Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 123 : Ta muốn năm phần!
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 123 : Ta muốn năm phần!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 123: Ta muốn năm phần!

Cộng thêm số đạn mà Lô Quốc Long cung cấp, Sở Vân Thăng tổng cộng cũng chỉ có không đến 60 viên, đến khi đợt tấn công đầu tiên của Xích Giáp Trùng kết thúc rút lui, trong băng đạn của hắn cũng chỉ còn lại có 10 viên!

Dưới tường vây chất đầy xác chết côn trùng, áp vào bức tường tạo thành một sườn dốc bằng xác chết, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình!

Số lượng của côn trùng quá nhiều, chút tổn thất này cũng không tính là gì, ở chỗ u ám xa xa vẫn phủ đầy lũ côn trùng lúc nha lúc nhúc. Thế nhưng võ sĩ Bóng Tối trong trạm nhỏ chết một người thì ít một người, không có cách nào bổ sung.

Số lượng người chết ở mặt tường phía nam của Sở Vân Thăng đã lên đến sáu người, bị thương 10 người, tỷ lệ tử vong lên đến một phần năm! Mà thương vong của ba mặt tường khác thì còn cao hơn cả phía nam, những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp nơi.

"Đại ca, em van cầu anh, cho em ra đi thống khoái đi!" Một vị võ sĩ Bóng Tối cấp một trên bức tường phía nam, thân hình gầy gò, hai chân đã bị cặp càng của Xích Giáp Trùng kẹp đứt, bụng cũng bị côn trùng đâm thủng, máu tươi tràn ra chảy xuống bờ tường, Vu Bà mặc dù đã gấp rút chữa trị cho hắn, thế nhưng không thể nào khôi phục hai chân lại được.

"Cương Tử, không có chân, đại ca vẫn nuôi sống cậu được! Con mẹ nó tự bản thân cậu đừng có chịu thua!" Vị đội trưởng của một đội ngũ khác cùng phòng ngự mặt tường phía nam với Vu Bà, chụp lấy hai cánh tay đầm đìa máu tươi của tên võ sĩ Bóng Tối bị đứt hai chân, con ngươi đỏ bừng.

Gã võ sĩ Bóng Tối gãy chân cười thảm một tiếng, đột nhiên vươn tay đoạt lấy khẩu súng lục của đồng đội, nhắm ngay vào đầu mình, hơi thở gấp gáp, bộ ngực phập phồng kịch liệt, nước mắt hiện lên trong khóe mắt.

"Pằng!"

"Cương Tử!"

Tiếng súng thê lương, mang đi cái sinh mạng tàn tạ của hắn, nhưng lại tựa như một mũi dùi đâm vào lòng những võ sĩ Bóng Tối còn sống sót, nhất là những người bị trọng thương, bọn họ vẻ mặt đờ đẫn, phảng phất như là thấy được kết cục của chính mình.

Cái chết chạm tay là tới, tâm tình của các võ sĩ Bóng Tối đều sa sút, côn trùng mới chỉ xung phong một lần mà đã rơi vào tình cảnh này, không thể tưởng tượng nổi những đợt tấn công thứ hai, thứ ba của côn trùng, còn có thể kiên trì tiếp được hay không?

Đột phá vòng vây chính là hy vọng cuối cùng!

Sở Vân Thăng gọi Vu Bà lại, hắn đã thấy người của hai đội ngũ lớn bắt đầu vận chuyển lương thực, chuẩn bị cho hành động phá vây.

...

"Năm phần!? Bà điên rồi sao!" Dù là Thẩm Thiếu Trạch trước giờ vẫn luôn thong dong bình tĩnh giờ cũng có chút nổi giận, mụ Vu Bà này, chỉ chớp mắt đã từ ba phần nhảy lên tận năm phần, đừng bảo là vừa rồi bị Xích Giáp Trùng đập cho hỏng não rồi nhé?

"Không sai, là năm phần, không phải là bà ấy muốn, mà là ta muốn." Sở Vân Thăng đứng lên từ bên cạnh Vu Bà, trầm giọng nói.

Hắn vốn tưởng rằng những người này sẽ buông bỏ lương thực, trực tiếp đột phá vòng vây, sau đó mình có thể lặng lẽ cuỗm hết toàn bộ lương thực trong cái trạm này!

Kết quả lại phát hiện ra cái gì gọi là người chết vì ăn!? Những kẻ này không ngờ vẫn bất chấp sống chết muốn mang theo lương thực đột phá vòng vây!

