Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 117 : Hạnh phúc của người bình thường
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 117 : Hạnh phúc của người bình thường

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 117: Hạnh phúc của người bình thường.

Chỉ chốc lát thôi đã có bảy tám bang phái giống vậy qua đây mời chào, nhất là mời chào những người mới.

Sở Vân Thăng né khỏi bọn họ, tiến thẳng đến quầy phục vụ.

"Xin chào ngài, xin hỏi ngài là đến tiến hành đánh giá đẳng cấp sao?" Nữ nhân viên đón tiếp của tổng bộ võ sĩ Bóng Tối ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nở nụ cười theo tiêu chuẩn, không chênh lệch mấy so với thời đại mặt trời.

"Đúng vậy, có điều tôi muốn hỏi một chút, ở đây các vị có thể tìm người không? Tôi muốn tìm hai người." Sở Vân Thăng gật đầu nói.

"Xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ phụ trách đánh giá đẳng cấp và quản lý hồ sơ. Còn về hành tung của võ sĩ Bóng Tối thì cũng không rõ lắm." Nữ nhân viên xin lỗi nói.

"Ừm, vậy thì đánh giá trước đi vậy." Sở Vân Thăng cũng không ôm quá nhiều hy vọng, đánh giá cấp bậc và huy hiệu của tổng bộ võ sĩ Bóng Tối vẫn còn có chút tác dụng, ít nhất thì ở Kim Lăng, có được quyền lợi được miễn trách nhiệm hình sự.

"Xin mời đi theo tôi!" Nữ nhân viên lễ phép đưa tay, hướng về lối đi bên trái.

Trung tâm đáng giá được đặt ở tầng sáu, sau khi giao giấy chứng minh vào thành cho nhân viên công tác, Sở Vân Thăng được sắp xếp ngồi ở một hàng ghế dài, phía trước còn có bảy, tám người, mỗi mười người là một tổ, đồng thời tiến hành kiểm tra đánh giá.

Sở Vân Thăng ngồi ở vị trí cuối cùng, phía trước là ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ dường như là đi cùng với nhau: "Xin chào, tôi là Tạ Nguyên, làm quen nhé! Hai vị này là bạn của tôi, Hồng Côn, Chu Dạ Na." Gã nam nói chuyện hơi gầy, tướng mạo phổ thông, nhưng mà cái người tên là Hồng Côn kia, mày rậm mắt to, mặt chứ quốc (国), tóc ngắn, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt xung quanh.

"Hử?" Sở Vân Thăng ngớ ra một lúc, phải mất mộc lúc mới phản ứng được, nói: "Sở Vân Thăng."

"Vừa nãy ở tầng dưới, anh không gia nhập vào mấy cái cái bang phái vớ va vớ vẩn kia phải không?" Tạ Nguyên vẻ mặt giãn ra, cười nói.

Sở Vân Thăng lắc đầu không nói.

"Vậy thì được rồi, mấy cái bang phái bé tẹo kia không đáng gia nhập. Hôm nay toàn bộ Kim Lăng, đông nam tây bắc bốn khu lớn, chỉ có bốn bang phái lớn mới đáng gia nhập, mấy cái bang phái nhỏ khác sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ thôn tính!" Tạ Nguyên hừ nhẹ nói.

"Ồ, tôi cũng không rõ lắm." Sở Vân Thăng thật ra cũng đã nghe Đoạn Đại Niên nói qua, chỉ là khi đó hắn cũng không quá để ý.

"Cái này mà anh cũng không biết sao? Anh có phải là võ sĩ Bóng Tối hay không vậy?" Chu Dạ Na buộc tóc đuôi ngựa ngồi bên cạnh khoa trương xen miệng vào.

"Tôi nhất định phải biết sao?" Sở Vân Thăng ngửa người dựa lưng vào ghế.

"Đương nhiên rồi! Gia nhập vào bốn bang phái lớn, bất luận là thân phận địa vị hay là thức ăn được phân phối, đều sẽ cao hơn người một bậc, mà tại các khu của bọn họ, anh có thể nghênh ngang đi lại! Đây chính là thực lực của họ!" Tạ Nguyên cao ngạo giải thích.

