Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 107 : Sói chiếm nhà thỏ
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 107 : Sói chiếm nhà thỏ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 107: Sói chiếm nhà thỏ.

Sở Vân Thăng nhớ rõ cửa chính của tòa nhà vốn phải là khóa điện tử, nhưng có thể là vì nguồn điện thiếu thốn, lại bị thay bằng một cái khóa cơ to đùng lạnh như băng.

"501! Cô ơi, con là Vân Thăng đây!" Sở Vân Thăng lắc lắc cửa bảo vệ vài cái, ngửa đầu hô.

Qua một lúc lâu, tầng năm mới có một cái đầu người ló ra, thế nhưng trời quá tối nên không thể nhìn rõ, Sở Vân Thăng đứng phía dưới vội vã ngoắc tay gọi: "Nhanh xuống mở cửa, con là Vân Thăng đây!"

Bóng người kia như bị dọa cho hoảng sợ, rụt trở lại, Sở Vân Thăng đứng chờ một lát, người đó cũng không xuất hiện nữa, thậm chí đến cả ngọn đèn cũng phụt tắt!

Sở Vân Thăng sửng sốt, bọn họ bị dọa giật mình hay đã xảy ra việc gì rồi?

Lại hô lên vài tiếng, ngoại trừ mấy tầng khác còn có người len lén nhìn xuống vài lần, còn nhà cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

"Chàng trai, đừng hô nữa, buổi tối không ai dám xuống mở cửa cho cậu đâu." Một ông lão chạy nạn ngồi một bên vệ đường uể oải nói, chẳng những là bên vệ đường, mà ngay cả trong khu phố cũng có đầy người chạy nạn nằm ngổn ngang.

Sở Vân Thăng không tin, chỉ cần cô nghe được giọng mình, nhất định sẽ xuống mở cửa, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Chút vui vẻ khi vừa xuống xe vừa rồi đã sớm bị ném vào trong hầm băng, không được, mình nhất định phải đi lên xem tới cùng có chuyện gì xảy ra?

Sở Vân Thăng lấy kiếm Thiên Ích ra, xẹt một tiếng, kiếm Thiên Ích sắc bén không gì sánh được trong nháy mắt đã chém đứt ổ khoá, Sở Vân Thăng liền xách kiếm xông thẳng lên lầu.

Đoạn Đại Niên đang tựa lên cửa xe cũng cảm thấy có gì đó khác thường, dập tàn thuốc, duỗi tay hô lên: "Tôn Thiên, ngươi theo ta vào, những người còn lại trông xe."

Sở Vân Thăng tâm tình lo lắng, tốc độ cực nhanh, ngay cả hổ con với sở trường hệ phong thiếu chút nữa cũng không đuổi kịp hắn.

"Cốc, cốc, cốc!" Sở Vân Thăng một hơi leo thẳng lên tầng năm, gõ cửa dồn dập.

"Cô, người có bên trong không?" Sở Vân Thăng lo lắng hô, gấp đến độ không nghĩ ra cách gì khác, liền móc đèn pin từ trong Vật Nạp phù ra, chiếu vào mặt mình, quay về phía mắt thần, tiếp tục nói: "Cô xem này, con thật là Vân Thăng đây!"

Phía trong mắt thần rốt cuộc xuất hiện một chút động tĩnh, một giọng nói đàn ông xa lại truyền đến từ sau cánh cửa: "Anh là ai? Chúng tôi không nhận ra anh, xin hãy mau đi đi."

Trong lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, hắn cố giữ cho bản thân phải tỉnh táo, nói không chừng đó là thân thích nào đấy bên phía chú mà mình không biết cũng nên, vì vậy trầm giọng nói: "Tôi là cháu trai của Sở Hàm, xin mở cửa dùm, hoặc là bảo cô, chú, hay tiểu Điềm tiểu Dật ai đó cho tôi gặp một chút."

Bên trong truyền đến tiếng mấy người thấp giọng thảo luận, nghe không quá rõ, một lát sau, cái giọng nói xa lạ kia vẫn trả lời lạnh như băng: "Những người mà anh nói, chúng tôi không nhận ra, anh mau rời đi đi!"

"Không nhận ra? Các người là ai, tại sao lại ở tại nhà người thân của tôi!?" Sở Vân Thăng nhịn không được lạnh giọng nói.

