Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 127 : Người áo choàng!
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 127 : Người áo choàng!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 127: Người áo choàng!

Hoa văn "tốc" trước ngực chiến giáp, trong phút chốc bừng sáng lên, chiến năng "tốc" lập tức phóng ra, không đến vài hơi thở, Sở Vân Thăng đã hiện ra ở tầng ba, một cước đá văng cửa phòng ký túc xá giam giữ Cảnh Điềm.

"Ngươi muốn làm gì? Không được tới gần!" Tên võ sĩ Bóng Tối đang khống chế Cảnh Điềm, cánh tay trái thì nắm lấy cổ, còn tay phải cầm súng chỉa vào đầu nàng, vô cùng khẩn trương nhìn vào cái người đột nhiên xuất hiện, cả người bao phủ trong bộ áo giáp màu đỏ hình giọt nước trước mắt này.

Hắn vừa nghe được mấy tiếng hét thảm dưới lầu, theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đám đồng bọn ngăn ở cửa không ngờ lại bập bềnh trong một màn sương máu, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp hiểu rõ một chút thì cái người này đã đạp cửa lao vào, hết thảy đều quá nhanh, nhanh đến mức hắn cũng chỉ kịp cầm súng chỉa vào đầu con tin.

"Buông nàng ra, ta tha cho ngươi một mạng!" Mũi kiếm của Sở Vân Thăng chĩa ra, lạnh giọng nói, lấy tốc độ của bản thân bây giờ cũng có thể thử đánh một đòn sấm chớp bất ngờ, có điều đó là phải đặt cược tính mạng của Cảnh Điềm, đối phương dù gì cũng là một võ sĩ Bóng Tối, lỡ như hắn có cơ hội nổ súng thì Cảnh Điềm chắc chắn phải chết. Đối với Sở Vân Thăng bây giờ, tính mạng của Cảnh Điềm tuyệt đối là thứ xếp vị trí thứ nhất! "Không được nhúc nhích! Không được tới đây! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao? Lui ra sau!" Tên võ sĩ Bóng Tối cầm súng mặt mày dữ tợn nói, trong thế giới của hắn, căn bản không có cái đạo lý thả người mà còn có thể thoát đi được!

Con tin còn ở trên tay mình mới là sự đảm bảo an toàn nhất! Hắn không muốn chạy ra từ cửa chính ký túc xá, cái người mặc áo giáp, tay cầm trường kiếm trước mắt này tạo cho hắn một cảm giác cực độ nguy hiểm, hắn không thể để cho người này có bất cứ cơ hội lại gần nào!

Cắn răng một cái, hắn giữ lấy con tin, đột nhiên tung người phá vỡ kính cửa sổ, nỗ lực nhảy khỏi tầng ba chạy trốn.

Hắn tự cho rằng mình tính toán tốt rồi, nào biết được khi người còn đang ở giữa không trung, trên mặt đất đã bắn ra hai cái bóng, bắn vọt thẳng đến.

Một cái là Diêu Tường, hắn tung người nhảy lên, một cước đạp nát bức tường, mượn lực phóng lên cao, chớp lấy thời cơ bất ngờ đoạt lấy Cảnh Điềm, đồng thời đạp bay cái gã võ sĩ Bóng Tối dùng súng.

Mà một cái khác là hổ con, nó trực tiếp phóng lên từ dưới đất. Năng lực phong hoàn toàn thi triển, gầm lên một tiếng, ngay giữa không trung, gần như ngay lập tức cắn chuẩn xác vào giữa cổ họng của tên võ sĩ Bóng Tối cầm súng, đây là bản tính dã thú của loài hổ, một khi tấn công, sẽ cắn chặt lấy cổ họng con mồi, đến chết mới thôi!

Sở Vân Thăng nhanh chóng nhảy từ cửa sổ xuống, gần như là tiếp đất cùng lúc với Diêu Tường, với tốc độ của hắn, dù cho Diêu Tường và hổ con không đột ngột tấn công đi chăng nữa, thì tên võ sĩ Bóng Tối dùng súng kia bất kể thế nào cũng tuyệt đối không thể chạy thoát được!

"Khụ khụ!" Cảnh Điềm nãy giờ vẫn luôn bị tên võ sĩ Bóng Tối nắm chặt lấy cổ, nghẹn đỏ cả mặt, mới vừa được cứu ra nên hít thở vẫn còn chưa thuận lắm.

Diêu Tường trước nay luôn là một người hiền lành, khi còn ở thời đại Mặt Trời, hắn vẫn còn là sinh viên, tướng mạo cũng rất bình thường, đến cả bạn bè nữ giới cũng chẳng có ai, lại càng đừng nói tới việc ôm trong tay một cô gái ngọc ngà yêu kiều như bây giờ, hơn nữa đây còn là em gái của Sở Vân Thăng, hắn phản xạ có điều kiện cho rằng Cảnh Điềm đang lên tiếng nhắc nhở mình, liền vội vàng buông tay, mặt đỏ tới mang tai!