"Biết đâu đấy." Sở Vân Thăng cười cười. Hắn cũng không muốn đặt cược vào kẻ khác, sức mạnh của bản thân mới thật sự là sức mạnh, nếu dựa vào người khác, thì đó chỉ như dựa dẫm vào một ngọn núi có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!

"Chà, khẩu khí lớn lối quá nhỉ, hóa ra chỉ là một võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa dùng súng!" Chu Dạ Na liếc nhìn tờ khai của Sở Vân Thăng một cái, khinh miệt nói.

Võ sĩ hệ hỏa dùng súng thực ra cũng không yếu, mấu chốt của vấn đề ở chỗ ngày nay đạn dược ở Kim Lăng hết sức khan hiếm, dù cho ngươi có là một võ sĩ Bóng Tối cấp hai hạng Giáp, chỉ cần bắn vài phát là hết đạn, còn không bằng một gã võ sĩ Bóng Tối dùng nắm đấm cấp một. Cho nên ở Kim Lăng, bây giờ địa vị của võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa dùng súng cũng không quá cao, những thứ này Sở Vân Thăng đã biết, nhưng hắn cũng không quá để ý, hắn chỉ muốn lấy một chứng minh và huy hiệu võ sĩ Bóng Tối mà thôi.

"Tiểu Na!" Tạ Nguyên trừng mắt nhìn nàng, chỉ chỉ vào phòng kiểm tra đánh giá, nói tránh đi: "Lão đại của bốn bang phái lớn đều phái nhân vật quan trọng đến trong phòng kiểm tra, một khi xuất hiện cao thủ liền lập tức mời chào, còn những người khác, trừ khi là có tiềm lực vô cùng tốt, bằng không thì đừng mơ họ để vào mắt.

Sở Vân Thăng không hề có hứng thú gì đối với bốn bang phái lớn, y vừa nói như vậy thực ra cũng gián tiếp nhắc nhở cho hắn, chút nữa cứ kiếm một cái cấp bậc vừa vừa là được rồi, miễn cho để người ta chú ý.

"Gia nhập vào bốn bang phái lớn, đối với người nhà của chúng ta cũng là việc tốt. Chỉ cần bốn bang phái lớn vẫn còn sừng sững ở đó, sẽ không có ai dám động đến thân nhân bằng hữu của ngươi, kỳ thực người thân bình thường của bốn bang phái lớn còn hạnh phúc hơn nhiều so với võ sĩ Bóng Tối, võ sĩ Bóng Tối phải liều sống liều chết, khi có côn trùng tới, võ sĩ Bóng Tối phải lên; khi bang phái sống mái với nhau, võ sĩ Bóng Tối cũng phải lên; trái lại người nhà mới là an toàn nhất!" Tạ Nguyên thở dài một hơi, thổn thức nói.

Sở Vân Thăng còn chưa kịp ngẫm nghĩ lời hắn nói, thì cánh của phòng kiểm tra đánh giá đã kẽo kẹt mở ra. Mười người nam nam nữ nữ nối tiếp nhau đi ra, có người hết sức mừng rỡ, mà cũng có người ủ rũ cúi đầu:

"Ta làm sao mà chỉ có cấp một!? Ông một quyền cũng có thể đánh gục một con Xích Giáp Trùng đó!"

"Ngươi cứ chém đi, nếu ngươi một quyền có thể đánh chết một con Xích Giáp Trùng, thì vừa rồi tại sao đến cả cái giáp xác cũng phá không nổi?"

"Quá tốt rồi. Lão đại khu đông nhìn trúng ta!"

"Haizz, ta cũng chỉ có thể lăn lộn ở mấy bang phái nhỏ phía dưới!"

"Mấy vị tiên sinh nữ sĩ tiếp theo, xin mời đi theo tôi!" Nữ trợ lý lễ phép nói.

Tiến vào phòng kiểm tra, trước mặt là một tấm bình phong, đi vòng qua đó là đến một căn phòng trống trải, có bày mười cái bục kiểm tra chỉnh tề ngay ngắn, mà dụng cụ kiểm tra thì được đặt ở bên cạnh.

"Tiên sinh Sở Vân Thăng, bục số chín!" Nữ trợ lý chỉ dẫn.

Sở Vân Thăng liền tiến tới vị trí số chín, không xa phía trước, có ngồi ba ủy viên kiểm tra đánh giá.