Sau đó ngẫm nghĩ kỹ lại, những đội ngũ lớn nhỏ này liều chết đến đây, chính là vì lương thực, độ nguy hiểm của việc phá vòng vây kỳ thực cũng không chênh lệch mấy so với việc gặp phải những đàn côn trùng lớn trên đường, có lẽ vẫn còn nằm trong dự tính của họ, thế cho nên tất nhiên sẽ vẫn dựa theo kế hoạch mà làm việc.

Hơn nữa, có mấy người võ sĩ Bóng Tối cấp ba, cộng với cả cái Phong Hỏa Liên Thành gì kia, cũng khiến cho bọn họ rất có lòng tin phá vòng vây thành công. Chỉ cần không xuất hiện Kim Giáp Trùng nữa, chỉ với cái lũ Xích Giáp Trùng này thì đúng là có khả năng để bọn họ xông ra được. Côn trùng phía ngoài tường rào tuy nhiều, thế nhưng vẫn còn chưa bằng số lượng mà Sở Vân Thăng nhìn thấy khi rời khỏi thành phố sương mù.

Quan trọng hơn là không xa ở phía bắc trạm lương thực còn có một con sông lớn, vẫn còn cây cầu, chỉ cần qua được đó, rồi lập tức phá hủy cầu, vậy thì dù Xích Giáp Trùng có thể qua sông, nhưng tốc độ chắc chắn sẽ bị nước sông ngăn cản một chút, mà xung quanh đường xá nơi này toàn là đồi núi nhấp nhô, thời gian cũng đã đủ cho bọn họ thoát đi hoặc là ẩn nấp rồi.

"Vu Bà, bây giờ không phải là lúc gây rối, các người nếu như cứ càn quấy, thì đừng trách chúng ta không khách khí." Chúc Lăng Điệp lạnh giọng nói, nàng và Thẩm Thiếu Trạch lúc này có chung lợi ích, đối với cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện này nàng cũng không quá mức để ý, một võ sĩ Bóng Tối cấp hai hạng Bính, mặc dù là hệ hỏa có sức tấn công mạnh nhất, thì chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, nàng không hề cân nhắc chuyện phái người đi gọi Thập Tam Gia và Phong Hỏa Liên Thành đang nghỉ ngơi dưới tầng hầm sau khi chiến đấu, nếu như bản thân đến cả Vu Bà cũng không dẹp được, mọi chuyện đều phải dựa vào thế lực của Thập Tam Gia, vậy thì sau này ở khu bắc nàng còn lăn lộn thế nào nữa?

"Ta nói rồi. Bây giờ là ta muốn năm phần! Không phải Vu Bà. Dựa theo quy củ trước đây của các người, đánh bại một võ sĩ Bóng Tối cấp ba thì lấy ba phần, bây giờ ta một mình đầu với hai võ sĩ Bóng Tối của các người, lấy năm phần." Sở Vân Thăng nói với giọng điệu hết sức cứng rắn, hắn không có bối cảnh kinh người hay thế lực khổng lồ gì, nếu muốn lấy được lương thực, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình mà thôi.

Đối phương có năm võ sĩ Bóng Tối cấp ba, võ sĩ Bóng Tối cấp hai hạng Giáp cũng có một đống, cộng thêm một bộ đôi Phong Hỏa Liên Thành thực lực kinh người có thể hạ được cả Kim Giáp Trùng, Sở Vân Thăng vẫn còn chưa ấm đầu mà đi cá chết lưới rách với bọn họ, đến lúc đó, dù cho mình có giết sạch được bọn họ, thì khó mà đảm bảo không bị trọng thương, tài nguyên mà hai ngày nay mới kiếm được sẽ lại tổn hao gần như không còn.

Cho nên hắn vẫn chọn lựa cái điều kiện mà Thẩm Thiếu Trạch đưa ra cho Vu Bà khi trước.

Sở Vân Thăng vừa nói ra, lập tức khiến cho mọi người xung quanh ồ lên, ngoại trừ Vu Bà vẫn giữ được bình tĩnh, những võ sĩ Bóng Tối khác đang vây xem không ai mà không dùng ánh mắt như đang nhìn đứa ngốc quan sát Sở Vân Thăng.

Cấp hai hạng Bính à muốn khiêu chiến với võ sĩ Bóng Tối cấp ba? Cho dù chỉ là cấp ba hạng Bính, cũng là việc chưa từng nghe bao giờ! Mà còn điên cuồng hơn nữa là, người này còn muốn một lần khiên chiến cả hai người! Hoàn toàn là muốn chết.

Thế nhưng con ngươi của Thẩm Thiếu Trạch thì lại co rút lại, hắn từ nhỏ đã sống trong gia đình quan lớn, cũng không phải là hạng trông mặt bắt hình dong, kết luận xằng bậy. Hắn thấy ánh mắt Sở Vân Thăng vẫn bình tĩnh như không, tuy rằng còn chưa đến mức có khí thế gì đó, thế nhưng hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Mà người duy nhất có liên hệ với người này là Vu Bà cũng không có chút ý tứ muốn ngăn cản Sở Vân Thăng nào.

