Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 105 : Chia tay
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 105 : Chia tay

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 105: Chia tay.

"Lão Đoạn, việc này không liên quan đến ông, đừng xen vào!" Nhân viên phụ trách kiểm tra được gọi là tiểu Chương nhướng mày, đối phương vốn đã có ba võ sĩ Bóng Tối, bây giờ lại thêm một lão Đoạn, nghe ý tứ trong lời nói của hắn thì có vẻ cũng muốn đứng ra nói chuyện cho đối phương.

Chương kiểm tra đã quyết tâm làm cứng, chuẩn bị nổ súng cảnh cáo để bộ đội qua đây hỗ trợ, có điều cũng hơi tiếc, nếu làm như vậy, khen thưởng của tổng bộ chỉ huy cũng sẽ chia phần lên đầu những người khác, phần của bản thân sẽ ít đến đáng thương.

"Chương kiểm tra, lại đây nói chuyện, lại đây nói chuyện!" Giọng điệu của Đoạn Đại Niên vô cùng khách khí, thế nhưng tay phải lại "nhiệt tình" kéo hắn, quẹo đến phía sau một chiếc xe hỏng được dùng làm chướng ngại vật.

Khoảng chưa đến mười phút, hai người một trước một sau lần lượt trở về.

Đoạn Đại Niên đi theo phía sau Chương kiểm tra, không hiểu ra sao lại hướng về phía Sở Vân Thăng ra một dấu OK.

"Sở? Sở tiên sinh phải không, như vậy, anh đã không yên tâm giao con hổ cho chúng tôi xử lý, vậy thì để người dẫn các anh đến phân bộ quản lý giống loài ở tổng bộ chỉ huy vậy!" Chương kiểm tra nói nhanh, có chút mơ mơ hồ hồ, tiếp đó kề vào tai binh sĩ phía sau thì thầm vài câu, phất tay ra hiệu cho Sở Vân Thăng nhanh chóng đi qua.

Sở Vân Thăng luôn luôn cẩn thận, tuy cảm thấy khá kinh ngạc với tên đầu lĩnh giặc cướp đột nhiên nhảy ra này, nhưng không hề có chút tín nhiệm nào, tích tắc trước kẻ này còn chuẩn bị đánh cướp bản thân, bây giờ tất nhiên cũng có thể phối hợp với Chương kiểm tra gài bẫy mình, cho nên hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tiếp tục hấp thu năng lượng nguyên khí trong Nhiếp Nguyên phù, tất cả phải dựa vào bản thân mới là an toàn nhất.

"Tiếp theo!" Chương kiểm tra trở lại ngồi phía sau cái bàn tiếp tục làm việc, không liếc mắt nhìn Sở Vân Thăng thêm lần nào nữa, thoáng cái đã xí xóa sạch sẽ chuyện này, cứ như là nó chưa từng xảy ra, bộ dáng như ngươi có đi hay không đã không còn là chuyện của ta nữa.

Có điều Sở Vân Thăng vẫn đứng lù lù ra đó, đợi đến khi cơ bản đã hấp thu xong Nhiếp Nguyên phù, hắn mới yên tâm chuẩn bị vào thành, lúc này cũng vừa lúc Triệu Sơn Hà lấy được giấy chứng nhận, lại thêm Hoàng Nhân Khoan, ba người cùng nhau đi theo viên binh sĩ mà Chương kiểm tra phái đi, xuyên cqua trạm kiểm tra, tiến vào thành phố Kim Lăng mà mình ngày đêm mong mỏi!

Người của Chương kiểm tra chỉ đi theo họ một đoạn, tên đầu lĩnh giặc cướp cười ha ha đưa cho hắn một điếu thuốc liền lẳng lặng một mình trở về, chỉ còn lại đám người Sở Vân Thăng và giặc cướp.

Sở Vân Thăng cười tự giễu một tiếng, hắn tựa hồ bị côn trùng dọa cho thần kinh lung linh luôn rồi, cả ngày cả đêm không lúc nào không đề phòng.

