Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 120 : Thức tỉnh lần hai
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 120 : Thức tỉnh lần hai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 120: Thức tỉnh lần hai.

Vu Bà không biết kiếm từ đâu được ba chiếc xe tải, mặc dù có chút rách nát, lại còn kêu lạch cà lạch cạch, thế nhưng khi chạy thì cũng coi như ổn định.

Để tiết kiệm xăng, tất cả mọi người đều tập trung lên ba chiếc xe tải, không có thêm xe cộ chuyên chở gì khác, ngoại trừ Vu Bà và Sở Vân Thăng, còn có gần mười lăm võ sĩ Bóng Tối khác nữa, người có đẳng cấp cao nhất trong đó cũng chỉ là cấp hai hạng Ất mà thôi.

Có điều trong lòng Sở Vân Thăng cũng hiểu, Vu Bà tiến vào thành Kim Lăng cùng một ngày với hắn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã có thể tụ tập được những người này, bà ta quả thật là có bản lĩnh hơn người.

Sở Vân Thăng được Vu Bà xếp ngồi ở bên cạnh tài xế trên chiếc xe tốt hơn một chút, mặc dù việc này khiến cho có người bất mãn, thế nhưng cũng không ai dám lên tiếng gì.

Xuất phát từ cửa chính phía tây thành Kim Lăng, chạy về phía tây hơi lệch xuồng hướng nam, nhân lúc trên bầu trời vẫn còn ánh sáng yếu, mau chóng chạy đi.

Một chút người thế này, làm Sở Vân Thăng cứ lo lắng lỡ mà gặp phải một đàn côn trùng khổng lồ sẽ liền xong đời! Cũng may là kể cả tài xế, mọi người đều là võ sĩ Bóng Tối, nếu lỡ như mà không chống đỡ nổi, không có người bình thường ảnh hưởng thì việc chạy trốn cũng thuận tiện hơn nhiều.

Đi thêm một đoạn nữa, Sở Vân Thăng mới rõ ràng nguyên nhân tại sao Vu Bà lại dám làm như vậy, hóa ra là trong những võ sĩ Bóng Tối mà bà ta tập trung đến, có một người lại giống với hổ con, có năng lực hệ phong. Mặc dù chỉ được đến trình độ cấp một, thế nhưng độ nhạy bén với hoàn cảnh xung quanh chỉ kém hơn hổ con một chút, mới chỉ đi qua quãng đường 5 km, bọn họ đã tránh né được ba đàn côn trùng.

Nhưng điều khiến cho Sở Vân Thăng ngạc nhiên là trên huy hiệu tổng bộ võ sĩ Bóng Tối của người này, rõ ràng nhìn thấy là hệ băng cấp một hạng Ất!

Sau đó từ miệng người tài xế bên cạnh, Sở Vân Thăng mới biết được, người nọ là một võ sĩ Bóng Tối thức tỉnh lần thứ hai vô cùng thưa thớt, trên cơ sở lần thức tỉnh đầu tiên, trong lúc vô tình không ngờ lại xảy ra lần thức tỉnh thứ hai, đạt được năng lực điều khiển thuộc tính phong!

Chỉ là hai loại năng lực của hắn cũng không có cái nào quá cấp hai, năng lực hệ phong cũng khó khăn lắm mới đạt được đến cấp một hạng Bính, loại cấp bậc thấp nhất này, nếu không phải là hệ phong có được khả năng cảm nhận nhạy bén thì hầu như chẳng có tác dụng gì.

Sở Vân Thăng cũng không hiểu lắm mấy kiến thức về mặt thức tỉnh, mấy ngày nay hắn nghiên cứu sách cổ cũng không phải tập trung vào hướng đi này, bây giờ bỗng nhiên lại nghe được chuyện này, lại liên tưởng đến hai loại năng lực thuộc tính kim và thuộc tính phong của hổ con, tuy rằng nó hình như là thức tỉnh cùng lúc, có điều cũng có một điểm giống với cái người của Vu Bà, đó là loại thuộc tính thứ nhất đều là năng lực võ sĩ Bóng Tối thường gặp, mà thuộc tính thứ hai thì lại là một loại năng lực kỳ lạ.

