Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 108 : Cao nhân làm việc
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 108 : Cao nhân làm việc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 108: Cao nhân làm việc.

Sở Vân Thăng vốn không định giết người, gây chuyện quá nhiều cũng khó tránh tạo thành phiền phức, chỉ có điều cả nhà cô không tìm được, cũng không biết sống chết, khiến cho hắn vô cùng sốt ruột, mà mấy kẻ này lại cứ ngăn cản không tha, lúc này cũng không tránh khỏi nổi giận.

Sau một kiếm chặt đứt cánh tay tên trai tráng, lập tức cả người Sở Vân Thăng căng ra cùng phát lực, xoay tròn từ trái sang phải giữa không trung, vừa đưa chân đá về phía tên trai tráng, dẫm lên ngực hắn, vừa vung kiếm Thiên Ích lên, mượn lực đâm thẳng vào Bạch Ngọc Thang ở bên trái phía sau lưng y, bắt giặc phải bắt vua trước!

Nguyên khí trên mũi kiếm Thiên Ích sôi trào, tiếng xé gió do nguyên khí bản thể gây ra lại càng bén nhọn chói tai, một đòn như vạn cân!

Bạch Ngọc Thang lúc đầu tưởng rằng Sở Vân Thăng chẳng qua chỉ là một thằng nhóc trẻ trâu dưới tay của Đoạn Đại Niên, thấy hắn lỗ mãng xông lại, cho là người của mình hoàn toàn đủ để giáo huấn được hắn, dù sao thì gã Lưu Đôn này cũng là tay đàn em ngon lành số một số hai của hắn, nhưng lại không thể ngờ được rằng, ngay cả một chiêu mà Lưu Đôn cũng không đỡ được!"

Mà không chỉ như vậy, người này hoàn toàn không xem Lưu Đôn vào mắt, lại còn coi gã như một tấm ván mượn lực, mũi kiếm đâm thẳng về phía bản thân.

Bạch Ngọc Thang có thể lăn lộn ra một mảnh địa bàn ở Kim Lăng cũng không phải chỉ có hư danh. Hắn phản ứng cực nhanh, thanh đao bầu dài dài lập tức tràn đầy ngọn lửa năng lượng mãnh liệt, vung ra đón lấy kiếm Thiên Ích của Sở Vân Thăng, thân thể thuận thế nghiêng sang góc phải, chỉ trong khoảnh khắc như điện chớp, rốt cuộc cũng né qua được một cú đâm như sấm sét này!

Đâm một nhát không trúng, tên trai tráng kia cũng đã bị dẫm rơi trên mặt đất, chân Sở Vân Thăng ở giữa trời không có chỗ nào mượn lực, thân thể lơ lửng trên không trung, liền theo quán tính đang vọt trời trước lần nữa thuận thế xoay tròn thân thể, vung kiếm quét ngang qua phía bên phải, biến lực lao tới thành lực xoay tròn quét ra, lại lần nữa tấn công Bạch Ngọc Thang, một kiếm này chính là chiêu Quét Kiếm mà hắn thường dùng khi giết côn trùng.

Bạch Ngọc Thang thấy hắn từng bước từng bước ép tới, mũi kiếm lại sắc bén không gì sánh nổi, không dám cậy mạnh, dựa vào chiều cao thấp bé của mình, mượn lực do thanh kiếm ép lên lưỡi đao khụy đầu gối xuống, thân thể thì cấp tốc ngửa ra sau, lưỡi đao đẩy mũi kiếm trượt qua trên mình, lần nữa gian nan tránh được một kiếm cứng đối cứng thứ hai .

Sở Vân Thăng lúc này cũng đã thuận thế rơi xuống đối diện Bạch Ngọc Thang, đang muốn đổi chiêu thành Chém Kiếm, chặt bỏ đầu y, vào lúc này thì Bạch Ngọc Thang đã không còn đường nào có thể né tránh rồi. Nhưng lại thấy Bạch Ngọc Thang như đã sớm đoán được, cuộn cái thân thể vốn thấp bé của mình lại, nhanh nhẹn lăn một vòng, thanh đao bầu vung tới trước, mang theo ngọn lửa rít gào chém về phía hai chân của Sở Vân Thăng.

Tuy rằng có Lục Giáp phù bảo vệ, nhưng nó lại là phòng ngự thiên về mặt năng lượng, không thể so với việc có chiến giáp trên người, mà Sở Vân Thăng cũng không biết trình độ của Bạch Ngọc Thang cao thấp thế nào, không muốn mạo hiểm, liền dựa vào sức bật và tốc độ kinh khủng của mình, dễ dàng nhảy ra khỏi phạm vi tấn công của lưỡi đao trên tay Bạch Ngọc Thang.

Bạch Ngọc Thang phản kích không trúng, hai tay dựng thẳng đao, quỳ một chân trên đất, dồn hết mười hai thành cảnh giác.

