Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 111 : Thân phận nghiên cứu viên sơ cấp
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 111 : Thân phận nghiên cứu viên sơ cấp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 111: Thân phận nghiên cứu viên sơ cấp.

Cảnh Điềm bình thản ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, tất cả những gì trước mắt vừa quen thuộc nhưng lại vừa xa lạ, nửa năm trước, bản thân còn từng ôm theo sách vở thơm mùi mực, một thân một mình ngồi trên băng ghế dài trong hoa viên trước tòa nhà thí nghiệm này, trầm lặng chìm vào trong thế giới mà quyển sách phác họa ra.

Nửa năm sau, bản thân vẫn ngồi tại chỗ này, chỉ khác là, vật còn người mất, chờ đợi nàng không phải là tiếng chuông tan học nữa, mà là cái cuộc thí nghiệm khủng bố chưa biết sinh tử.

"Số năm, chuẩn bị tiến vào phòng thí nghiệm."

Cảng Điềm nhẹ nhàng khép lại trang nhật ký kia, một tấm ảnh đã hơi ố vàng không để ý rơi ra từ trong sách, khom thắt lưng nhỏ yếu, đưa tay nhặt lên, ngón cái sạch sẽ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mỗi người trong tấm hình, dường như còn có thể nghe được tiếng cười ngày xưa của họ, khóe miệng nhu hòa của nàng hơi vểnh lên, trong ánh mắt tĩnh lặng lộ ra một nét sáng ngời, ngón tay cuối cùng dừng lại trên gương mặt của một bé trai.

Nàng bình tĩnh kẹp bức ảnh vào trong trang sách, ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng đi về phía cánh cửa lạnh như băng đó, trong cánh cửa này, đang có vài ánh mắt lạnh lùng đánh giá nàng.

Cảnh Điềm nhẹ nhàng bước vào cửa, đôi môi mềm mại khẽ mở: "Bắt đầu đi!"

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn!

Cánh cửa phòng chờ bị phá tung.

"Cảnh Điềm!"

Bờ vai nhu nhược của Cảnh Điềm như bị sét đánh run rẩy một cái, nàng xoay người như đang lạc vào giấc mơ, quyển nhật ký rơi xuống mặt đất: "Anh!"

Không tin, hoài nghi, khiếp sợ, vui mừng, bức bối, khổ sở... các loại cảm xúc trong nháy mắt này như dâng trào.

Sở Vân Thăng bước liền ba bước, như một con gió vọt tới: "Em không muốn sống nữa sao!?"

Hắn đã biết cái gọi là thí nghiệm thức ăn mới là gì, kỳ thực chính là vì muốn giải quyến nguy cơ thiếu thức ăn càng ngày càng nghiêm trọng, mới thu thập xác chết của côn trùng, sinh vật kỳ lạ từ bên ngoài thành về, trải qua quá trình xử lý gia công, sau đó tìm những người tự nguyện, thử ăn vào những thức ăn đã được xử lý qua này, lại thông qua các số liệu phản ứng sau khi người tự nguyên ăn vào, kèm cả việc giải phẫu thi thể của người thất bại chết đi, từng bước hoàn thiện các biện pháp và quy trình xử lý thức ăn mới, mục đích cuối cùng là để có thể xử lý, biến quái vật và sinh vậy thành nguồn cung cấp thức ăn mới mà con người có thể sử dụng được!

Nhưng điều kinh khủng là, tỉ lệ tử vong tại chỗ cao đến hơn 50%, mà những người may mắn còn sống sót thì sức khỏe cũng sẽ bị tổn thương cực lớn!

Dù tỉ lệ chết cao như vậy, nhưng vẫn có người nguyện ý đến đây tự nguyện thực nghiệm, suy nghĩ của những người này tất nhiên không phải là cái gì mà cống hiến vì hy vọng tương lai của loài người như trên "đơn tự nguyện" viết, mà là vì thức ăn và thuốc men, bất cứ người tình nguyện nào tự nguyện tham gia thực nghiệm, đều sẽ thu được một lượng thức ăn và thuốc men nhất định, vì thế, rất nhiều người đều như thiêu thân lao đầu vào lửa mà "tự nguyện" tham gia cái thực nghiệm này.

