Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 113 : Khu thành tây
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 113 : Khu thành tây

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 113: Khu thành tây.

"Lão Đoạn, tôi và ông nói chút chuyện." Sở Vân Thăng đi ra khỏi túp lều, đưa cho Đoạn Đại Niên một điếu thuốc, Đoạn Đại Niên được yêu mà sợ, vội vàng đưa tay ra nhận.

Những túp lều hàng xóm xung quanh nhà cô hôm nay, đều lấp ló những bóng dáng kinh ngạc xen lẫn tò mò đứng ở xa xa quan sát nhóm người Sở Vân Thăng, khi ánh mắt giao nhau, những người này lại như con thỏ bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, làm bộ đang làm việc gì đó.

Nơi này đúng là một cái ổ bình dân chính hiệu, Sở Vân Thăng từ khi tiến vào đến bây giờ, đã nhìn thấy ít nhất là hai xác chết bị mang ra ngoài. Ở đây không có nhân vật quan trọng nào, cũng không có thân thích của võ sĩ Bóng Tối, thậm chí ngay cả một người có quần áo chỉnh tề cũng không nhìn thấy, trên mặt mỗi người đều bao phủ vẻ trầm lặng chết chóc, dường như đây là một thế giới đã bị vứt bỏ.

Rất nhiều võ sĩ Bóng Tối đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn có một người của tổng bộ nghiên cứu, cứ như là trong cái ao thanh lặng bên bờ thôn bỗng nhiên bò ra một đám cá sấu, khác thường khiến cho kẻ khác phải liếc mắt nhìn.

Sở Hàm bởi vì tâm tình quá kích động khiến cho cả thể xác và tinh thần đều rã rời, được Sở Vân Thăng an ủi, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Sở Vân Thăng từ trong túi du lịch đã chuẩn bị sẵn móc ra rất nhiều thức ăn giao cho Cảnh Điềm, gạo, thịt heo, thịt gà, thậm chí còn có cả rau dưa khiến cho Đoạn Đại Niên thiếu chút nữa thì nổi điên, để người của Đoạn Đại Niên hỗ trợ nàng làm một bữa cơm tối muộn, bây giờ đã gần 23 giờ, bụng của mọi người đều đã đói meo rồi.

Tâm tình thấp thỏm của Sở Vân Thăng dần dần bình tĩnh lại, trái tim căng như dây đàn cũng đã thả lỏng một chút, thế đạo ngày nay loạn lạc, nơi nào cũng có người nhà tan cửa nát, cả nhà gặp nạn lại càng vô số kể, gia đình cô đã coi như là may mắn rồi, Sở Vân Thăng cũng không dám mơ tưởng nhiều hơn.

"Lão Đoạn, ngày hôm nay phải cảm ơn ông, khổ cực các vị rồi." Sở Vân Thăng mặc dù cũng không có bao nhiêu hảo cảm với những tên giặc cướp giết người không chớp mắt này, nhưng đối phương kể từ khi bản thân vào thành, mặc kệ là có mục đích gì, thì vẫn luôn đi theo trợ giúp mình, nếu không có bọn họ, chỉ sợ bản thân giờ cũng không thể nhanh chóng gặp được gia đình cô như vậy.

"Sở huynh đệ nói cái gì vậy, ta vốn cũng là nhàn rỗi không có việc gì làm!" Lời của Đoạn Đại Niên hiển nhiên là có chút dối trá, trong lúc vô tình hắn ngáp ngắn ngáp dài, không che dấu được sự mệt mỏi của hắn.

"Bang phái võ sĩ Bóng Tối ở nơi này là ai?" Sở Vân Thăng chỉ xuống dưới chân, đột nhiên mở miệng hỏi.

"Để ta nghĩ xem, à, nơi này là khu thành tây, ta vẫn ít khi tới, chỗ này đúng là không biết, nếu không để ngày mai đi hỏi thăm giúp cậu một chút?" Đoạn Đại Niên nghĩ ngợi một lát, bất đắc dĩ lắc đầu.

Sở Vân Thăng gật gật đầu nói: "Không sao, việc này không cần vội, lão Đoạn, chúng ta có qua có lại, cũng có thể coi là người quen, tôi cũng không vòng vo nữa, ngày hôm nay ông dẫn anh em theo tôi chạy tới chạy lui, tôi rất cảm ơn!" Sở Vân Thăng dừng một chút, đặt cái túi du lịch lớn vẫn luôn mang theo trên người để che mắt người khác xuống dưới đất, lấy ra vài hộp bánh quy và vài gói mì ăn liền, tiếp tục nói: "Mấy thứ này, ông cứ cầm lấy, coi như là thù lao cho sự vất vả của mấy anh em hôm nay."