Cảnh Điềm chưa bao giờ thấy qua bộ dạng Sở Vân Thăng mặc chiến giáp, trên mũ giáp lại có mặt nạ bảo hộ che khuất. Nên khi Sở Vân Thăng thân thiết lại gần nàng, Cảnh Dật có chút hoảng sợ.

Sở Vân Thăng đang hết sức sốt ruột nên cũng quên mất chiến giáp trên người mình, kéo lấy Cảnh Điềm, nhìn trên nhìn dưới, xác nhận là không bị tổn thương gì, trái tim đang căng thẳng mới thả lỏng nhẹ nhõm, thở phào một hơi. Thực thà nói một câu: "Dọa anh sợ muốn chết!"

"Hả? Anh!?" Giọng nói của Sở Vân Thăng tất nhiên là Cảnh Điềm có thể nhận ra, kinh ngạc nói.

Sở Vân Thăng sững sốt, đầu tiên còn tưởng là Cảnh Điềm bị va đập làm thần kinh lung linh rồi, hơi phát hoảng, sau đó mới nhớ ra bản thân còn đang mặc một bộ áo giáp trên người.

Chiến giáp dưới sự khống chế của pháp quyết, như một đợt sóng rút trở về trong Chiến Giáp phù.

"Anh!" Cảnh Điềm lập tức nhào vào trong lòng Sở Vân Thăng, thân thể có chút run rẩy.

"Không sao rồi, không sao rồi." Sở Vân Thăng vuốt ve đầu nàng, an ủi.

Nhạc Kính bây giờ lòng như tro tàn. Một kiếm! Người đàn ông kia chỉ dùng một kiếm, thuộc hạ của hắn sáu chết bốn bị thương! Nếu không phải hắn nhờ có thực lực cấp hai hạng Giáp, kịp thời tránh né, thì chỉ sợ cái bóng kiếm hoành hành ngang ngược kia đã chọc trên người bản thân vô số lỗ thủng rồi!

Thế nhưng hắn cũng không biết là, những bóng kiếm này đều chỉ tự động tấn công, nếu như lúc đó Sở Vân Thăng khống chế quỹ đạo của bóng kiếm một chút, dù cho hắn có thực lực cấp hai hạng Giáp đi chăng nữa, thì cũng chắc chắn phải chết!

"Ta chưa đụng tới nàng, thật chưa đụng tới nàng! Không tin các ngươi hỏi thử nàng xem." Nhạc Kính mặc dù tránh được bóng kiếm chém chết, thế nhưng lại bị đám người Đinh Nhan bao vây hội đồng, bản thân đã bị trọng thương, thừa dịp Sở Vân Thăng nhảy từ cửa sổ xuống cứu Cảnh Điềm, thế tấn công của mấy người Đinh Nhan chậm lại, vội vã phân bua.

Sơ suất, quá sơ suất! Nhạc Kính âm thầm oán hận.

Trước đây khi hắn làm những chuyện như thế này, luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, trước hết phải điều tra rõ bối cảnh thân phận của cô nàng, sau này hắn vớ được số đỏ, bám được đùi của Tằng Hành Duệ, một mãnh tướng cấp ba hạng Ất dưới trướng bá chủ số một của khu thành tây là Băng Vương, từ đó dần dần không còn kiêng nể gì nữa, thỉnh thoảng cũng có một hai cô nàng sau lưng có một chút thế lực, nhưng cũng không cái nào mà không bị giải quyết!

Hắn vốn định trước hết lấy cô nàng ngày hôm nay bắt được ra nếm thử hương vị mới một chút, sau đó sẽ tự mình dâng nàng lên cho Tằng Hành Duệ, nhân đó nịnh bợ y một phen.

Nhưng nào ngờ, máu dâm trong chốc lát, sơ sẩy trong chốc lại, lại rước lấy tai họa ngập trời!

Trong chớp mắt, đội ngũ mà bản thân phải vất vả cực nhọc lắm mới vun đắp được, gần như là bị người này một kiếm giết sạch! Ngay đến cơ hội nói lời cầu xin tha thứ cũng không có!

"Giết sạch toàn bộ, không chừa một ai!" Đinh Nhan nhướng mày, quát lạnh một tiếng, thúc giục thuộc hạ.

Mọi người cùng dạ ran!

"Các người dám! Ta là người của Băng Vương!" Nhạc Kính hoảng sợ hét lớn, kỳ thực hắn căn bản cũng không có tư cách nhắc đến Băng Vương, thế nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm được nhiều đến vậy, bất chấp xé da hổ làm cờ!