Quá trình giao chiến của hai người chỉ diễn ra trong nháy mắt, lại biến hóa quá nhanh chóng, người khác muốn nhúng tay vào thì hai người cũng đã tách ra rồi.

Sở Vân Thăng thầm nghĩ, bản thân trước nay phần lớn chỉ đối phó với côn trùng, hầu hết đều dựa vào sức mạnh cứng rắn của ba chiêu kiếm, côn trùng không biết tránh né cho nên mới luôn thành công, lúc này đổi thành Bạch Ngọc Thang, tuy rằng không quá thần kỳ, nhưng phản ứng của hắn ta lại cực kỳ nhạy bén, khả năng tiếp chiêu phá chiêu rõ ràng là mạnh hơn bản thân, lại thêm nữa là có thể lợi dụng đặc điểm của bản thân hắn vô cùng hợp lý. Cứ tiếp tục chém giết như vậy, đối phương nếu cứ mãi không cứng đối cứng với mình, tránh sở đoản phát huy sở trường, thì đúng là khó mà nhanh chóng giải quyết được.

Đây cũng chính là một trong những điểm yếu của Sở Vân Thăng, hắn chỉ là một người dân bình thường, ngoại trừ khi đi học, ngựa non háu đá, từng có vài lần lịch sử đánh nhau không đáng kể, cũng chưa bao giờ có chút kinh nghiệm hay huấn luyện gì về mặt đánh nhau và sử dụng vũ khí.

Nhưng dù vậy, Sở Vân Thăng tự nghĩ lấy năng lực của bản thân bây giờ, nếu muốn giết chết Bạch Ngọc Thang cũng không phải là việc khó khăn gì! Ít nhất có hai biện pháp, một là có chiến giáp trên người, không thèm để ý đến bất cứ công kích nào của Bạch Ngọc Thang, dù bị thương nhưng đổi lấy việc giết chết đối phương; còn thứ hai là thi triển ra kiếm chiến kỹ, "thiên địa tuyệt sát" Thiên Quân Ích Dịch vừa ra, đừng nói chỉ có Bạch Ngọc Thang, mà ngay cả những đàn em mà y dẫn đến cũng không ai có thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết của bóng kiếm, nhưng tiêu hao nguyên khí quá lớn, nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì Sở Vân Thăng sẽ không sử dụng.

Nghĩ gì làm nấy, Sở Vân Thăng bày ra thức mở đầu của Thiên Quân Ích Dịch, lúc này chiến giáp của hắn đã nát vụn không thể sử dụng được nữa, thứ duy nhất có thể nhanh chóng giết chết Bạch Ngọc Thang chỉ có kiếm chiến kỹ tiêu hao to lớn mà thôi, một kiếm chém ra, không còn manh giáp!

"Các anh em, con mẹ nó, lên cùng Sở huynh đệ liều mạng với lũ Bạch Vô Thường này!" Đoạn Đại Niên quát lên như muốn xé họng, một trận chiến ngắn ngủi của Sở Vân Thăng và Bạch Ngọc Thang vừa rồi, rốt cuộc khiến cho hắn lập tức hiểu ra, Sở Vân Thăng chính là nhân vật có thể một mình giết chết một con Kim Giáp Trùng đó, đừng nói là giết Bạch Ngọc Thang, cho dù là giết toàn bộ người ở đây, hắn cũng hoàn toàn tin.

Nếu như nói việc hối lộ nhân viên kiểm tra trợ giúp cho Sở Vân Thăng khi vào thành, cộng với việc xum xoe lái xe đưa đón Sở Vân Thăng chỉ là chút ít ơn huệ nhỏ, vậy thì bây giờ là chiến đấu sinh tử, mới là biểu hiện hàng thật giá thật, hắn tin tưởng lúc này cho dù có phải liều mạng vài anh em, chỉ cần nhận được sự tín nhiệm của Sở Vân Thăng thì đó cũng là đáng giá!

"Khoan đã!" Bạch Ngọc Thang bỗng quát ngưng, đứng lên, lúc này dù Đoạn Đại Niên không hét lên, thì hắn cũng hiểu rõ Sở Vân Thăng không phải là đàn em của Đoạn Đại Niên. Nếu có đàn em cỡ này thì còn bị Thập Tam Gia cướp địa bàn sao?

"Chuyện hôm nay, anh em ta xin nhận thua, không biết có cao nhân làm việc, Bạch Ngọc Thang đã đắc tội rồi!" Hắn đưa tay ngăn cản đám đàn em không phục, tiếp tục nói: "Bạch Ngọc Thang làm việc lỗ mãng, mong được lượng thứ, ngày khác nhất định sẽ thỉnh tội."

Bạch Ngọc Thang nói xong, quay sang nói với đám đàn em: "Tản ra!"