Loại thuộc tính thứ nhất tựa hồ vẫn là một trong năm loại thuộc tính được sách cổ xưng là năm thuộc tính lớn, tỷ như năng lực kim của hổ con, còn cả năng lực băng của thuộc hạ của Vu Bà nữa; mà thuộc tính thứ hai, gần như là một loại thuộc tính biến dị, giống như 'phong' hẳn nên tính là một loại năng lực nằm dưới thuộc tính mộc.

Có điều ngoại trừ hổ con, Sở Vân Thăng nghe được từ trong miệng tài xế, những võ sĩ Bóng Tối thức tỉnh lần thứ hai này có năng lực cũng không quá mạnh mẽ, có chút cảm giác như đẹp mà không thực, còn không bằng mấy nhân vật cao thủ phát huy một loại năng lực đến mức tận cùng như Hỏa Vương, Băng Vương, không ai mà không phất tay liền có thể bóp chết mấy kẻ thức tỉnh lần hai này.

Dựa vào hai tầng cảm giác của người này và hổ con, dọc đường đi mặc dù là nguy cơ trùng trùng, thế nhưng đều đi qua mà không mấy nguy hiểm. Thỉnh thoảng có vài lần không thể tránh khỏi, cũng chỉ có thể dốc sức chém giết, kiên trì mở ra một con đường máu xuyên qua phương hướng mà Xích Giáp Trùng yếu nhất.

Vị trí của cái trạm vùng biên này cách Kim Lăng không quá 50 km, vùng phụ cận phần lớn là khu núi non, dễ ẩn nấp, trốn trốn tránh tránh một phen, đôi khi còn phải núp vào trong khe núi đợi cho đàn côn trùng lắc lư đi qua, đợi một lần là cả 5 tiếng đồng hồ, sau khi lãng phí tròn hai ngày, lại tổn thất mất một chiếc xe tải, nhóm người Sở Vân Thăng và Vu Bà mới rốt cuộc tới được gần trạm nhỏ.

Chỉ là nơi này có vẻ như đã bị người chiếm lấy, bốn phía xây tường vây, thậm chí còn có cả một cái tháp quan sát cao vút.

Không những thế!

Bên mình cũng không phải là nhóm võ sĩ Bóng Tối đầu tiên đến được nơi này, bên ngoài tường rào đã vây quanh một đám xe cộ đủ các kiểu dáng, còn có mấy người đứng trên mui xe quay vào trong chửi ầm lên.

.....

Lô Quốc Long rầu rĩ trốn dưới tầng ngầm dưới đất đi tới đi lui, bắt đầu từ buổi tối ngày hôm qua lục tục có người đến đây, yêu cầu hắn mở cửa giao lương thực. Hắn vốn là một tên lưu manh ở gần cái trạm nhỏ này, hơn bốn mươi tuổi còn chưa cưới được vợ, một là vì nhà nghèo, hai là vì mặt mũi của hắn quả thực là hơi dọa người. Từ sau khi bùng nổ thời đại Bóng Tối, côn trùng hoành hành ngang ngược, hắn đơn độc một thân một mình, không nơi nương tựa, trốn được đến cái trạm nhỏ này, lúc đó trạm trưởng ở nơi này vẫn còn.

Sau này khi côn trùng tràn đến, rất nhiều người đã chết, kể cả trạm trưởng, hắn bò từ trong đống xác chết ra, thức tỉnh một năng lực kỳ quái. Loại năng lực này giúp cho hắn có thể củng cố khả năng phòng ngự của tầng hầm ngầm, dù có côn trùng đi qua nữa thì hắn cũng không bị phát hiện ra.

Hắn từng đến Kim Lăng, dù sao khoảng cách từ đó đến đây cũng không xa, thế nhưng tổng bộ võ sĩ Bóng Tối đánh giá hắn chỉ là cấp một, hơn nữa còn là thuộc tính thổ có năng lực tấn công yếu kém, khiến cho hắn vô cùng chán nản, vốn cũng có quân đội mời chào hắn đi gia cố cho tuyến phòng ngự, nhưng nào ngờ sau đó lại bùng phát xung đột giữa võ sĩ Bóng Tối và quân đội quy mô lớn, hắn thiếu chút nữa đã chết mất xác ở Kim Lăng!

Ngẫm nghĩ kỹ lại, Lô Quốc Long len lén quay trở về trạm nhỏ này, tại nơi này lợi dụng năng lực đặc thù của mình, xây dựng nên một hang ổ như thế ngoại đào nguyên.