Người bên trong dứt khoát không nói gì nữa.

Sở Vân Thăng gấp sốt cả ruột, chẳng lẽ lại là sói chiếm nhà thỏ? Trong cái thời đại hỗn loạn này, chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Hắn lập tức cầm lấy kiếm Thiên Ích, chọc thẳng vào chỗ chốt cửa, không tốn chút sức chém đứt đoạn nó, dùng sức kéo một cái, "Két" - cửa được mở ra!

Người bên trong kêu lên "a" một tiếng, lại có những tiếng kinh hoảng hỗn loạn của rất nhiều người.

Sở Vân Thăng tay trái cầm ngược đèn pin, tay phải cầm kiếm, bước một bước thẳng vào cửa chính!

"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì? Nhanh đi ra ngoài, bằng không ta nổ súng, ta cảnh cáo ngươi, con trai ta chính là người của tổng bộ nghiên cứu đó!" Dưới ánh sáng của đèn pin, Sở Vân Thăng thấy rõ ràng đối phương là một lão già đeo kính, gương mặt gầy gò, làn da tái nhợt, trong tay run rẩy cầm một khẩu súng lục cảnh sát, chỉa vào Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng vận nguyên khí lên, xông tới một bước trực tiếp đá bay súng lục của lão, tốc độ nhanh như thiểm điện, lão ta căn bản không kịp có chút phản ứng nào.

Súng lục còn chưa rơi xuống đất, đã bị hổ con nhảy lên ngoạm lấy, thậm chí nó còn có thể biến hướng thân thể đang di động giữa không trung, rơi xuống lại bên người Sở Vân Thăng.

Những động tác nhanh gọn, lưu loát của một người một hổ, khiến cho Đoạn Đại Niên đi phía sau than thở không thôi.

Súng lục kỳ thực cũng không có uy hiếp quá lớn đối với Sở Vân Thăng, nhưng hắn không muốn để lại mối uy hiếp tiềm tàng nào, dù sao Đoạn Đại Niên cũng từng nói rằng tổng bộ nghiên cứu đã làm ra được vũ khí kiểu mới.

Lão già ngã bệt xuống đất, Sở Vân Thăng cũng không quan tâm đến ông ta nữa, giơ đèn pin lên, bắt đầu tìm kiếm những người trong phòng.

Trong phòng khách đứng năm sáu người đàn ông, cầm trên tay đủ thứ vũ khí, có dao thái, có gậy gộc, sợ hãi mà đề phòng nhìn hắn.

"Giết người rồi, cứu mạng, Bạch lão đại, cứu mạng với!" Một bóng người đứng trên ban công hét lớn.

"Gào!" Hổ con lập tức vọt lên bàn giữa phòng khách, phát ra từng tiếng hổ rống, từng luồng sóng hệ phong phóng ra bốn phía, hổ con kỳ thực đã lớn cỡ một con chó, vô cùng khỏe mạnh, trên người bắt đầu toát ra hung tính của mãnh thú, toàn bộ gian phòng lập tức yên tĩnh lại, ngay cả người đang đứng trên ban công kia cũng phải dựa sát vào lan can.

"Ngươi, các ngươi là võ sĩ Bóng Tối?" Lão già dưới ánh đèn pin lấp loáng của Sở Vân Thăng, mơ hồ thấy được huy hiệu trước ngực Đoạn Đại Niên.

Sở Vân Thăng không để ý đến ông ta, ánh đèn pin lướt qua tất cả những người trong đại sảnh, thế nhưng hắn vẫn không thể nhận ra một ai.

"Giúp tôi canh chừng bọn họ!" Sở Vân Thăng quay đầu lại nói với Đoạn Đại Niên, xoay người đi đến chỗ phòng ngủ đang đóng chặt cửa, cái căn phòng quen thuộc này hắn có nhắm mắt lại cũng có thể tìm tới được.

"Các ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, con trai của ta thực sự là người của tổng bộ nguyên cứu đó!" Ông lão giãy dụa muốn đứng lên ngăn cản trước cửa phòng, mấy người đàn ông ở đại sảnh cũng kích động xông tới, lại bị Đoạn Đại Niên và Tôn Thiên nhẹ nhàng chế ngự, sự chênh lệch sức mạnh giữa người bình thường và võ sĩ Bóng Tối thực sự quá lớn.

