Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 115 : Khi Ba Nguyên Thiên
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 115 : Khi Ba Nguyên Thiên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 115: Khi Ba Nguyên Thiên.

"Không có việc gì, không phải là khi phát lương thực vừa nãy, Sở Hàm có nói rằng con trai nhà chị ấy ốm liệt giường, cần lĩnh thay phần lương thực của hắn sao? Chúng tôi làm công tác quần chúng, tất nhiên là phải kiên định vững vàng quán triệt chính sách của tổng bộ chỉ huy. Buổi tối nay đặc biệt tới thăm viếng tình hình thực tế một chút, theo chính sách thì phải bổ sung trợ cấp cho chị Sở." Lộ Á Minh sớm đã chuẩn bị đâu vào đấy lý do, thế này thì đối phương cũng không ý kiến gì được. Bản thân dù sao cũng vẫn luôn làm việc theo chính sách.

Nói xong, liền nhét cái hộp đang cầm trên tay vào trong tay Sở Hàm. "Chuyên viên Lộ, việc này..." Sở Hàm giật mình nhìn cái cặp lồng đựng đầy cháo dặc trong tay, trên đó thậm chí còn có cả một lon thịt hộp, dù là bổ sung cho Cảnh Dật, thì thế này cũng hơi quá đi mà?

Sở Hàm liếc mắt nhìn Sở Vân Thăng, đối phương hiển nhiên là đến vì cháu mình, chứ khi đó dù mình có đâu khổ cầu xin Lộ Á Minh thế nào nhưng đến cả nửa muôi cháo cũng chẳng có!

"Chị Sở, những thứ khác là một chút tấm lòng của tôi, cho đứa nhỏ nằm bệnh bồi bổ thân thể. Mọi người đều khó khăn gian khổ, việc giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm." Lộ Á Minh chỉ chỉ về phía Cảnh Dật, bổ sung.

"Tôi xin cảm ơn chuyên viên Lộ thay cô tôi." Sở Vân Thăng móc ra một hộp thuốc lá, lựa ra mấy điếu, nói: "Chuyên viên Lộ, chúng ta ra ngoài nói chuyện, trong lều chật chội quá, mà cô tôi cũng không chịu được mùi thuốc lá.

"Được, cứ thoải mái." Lộ Á Minh thấy Sở Vân Thăng để cho Sở Hàm thu những thứ kia, trong lòng cũng an tâm phân nửa. Hắn vừa rồi cũng nhìn thấy những thức ăn mà mấy người Sở Vân Thăng ăn, đúng là để hắn phải giật thót, cơm khô, thịt xào khoai tây, canh gà, mấy thứ này không phải chỉ có mấy quan viên cao cấp của tổng bộ chỉ huy mới có thể ăn được sao?

"Chuyên viên Lộ, có chuyện này muốn hỏi anh, võ sĩ Bóng Tối an phòng ở vùng này là vị nào?" An phòng, là danh xưng nhà nước mà tổng bộ chỉ huy cấp cho các bang phái võ sĩ Bóng Tối, Sở Vân Thăng đã biết cái này từ Đoạn Đại Niên. Hắn đối với viên chuyên viên chủ động đưa đến cửa cũng không hề cự tuyệt, quan hệ tốt với người của tổng bộ chỉ huy, ít nhiều cũng có chỗ thuận tiện, tin tức bên phía chính phủ bọn họ thường cũng toàn diện hơn.

"Võ sĩ Bóng Tối an phòng phụ trách vùng này là Phương Khôi, võ sĩ Bóng Tối cấp hai hạng Bính, trước kia là một tên buôn lậu, ở đây cũng không có thứ gì béo bở mà mò. Võ sĩ Bóng Tối đàn em cũng không nhiều, có điều lại tụ tập một đám người bình thường." Lộ Á Minh không cảm thấy Sở Vân Thăng sẽ nhìn trúng và có ý muốn đoạt địa bàn ở chỗ này. Chỉ bằng cái huy hiệu nghiên cứu viên sơ cấp, đã hoàn toàn có thể vào ở trong khu vực được bảo vệ trọng điểm trực thuộc tổng bộ nghiên cứu, hắn không phải võ sĩ Bóng Tối, cũng không cần phải dựa vào làm an phòng ở khu vực để thu được nguồn cung cấp thức ăn.