Khi mà dân chạy nạn chạy trốn từ tỉnh An Huy đến Kim Lăng ngày càng nhiều, rất nhiều dân chạy nạn vô ý chạy ngang qua, vì thiếu lương thực nên không thể không dừng lại tại trạm nhỏ này, Lô Quốc Long lợi dụng năng lực võ sĩ Bóng Tối của hắn, tụ tập ra một đám võ sĩ Bóng Tối năng lực không quá cấp một, nghiễm nhiên trở thành một vị thổ hoàng đế tại nơi đây.

Tuy rằng sự an toàn ở chỗ này không thể so được với Kim Lăng, thế nhưng trước giờ cũng chưa có nguy hiểm gì, nếu khi nào thật sự không xong, hắn liền ép buộc mấy người bình thường đi ra ngoài, thu hút côn trùng đi.

Năng lực của Lô Quốc Long có hạn, cũng chỉ có thể che giấu một không gian ngầm không lớn lắm, hơn nữa hắn cũng cầu khấn Kim Giáp Trùng đừng đi ngang qua, bằng không thì hắn có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ chết.

Chỉ bấy nhiêu đó nhưng Lô Quốc Long vẫn rất vui vẻ sinh tồn ở nơi này, ít nhất hắn còn hoàn thành được cái tâm nguyện cưới vợ nhiều năm qua của mình, mặc kệ là hắn xấu xí thế nào, mỗi đêm đều có phụ nữ đói cồn cào chủ động bò lên giường hắn, thậm chí còn không cần hắn ép buộc nữa. Lô Quốc Long phiền muộn vuốt ve bờ mông trơn láng của một thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp trong chăn, những ngày tốt lành này rốt cuộc cũng đã đến điểm cuối, hắn vô cùng rõ ràng bản thân tuy là một thổ hoàng đế ở trạm nhỏ này, nhưng khi đến Kim Lăng thì ngay cả cái rắm cũng không bằng. Bên ngoài bây giờ đã tới ba toán võ sĩ Bóng Tối, hắn biết không thể chống chọi nữa, bằng không cái đang chờ đợi mình chính là bị những người bên ngoài ngũ mã phanh thây!

Hắn cũng đã lường trước được ngày hôm nay, tổng bộ chỉ huy không thể nào vĩnh viễn không để ý tới cái trạm nhỏ này, chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy!

Mấy phút sau, Lô Quốc Long rời khỏi tầng hầm, chỉ huy thuộc hạ buông tha phản kháng, mở rộng cửa bức tường.

Kẻ tuyệt vọng khổ sở không chỉ có mỗi Lô Quốc Long té từ trên "ngôi vị" xuống, mà mấy cái đội nhóm lục tục tới đây cũng đều tổn thất nặng nề, đại khái là ngoại trừ Vu Bà, những người khác đều lâm vào ảo não cái được không đủ bù cái mất.

Đây không phải là vì lương thực trong trạm nhỏ trống không, trên thực tế lương thực còn có rất nhiều; cũng không phải là vì quái vật xuất hiện, xung quanh nơi này vẫn còn hết sức yên tĩnh.

Mà là do sự xuất hiện của hai đội nhóm lớn, cái huy hiệu đánh giá võ sĩ Bóng Tối cấp ba vô cùng chói mắt, khiến cho rất nhiều người sinh ra cái ý niệm không dám tranh giành kháng cự trong lòng.

Nếu như chỉ là đội lớn, có thể trực tiếp cuỗm lấy lương thực rồi chuồn, hoàn toàn không cần kiêng dè những đội nhóm nhỏ này phản kháng, bây giờ lại xuất hiện hai đội lớn có thực lực ngang nhau, trong nháy mắt tạo ra một loại cân bằng, việc các đội nhỏ nghiêng về hướng nào dần trở nên vô cùng quan trọng.

Sở Vân Thăng ngồi trong xe tải cũng không ra ngoài, Vu Bà đã đi vào đàm phán rồi, đại khái là cái chuyện dạng như mở hội nghị, quyết định quyền sở hữu lương thực, Sở Vân Thăng cũng lười để tâm mấy cái chuyện đó, đợi lát nữa khi ánh sáng trên trời hoàn toàn biến mất, bằng vào tốc độ cực nhanh và khả năng chứa đựng của Vật Nạp phù, bản thân trộm lấy một chút lương thực cũng không thành vấn đề.

