Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 126 : Lửa giận
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 126 : Lửa giận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 126: Lửa giận.

Chúc Lăng Điệp có chút thất vọng, thế nhưng cũng không nổi giận. Dù sao đối phương cũng không từ chối thẳng thừng.

Dọc theo đường về cơ bản không gặp phải đàn côn trùng quy mô nào, chắc có lẽ chúng đều đã bị triệu tập đi bảo vệ con quái vật ở trạm nhỏ kia rồi. Không có côn trùng uy hiếp, đoàn xe không mấy bao lâu đã đến được khu nam của Kim Lăng.

"Tôi đi với cậu về khu tây trước, còn có việc cần nói rõ với cậu." Đinh Nhan đã biết Sở Vân Thăng đang ở gần khu túp lều khu tây, chỉ huy xe chạy về hướng đó.

Tất cả xe tải đều đã được đổi thành lái xe của Đinh Nhan, hắn vốn có ba chiếc xe, Sở Vân Thăng lại dùng lương thực mượn của những đội ngũ nhỏ khác một chiếc, lại thêm một chiếc mà Vu Bà cho hắn mượn nữa, tổng cộng có năm chiếc.

Dân chạy nạn ở khu trung tâm thành kim lăng có vẻ lại tăng thêm không ít, ven đường có rất nhiều người chen chúc, mà xe chở xác chết thường thường sẽ dừng ở ven đường, vận chuyển những người đã chết ra khỏi thành phố, có người nói rất nhiều xác chết cũng không tìm được, không rõ tung tích.

Năm chiếc xe tải, nhanh chóng chạy trên đường phố, không mất bao lâu đã đến được khu thành tây, Sở Vân Thăng đang buồn vì không biết để lương thực vào đâu. Tuy rằng trong nháy mắt là hắn có thể bỏ lương thực vào trong Vật Nạp phù, thế nhưng trước đó cũng phải tìm được một chỗ không có người đã.

Theo chỉ dẫn của Sở Vân Thăng, đoàn xe chạy đến căn nhà mà hắn đã mua.

Sở Vân Thăng vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, trong lòng giật mình, vội bước nhanh vào trong phòng chính, bên trong truyền đến giọng nói của Lộ Á Minh.

"Chị Hàm, chị đừng sợ, lão Đoạn đã dẫn người đi đòi người rồi, tôi cũng đã phái người đến tổng bộ nghiên cứu cầu viện, tiểu Điềm sẽ không có việc gì đây, chị yên tâm đi!"

"Phải nói chuyện này cũng tại tôi, thế này thì làm sao ăn nói với Sở tiên sinh đây!?"

"Tiểu Điềm xảy ra chuyện gì!?" Sở Vân Thăng bước nhanh vào cửa, vội hỏi, hắn không ngờ mới chỉ đi vài ngày, thế mà vẫn thật xảy ra chuyện, vốn tưởng có chuyên viên khu vực như Lộ Á Minh ở đây thì có thể bao bọc được mảnh đất này, xem ra vẫn quá sơ xuất rồi!

"Vân Thăng, con về thì tốt rồi, tiểu Điềm bị người ta bắt đi!" Sở Hàm lo lắng nói, vành mắt lo lắng mà ửng đỏ.

"Anh, là cái đám Nhạc Kính khốn kiếp kia, mẹ ngăn không cho em đi!" Cảnh Dật dựa người vào giường, hắn bây giờ đến đứng cũng không vững!

"Không để cậu đi là đúng, bọn họ tất cả đều là võ sĩ Bóng Tối, cậu có đi cũng chỉ chịu chết thôi. Sở tiên sinh, anh trở về là tốt rồi, việc này chỉ tại tôi, trước hết đi cứu người, sau đó trở về tôi sẽ nhận lỗi với anh." Lộ Á Minh liền vội vàng nói, thấp thỏm không yên, hắn đã không thấy cái huy hiệu nghiên cứu viên sơ cấp trên ngực Sở Vân Thăng đâu, thay vào đó lại là một cái huy hiệu võ sĩ Bóng Tối cấp hai, cái này còn đỡ, nhưng trong cái đám võ sĩ Bóng Tối đi theo hắn vào, thình lình lại có một võ sĩ Bóng Tối cấp ba!