"Giết!" Vẻ mặt Đinh Nhan lạnh tanh, làm cho Đoạn Đại Niên đứng cách đó một đoạn cũng lạnh cả lòng, lúc trước khi Thập Tam Gia cướp địa bàn của hắn không hề đại khai sát giới thế này, chỉ là cưỡng chế đuổi bản thân đi mà thôi, cũng không có đuổi tận giết tuyệt.

"Mẹ kiếp!" Nhạc Kính thấy không còn đường sống, liều chết dãy giụa, thực lực cấp hai hạng Giáp hoàn toàn phóng ra, không để ý đến bốn tên đàn em bị thương, không tiếc hy sinh một cánh tay, cả người đầm đìa máu tươi mới miễn cưỡng phá ra được một khoảng trống, co chân bỏ chạy!

"Pằng!" "Pằng!" "Pằng!"

Sở Vân Thăng bắn liền ba phát, hai trúng một trật, Nhạc Kính đâm đầu xuống đất, toàn thân co quắp, dòng máu tươi đỏ sẫm chảy lênh láng dưới thân.

"Diệp Kỳ Thắng, cậu dẫn người lên lầu tìm kiếm, người của Nhạc Kính giết sạch toàn bộ, không chừa một ai." Đinh Nhan phất tay gọi tới một võ sĩ Bóng Tối hệ băng cấp hai, ra lệnh.

"Những kẻ này cũng phải giết chết!" Đinh Nhan bỗng nhiên chỉ vào đám người Đoạn Đại Niên, nói với Sở Vân Thăng.

"Anh nói cái gì? Lão Đoạn là đến đây giúp tôi! Không được!" Sở Vân Thăng lập tức cự tuyệt, thậm chí còn có chút tức giận, không biết Đinh Nhan có bị điên không, hay là giết đỏ cả mắt rồi? Trong ký ức của hắn, Đinh Nhan luôn luôn là một người bình tĩnh tỉnh táo.

"Bọn họ nhất định phải chết!" Đinh Nhan lần này nói rất lớn, cố ý khiến cho đám bọn Đoạn Đại Niên nghe được.

Lời y vừa dứt, đám người Đoạn Đại Niên lập tức như ong vỡ tổ, việc này cũng quá uất ức mà, mạo hiểm cả tính mạng để tới giúp đỡ, không có đến một tiếng cảm ơn còn chưa nói, thế mà trong nháy mắt đối phương đã muốn lấy oán báo ơn, định giết sạch những người mình. Đúng là chuyện chưa nghe chưa thấy bao giờ!

"Lão Đinh, tôi biết lão Đoạn trước đây từng có ân oán với anh, nhưng lão Đoạn có ơn với tôi, Sở Vân Thăng tôi luôn luôn ân oán rõ ràng, mặc kệ thế nào, tôi tuyệt sẽ không để anh động đến ông ta, trừ khi là tôi chết!" Sở Vân Thăng một tay kéo lấy Cảnh Điềm, đứng ở trước mặt Đoạn Đại Niên, vươn kiếm che trước người.

Tình thế có vẻ hơi phức tạp, Sở Vân Thăng không chút do dự che ở trước người Đoạn Đại Niên, khiến cho một gã đàn ông mập mạp cao mét tám như lão Đoạn cũng phải cảm động, viền mắt hơi ươn ướt, tuy rằng việc này có chút oan ức, nhưng chính chủ là Sở Vân Thăng thì lại hết sức dứt khoát, ân oán hết sức rõ ràng, làm hắn cảm thấy rất vui mừng.

"Anh Sở, anh Đinh!? Này? Hai người." Diêu Tường thấy Đinh Nhan không ngờ lại xung đột với Sở Vân Thăng, bỗng nhiên có chút hoảng sợ.

"Không giết họ cũng được, nhưng bọn họ nhất định phải gia nhập chúng ta, bằng không chắc chắn phải chết!" Đinh Nhan vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như cũ, không thay đổi chút nào.

"Lão Đinh, tôi muốn biết vì sao?" Sở Vân Thăng đưa tay ngăn Đoạn Đại Niên đang muốn mở miệng lại, hắn đương nhiên biết là chuyện này không đơn giản chỉ là vì Đinh Nhan và lão Đoạn từng có ân oán với nhau, bằng không trước đây Đinh Nhan đã sớm giết sạch đám Đoạn Đại Niên rồi, hành động vừa rồi chỉ là Sở Vân Thăng cho Đoạn Đại Niên một viên thuốc an thần, cho thấy Sở Vân Thăng hắn tuyệt sẽ không làm cái loại việc lấy oán báo ơn vô liêm sỉ kia mà thôi.