"À, Phương Khôi sao? Chuyên viên Lộ, còn có một việc nữa muốn phiền anh, anh là chuyên viên ở đây, tất nhiên là sẽ quen thuộc với tình hình nơi này nhất, tôi muốn dùng thức ăn để đổi lấy một căn hộ ở nơi này, anh xem có thể tìm người bán giúp tôi được hay không? Anh cũng thấy rồi đấy, cái túp lều mà gia đình cô tôi đang ở này thật sự là không thể ở được." Sở Vân Thăng gật đầu nói, võ sĩ Bóng Tối cấp hai hạng Bính, tựa hồ là xếp hạng thấp nhất trong ba hạng Giáp Ất Bính ở cấp hai, đến Đoạn Đại Niên trước mắt còn là hạng Ất, năng lực của đối phương hiển nhiên là không cần phải sợ.

"Cái gì? Ngài muốn ở lại tại nơi này?" Lộ Á Minh ngạc nhiên nói, có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Không sai, tôi thấy ở nơi này rất tốt, hàng xóm láng giềng của nhà cô tôi cũng đều ở đây, nếu mà đến nơi khác kỳ thực cũng giống vậy mà thôi." Sở Vân Thăng không nhanh không chậm nói.

"Ngài nếu thật sự quyết định như vậy, thì tôi tất nhiên sẽ tìm hiểu chuyện này giúp ngài, ngài cũng biết là vùng này không có biệt thự hay khu phố cao cấp gì, chỉ sợ ngài nhìn không vừa mắt."

Lộ Á Minh chẳng qua chỉ kinh ngạc một chốc, rất nhanh đã khôi phục bình thường, mặc dù còn có chút nghi hoặc, thế nhưng cũng không mở miệng hỏi thăm gì thêm. Một người của tổng bộ nghiên cứu ở lại khu vực mà mình phụ trách, hắn cũng có thể mượn cơ hội này để dựng quan hệ với tổng bộ nghiên cứu, cớ sao lại không làm?

"Không sao cả, chỉ cần phòng ốc sạch sẽ, rộng rãi một chút. Tầng lầu đừng nên quá cao, thân thể của cô tôi không tốt lắm, leo lên leo xuống chỉ sợ không chịu nổi." Sở Vân Thăng lắc đầu nói, hắn thực ra mong muốn có một căn nhà đơn độc kiểu như biệt thự, như vậy sẽ an toàn hơn, cũng bớt được không ít phiền phức, chỉ có điều nơi này là khu trung tâm thành phố, cái mảnh đất này cũng không có quần thể biệt thự nào, cái có cũng chỉ là vài căn chung cư khá lâu năm mà thôi.

"Được, khi có được tin tức, tôi sẽ thông báo cho ngài, vừa rồi mới chỉ biết được họ của ngài, còn chưa thỉnh giáo đại danh?" Lộ Á Minh sảng khoái đáp ứng. Gã vốn định qua đây bù đắp một chút quan hệ, với thân phận của những người này, gã vốn cho là rất nhanh sẽ dẫn theo người thân rời khỏi đây, lại không ngờ rằng bọn họ lại muốn ở lại nơi này, đúng là mừng rỡ ngoài ý muốn, bản thân mình dù sao cũng chỉ là một chuyên viên khu vực tầng dưới chót nhất của tổng bộ chỉ huy, gã cũng biết thức ăn ngày càng thiếu thốn, nếu thật sự không thể leo lên một bước nữa, thì những ngày tốt đẹp của mình cũng sắp đến ngày kết rồi. Trong nửa tháng này đã có tin phong thanh, lương thực mà tổng bộ chỉ huy gom về được càng ngày càng ít, khoảng thời gian giữa các lần cũng càng ngày càng dài.

"Sở Vân Thăng."

"Vậy được, Sở tiên sinh, sau này cô của ngài cũng không cần phải tốn công đi chen lấn xếp hàng lĩnh cháo nữa, trong khu một khi được phân lương thực xuống, tôi sẽ phái người chuyển qua đây." Lộ Á Minh mặc dù biết nghiên cứu viên chính quy của tổng bộ nghiên cứu sẽ có định mức phân phối lương thực, nhưng vẫn nói như vậy, đây cũng là một tín hiệu lấy lòng mà hắn gửi đến Sở Vân Thăng: "Các vị nếu có việc thì thôi, tôi xin cáo từ, trong khu vực cũng có một số việc cần giải quyết."