Lộ Á Minh cảm thấy não mình như muốn nghẽn mạch, ngày hôm nay nhân viên trong khu vực đều bận rộn, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, bảo Cảnh Điềm đưa một bản công văn sang cho chuyên viên ở khu vực bên cạnh, nào ngờ giữa đường, Cảnh Điềm lại bị lão đại võ sĩ Bóng Tối ở khu vực bên kia là Nhạc Kính nhìn trúng, loại chuyện này, mỗi ngày ở Kim Lăng đều xảy ra vô số lần, không biết có bao nhiêu cô gái bị giày vò làm nhục.

Cũng may là khi đó Đoạn Đại Niên vừa lúc đến tìm Sở Vân Thăng, lập tức dẫn người đến chỗ Nhạc Kính đòi người. Lộ Á Minh thấy đẳng cấp của Đoạn Đại Niên không cao bằng Nhạc Kính, sợ ăn phải thiệt thòi, không đòi người về được, nên đã vội vàng phái người đi cầu viện tổng bộ nghiên cứu và tổng bộ chỉ huy, tổng bộ chỉ huy thì hắn không chắc lắm, dù sao thì chức vị của Cảnh Điềm quá thấp, bọn họ căn bản không rút đâu ra nhân thủ, nhưng tổng bộ nghiên cứu thì hắn tin nhất định sẽ phái người tới.

Đang lúc an ủi Sở Hàm, thì Sở Vân Thăng lại đã trở về, lúc này hắn vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Vui mừng là vì Sở Vân Thăng đã trở về, Cảnh Điềm chắc chắn sẽ không có việc gì; nhưng hắn cũng sợ Sở Vân Thăng sẽ trách tội việc này lên đầu hắn, nhất là sau khi thấy được gã võ sĩ Bóng Tối cấp ba kia.

Nói đến Cảnh Điềm, trước đây khi Sở Vân Thăng còn chưa đến, nàng còn chưa đến công tác tại khu vực, cũng giống như những cô gái khác ở Kim Lăng, cố ý bôi bẩn khuôn mặt của mình, ăn mặc quần áo rộng thùng thình, làm cho mình xấu được bao nhiêu thì xấu, vẫn luôn không xảy ra việc gì. Từ khi đến khu vực công tác, cũng liền lộ ra bộ dạng thật, trở nên đoan trang sạch sẽ, dù sao cũng là biên chế chính thức ở khu vực, lại không ngờ rằng mới mấy ngày mà đã xảy ra chuyện, có thể thấy được độ hỗn loạn của tầng đáy ở Kim Lăng.

"Ở nơi nào! Lập tức dẫn tôi đi!" Cảnh Dật chỉ cần hai câu ba lời nói rõ ràng chuyện tình, Sở Vân Thăng liền giận dữ, rút kiếm Thiên Ích ra cái xẹt, mang theo Lộ Á Minh phóng ra ngoài, dọa cho Lộ Á Minh chân run cầm cập, trong lòng chửi rủa tên Nhạc Kính khốn kiếp này chọc ai không chọc, lại chọc vào cái vị tổ tông này! "Lục Vũ, anh dẫn theo mấy anh em lưu lại, những người khác thì theo ta đi cùng Sở huynh đệ!" Đinh Nhan lập tức dặn dò, lương thực vẫn phải canh chừng, tránh xảy ra việc gì, mà cũng cần đảm bảo an toàn cho khu nhà nữa.

Sở Vân Thăng lòng nóng như lửa đốt, dẫn theo một người mà tốc độ cực nhanh, nếu như không phải không biết đường, còn Lộ Á Minh cũng bị dọa cho ngơ ngẩn không chỉ rõ được, thì hắn đã sớm khởi động chiến giáp phóng như bay rồi.

Nhạc Kính làm loại chuyện này đã không phải mới lần một lần hai, dù gì bản thân cũng là một võ sĩ Bóng Tối cấp hai hạng Giáp, chỉ cần không đá phải tấm thép, thì những dân chúng bình thường này còn không mặc cho hắn hiếp đáp sao, chính bản thân hắn cũng không nhớ nổi là mình đã thịt bao nhiêu cô gái nữa.

Ngày hôm nay khi hắn vừa thấy cô gái này, trong lòng lập tức ngứa ngáy, mắt sáng răng trắng, khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp, da thịt nõn nà, ngay giữa đường cái liền ra tay bắt người, tuy rằng cô ta phản kháng kịch liệt, tự xưng là nhân viên chính thức của khu vực, lại còn nói anh trai của mình là nghiên cứu viên sơ cấp của tổng bộ nghiên cứu và là võ sĩ Bóng Tối cấp hai.