"Anh, thật là anh sao?" Cảnh Điềm nhào vào lòng Sở Vân Thăng, ôm thật chặt lấy hắn, cứ như đang sợ hãi hắn sẽ bay mất, nói như đang mơ.

Sở Vân Thăng nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng đang run rẩy của nàng, rõ ràng cảm nhậm được nàng đang sợ hãi và kích động, nàng đã không tiếc dùng mạng sống của mình để đánh đổi lấy thức ăn và thuốc men, mình lại có tư cách gì mà trách cứ nàng chứ? Sở Vân Thăng hít sâu một hơi: "Đừng sợ, là anh đây."

"Này! Có muốn làm nữa hay không?" Chủ nhiệm Lô của phòng thí nghiệm đang đứng sau cái bàn cất giọng lạnh băng.

"Câm miệng!" Sở Vân Thăng hung hăng trợn mắt nhìn ông ta một cái, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cảnh Điềm: "Chúng ta không làm! Chúng ta không thiếu thức ăn! Chúng ta đi!"

Hắn liên tiếp nói ra ba câu chúng ta, lôi theo Cảnh Điềm muốn bước ra ngoài.

Chủ nhiệm Lô vỗ bàn một cái, hừ lạnh: "Nàng đã ký 'đơn tự nguyện' rồi! Đồ đạc nàng cũng đã nhận! Nhất định phải làm!" Trên người Sở Vân Thăng cũng không có tiêu chí của ba ngành lớn, thế nên y mới dám nói như thế.

Sở Vân Thăng không rảnh để ý tới y, Cảnh Điềm còn sống, đã khiến cho hắn rất kích động, nàng liều chết muốn đổi lấy thức ăn, chứng tỏ cô mọi người hẳn vẫn còn sống, hắn phải mau chóng dẫn Cảnh Điềm đi tìm bọn họ.

"Cản họ lại!" Với chức vị và quyền lực của chủ nhiệm Lô hắn hôm nay, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người nịnh nọt hắn, cầu xin hắn, thế mà hết lần này đến lần khác Sở Vân Thăng lại như coi hắn như không tồn tại, không khỏi nổi trận lôi đình.

"Để cho bọn họ đi!" Giáo sư Tôn rốt cuộc cũng vội vội vàng vàng chạy tới nơi, ông ta mặc dù là võ sĩ Bóng Tối, thế nhưng mặt tốc độ thì còn kém xa Sở Vân Thăng, lúc này lại vừa lúc nghe được chủ nhiệm Lô không biết sống chết này lại muốn chặn Sở Vân Thăng lại, liền giật thót cả mình, một người đến cả Hỏa Diễm Huyễn Điểu cũng không thể ngăn cản, thì với chút binh lính nhãi nhép của hắn có thể ngăn cản hay sao? Đừng có mà để người ta hủy luôn cái phòng thí nghiệm mà mình mất bao nhiêu công sức mới thành lập được này!

Chủ nhiệm Lô sửng sốt, vừa muốn nổi bão, nhưng lại thấy người đến là giáo sư Tôn, cái bản mặt hung thần ác sát lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười đầy nhiệt tình, rạng rỡ chạy lại: "Giáo sư Tôn, sao ngài lại tới đây?"

"Tiểu Sở, thực sự xin lỗi..." Giáo sư Tôn không để ý tới hắn, quay qua nói với Sở Vân Thăng.

Chủ nhiệm Lô nghe vậy thì kinh hãi, người được giáo sư Tôn nói chuyện với giọng điệu như vậy, có bối cảnh cỡ nào? Y lập tức nói: "Đây là bạn của ngài? Ôi, thực sự xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Tiểu Vương, lấy thêm hai gói mỳ ăn liền đến đây, bồi thường cho người ta một chút, cô bé bị dọa rồi, bị dọa rồi! Đều do công tác của chúng ta không đủ tỉ mỉ, tư liệu thiếu rõ ràng, trở về nhất định phải nghiêm túc xử lý Trình Bỉnh Văn!"

Hắn trước kiêu sau cúi, trước ác sau luồn, biến hóa thật lớn, thật nhanh, phản ứng thật nhạy bén, ra tay thật hào phóng, trốn tránh trách nhiệm thật lẹ, thật triệt để, đúng là khiến cho kẻ khác phải trợn mắt líu lưỡi.