"Đây, đây sao được chứ? Không cần, không cần đâu, thực sự không cần." Đoạn Đại Niên tuy rằng nhìn mấy thứ trước mắt cũng phát thèm, thế nhưng hắn dù sao cũng thân là lão đại, vẫn rất rõ ràng mục đích của mình là gì."

"Ông nghe tôi nói hết đã." Sở Vân Thăng đặt mấy thứ này vào trong ngực ông ta, bình tĩnh nói: "Việc mà ông muốn, tôi rất rõ ràng, thế nhưng thật đáng tiếc, tôi bây giờ không thể giúp được."

Một câu nói của Sở Vân Thăng trực tiếp chọc thủng dự định của Đoạn Đại Niên, khiến cho vẻ mặt hắn lập tức xám xịt đi, nhưng trong lòng Đoạn Đại Niên cũng là rất rõ ràng, tuy nói hắn đúng là đã giúp cho Sở Vân Thăng không ít việc, thế nhưng đó đều là việc nhỏ, còn chưa đến độ đủ để Sở Vân Thăng phải ra tay giúp hắn giành lại địa bàn, đó là việc cần phải đầu rơi máu chảy rồi!

Trong đó chỉ có một cơ hội duy nhất để củng cố quan hệ của hai bên thêm sâu sắc, đó là trận xung đột với Bạch Ngọc Thang, nhưng cuối cùng cũng là vì Bạch Ngọc Thanh chủ động lui bước mà mất tiêu.

"Sở huynh đệ thật sự không cần phải nói vậy, vô luận thế nào, có thể kết giao được với một cao thủ như cậu, đều là sự vinh hạnh của Đoạn Đại Niên ta!" Nụ cười của Đoạn Đại Niên có hơi cương cứng, có điều cũng có mấy phần chân thành.

"Lão Đoạn, ông ngày mong đêm mong đoạt lại địa bàn cũ, mục đích cũng chỉ là để đạt được thức ăn, nói đến thức ăn, ta nghĩ chúng ta vẫn có thể hợp tác được." Sở Vân Thăng vỗ vỗ cánh tay lực lưỡng của Đoạn Đại Niên, nói.

Trên đường quay về khu thành tây, từ miệng Cảnh Điềm và Đoạn lão đại, hắn đã biết cái khu vực mà gia đình cô đang ở này là một ổ dân thường, phần lớn là do một số người bình thường không quyền không thế, không có người thân là võ sĩ Bóng Tối tạo thành, ngoại trừ những người bi thảm nhất không có nhà để về, ngày ngày bơ vơ đầu đường xó chợ, địa vị ở Kim Lăng thấp kế cuối chính là bọn họ, nếu như không phải vì nơi này còn được một số quan viên bản địa chăm sóc, có lẽ là cũng không có được cái phát cháo ba ngày một lần kia đâu.

Hắn mới đến, trong người lại mang theo chí bảo là sách cổ, trước khi bản thân còn chưa đủ mạnh mẽ, việc tránh xa khỏi những khu vực mà các thế lực lớn chiếm giữ đã lâu và khu vực giám hộ trọng điểm của ba ngành lớn, đúng là vừa hợp với tình huống trước mắt của hắn! Hắn cần thời gian tổng hợp lại hệ thống của sách cổ, sắp xếp lại những ký tự kỳ lạ trong đó, luyện lại chiến giáp, chuẩn bị lượng lớn nguyên phù, lại tìm cách kiếm được nguồn cung lương thực mới.

Nơi này là một ổ bình dân, các phương đều không quá coi trọng, đúng là nơi thích hợp để hắn ở lại, có thể tạo cho hắn đủ thời gian. Đương nhiên sẽ không phải là ở trong túp lều này, nhưng vài tòa nhà cao tầng xung quanh thì thật ra có thể cân nhắc tìm cách.

"Hả?" Ánh mắt xám xịt của Đoạn Đại Niên lại lập tức sáng lên, mang theo một chút mù mờ.