Vốn hắn có chút tin tưởng nàng là nhân viên của khu vực, nhưng khi nghe nàng nói cái gì mà anh trai nàng vừa là nghiên cứu viên tổng bộ nghiên cứu vừa là võ sĩ Bóng Tối cấp hai của tổng bộ võ sĩ Bóng Tối, hắn liền nở nụ cười, trực tiếp cho rằng cô nàng này là bị dạo sợ khiến nói năng lẫn lộn, đang nói láo muốn hù dọa bản thân; người đồng thời nằm trong hai ngành lớn không phải là không có, hắn cũng đã nghe nói, đây đều có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng lại đều là những lão già lắm tuổi, làm sao có thể là anh trai của một nhân viên khu vực nho nhỏ được?

Bình thường những cô gái bị hắn chộp tới kia, đều sẽ nói bừa thân thế của mình, vẽ ra một cái người thân võ sĩ Bóng Tối hoặc là quyền cao chức trọng hư hư ảo ảo nào đó, hắn đã thấy quá nhiều rồi.

Thậm chí hắn cũng chẳng có ý định phái người đi dò hỏi một chút, nhưng hắn còn chưa kịp làm thịt cô nàng này, đầu tiên là người của khu vực bên cạnh qua đòi người, hắn chần chờ một chút, tiếp đó lại tới một tên võ sĩ Bóng Tối mập mạp cấp hai hạng Ất, yêu cầu hắn lập tức thả người!

Nhạc Kính có hơi nổi giận, bản thân là cấp hai hạng Giáp, sao có thể dễ dàng mặc cho võ sĩ Bóng Tối hạng Ất làm càn trước mặt mình?

"Mập mạp, hôm nay tâm tình ông mày tốt. Mày nếu không cút, ông giết luôn chúng mày bây giờ!" Thân thể gầy còm của Nhạc Kính hơi nhích một chút, quát lên.

"Họ Nhạc kia, con mẹ nó mày đúng là tinh trùng ngập óc. Chính mày qua khu vực đối diện hỏi thăm thử xem, người này là người mà mày có thể đắc tội được à!? Mày sắp chết đến nơi rồi! Nhanh thả người đi, nói không chừng còn có thể sống được!" Đoạn Đại Niên cũng hết cách, mặc dù đối phương là hạng Giáp, cao hơn mình một cấp. Nhưng ai bảo mình sớm không đến, muộn không đến, vừa đúng lúc đụng phải việc này, chỉ có thể cố gắng mà làm thôi. Bằng không, Sở Vân Thăng mà trở về, biết mình thấy chết mà không cứu, quan hệ của hai người liền triệt để đi tong.

"Chém hay nhỉ, mày hù ai đó? Ông đây sợ chắc?" Nhạc Kính ngoài miệng thì cười nhạo, nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ, không thể không hoài nghi việc này có thật hay không, hắn bên này vừa bắt người, đã liền có hai ba tốp đến đòi người. Tuy rằng địa vị không cao, thế nhưng kẻ nào cũng nói chuyện rất cứng rắn, nhìn hắn như thể đang nhìn một người chết, khiến cho hắn không khỏi có chút hoài nghi.

Như nói cái gã mập mạp trước mắt này. Biết rõ năng lực thua kém bản thân, nhưng lại cứ cắm đầu xông lên, đúng là có chút kỳ quặc.

"Cái người ngày hôm nay, ông đây chắc chắn phải lấy!" Đoạn Đại Niên quyết tâm, chỉ cần có thể cứu được em họ của Sở Vân Thăng, thì Sở Vân Thăng sẽ thiếu nợ hắn một cái ân tình cực lớn, lúc này, dù thế nào thì Sở Vân Thăng cũng sẽ giúp đỡ bản thân đoạt lại địa bàn từ trong tay Thập Tam Gia!

Chỗ sào huyệt của Nhạc Kính là một cái ký túc xá công xưởng nhỏ. Phía trong tường vây có một khu đất trống, Đoạn Đại Niên dẫn theo người đứng ở trong khu đất trống này, mà người bên phía Nhạc Kính thì lại đứng chặn ở trước cửa chính của ký túc xá.

Ngay khi hắn vừa hạ quyết tâm, từ trên tường rào bỗng vèo vèo nhảy vào một đám người, tốc độ của người dẫn đầu quá nhanh, Đoạn Đại Niên cũng không thấy rõ, nhưng mà mấy người theo phía sau thì hắn có thể thấy rõ ràng, bởi vì mấy người này hắn đúng là quá quen thuộc!