"Cút ngay!" Sở Vân Thăng bắt lấy áo của đối phương, lão già này rất gầy, chẳng nặng bao nhiêu, cũng không phải là võ sĩ Bóng Tối, Sở Vân Thăng chỉ kéo nhẹ một cái liền khiến ông ta té ngã sang bên cạnh, hắn bây giờ đang cực độ bực dọc, không hề có chút hảo cảm gì với đám người xa lạ đội nhiên tại xuất hiện tại nhà cô này, thậm chí còn nổi lên ý muốn giết người, bởi hắn lo cả nhà cô đã bị những người này hãm hại.

"Bành!" Sở Vân Thăng giơ chân lên đá tung cánh cửa phòng, bên trong truyền đến vài tiếng phụ nữ kêu thét sợ hãi.

"Con gái lớn, các con đi mau, tìm anh con!" Lão già không để ý đến bản thân đã bị toác đầu chảy máu, nhoài người ra đất, hay tay cố sức ôm lấy chân Sở Vân Thăng: "Chúng ta cho ngươi thức ăn, cái gì cũng cho ngươi, xin ngươi đừng cướp người giết người."

"Các người rốt cuộc là ai? Tại sao lại sống ở căn hộ này? Chủ cũ đã đi đâu rồi? Nói mau!" Ánh đèn pin trên tay Sở Vân Thăng đảo qua mấy người phụ nữ và trẻ con trong phòng ngủ, xác định rằng cả nhà cô không có ở nơi này, bây giờ ngược lại thì hắn trở nên bình tĩnh lại, nếu muốn hiểu rõ được chân tướng thì tất cần phải hỏi han ông lão này.

"A, không biết, thực sự không biết, cái căn hộ này là do con trai ta dùng thức ăn và thuốc men đổi được, chúng ta căn bản chưa từng thấy qua chủ cũ." Lão già ngây ra một lúc, nói với giọng có chút hy vọng: "Cậu thật sự là đến tìm người thân? Không phải là đến cướp thức ăn, cướp người?"

"Đừng nói nhảm, nếu không muốn chết thì mau nói chủ cũ của căn hộ này đã đi đâu?" Sở Vân Thăng hung tợn nói.

"Ta thực sự không biết, nếu không, cậu chờ con trai ta trở về rồi hỏi nó có được không, ta từng nghe nó nói qua một lần, giờ cũng không nhớ rõ." Lão ta liền vội vàng nói.

"Con trai ông ở đâu, lập tức dẫn ta đi gặp hắn!" Sở Vân Thăng không muốn đợi con trai ông ta trở về, hắn phải gấp rút biết được vị trí của gia đình cô.

"Được, được, được, ta dẫn cậu đi, thế nhưng chúng ta không thể vào trong tổng bộ nghiên cứu được đâu." Ông lão liên tục gật đầu, rồi lại bất đắc dĩ nói.

"Chuyện này không cần ông quan tâm, tới đó rồi nghĩ cách, chỉ cần tìm được con trai ông là được." Sở Vân Thăng không suy nghĩ nhiều như vậy, cứ tới đó rồi hẵng nghĩ cách nhanh chóng tìm con trai ông ta, cùng lắm thì lấy thức ăn hối lộ nhân viên làm việc tại nơi đó để chuyển lời nhắn.

Sở Vân Thăng đưa tay nhấc ông lão lên, rồi liền đi về hướng cửa.

"Cha! Ngươi buông cha ta ra!" "Chú, chú!"

Lão già bị Sở Vân Thăng xách theo, cố sức quay đầu lại nói: "Đừng nói nữa, ta đến chỗ anh các ngươi, đóng kỹ cửa lại..."

Còn chưa đợi ông ta nói xong, Sở Vân Thăng đã mang theo ông ta từng bước đi xuống cầu thang xuống lầu, hổ con, Đoạn Đại Niên và Tôn Thiên cũng lập tức theo sau.

Mấy người mới ra khỏi hành lang, chỉ thấy phía trước đã bị một đám người vây quanh, cầm trong tay đèn pin, lướt qua lướt lại trên người bọn họ.

"Lão Đoạn, ngươi biết đây là chỗ nào không, mà dám dẫn người tới đây kiếm chuyện!?" Đối phương là một người đàn ông vóc người thấp lùn, khuôn mặt xanh đen, mặc trên người một chiếc áo khoác quân đội lỗi thời, cầm một thanh đao bầu, phía sau đi theo chừng mười người nam nam nữ nữ, thậm chí trong đó còn có mấy tên cảnh sát cầm súng trên tay.