"Sở huynh đệ, lần nữa gặp mặt, xin tự giới thiệu, ta, Đoạn Đại Niên, người Vu Thành An Huy, trước đó đã đắc tội, mong rằng ngài có thể lượng thứ!" Sở Vân Thăng chưa hỏi hắn vì sao lại trợ giúp bản thân, đối phương đã chủ động mở miệng, thậm chí còn dùng cả kính ngữ nữa.

"Chuyện lúc trước coi như xong đi, dù sao mọi người cũng chưa đánh chém. Mặc kệ thế nào, vẫn là phải cảm ơn ông vừa rồi đã giúp đỡ, có điều, ta không thích thiếu nợ tình nghĩa của người khác, ông đã cho Chương kiểm tra thứ gì, ta sẽ trả lại gấp đôi." Sở Vân Thăng trực tiếp nói, hễ là người, làm bất cứ chuyện gì đều sẽ có động cơ, hắn cũng không tin rằng Đoạn Đại Niên đột nhiên lương tâm trỗi dậy hay chỉ là vì muốn xin lỗi mà chủ động đứng ra hỗ trợ, đằng sau tất nhiên còn có việc, nhưng những kẻ giặc cướp giết người cướp của này thì có thể có việc gì tốt cơ chứ? Bản thân mới đến, tránh rơi vào trong vũng nước đục này vẫn tốt hơn.

"Sở huynh đệ nói gì vậy? Ta đây hoàn toàn là thỉnh tội, thỉnh tội thôi, một chút đồ linh tinh, Sở huynh đệ không cần để ở trong lòng." Đoạn Đại Niên tiên tục khoát khoát tay.

"Đại, đại, đại ca, chúng ta cho, cho Chương kiểm tra, là, là thuốc Cửu , Cửu Ngũ Chí Tôn luôn mà." Tên gầy cà lăm nói với giọng oán thán.

"Con mẹ nó ngươi không nói câu nào thì chết à, mẹ kiếp!" Đoạn Đại Niên tức sùi bọt mép, vươn tay đẩy mạnh một cái, tên cà lăm ngã chổng vó ra đất, "Sở huynh đệ, đàn em đều là cái loại ngu dại, không hiểu quy củ, ăn nói xằng bậy, ngài ngàn vạn lần chớ để tâm."

Sở Vân Thăng cười cười, Đoạn Đại Niên làm cái trò mèo này trong lòng hắn hiểu rõ ràng, đây chẳng qua là mượn miệng của đàn em để nói ra bản thân đã phải bỏ ra tiền vốn lớn thế nào, chỉ là cái trò này hơi lộ vẻ ngây thơ quá, đừng nói là hắn và Hoàng Nhân Khoan chỉ cần liếc mắt là nhìn ra được, mà ngay cả một người luôn ngây ngô như Triệu Sơn Hà lúc này cũng như cười như không.

Chỉ là hắn cảm thấy là lạ, lẽ nào thuốc lá còn quan trọng hơn so với thức ăn sao? Một thứ là xa xỉ phẩm, một thứ là nhu yếu phẩm, ở thời đại Mặt Trời tất nhiên là xa xỉ phẩm quý hơn, thế nhưng trong thời đại Bóng Tối thì có thứ gì có thể quan trọng hơn nhu yếu phẩm như lương thực?

Có điều hắn cũng không hỏi, hắn mới vào Kim Lăng, hoàn toàn không biết một chút gì.. Như nơi này đã biến hóa thành cái bộ dạng gì? Tình hình vật tư vật liệu ra làm sao? Độ an toàn thế nào? Tồn tại những thế lực nào?... Tác dụng của một gói thuốc lá ở Kim Lăng mình cũng không thể nào đoán được, có thể là Chương kiểm tra cầm đi hối lộ cấp trên, dù sao thì quân đội cũng không quá thiếu thốn lương thực, nhất là những sĩ quan cấp cao.

Đoạn Đại Niên đã kiên trì như vậy, Sở Vân Thăng cũng không muốn dài dòng tiếp, hiện giờ hắn phải nhanh chóng đến nhà cô ở thành bắc, khi càng đến gần thời khắc này, hắn lại càng sợ, hắn sợ khi đến đó phải chứng kiến cả nhà cô không một bóng người.

