thành đến tận đây còn mang theo giấy chứng nhận sao!? Ta công tác vì quốc gia hơn hai mươi năm, đó chính là giấy chứng nhận!" Hoàng Nhân Khoan gần như là hét lên.

"Xin lỗi, không có giấy chứng nhận hợp pháp, chúng tôi không cách nào nhận định thân phận của ông, xin ông phối hợp với công việc của chúng tôi!" Viên binh sĩ phụ trách việc đăng ký kiểm tra trả lời bằng giọng lạnh nhạt.

Hoàng Nhân Khoan còn muốn cãi, binh lính canh gác phía sau đã lập tức nhắm họng súng đen thui vào ngay ông ta, vẻ mặt nghiêm túc.

"Được, được, các ngươi được lắm, vậy thì cứ đăng ký là chiến sĩ hệ băng đi!" Hoàng Nhân Khoan khoát tay áo nói, khí thế lập tức ỉu xìu xuống.

"Xin nhắc nhở ông một chút, căn cứ văn bản mới nhất của tổng bộ chỉ huy và tổng hộ nghiên cứu, hiện tại, tất cả người thức tỉnh đều được gọi là võ sĩ Bóng Tối, để phân biệt với các chiến sĩ bình thường, bây giờ xin mời biểu diễn năng lực của mình, chúng tôi sẽ bước đầu kiểm chứng thật giả, sau đó xin hãy đến tổng bộ quản lý võ sĩ Bóng Tối để tiến hành khảo nghiệm năng lực, đánh giá cấp bậc." Viên binh sĩ đăng ký ngẩng đầu lên, ý bảo Hoàng Nhân Khoan đã có thể bắt đầu.

Hoàng Nhân Khoan vừa nhỏ giọng lầu bầu: "Ta đường đường là chủ nhiệm văn phòng phát triển, giờ lại sa sút đến mức phải diễn trò như con khỉ..." vừa không thể không miễn cưỡng phóng ra năng lượng băng của hắn.

"Thông qua!" Viên binh sĩ nói nhanh, đóng dấu lên một tờ giấy, đọc lên: "Tôi lặp lại một lần:

Họ tên: Hoàng Nhân Khoan.

Giới tính: Nam.

...

Thân phận: Võ sĩ Bóng Tối.

Cấp bậc: Chờ kiểm định.

Thuộc tính: Hệ băng.

Kỹ năng: Chờ kiểm định.

...

Nếu như không còn vấn đề gì nữa, xin hãy cất giữ bản chứng nhận này, tiếp theo!"

Hoàng Nhân Khoan bất đắc dĩ cười cười, thu giấy tờ lại.

"Được rồi, quên nhắc nhở ông điều này, trên hành lang thông báo phía sau có chính sách quân quản tạm thời do tổng bộ chỉ huy của Kim Lăng ban bố, bởi vì giấy mực thiếu thốn nên chúng tôi không thể phân phát cho mỗi người một phần, bây giờ ông tốt nhất là đi xem một chút, để tránh cho xảy ra xung đột với bộ đội giữ thành!" Viên binh sĩ đăng ký quay đầu, nghiêm túc nói.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Đại Đường Mộng

Copyright © 2022 - MTruyện.net