Hắn thực sự không nghĩ ra, đối phương bằng vào cái gì mà lại dám to mồm như vậy? Trừ một tình huống, đó chính là đẳng cấp cấp hai hạng Bính của y là giả! Đây là lý do duy nhất mà Thẩm Thiếu Trạch có thể nghĩ ra được!

Nhưng hắn lại rất nhanh phủ quyết cái lý do này, những võ sĩ Bóng Tối ở Kim Lăng, có ai mà không muốn đạt được huy hiệu đẳng cấp cao hơn chứ, ý nghĩa của nó chính là sẽ có càng nhiều lương thực hơn, đị vị cao hơn, quyền lực lớn hơn! Hơn nữa nếu có thể dễ dàng đối phó được với hai người cấp ba hạng Bính, vậy thì ít nhất cũng phải là cấp ba hạng Giáp! Cấp ba hạng Giáp là khái niệm gì? Bang phái lớn nhất ở khu nam, lão đại Thương Vương của hắn chẳng qua cũng chỉ là đẳng cấp này mà thôi!

Thẩm Thiếu Trạch chẳng qua là giữ cảnh giác với những thứ chưa biết, nhưng đáy lòng vẫn cho Sở Vân Thăng là một gã lỗ mãng ngu ngốc không biết sợ mà thôi. Nếu như hắn đã đề nghị khiêu chiến, vậy thì cứ cho người dạy dỗ hắn một chút là được, còn việc có giấu diếm thực lực hay không, cũng thử một lần là biết, có điều tất nhiên cũng phải kéo Chúc Lăng Điệp vào cùng.

"Chúc tiểu thư, nếu hắn ta đã kiên trì như vậy, không bằng hai nhà chúng ta mỗi bên phái một người, vui đùa với hắn một chút!" Thẩm Thiếu Trạch ung dung nói, thân là bang phái lớn nhất ở khu nam, khí thế đương nhiên không thể mất, rơi vào trong tai người khác thì bản thân chẳng qua chỉ đang vui đùa với người này một chút mà thôi.

"Tôi cũng đang có ý đó." Chúc Lăng Điệp khẽ mỉm cười đáp lời. Sự biến hóa trên khuôn mặt Thẩm Thiếu Trạch nàng đều thu vào trong mắt, có điều lúc này hai bên đang cùng tiến cùng lùi, phái ra một người vui đùa với cái tên nhãi ranh lỗ mãng này cũng không sao cả, nàng không bao giờ tin một võ sĩ Bóng Tối cấp hai lại có thể đánh thắng hai võ sĩ Bóng Tối cấp ba, dù cho có là ngụy trang cũng khó!

Những võ sĩ Bóng Tối đang vây xem lập tức tản ra tạo thành một vòng lớn, lực phá hoại của võ sĩ Bóng Tối cấp ba kinh khủng cỡ nào, nếu không cẩn thận để bị thương thì cũng chẳng biết kêu vào đâu.

"Thời gian gấp gáp, bên ngoài còn có côn trùng, hai vị cùng lên đi!" Sở Vân Thăng rút súng lục ra, hướng về hai võ sĩ Bóng Tối cấp ba một cao một thấp mà Thẩm Thiếu Trạch và Chúc Lăng Điệp phái ra nói.

"Nhóc con, đừng quá ngông cuồng!" Người võ sĩ Bóng Tối cao có làn da ngăm đen, ánh mắt lại dài hẹp như một đường may, giọng nói bén nhọn, Thẩm Thiếu Trạch phái hắn đi đối phó với một võ sĩ Bóng Tối cấp hai, hắn vốn đã cảm thấy mất mặt, lúc này Sở Vân Thăng lại thản nhiên nói như vậy, hắn nghe vô cùng chói tai.

Tên võ sĩ Bóng Tối cao lập tức cong người dẫm chân một cái, phóng người lên vồ tới, một con rồng lửa, lập tức thep nắm đấm của hắn ập thẳng đến trước mặt Sở Vân Thăng!

Mặc dù đẳng cấp của hai bên chênh lệch nhau, nhưng trong cái thế đạo này, vừa ra tay sẽ luôn là đòn tấn công mạnh nhất. Không ai dám sơ sẩy khinh thường, đạo lý sư tử vồ thỏ phải dốc toàn lực mọi người đều hiểu, tuyệt sẽ không vì Sở Vân Thăng chỉ là cấp hai hạng Bính mà trong lòng có ý xem nhẹ, không ra tay hết sức.