"Sở tiên sinh, căn cứ vào giấy chứng minh vào thành của anh, khẳng định là hệ hỏa dùng súng sao?" Một vị phụ nữ trung niên trong đó hỏi.

"Không sai."

"Được, tôi giới thiệu một chút, đánh giá năng lực sẽ dựa vào thương tổn mà anh gây ra cho vật thể mục tiêu. Xin hãy phát huy ra uy lực lớn nhất, chúng tôi bây giờ có thể bắt đầu được chưa?"

Sở Vân Thăng gật đầu.

Tiến hành đầu tiên là kiểm tra lực tấn công, chín viên đạn, tính bình quân sức tấn công lên mỗi ba mục tiêu kiểm tra.

Vật kiểm tra thứ nhất là giáp xác của Xích Giáp Trùng, thứ hai là giáp xác của Thanh Giáp Trùng, mà cái thứ ba là giáp xác của Kim Giáp Trùng, lần lượt xếp thành từng nhóm.

Nếu có thể đánh xuyên qua được giáp xác Xích Giáp Trùng sẽ là cấp một hạng Giáp, có thể đánh xuyên qua giáp xác Thanh Giáp Trùng sẽ là cấp hai hạng Giáp, mà nếu đánh xuyên qua được giáp xác Kim Giáp Trùng sẽ là cấp ba hạng Giáp!

Còn nến không xuyên qua được, sẽ là hạng Bính hoặc hạng Ất, dựa vào độ sâu trung bình của ba phát đánh mà định.

Cái cách đánh giá này, trên thực tế chính là dùng đẳng cấp của quái vật để phân chia đẳng cấp cho con người. Cấp một hạng Giáp có thể đối phó với Xích Giáp Trùng, cấp hai hạng Giáp có thể đối phó với Thanh Giáp Trùng, mà cấp ba hạng Giáp có thể đối phó với Kim Giáp Trùng!

Mặc dù là côn trùng không chỉ có mỗi giáp xác, mà còn có lồng năng lượng phòng ngự, nhưng người kiểm tra cũng chỉ là tính toán theo ba lượt tấn công, cho nên nói cách khác, là dựa vào ba lần tấn công để phỏng chừng trình độ mà võ sĩ Bóng Tối ở các đẳng cấp khác nhau, khi dốc toàn lực có thể đối phó được.

Sở Vân Thăng lúc tiến vào đã xem trên bảng hướng dẫn trên tường nên cũng đã sớm hiểu rõ.

Pằng, pằng, pằng, ...

Vài phát súng vang lên, sau đó ủy viên kiểm tra đánh giá tiến hành kiểm tra đo lường sức sát thương của viên đạn, tuyên bố cấp hai hạng Bính.`

Đây là kết quả đã được Sở Vân Thăng khống chế, hắn chỉ cần huy hiệu cấp hai là được, hạng gì cũng không mấy để ý, hắn còn chưa muốn để cho bốn bang phái lớn để mắt tới.

Kết quả kiểm tra của tám người khác cũng lần lượt ra lò, trong đó thành tích tốt nhất chính là bạn của Tạ Nguyên, cái gã Hồng Côn kia, không ngờ lại là cấp ba hạng Bính! Lập tức làm chấn động cả phòng kiểm tra đánh giá, người của bốn bang phái lớn cũng mặc kệ việc trái với quy định, lập tức tiến lên mời chào.

Võ sĩ Bóng Tối được đánh giá cấp hai đã có thể mở ra một bang phái nhỏ, mà người được đánh giá cấp ba thì cũng chỉ có mấy bang phái lớn mới có được!

Võ sĩ Bóng Tối cấp ba bình thường rất ít gặp được, rất nhiều người đều vây đến xem, kết quả lại khiến cho mấy người phụ trách làm lại chứng minh và cấp huy hiệu cho Sở Vân Thăng cũng chạy mất tiêu, hại hắn phải đực mặt ra đó chờ một lúc lâu mới lấy được giấy tờ và huy hiệu.

Một võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa dùng súng cấp hai hạng Bính, đương nhiên là sẽ không được quá coi trọng, nhất là khi trong cùng nhóm còn phát hiện ra một cao thủ cấp ba!