"Lão Bạch, hiểu lầm, chúng ta đến tìm người mà thôi." Đoạn Đại Niên không nói chuyện với giọng ngang ngược thường thấy, nói rõ rằng thế lực của đối phương hơn xa hắn.

"Lão Đoạn, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, khi Thập Tam Gia dẫm ngươi, lão Bạch ta cũng không đi theo ồn ào, ngươi ngày hôm nay lại làm cái chuyện này, có phải là không để ta trong mắt hay không?" Khu Hương Sơn là một khu phố cũ kiểu không có tường vây, đàn em của Bạch lão đại phụ trách nơi này cùng với cảnh sát bình thường do ba ngành lớn phái tới chỉ có thể tuần tra trong khu phố, khi thấy bỗng nhiên xuất hiện một lượng lớn võ sĩ Bóng Tối đám người Đoạn Đại Niên, không dám động đến, lập tức báo lên cho Bạch lão đại.

Bạch Ngọc Thang khi nghe được tin thì rất ư kinh ngạc, kẻ nào ăn gan báo mà dám đến đây giương oai? Nguyên bản còn đang lo là Thập Tam Gia vừa xuất hiện gần đây đến kiếm chuyện, giờ nhìn thấy là Đoạn Đại Niên mới yên lòng, hắn chỉ vào tòa nhà, lạnh giọng nói: "Dù cho ngươi không coi bố vào mắt, thế nhưng ngươi có biết trong cái khu phố này sống bao nhiêu thân thích của nhân viên làm việc ở ba ngành lớn không, dù chỉ là nhân viên vòng ngoài thì cũng không phải là thứ mà thứ nhãi ranh ngươi có thể chọc nổi, ngày hôm nay nếu ngươi không làm cho rõ chuyện này, bố đây cũng không ăn nói được với bên trên, vậy thì các ngươi cũng đừng mong ra khỏi khu phố này, ngươi tự xem xét đi!"

Con ngươi Đoạn Đại Niên co rụt lại, vốn tưởng chỉ là tiện đường đưa Sở Vân Thăng qua đây tìm người, nịnh bợ dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ chuyện tình lại phát triển quá nhanh, hắn lúc này trong nội tâm cũng đang đấu tranh cực điểm:

Là đẩy Sở Vân Thăng ra, phủi sạch quan hệ với mình? Như vậy thì có thể bảo đảm cho bản thân, thế nhưng cũng sẽ không còn hy vọng gì vào việc khôi phục địa bàn nữa!

Hay là bản thân đứng ra đối kháng? Nhưng chưa kể đến việc không biết Sở Vân Thăng có để trong lòng cái tình nghĩa này hay không, dù ở đây chỉ là thân thích của nhân viên vòng ngoài của ba ngành lớn, cũng không phải là thứ mà một tên côn đồ như hắn có thể chống lại, trong hai con đường này này, hắn đúng là không cách nào đưa ra lựa chọn.

Sở Vân Thăng đưa tay nhét ông lão vào trong xe, xách theo kiếm, bước về phía trước: "Cút ngay!"

"Mẹ nó, nhóc con, mày muốn chết phỏng!" Một tên trai tráng phía sau Bạch lão đại mở miệng chửi, rồi nhảy vọt ra, năng lượng hệ hỏa quấn lên nắm đấy vung đến.

Bọn họ theo bản năng cho rằng Sở Vân Thăng là một đàn em của Đoạn Đại Niên, lại dám "không biết quy củ" xen mồm vào, chẳng những ăn nói ngang ngược, lại còn có vẻ như muốn ra tay, đúng là không muốn sống nữa rồi.

Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng, không thèm tránh né, kiếm Thiên Ích quét từ dưới lên, vẽ ra một đường vòng cung nhanh như điện chớp. Toàn bộ cánh tay của tên trai tráng liền bay lên theo thân kiếm, máu tươi đỏ rực lập tức bắn tung tóe ra bốn phía!

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Người Thầy Dạy Đánh Kiếm - Le Maître D&Amp;Amp;Amp;Amp;Amp;#039;Armes

Copyright © 2022 - MTruyện.net