Lộ Á Minh đi rồi, đám người Đoạn Đại Niên cũng liền cáo từ. Thời gian sắp đến hơn 1 giờ, cho dù là võ sĩ Bóng Tối, nhưng bọn hắn ở tại núi Thanh Long lâu như vậy, bây giờ cũng đã sớm mệt mỏi rồi. Về phần thu thập xác chết côn trùng, Đoạn Đại Niên tất nhiên là đáp ứng, chuyện này so với việc chặn đường cướp bóc thì ít nguy hiểm hơn nhiều.

Sở Vân Thăng hẹn với hắn là ba ngày sau đến khe núi ở núi Thanh Long để giao xác chết côn trùng.

Xa xa vang lên một loạt tiếng pháo đạn, có vẻ vô cùng đột ngột, như thể đang nhắc nhở cho người của Kim Lăng, côn trùng vẫn còn đang cố gắng xông vào thành phố.

Sở Vân Thăng vỗ vỗ đầu hổ con, nói: "Đói bụng rồi phải không, đến lúc cho nhóc ăn rồi!"

Hổ con đương nhiên là không hiểu được lời hắn nói, có điều khi Sở Vân Thăng lấy thịt Xích Giáp Trùng ra thì hổ con lập tức xông tới, cắn xé thịt côn trùng.

Sở Vân Thăng trước giờ vẫn không hiểu, tại sao khi con người ăn xác chết Xích Giáp Trùng thì sẽ chết ngắc, mà hổ con thì lại không có việc gì? Chẳng lẽ là có liên quan đến thuộc tính hệ phong hay hệ kim của nó? Trước đây vẫn luôn chạy trốn thục mạng, hắn không có thời gian để nghiên cứu vấn đề này, bây giờ đã đến được Kim Lăng, hắn dự định nghiên cứu cái vấn đề này kỹ càng tỉ mỉ từ đầu tới đuôi một lần.

Cứ như thể bản thân thật đúng là một nghiên cứu viên nhỉ, Sở Vân Thăng cười cười tự giễu.

Trong túp lều thấp lùn, có ánh sáng của đèn pin, tuy rằng không quá sáng sủa, thế nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nhìn được rõ ràng, cô và Cảnh Điềm đang dọn dẹp bữa ăn, nhưng trên bàn vẫn còn để một hộp thức ăn.

Sở Vân Thăng đi tới nhìn, chính là cháo mà Lộ Á Minh đưa đến, trên đó còn có mấy miếng khoai tây và thịt, có vẻ là cô cố ý chừa lại, bởi vì hắn còn nhớ rõ khi đó, mấy cái chén thức ăn đều bị ăn sạch sẽ, đến cả cặn bã cũng không còn.

"Cô, cái này để làm gì vậy?" Sở Vân Thăng thấy lạ hỏi.

"À, đây là chuẩn bị để cho chị Lưu Tam. Sau khi chú của con mất, tiểu Dật bị thương, chị Tam vẫn luôn giúp đỡ cho chúng ta, bằng không cô ngay đến cả việc chen lấn lấy cháo cũng không chen nổi." Sở Hàm đập hộp lại, thở dài một hơi nói: "Con trở về, còn mang theo nhiều thức ăn như vậy, vốn còn muốn mời chị ấy cùng qua ăn bữa cơm, đền đáp chị ấy một chút, nhưng mà trong lều nhiều người quá nên cũng đành thôi, chừa lại cho chị ấy một chút đồ ăn, ngày mai để Cảnh Điềm đưa qua nhà chị ấy. Chị Tam này cũng là người đáng thương, có một đứa con 8 tuổi, chồng lại bị quân đội chiêu mộ đi đánh côn trùng, chết ở ngoài thành rồi, đến xác cũng không có. Haiz! Đều là do lũ côn trùng gây nghiệt!"

Sở Vân Thăng dạ một tiếng, chịu ơn của người, khi có tất phải báo.