Sở Vân Thăng cầm huy hiệu, vất vả lắm mới đi thang máy hạ xuống được, ngay khi vừa muốn ra khỏi thang máy, chợt thấy trước mặt có hai người, nghe một người trong đó oán thán nói: "Cậu được thế đã may, ngày hôm qua ở chỗ địa bàn của tôi đột nhiên lòi đâu ra một nữ võ sĩ Bóng Tối. Kết quả người nọ không ngờ lại là một kẻ cuồng tôn giáo, còn tự đặt ngoại hiệu là Vu Bà, mẹ kiếp, chuyện này không biết nói sao luôn!"

Vu Bà? Sở Vân Thăng giật mình một cái, lập tức xoay người chui vào trong buồng thang máy đang sắp sửa đóng cửa, tốc độ nhanh như chớp.

Hai người kia đơ ra một lúc.

"Thật ngại quá, quấy rầy một chút, vừa rồi nghe anh có nhắc đến một nữ võ sĩ Bóng Tối tự xưng là Vu Bà, không biết bây giờ người đó đang ở đâu? Tôi là bạn cùng vào thành với bà ấy." Sở Vân Thăng đưa ra một điếu thuốc, hỏi.

"Anh hẳn là tìm nàng chữa bệnh phải không!" Người đó nhận lấy điếu thuốc, cười nói: "Tính ra cô ta cũng thật lợi hại, nếu như phía trên còn chưa dẹp, thì cô ta hẳn đang ở khu vực đường Giang Hoa ở khu đông, anh đến đó rồi nghe ngóng một chút sẽ biết. Bây giờ nàng đang hot lắm."

"Cảm ơn!"

Sở Vân Thăng thầm nghĩ, đây đúng là trùng hợp, quả là đi mòn gót giày tìm chả thấy, lại kiếm được mà chẳng mất chút công sức nào!

Ra khỏi tổng bộ võ sĩ Bóng Tối, Sở Vân Thăng liền phóng lên xe đạp, chạy thẳng đến đường Giang Hoa ở khu đông, được sự chỉ dẫn của dân chạy nạn xung quanh, Sở Vân Thăng không tốn chút công sức liền tìm được Vu Bà, bởi vì bà ta căn bản chẳng trốn tránh gì cả, mà cứ "quang minh chính đại" đứng giữa một đám dân chạy nạn ca tụng tín ngưỡng của bà ta.

Trước đây khi ở đoàn xe của lão Thôi, Sở Vân Thăng đã biết là Vu Bà hận nhất là người khác cắt ngang khi bà ta đang truyền bá tín ngưỡng, cho nên hắn lặng lẽ đứng ở một góc dễ thấy bên cạnh, hắn còn sợ rằng vì sáng nay mình mới tắm rửa cạo râu mà Vu Bà không nhận ra, cho nên dứt khoát lấy kiếm Thiên Ích ra, cắm trên mặt đất.

Qua khoảng chừng hơn mười phút sau, Vu Bà cuối cùng cũng kết thúc bài diễn thuyết của mình, trực tiếp đi tới chỗ Sở Vân Thăng, hiển nhiên là bà ta đã sớm nhận ra Sở Vân Thăng.

"Tìm ta có chuyện gì? Ta bây giờ rất bận." Giọng nói của Vu Bà rất lạnh nhạt, bà ta thực ra đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng không biết có phải là vì nguyên nhân nguyên khí thuộc tính mộc hay không, mà nhìn qua bộ dạng cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, so với khi ở đoàn xe của lão Thôi, Vu Bà nhìn có vẻ càng thêm trang trọng nghiêm túc.

"Tôi muốn mời bà giúp tôi cứu một người!" Sở Vân Thăng đi thẳng vào vấn đề, hắn và Vu Bà cơ bản cũng chưa nói với nhau mấy câu, càng đừng nói gì đến giao tình.

"Có thể, thế nhưng ta có một điều kiện." Vu Bà trả lời rất thẳng thắn.

"Bà cứ nói đi, điều kiện gì?" Sở Vân Thăng lập tức nói.