"Tôi vẫn còn chút lương thực, nhưng vì lo lắng khi vào thành có thể bị thu mất nên đã giấu ở ngoài thành, tôi cần một lượng lớn xác chết quái vật làm thí nghiệm, ông có thể dẫn người đi thu thập những xác chết này, tôi sẽ dùng số lương thực kia đổi với các ông." Sở Vân Thăng đã sớm soạn ra cái cớ dùng xác chết côn trùng để làm thí nghiệm, giáo sư Tôn không phải đã tặng một cái thân phận nghiên cứu viên sơ cấp cho mình sao, người ngoài căn bản không biết được nội tình, đúng là có thể lợi dụng để kiếm một lý do thích hợp.

"Vậy, vậy cậu cần bao nhiêu?" Đoạn Đại Niên rõ ràng ngây ra một lúc, đây không phải là vì Sở Vân Thăng muốn xác chết quái vật, cái chuyện tổng bộ nghiên cứu một mực nghiên cứu xác chết quái vật thì ai cũng biết, cũng không cần thấy kỳ, hắn ngây ra là vì Sở Vân Thăng vẫn còn lương thực giấu ở ngoài thành.

Đương nhiên hắn cũng rất ngờ vực tại sao Sở Vân Thăng lại dùng thức ăn của mình để đổi lấy xác chết làm thực nghiệm, huống hồ tổng bộ nghiên cứu cũng có người làm việc này, có điều hắn sáng suốt lựa chọn không hỏi gì, trong ba ngành lớn, có ngành nào mà nước không sâu đâu?

Chuyện lạ mỗi ngày đều có, có lẽ là để tránh tai mắt người khác, làm thực nghiệm bí mật gì đó; hoặc có lẽ là đấu đá quyền lực trong nội bộ bọn họ, có phe có phái nào đó muốn đạt được kỹ thuật độc quyền, dùng nó để nắm trong tay quyền phát biểu trong tổng bộ nghiên cứu.

Đoạn Đại Niên chỉ cảm thấy hứng thú với thức ăn, còn những chuyện của tầng lớp trên, hắn không rảnh rỗi mà cũng không có tư cách để suy nghĩ nhiều, nếu thừa thời gian như vậy, còn không bằng bản thân trở về ôm ấp cái cô nàng trắng trẻo nõn nà mà hôm qua vừa bắt về.

"Tỉ lệ trao đổi đợi lát nữa nói tiếp, trước hết đi ăn cơm đã!" Sở Vân Thăng ném tàn thuốc, bên phía Cảnh Điềm đã làm xong cơm nước rồi, giờ đang gọi bọn hắn qua đó.

Dùng lương thực để đổi lấy xác chết côn trùng chỉ là dự định tạm thời của Sở Vân Thăng, nếu trong lâu dài thì tất nhiên là không được, lương thực của hắn cũng có hạn, trước khi còn chưa tìm được nguồn cung cấp thức ăn mới, hắn cũng không dám lãng phí một chút nào, cho nên chỉ định dùng số Nhục Trùng đã giết ở thành phố sương mù ra làm đối tượng trao đổi.

Bản thân ngày hôm nay đã tận mắt nhìn thấy, thí nghiệm thức ăn mới của tổng bộ nghiên cứu đã tiến triển đến giai đoạn thử nghiệm lâm sàn trực tiếp trên cơ thể người, chứng tỏ thức ăn mới chỉ cần qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ xuất hiện!

Nhưng hiện tại, tổng bộ chỉ huy nhất định là đang bận bịu với việc làm sao để có thể thu gom những lương thực dự trữ của quốc gia và địa phương, và lượng lớn lương thực tồn lại ở những nhà nông nông thôn xung quanh về Kim Lăng, chỉ có số lương thực này mới có thể tạm thời nuôi sống tính mạng của tất cả mọi người, bao gồm cả võ sĩ Bóng Tối ở Kim Lăng trong khoảng thời gian trống trước khi thức ăn mới xuất hiện!

Bất kể là quân đội, võ sĩ Bóng Tối vận chuyển tìm kiếm lương thực, hay là thức ăn mới lấy từ quái vật và thực vật, đến khi đó, vật phẩm quan trọng nhất ở Kim Lăng, đều sẽ là vũ khí trang bị kiểu mới có thể cung cấp cho quân đội hoặc võ sĩ Bóng Tối sử dụng.

Các loại nguyên phù phụ trợ chiến đấu, các loại vũ khí phong ấn năng lượng, thậm chí là chiến giáp loại một có một không hai của Sở Vân Thăng, đều sẽ tỏa sáng rực rỡ.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hải Tặc Chi Ngã Thị Arthur Vương (One Piece: Ta Là King Arthur

Copyright © 2022 - MTruyện.net