"Vân Thăng, cô rất hối hận ban đầu không nghe lời con, nếu không thì chú con không chừng cũng sẽ không chết, đây đều là lỗi của cô!" Vẻ mặt Sở Hàm buồn bã, dừng lại chốc lại, lại tiếp tục nói: "Được rồi, con bây giờ là nghiên cứu viên của tổng bộ nghiên cứu sao? Sao mấy võ sĩ Bóng Tối kia tại sao có vẻ như sợ con như vậy?"

"Vâng, trước đây ở trên đường đã cứu một giáo sư, bây giờ ông ấy là nghiên cứu viên đặc cấp của tổng bộ nghiên cứu. Dựa vào chút quan hệ lấy được một thân phận nghiên cứu viên sơ cấp, kỳ thực con phải xem như một võ sĩ Bóng Tối, chỉ là còn chưa kịp đến tổng bộ võ sĩ Bóng Tối đăng ký." Sở Vân Thăng giải thích khái quát.

Hắn tạm thời không định nói cho cô bí mật của sách cổ, bởi sau khi nghiên cứu cẩn thận về công pháp tu luyện của người không thức tỉnh trong sách cổ, người không thức tỉnh, thiên phú bình thường tu luyện sẽ vô cùng chậm chạp, hắn có thể tu luyện với tốc độ nhanh thế này, hoàn toàn là nhờ vào pháp trận mạnh mẽ mà tiền bối đã chế tạo bên trong sách cổ.

Khi mà cổng trời đến gần, nguyên khí rò rỉ vào trong không gian trái đất, trận pháp được kích hoạt, vào lúc Sở Vân Thăng đến gần sách cổ, nó sẽ tự động tản ra hào quang. Đây cũng chính là cái lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy sách cổ tỏa hào quang, vô thanh vô tức phá bỏ cái vách ngăn không gian đa chiều ngăn cản hắn tiếp xúc cảm nhận nguyên khí thiên địa, tựa như trực tiếp kéo hắn từ tiểu học lên đến trung học cơ sở.

Như vậy, thiên phú không thay đổi gì, nhưng quá trình tu luyện của Sở Vân Thăng lại nhảy vọt một bước, hắn khi đó vẫn chưa nhận ra. Còn quá trình chân chính phải là, trước hết thông qua pháp quyết trong sách cổ tiến hành cảm nhận khơi thông đa chiều, từ từ bài trừ vách ngăn không gian đa chiều. Trong cái quá trình này, tốc độ người tu luyện hấp thu nguyên khí thiên địa vô cùng chậm chạp, mãi đến khi nào vách ngăn đã hoàn toàn được loại bỏ, mới thật sự xây dựng được Trữ Nguyên Thể hoàn chỉnh trong cảnh giới Một Nguyên Thiên.

Hắn trước đây cũng thấy lạ là vì sao cảnh giới Hai Nguyên Thiên lại gọi là Dung Nguyên Thể. Sau này mới hiểu ra, hóa ra ở thời điểm Một Nguyên Thiên, thân thể sẽ được sách cổ gọi là Trữ Nguyên Thể.*

*Thân thể chứa đựng nguyên khí.

Trận pháp phá vách ngăn của tiền bối trong sách cổ chỉ có thể phóng ra một lần, vào thời điểm đó ông đã không còn đủ nguyên khí để chế tạo trận pháp cao cấp to lớn hơn, bởi vậy Sở Vân Thăng cũng không cách nào dùng sách cổ để trợ giúp mấy người nhà cô phá vỡ vách ngăn. Nếu để cho các nàng theo trình tự tu luyện từng bước từng bước một, tốc độ sẽ vô cùng chậm chạp, cho dù là một hai năm cũng chưa chắc có chút thành quả nào, đây cũng là con đường tu luyện mà tiền bối nói, vô cùng lâu dài gian khổ, há có thể dễ dàng như vậy sao?

Hắn định tạm thời cứ để vậy đã, cũng là vì khi hắn đến được cảnh giới Ba Nguyên Thiên, liền có thể chế tạo một loại nguyên phù Thông Bích càng cao cấp hơn. Loại nguyên phù này có thể giúp cho người tu luyện ở cảnh giới Một Nguyên Thiên, mở ra một con đường thông suốt với nguyên khí thiên địa trên vách ngăn, tuy là không hoàn toàn phá vỡ vách ngăn, nhưng tối thiểu có thể đảm bảo được tốc độ tu luyện.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thời Thơ Ấu

Copyright © 2022 - MTruyện.net