Sở Vân Thăng không có thời gian lãng phí miệng lưỡi với hắn, dẫn theo Cảnh Điềm, được giáo sư Tôn đi cùng tiễn ra tới ngoài tuyến phòng ngự của tổng bộ nghiên cứu, trước khi đi, giáo sư Tôn lại còn cho người khẩn cấp đặc chế một cái huy hiệu của tổng bộ nghiên cứu, bởi vì không kịp đánh giá, hoàn toàn do một tay giáo sư Tôn đặc phê, cho nên chỉ là huy hiệu của nghiên cứu viên cấp thấp nhất, sơ cấp hạng Bính.

Sở Vân Thăng đại khái hiểu được giáo sư Tôn làm như vậy là vì muốn lôi kéo bản thân ngả về phía tổng bộ nghiên cứu, dù sao thì cái mô hình mà lúc đó bản thân tự nhận là làm lụi ra được kia, đã khiến cho một đám nhà khoa học mà nhất là giáo sư Phương than thở không thôi, nhưng hắn đã hoàn toàn không có hảo cảm gì về việc giáo sư Tôn giấu giếm hắn khi đó, mặc dù khi đó kẻ đưa ra cái chủ ý này nhất định là cái tên khốn kiếp Đỗ Kỳ Sơn, thế nhưng Sở Vân Thăng vẫn tồn tại sự nghi ngại đối với ông ta, bởi vì chính vì chuyện này mà hắn thiếu chút nữa đã toi mạng!

Cho nên hôm nay, mọi người chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Sở Vân Thăng căn bản cũng sẽ không có cái ý định gia nhập vào tổng bộ nghiên cứu gì đó, hắn vẫn hiểu rõ mấy cái thứ trong bụng mình có bao nhiêu cân lượng. Có điều có cái thân phận này, ở Kim Lăng cũng không phải là một chuyện không tốt.

Sở Vân Thăng vừa đến Kim Lăng còn chưa đến một ngày, căn bản không biết được sức nặng của cái huy hiệu nghiên cứu viên này, có điều hắn nghĩ chắc hẳn nó cũng giống như huy chương võ sĩ Bóng Tối, chỉ là một cái biểu tượng mà thôi, đại khái là để việc ra vào tổng bộ nghiên cứu thuận tiện hơn.

Hắn không biết, nhưng người khác lại biết, giáo sư Tôn đi rồi, đám người Đoạn Đại Niên ngồi trong xe vô cùng hâm mộ nhìn cái huy hiệu trong tay hắn, huy hiệu nghiên cứu viên chính thức của tổng bộ nghiên cứu ít hơn nhiều số huy hiệu của võ sĩ Bóng Tối, phần lớn nhân viên công tác trong tổng bộ nghiên cứu cũng không có loại huy hiệu này. Khác với huy hiệu của võ sĩ Bóng Tối chỉ cho thấy thân phận đẳng cấp, huy hiệu nghiên cứu viên còn đại biểu cho những quyền lợi như nguồn cung cấp lương thực ổn định, quyền lợi chữa bệnh, và quyền lợi bảo vệ hạng nhất cho người thân, đặc quyền đúng là lớn đến không cách nào tưởng tượng.

"Ai da, Sở huynh đệ, cậu trước sau mới đi vào chưa đến nửa giờ, đã mò được một cái huy hiệu nghiên cứu viên đi ra, trước giờ mới chỉ gặp qua nửa giờ đánh giá xong võ sĩ Bóng Tối, còn chưa bao giờ nghe nói qua nửa giờ đã đánh giá xong một nghiên cứu viên." Đoạn Đại Niên líu lưỡi nói.

"Chờ lát nữa rồi nói." Sở Vân Thăng bây giờ đang vội muốn biết tình hình của mấy người cô: "Tiểu Điềm, cha em, mẹ em đâu? Dẫn anh đi tìm bọn họ."

"Cha mất rồi, bị côn trùng cắn chết." Cảnh Điềm kiên cường kìm nén không cho nước mắt rơi xuống: "Anh, mẹ còn sống, người thường nói nếu ban đầu mà chịu nghe lời anh thì tốt rồi..."

Chú đã chết!? Sở Vân Thăng cảm thấy choáng váng, tuy rằng hắn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không dám đón nhận hiện thực này.