"Vậy được, tôi gọi ông là lão Đoạn nhé, chúng ta sau này gặp lại, tôi còn có việc gấp, đi trước." Sở Vân Thăng thoải mái nói, nếu như Đoạn Đại Niên đã nói là thỉnh tội, vậy thì cứ coi như là thỉnh tội đi, chỉ cần thực lực của mình mạnh mẽ thì ai có thể quản thúc hay hạn chế được bản thân!?

"Sở, tôi phải đợi mấy người lão Thôi, tôi đã đáp ứng với Thôi Ngọc Tuyền, chúng ta không tin cái thế giới này sẽ không có đường thoát! Những chuyện khác tôi cũng không nói nữa, tóm lại là cảm ơn anh!" Triệu Sơn Hà cướp lời nói trước Đoạn Đại Niên, trên mặt nụ cười nở rộ.

"Sở huynh đệ..." Đoạn Đại Niên thật vất vả mới cướp được cơ hội nói chuyện, vừa mới mở miệng lại bị Hoàng Nhân Khoan đứng bên cạnh Sở Vân Thăng cắt đứt: "Tiểu Triệu, cậu có thể yên tâm về mấy người lão Thôi, đợi chút nữa cậu hãy dẫn họ đi theo ta, ta cũng không tin, ta vì quốc gia phục vụ hơn hai mươi năm, bọn họ có thể xóa một cái liền sạch sành sanh!?"

Chút tâm tư của Hoàng Nhân Khoan, Sở Vân Thăng đại khái cũng biết, giúp người chẳng qua chỉ là tiện thể, dựa thế giúp mình khôi phục lại chức quan mới là quan trọng, có điều, bất kể thế nào, dân chạy nạn khi đến được Kim Lăng tất nhiên là cần dựa dẫm vào chính phủ. Khách quan thì, nếu có Hoàng Nhân Khoan, mấy người lão Thôi cũng có thể được chính phủ quan tâm hơn một chút, cũng coi như là một chuyện tốt.

"Thay ta chào hỏi lão Thôi và Manh Manh, ta cũng không chờ bọn họ nữa." Sở Vân Thăng buông hổ con xuống, chỉnh trang lại quần áo, dây giày.

Hắn từng nhiều lần nói với lão Thôi và Thôi Ngọc Tuyền, việc mình có thể giúp bọn họ không nhiều, khi tới được Kim Lăng, bọn họ chung quy cần dựa vào cứu tế của chính phủ, đây là trách nhiệm của chính phủ.

Trên thực tế, trên đoạn đường này, mình cũng coi như đã tận lực, vô luận là cho bọn họ thịt côn trùng, hay là sữa bột cho em bé, lại thêm sau đó vì cứu cô bé Manh Manh, hắn thậm chí còn mạo hiểm chém giết Kim Giáp Trùng, chuyện còn lại thì cứ giao cho chính phủ đi.

Từ biệt Triệu Sơn Hà và Hoàng Nhân Khoan, Sở Vân Thăng vừa đi vừa móc ra tấm bản đồ Kim Lăng đã chuẩn bị từ lâu, tìm kiếm đường đi đến thành bắc.

Hai bên con đường vào thành, dán đầy những mảnh giấy phất phơ, trên đó viết từng cái ước vọng:

...

"... Ông xã, chúng ta đã đến, con gái còn sống, thế nhưng anh đang ở đây?...."

"... Con trai, con còn sống không? Đều do mẹ ép con đến Thân Thành học đại học, mẹ rất nhớ con, mỗi ngày đều cầu xin trời cao nhân từ...."

"... Em yêu, con trai đã chết, anh mỗi ngày không biết làm sao mới có thể sống sót, nếu như em còn không đến, có lẽ anh chuẩn bị đi cùng con trai..."

"Cha, mẹ, con và chị gái đã đến Kim Lăng rồi, chị bị thương, hai người mau tới đi, con rất sợ!...."

...

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mỹ Nhân Bị Giam Cầm

Copyright © 2022 - MTruyện.net