Vị nguyên "thổ hoàng đế" bị bỏ mặc bơ vơ một bên, lúc này đã triệt để không có quyền nói chuyện, ngay đến cả tầng hầm của hang ổ, bây giờ cũng đã biến thành chỗ cho nhân vật lớn của hai đội lớn thi phun nước bọt.

Hiện tại đám võ sĩ Bóng Tối vẫn còn hết sức cẩn thận, mọi người đều biết nếu trực tiếp chém giết thì thường cái được chẳng đủ bù cái mất, ngoài ra nếu như tranh đấu dữ dội còn có thể gây ra dao động năng lượng, tiếng ồn, ánh lửa, có khi còn thu hút lũ quái vật nào đó tới cũng nên!

Hơn nữa bây giờ sắp sửa tiến vào khoảng thời gian tối tăm nhất, trong vòng 12 tiếng đồng hồ không có ai dám xuất phát rời khỏi trạm nhỏ, đi vào trong cái thế giới chìm trong bóng tối, bởi vậy cũng tạo nên thời gian cho việc đàm phán.

Sở Vân Thăng tranh thủ khoảng thời gian này khôi phục lại một ít nguyên khí bản thể, dẫn theo hổ con nhảy xuống từ trên xe, các đội võ sĩ bóng tối đã lấy lương thực nổi lửa nấu cơm, bất kể kết quả thế nào, lúc này ăn no mới là thực tế nhất.

Hai đội lớn cũng không canh phòng kho lúa quá nghiêm ngặt, chỉ cần giám thị tất cả các xe tải chở lương thực, thì mấy người khác có muốn cũng không bay được, còn chỉ mở miệng ăn, những người này có thể ăn được bao nhiêu? Huống hồ nổi lửa nấu cơm cũng có thể trấn an được lòng người.

Sở Vân Thăng định tìm đến thủ lĩnh ban đầu của nơi này là Lô Quốc Long, hắn chuẩn bị chôm trước một chút lương thực, hai cái đội lớn ở dưới tầng hầm kia, nói không chừng lại đàm phán thành công thật, đến khi đó bản thân có muốn đục nước béo cò cũng khó.

Lô Quốc Long dù sao cũng ở nơi này lâu rồi, lại còn là thủ lĩnh, sợ rằng không còn ai có thể hiểu rõ tình huống vật tư trong cái trạm này hơn ông ta nữa. Lượng lương thực mà Sở Vân Thăng định lấy đi cũng không nhiều lắm, hắn còn chưa muốn khiến cho người của hai đội lớn cảnh giác, vậy nên hắn muốn tìm Lô Quốc Long để đi tìm lương thực tốt nhất.

Ở phía sau một dãy nhà văn phòng, Sở Vân Thăng rốt cuộc tìm được Lô Quốc Long, có điều tình huống hiện giờ của ông ta có chút không ổn.

"Xin các người, nàng là người phụ nữ của tôi, kho lương thực cũng đã giao cho các người rồi, van cầu các người buôn tha cho chúng ta."

Sở Vân Thăng đi vòng qua góc tường, dưới ánh sáng từ ngọn đuốc có thể thấy được Lô Quốc Long đang che chở cho một người phụ nữ quần áo xốc xếch phía sau, mở miệng khẩn cầu, đám đám anh em của hắn kia, sau khi buông tha chống cự hầu như đều đã ngả theo mấy đội ngũ võ sĩ Bóng Tối khác hết rồi.

"Con mẹ nó, đừng có mà không biết xấu hổ, chơi gái mà thôi, cũng không phải là vợ ngươi, dài dòng cái gì, cẩn thận ông đây phế ngươi bây giờ!" Hai người đàn ông đứng trước mặt Lô Quốc Long tung cước đá văng ông ta đi, lao về phía người phụ nữ trên mặt đất, hung hăng nói.

"Các ngươi! Các ngươi! Ông cả đời không tìm được vợ, nàng chính là vợ của ông! Ông đây liều mạng với các ngươi!" Lô Quốc Long như nổi điên lao lên!

"Giết hắn!" Tên đàn ông lao về người phụ nữ cũng không thèm quay đầu, mở miệng ra lệnh cho tên đồng bọn ở sau lưng.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!

Copyright © 2022 - MTruyện.net