Một đòn cực mạnh của võ sĩ Bóng Tối cấp ba, toàn toàn có thể trực tiếp đánh chết một con Xích Giáp Trùng trưởng thành!

Hơn nữa, gã võ sĩ Bóng Tối cao còn là hệ hỏa có sức tấn công mạnh nhất, uy lực chỉ có mạnh hơn chứ không kém!

Sở Vân Thăng sớm đã muốn đánh nhanh thắng nhanh, không chỉ không tránh né, trái ngược còn đón lấy đòn tấn công của võ sĩ Bóng Tối cao, từng bước ép tới, đồng thời đưa súng lục lên bắn ra một phát!

Rồng lửa và nguyên khí của viên đạn đâm vào nhau, bùng nổ thành một quả cầu lửa, ngọn lửa văng khắp nơi!

Sau khi va chạm, rồng lửa hơi chiếm được thượng phong, hóa thành hình cầu, lại lần nữa hừng hực lao đến Sở Vân Thăng.

Tiếp đó lại xuất hiện một màn quỷ dị, khiến cho cả đám võ sĩ Bóng Tối chỉ biết há hốc mồm!

Sở Vân Thăng không có bị đẩy lùi, hay thậm chí là bị đốt cháy, đốt chết như mọi người tưởng, trái lại không hề bị thương chút nào phá lửa chui ra, vẫn giơ thẳng súng, vẫn từng bước tiến nhanh!

Dường như không có vật gì có thể ngăn cản bước chân của hắn!

"Không thể nào! Võ sĩ Bóng Tối cấp hai làm sao có thể chịu được đòn tấn công cỡ này?" Có người lập tức kêu lên.

"Hắn không phải cấp hai! Tuyệt đối không phải!" Sắc mặt Thẩm Thiếu Trạch trầm xuống, thầm nghĩ.

Tên võ sĩ Bóng Tối cao đầu tiên là sửng sốt, hắn không ngờ được là Sở Vân Thăng lại có thể phá lửa lao ra, hơn nữa còn chẳng mất sợi tóc nào!

"Pằng!"

Lại một tiếng súng vang lên!

Trước ngực tên võ sĩ Bóng Tối cao bùng lên một đóa hoa lửa, hắn vội lui vài bước, vội vã tụ tập tất cả năng lượng, khó khăn lắm mới có có thể chống lại cái viên đạn đang xoay tròn trước ngực mình, hắn còn chưa kịp phản ứng, thì lại vang lên một tiếng súng!

"Pằng!"

Gã võ sĩ Bóng Tối cao lảo đảo, lại lần nữa bị đánh lui vài bước.

"Pằng!"

Lại một phát súng!

Từng phát ép sát từng phát, từng bước ép sát từng bước, lúc này Sở Vân Thăng lại có vẻ được thế ép chặt không tha!

Tên võ sĩ Bóng Tối cao hoàn toàn không có thời gian tránh né, trực tiếp bị đẩy văng ra đất, miệng phun máu tươi, viên đạn đã đốt cháy da thịt hắn, chỉ thiếu chút nữa đã bắn vào trong cơ thể hắn rồi.

Những võ sĩ Bóng Tối ở xung quanh vây xem liền hít một hơi lạnh, một võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa cấp ba, lại bị một võ sĩ Bóng Tối cấp hai cầm súng liên tục bức lùi, thậm chí còn bị thương, không hề có chút sức đánh trả nào!

"Không ngờ có thể bắn liên tục mà uy lực không giảm chút nào, hắn làm sao làm được!!" Thẩm Thiếu Trạch trong lòng kinh hãi, Sở Vân Thăng vẫn đang tiếp tục đi tới, y liền lạnh giọng quay qua nói với Chúc Lăng Điệp bên cạnh: "Người của cô sao vậy?"

Thẩm Thiếu Trạch quyết định rồi, y muốn biết người này đến tột cùng có thực lực mạnh cỡ nào!

Gã võ sĩ Bóng Tối lùn vốn đang căng thẳng đứng một bên, không cần người khác thúc giục, lúc này, hắn cũng đã đứng không yên rồi.

Ban đầu hắn còn cho rằng một mình gã cao là có thể giải quyết được tên thanh niên này, không cần mình phải ra tay, bằng không hai võ sĩ Bóng Tối cấp ba cùng nhau "ăn hiếp" một võ sĩ Bóng Tối cấp hai, dù có thắng thì truyền đi cũng mất mặt.

Nhưng bây giờ nếu như đánh thua, khi truyền đi sợ rằng còn mất mặt hơn!

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du

Copyright © 2022 - MTruyện.net