"Vậy tiểu Dật đâu?" Giọng nói của Sở Vân Thăng có chút run rẩy, Cảnh Điềm và Cảnh Dật là chị em sinh đôi, khi còn bé luôn làm hai cái đuôi nhỏ bám sau mông Sở Vân Thăng, quan hệ của anh em họ ba người vô cùng tốt, hắn lúc này sợ lại nghe được tin tiểu Dật cũng đã mất.

"Em trai, em trai hắn..." Cảnh Điềm cũng không nhịn được nữa, nước mắt vỡ òa tuôn ra.

****

Khu phía tây thành phố Kim Lăng.

Ở đây tụ tập một lượng lớn dân bản xứ của Kim Lăng, vì các nguyên nhân khác nhau mà phải từ bỏ chỗ ở của mình, bị tập trung ở đây.

Từ sau khi quái vật xuất hiện, Kim Lăng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà không có xuất hiện lối đi do không gian khác chồng chéo, chỉ có một ít côn trùng xông vào từ bên ngoài, cho nên trong số tất cả các thành phố xung quanh, Kim Lăng bị tổn thất nhỏ nhất.

Bởi vì có lượng lớn quan viên bản địa ở Kim Lăng trợ giúp, tình trạng của những người này tốt hơn một chút so với những dân chạy nạn đầu đường xó chợ, nhưng chỉ hơi khá hơn một chút mà thôi, nếu muốn ăn no bụng, muốn được phục vụ dịch vụ ý tế thì đó căn bản chỉ là mơ mộng hão huyền.

"Ăn cơm thôi!" "Ăn cơm thôi!"

"Đừng chen lấn!"

"Cái thằng ngu này, đ*o biết xếp hàng à!"

"Có cái quái gì đâu? Toàn hàng xóm láng giềng, gây gây cái gì."

...

Sở Hàm cúi đầu, ánh mắt dại ra, trong tay bưng một cái chén lớn bị mẻ một miếng, bên trong đen ngòm dơ bẩn, lắc lư vô lực theo sự chen lấn của đám người.

Thân thể của bà vốn gầy yếu, gần đây lại không ngừng ho khan, có đôi khi còn có thể nhìn thấy tơ máu trong cục đờm, bà muốn cố gắng chen lên, nhưng lần nào cũng bị những người khỏe hơn ép ra ngoài.

"Chị Hàm, cầm lấy tay tôi, nắm chặt." Lưu Tam này vốn không phải là người Kim Lăng, được gả đến từ phía đông bắc, khi mới đến, bởi vì tập tục khu vực khác biệt qua lớn, mà chị Lưu Tam lại là một người phụ nữ thẳng thắn, dễ đắc tội với người, mấy bà trong ngõ đều thích nói chuyện phiếm về nàng, từ từ bài xích nàng, cũng chỉ có Sở Hàm có tính cách hiền hòa, lại trở thành bạn thân nhiều năm trở lại đây.

Chị Lưu Tam người cao thân lớn, có đôi khi thậm chí còn so được với một người đàn ông, nguyên bản tên của nàng vốn gọi là Lưu Nghi, có điều lại có biệt liệu là chị Tam, thời gian dài, mọi người cũng dần quên mất tên thật của nàng, mặc kể là lớn hay nhỏ, đều gọi cái người phụ nữ hấp ta hấp tấp này là chị Tam.

Mấy ngày nay, nếu như không phải có Lưu Tam giúp đỡ Sở Hàm, ba ngày này phải vất vả lắm mới có một lần phát cháo, thì một người gầy yếu, thân thể lại có bệnh như Sở Hàm căn bản không chen vào nổi.

"Tiểu ca, xin anh thương tình, cho nhiều một chút được không? Con trai của tôi nằm liệt giường, không dậy nổi, tôi thế nó lĩnh một phần, được không?" Sở Hàm khẩn khoản nói, mỗi người chỉ có một muôi cháo, khẩu phần ít đến đáng thương, một người cũng không đủ ăn, huống chi là hai người? Con gái hôm nay cũng không biết đã đi đâu, Sở Hàm đã lo lắng đến chết lặng, tuyệt vọng cả người.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thái Tử Cũng Xưng Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net