"Sở huynh đệ, việc này có quan hệ cực kỳ quan trọng! Tôi phải giải thích riêng với một mình cậu, Diêu Tường là người thành thật, tôi cũng chưa từng nói cho nó biết!" Vẻ mặt Đinh Nhan hơi dịu xuống một chút. Lại nói thêm: "Đoạn Đại Niên, Sở huynh đệ giúp ngươi như vậy, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ cho thật kỹ. Là theo chúng ta cùng làm việc, hay là để Phong Hỏa Liên Thành đập tan hang ổ của ngươi, việc nào lợi việc nào hại, chính ngươi nghĩ cho kỹ!"

Lúc này người tìm kiếm trong ký túc xá đã đi ra, toàn bộ thuộc hạ của Nhạc Kính đã chết ở chỗ này.

"Sở huynh đệ, tôi và cậu đi vào nói chuyện riêng một chút, cứ để Diêu Tường ở đây canh chừng, hắn là người thành thật, lại rất nghe lời cậu, nếu cậu đã nói, thì hắn nhất định sẽ không ra tay, cậu yên tâm đi." Đinh Nhan thu súng lục lại, trịnh trọng nói.

Sở Vân Thăng gật gật đầu, trấn an Cảnh Điềm đang khẩn trương lại, nếu Đinh Nhan đã thận trọng như vậy, thì nhất định là có chuyện lớn gì đó, Sở Vân Thăng trong lòng đột nhiên có chút bất an.

Hổ con muốn đi theo Sở Vân Thăng, nhưng một con động vật không biết nói chuyện, không ngờ Đinh Nhan cũng kiên quyết không đồng ý cho nó đi theo. Khiến cho Sở Vân Thăng không biết y đến tột cùng là muốn nói ra cái bí mật kinh thiên động địa gì.

Trong một căn phòng túc xá ở góc sâu nhất trên tầng trên cùng, cửa sổ đóng chặt.

Đinh Nhan móc ra một điếu thuốc Kim Lăng đưa cho Sở Vân Thăng, hít một hơi, con ngươi hơi co lại, nhưng lại vô cùng bình tĩnh nói: "Khi ở trạm nhỏ và trên đường về, nhiều người lắm tai mắt, không tiện nói tỉ mỉ. Tề Huyên, Hỏa Vương bá chủ của khu thành bắc, vốn là bạn chí giao nhiều năm với tôi, khi tôi và Diêu Tường, Lục Vũ vào thành, cũng được ông ta giúp đỡ rất nhiều. Khoảng chừng nửa tháng trước, một người mặc áo choàng tìm đến Tề Huyên." Đinh Nhan từ trong lớp quần áo sâu nhất, rút ra một tờ giấy đưa cho Sở Vân Thăng, nói: "Trước tiên cậu đọc nó đi, đây là di thư mà Tề Huyên bí mật giao cho tôi trước khi 'chết'."

Hỏa Vương đã chết? Sở Vân Thăng trong lòng sửng sốt, hình như chưa bao giờ nghe ai nói qua chuyện này!

Sở Vân Thăng mở trang giấy ra, mặt trên viết lộn xộn:

Lão đệ Thập Tam, thấy thư như thấy mặt, từ sau khi người áo choàng đến, thương nghị không thành, thân thể dần dần khác thường, ta đoán thời gian của bản thân không còn nhiều, lại không biết nguyên do, ngày đêm thấp thỏm lo âu, hôm nay đưa con trai giấu trong núi Tử Kinh, nếu ba ngày sau mà ta không đến tìm đệ để thu lại lá thư này, tức là ta đã hồn phi phách tán, nếu như đệ còn có thể nhìn thấy ta, thì đó không còn là chính ta nữa!

Nhớ kỹ! Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!!!

Sức mạnh của người áo choàng vô cùng mạnh mẽ, dùng kiếm, có kiếm khí! Với trình độ võ sĩ Bóng Tối cấp bốn của ta, dưới tay hắn vẫn không thể chịu được mấy chiêu, ta đoán người áo choàng đã đạt đến trình độ trên cấp năm, nhớ kỹ chớ đừng báo thù cho ta!

Niệm tình nghĩa nhiều năm của hai ta, chỉ xin lão đệ bảo vệ cho tính mạng của con trai ta, giữ cho nhà lão Tề ta một giọt máu mủ.

Mặt khác, ta còn nghe ngóng được một bí mật, người áo choàng đang vội vàng tìm kiếm một khối lập phương, không biết là vật gì! Nhớ cho kỹ, người áo choàng không phải là loài người chúng ta, Thập Tam đệ, phải hết sức cẩn thận!!!

Tề Huyên chấp bút, ngày ... tháng ... năm 2013.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đô Thị Chí Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net