Sở Vân Thăng không biết lời nói cuối cùng của y là có ý gì, sự hiểu biết của hắn về cái loại bang phái này chỉ giới hạn ở phim ảnh truyền hình và văn chương tiểu thuyết trong thời đại Mặt Trời, còn tưởng ý Bạch Ngọc Thang là muốn chuẩn bị ngày khác đến đòi lại thua thiệt, vì vậy trong lòng quyết định, chuẩn bị ra tay giết tuyệt!

Lúc này Đoạn Đại Niên lại kéo kéo áo hắn, thấp giọng nói: "Sở huynh đệ, Bạch Ngọc Thang đã chịu thua rồi, không có việc gì đâu, chúng ta đi thôi."

Lời còn chưa dứt, đã thấy từ phía sau tòa nhà truyền đến tiếng máy bay trực thăng ầm ầm, tiếp đó một chùm sáng mạnh chiếu xuống từ đỉnh đầu mọi người, cùng với tiếng hét ra lệnh: "Nơi này là khu vực bảo vệ thuộc sự bảo vệ của tổng bộ nghiên cứu, võ sĩ Bóng Tối xin tự giác tuân thủ mệnh lệnh, không được khơi mào mâu thuẫn, không được gây chuyện!"

"Đại ca, người của chúng ta tới, làm thịt bọn hắn!" Đàn em của Bạch Ngọc Thang rục rịch.

"Im miệng!" Bạch Ngọc Thang nhíu đôi lông mày vốn không nhiều lắm lại, khuôn mặt xanh đen tỉnh táo dị thường, như trước đưa tay làm thế mời: "Bạch Ngọc Thang ta nói lời giữ lời."

Sở Vân Thăng nhìn nhìn máy bay trực thăng trên bầu trời, nếu còn làm ồn ào nữa chỉ sợ sẽ động đến bộ đội, vậy thì lại càng phiền phức hơn, bản thân vất vả lắm mới tới được Kim Lăng, còn chưa tìm được gia đình cô, nếu như lại có xích mích với bộ đội mà bị buộc ra khỏi thành, vậy thì cái được không đủ bù cái mất.

Vì vậy hắn liền đè cái ý muốn giết tuyệt đám người Bạch Ngọc Thang trong đầu xuống, để cho Đoạn Đại Niên lái xe, vì đề phòng Bạch Ngọc Thang đổi ý, bản thân vẫn cầm kiếm Thiên Ích, mang theo hổ con đi ở trước mở đường.

"Đại ca! Vì sao? Đôn Tử đã bị thằng nhãi kia phế mất một tay, vì sao lại không giết hắn?" Tên đàn em khi nãy bị Bạch Ngọc Thang ngăn cản không phục nói.

"Vì sao à? Ông đây chỉ qua lại ba chiêu với hắn, chiêu nào chiêu nấy mạng treo sợi tóc, năng lượng của ta đã tiêu hao một lượng lớn, nhưng hắn thì vẫn ung dung như không, đây chính là vì sao đó!" Bạch Ngọc Thang lạnh lùng nói, tựa hồ cảm thấy bất mãn với sự chất vấn của thủ hạ.

"Thế nhưng, lão đại anh cũng có phản kích mà, không phải hắn cũng phải lui đó sao? Huống hồ chúng ta người đông thế mạnh, lại có thêm người của tổng bộ nghiên cứu trợ giúp! Còn phải sợ hắn à?" Người nọ tiếp tục nói.

"Ngươi thì biết cái gì, nói cho mà biết, ngươi cho rằng hắn chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Cái thế đứng cuối cùng của hắn kia, là đang ngưng tụ năng lượng, biết nó nghĩa là gì không? Nếu ta đoán không sai, chính là tuyệt chiêu mà chỉ có mấy vị cao thủ tuyệt đỉnh như "Hỏa Vương" "Kim Cương Thú" mới có thể thi triển, há mấy kẻ như chúng ta có thể ngăn cản? Ông mới vừa rồi coi như đã cứu cái mạng nhỏ của tên khốn nhà ngươi!" Bạch Ngọc Thang sầm mặt nói.

"A!" Mọi người cũng biết là Bạch Ngọc Thang không nói điêu bao giờ, nghe hắn nói như vậy, trong lòng đều chấn động, cũng không còn chút lòng không phục nào.

"Tên Đoạn ngốc kia không ngờ có thể kết giao với loại cao thủ siêu cấp như thế, con mẹ nó thật đúng là số cứt chó, hắc hắc, Thập Tam Gia, lúc này phiền lớn rồi!" Bạch Ngọc Thang lẩm bẩm nghiền ngẫm nói.

Chỉ là Bạch Ngọc Thang không biết, chiến kỹ của Sở Vân Thăng căn bản không cần phải ngưng tụ năng lượng, chỉ cần nguyên khí trong cơ thể đủ thì lúc nào cũng có thể thi triển; hắn lại càng không biết, câu nói cuối cùng của hắn lại bị Sở Vân Thăng cho là lời khiêu khích, thiếu chút nữa đã ra tay giết sạch bọn hắn.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tương Kiến Phi Hoan

Copyright © 2022 - MTruyện.net