Đ*t. Sao lại là Thập Tam Gia! Con mẹ nó thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

Đoạn Đại Niên lập tức xìu xuống, hắn phản xạ có điều kiện cho rằng người đến là viện binh của Nhạc Kính, mấy người của Thập Tam Gia, mình có muốn liều mạng cũng liều không nổi, dù có bỏ mạng tại đây thì chỉ sợ đến bậu cửa ký túc xá cũng chạm không tới!

"Họ Nhạc kia, xem như mày lợi hại! Các anh em, rút lui!" Cánh tay mập mạp của Đoạn Đại Niên chỉ vào Nhạc Kính, tức giận mà không biết làm gì nói.

Nhạc Kính lúc này cũng không hiểu ra sao, đột nhiên nhảy ra một đám người, hắn cũng giống như Đoạn Đại Niên, phản ứng đầu tiên là cho rằng đây là cứu binh mà tên mập kêu tới, kết quả hắn còn chưa kịp phản ứng, mập mạp đã chủ động yếu thế chuẩn bị rút lui, khiến cho hắn chẳng biết đâu mà lần!

"Đại, đại, đại ca, là, là, là, ..!" Nói Lắp từ khi còn đi đánh cướp đã đảm nhận nhiệm vụ nhắm chọn con mồi. Thị lực vô cùng tốt, liếc mắt liền thấy được Sở Vân Thăng đang lửa giận ngút trời, vội vàng kéo Đoạn Đại Niên sắp sửa xoay người rút lui lại, nhưng mà Nói Lắp quá gấp, vài chữ cuối cùng cũng nói không nên lời!

"Cái gì!?" Đoạn Đại Niên vội nói, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa! Nói Lắp nghẹn đỏ cả mặt, dứt khoát đánh liều, kéo cánh tay của lão đại mình, chỉ vào Sở Vân Thăng, ý bảo chính lão tự nhìn đi.

Đoạn Đại Niên thấy quả thật là Sở Vân Thăng, trong lòng lập tức an tâm hơn phân nửa.

"Ai là Nhạc Kính? Em gái ta ở đâu!" Sở Vân Thăng bỏ qua Lộ Á Minh, kiếm chỉ vào một đám người thường ở trước cửa. Hắn không rảnh rỗi đâu mà chào hỏi với Đoạn Đại Niên.

Nhạc Kính rốt cục cũng hiểu, đối phương là người bên phía Đoạn Đại Niên. Mặc dù có chút kỳ quặc, thế nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, thì chợt nghe thấy bên cửa sổ ký túc xá, có người hô:

"Anh! Em ở đây."

Thị lực của Sở Vân Thăng vô cùng tốt, quay đầu nhìn qua, liền thấy Cảnh Điềm đang bị trói trên tầng ba, giùng giằng đụng lên cửa sổ, liều mạng hô, tiếp theo liền có người đi đến cưỡng chế lôi nàng đi.

Mơ hồ truyền đến tiếng đập đá, va chạm và chửi rủa.

Sở Vân Thăng mặt mày lạnh vô cùng. Cho rằng Cảnh Điềm đang hết sức nguy hiểm, vì vậy lập tức nâng kiếm xông lên.

Cửa chính của ký túc xá đã bị người của Nhạc Kính vây kín, có chừng mười một võ sĩ Bóng Tối, không có vẻ muốn tránh né chút nào.

Nhạc Kính thấy đối phương chẳng qua chỉ là võ sĩ Bóng Tối cấp hai hạng Bính, còn chưa kịp nhìn đẳng cấp của mấy người võ sĩ Bóng Tối ở sau lưng hắn, mới vừa mắng một tiếng: Muốn chết!

Thì chỉ thấy trước mắt ánh kiếm bùng lên!

Đó là đòn tấn công mạnh mẽ nhất của Sở Vân Thăng, kiếm chiến kỹ Thiên Quân Ích Dịch!

Sáo bóng kiếm giăng khắp nơi, lao vào chém giết đám võ sĩ Bóng Tối ở cửa, nhất thời làm bay lên một mảnh máu me lất phất như mưa!

Sở Vân Thăng không có thời gian đi khống chế sáu bóng kiếm, chiến giáp trong nháy mắt đã khởi động, phi thân xông qua màn máu, chỉ để lại một cái bóng mờ, xông thẳng hướng tầng ba!

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Nghịch Thiên Đạo Tặc

Copyright © 2022 - MTruyện.net