"Ta có tín đồ thu được tin tức, ở tỉnh An Huy cách Kim Lăng không xa có một trạm dự trữ lương thực loại nhỏ. Tổng bộ chỉ huy hiện tại đã không có thời gian đâu mà để ý đến cái loại trạm nhỏ này, có rất nhiều thế lực đang có chủ ý với cái trạm này. Chúng ta cũng tụ tập một số võ sĩ Bóng Tối, chẩn bị ra tay đoạt trước, ta giúp cậu cứu người, mà cậu phải đáp ứng tới hỗ trợ, sau khi chuyện này thành công, chúng ta cũng sẽ chia một phần lương thực cho cậu." Vu Bà vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như cũ, ngay cả ánh mắt cũng không có chút gợn sóng.

Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: "Được! Có điều trước hết bà phải cứu người đã!" Cùng lắm thì nếu gặp nguy hiểm thì chuồn, Sở Vân Thăng vẫn rất có lòng tin với tốc độ của mình.

"Cái này có khó gì? Mấy kẻ phàm tục các cậu luôn đề phòng người khác nuốt lời, chẳng có chút tín nhiệm nào cả." Vu Bà bình thản nói.

Vu Bà không biết từ đâu gọi đến một tín đồ có ô tô, mang theo Sở Vân Thăng và xe đạp, nhanh chóng chạy về căn nhà ở khu tây của hắn.

Sở Hàm vô cùng kinh ngạc với việc Sở Vân Thăng dẫn theo một người phụ nữ trở về, lúc mới bắt đầu thiếu chút nữa bà đã hiểu lầm. Sau đó Sở Vân Thăng dẫn người phụ nữ này đến trước giường Cảnh Dật, bà mới hiểu được, có vẻ như Sở Vân Thăng đã tìm về một bác sĩ.

"Ta có thể cứu hắn, thế nhưng năng lực thức tỉnh của hắn sẽ triệt để biến mất!" Vu Bà kiểm tra Cảnh Dật một phen, mở miệng nói.

"Biến mất?" Sở Vân Thăng sửng sốt.

"Không sai, hắn sau này sẽ không khác gì người thường, có cứu hay không, cậu mau trả lời chắc chắn, ta thực rất bận!" Vu Bà trực tiếp nói.

Sở Vân Thăng thương lượng với cô một chút, cuối cùng vẫn quyết định là cứu.

Có năng lực thức tỉnh mà cứ nằm liệt giường thì cũng vô dụng, nếu như đợi đến lúc Sở Vân Thăng có thể chế tạo được nguyên phù dùng để chữa bệnh thì cũng không biết phải tới năm nào tháng nào, Cảnh Dật còn phải nằm trên giường chịu bao nhiêu đau khổ?

Sở Vân Thăng cũng nghĩ thông suốt, cũng như lời của gã Tạ Nguyên gặp ở tổng bộ võ sĩ Bóng Tối kia, làm người nhà của võ sĩ Bóng Tối, kỳ thực lại hạnh phúc hơn xa so với võ sĩ Bóng Tối!

Người nhà của võ sĩ Bóng Tối là người bình thường, có thể tránh xa chiến trường giao tranh với côn trùng, có thể tránh xa những cuộc chém giết tanh máu giữa các bang phái, nhưng lại được võ sĩ Bóng Tối bảo vệ và chăm sóc, cách biệt một trời một vực với những người bình thường không quyền không thế kia rồi!

Mà võ sĩ Bóng Tối, bất kể là thức tỉnh hay là tu luyện như Sở Vân Thăng, nếu muốn tăng cường năng lực thì sẽ phải không ngừng chém giết, từng giờ từng phút đều phải đặt bản thân vào nơi cực độ nguy hiểm. Nếu như không đi chém giết, không nâng cao năng lực, vậy thì tu luyện làm cái gì? Còn không bằng cứ làm một người bình thường!

Sở Vân Thăng thầm nghĩ, chỉ cần mình càng mạnh mẽ hơn, càng có thế lực hơn, mấy người nhà cô sẽ càng thêm an toàn, có thể trải qua những ngày bình thản hạnh phúc như trong thời đại Mặt Trời, cần gì cứ phải để họ tu luyện thành võ sĩ Bóng Tối? Đều là vì sống sót, làm một người bình thường được bản thân mình bảo vệ, bọn họ sẽ càng thêm hạnh phúc!

"Vậy bắt đầu đi!" Sở Vân Thăng bình tĩnh quay qua nói với Vu Bà.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truyện Không Tên Số 8

Copyright © 2022 - MTruyện.net