Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 129 : Thế giới côn trùng
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 129 : Thế giới côn trùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 129: Thế giới côn trùng.

Chạy thì cứ chạy, Sở Vân Thăng vốn cũng không định đi kiếm chuyện với hắn. Có điều cái gã Tằng Hành Duệ kia tốt nhất là đừng chọc vào mình, còn nếu chọc bản thân, dù cho có là Băng Vương thì Sở Vân Thăng cũng không e ngại.

Đinh Nhan đã phái người nghe ngóng qua, vài ngày trước Tằng Hàng Duệ đã đi cùng Băng Vương, theo quân đội của tổng bộ chỉ huy ra khỏi thành cướp lấy những trạm dự trữ lương thực lớn cấp quốc gia, chỉ trong ngày một ngày hai chưa chắc đã về được.

Điều hắn lo nhất bây giờ không phải là những võ sĩ Bóng Tối này, cũng không phải là người áo choàng thần bí, mà là cái lũ quái vật côn trùng ngoài thành kia.

Nếu như con quái vật nhìn thấy ở ngoài trạm nhỏ quả thật là mẫu trùng của quái vật, vậy thì rõ ràng bọn quái vật đã chuẩn bị cắm rễ trên trái đất!

Hành lang cổng trời, cũng chính là cái "mặt kính" kia, không thể nào chỉ có một cái ở chỗ trạm nhỏ, chỉ riêng ở Thân Thành nơi được gọi là thành phố kinh khủng, đã có rất nhiều cái lối đi như vậy, nơi đó bây giờ đại khái cũng đã trở thành hang ổ của côn trùng rồi!

Một khi cái lũ mẫu trùng này thích ứng được với hoàn cảnh của trái đất, tiến hành sinh sôi nảy nở một lượng lớn, số lượng côn trùng sẽ tăng trưởng đến một mức độ vô cùng khủng bố, sớm muộn gì cũng sẽ lần nữa vây đánh thành Kim Lăng, đến khi đó có thể tưởng tượng, trên mặt đất là tầng tầng lớp lớp Xích Giáp Trùng, trên bầu trời phủ kín bởi lũ Thanh Giáp Trùng, dưới lòng đất cũng là lũ Kim Giáp Trùng ùn ùn không ngừng, đó mới là nguy cơ lớn nhất của Kim Lăng!

Đến khi đó, Kim Lăng còn có thể thủ được nữa hay không cũng không thể biết được, nói không chừng, bản thân lại phải lần nữa chạy trốn cũng nên. Nhưng chưa nói đến việc có nơi nào để trốn, và có thể chạy trốn được hay không, bây giờ lại có thêm gia đình nhà cô nữa, hắn đã không còn một thân một mình, nếu như Kim Lăng thực sự bị phá, thì việc chạy trốn cũng sẽ khó khăn hơn xa trước đây.

Tình báo về cái con mẫu trùng hư hư thực thực ở chỗ trạm nhỏ đại khái đã có Chúc Lăng Điệp báo cáo cho tổng bộ chỉ huy, không cần đến Sở Vân Thăng phải quan tâm. Bây giờ tình hình ngày càng trở nên bết bát hơn, tổng bộ chỉ huy sớm muộn gì cũng phải khởi động kế hoạch điều động võ sĩ Bóng Tối một lần nữa, dù sao thì nếu thành mà vỡ, tất cả mọi người đều sẽ đi đời nhà ma, cái chính sách ôn hòa ngắn ngủi hiện nay chỉ sợ sẽ phải chấm dứt.

Sở Vân Thăng hy vọng Kim Lăng có thể thủ được, nơi này gần như là thành phố duy nhất còn sống sót trong mấy tỉnh quanh đây, một khi thất thủ, hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng nổi!

Bây giờ ít nhất còn có một chút thời gian, dù cho tốc độ sinh sôi nảy nở của côn trùng có vượt quá tưởng tượng của con người, thì nếu muốn đạt đến trình độ có thể lập tức hạ được thành Kim Lăng, chí ít còn phải cần một khoảng thời gian. Sở Vân Thăng lần nữa cảm thấy thời gian gấp gáp, hắn phải tranh thủ trọn vẹn cái khoảng thời gian này, bất luận là trong tương lai khi đứng trên tuyến phòng ngự chống lại sự tấn công của côn trùng, hay là lỡ như không chống được mà phải chạy trốn lần nữa, đều cần phải chuẩn bị cho tốt!

Chỉ là hắn hơi chút buồn bực, nhiều côn trùng như vậy, đến tột cùng là chúng lấy thức ăn từ đâu ra mà sinh sản ra được quần thể khổng lồ cỡ đó? Như quái vật xúc tu lấy xác chết con người làm thức ăn, Nhục Trùng lấy Hồng Nhãn Ma Thảm làm thức ăn, loài nào có thức ăn của loài đó, nhưng có vẻ như cái lũ quái vật Xích Giáp Trùng này ngoại trừ thích hút lấy não người, thì cũng chẳng hề có chút hứng thú gì với thi thể của con người, vậy đến tột cùng chúng nó làm sao mà sinh tồn được?

Sở Vân Thăng kỳ thực rất muốn đi qua cái lối đi "mặt kính" kia, đi vào thế giới côn trùng nhìn thử xem chúng nó rốt cuộc là sinh tồn như thế nào!

Dựa theo những giới thiệu trong sách cổ của tiền bối, cái loại lối đi này là hai chiều, côn trùng có thể chui qua được, loài người cũng có thể chui qua, chỉ có khác một chút là sinh vật có năng lượng càng nhỏ thì càng dễ đi qua mặt kính, còn càng mạnh mẽ thì lại càng khó qua được!

Đây cũng chính là cái làm khó nhau nhất, khi sức mạnh còn yếu, có đi qua được lối đi thì cũng chẳng làm được gì, tới được thế giới của côn trùng, chỉ bằng chút thực lực đó sợ rằng có muốn quay về cũng không được, lại càng đừng nói tới chuyện quan sát! Còn khi đã mạnh mẽ rồi, thì có khi muốn đi qua cũng không đi qua nổi!

Có điều bây giờ mà đi suy nghĩ mấy chuyện này thì còn quá sớm, Sở Vân Thăng tự cảm thấy bản thân mình còn chưa có được cái năng lực này, mà cũng không cần phải đi thế giới côn trùng làm gì, sợ rằng độ nguy hiểm của nơi đó còn gấp bội trái đất hiện tại, có khi còn không chỉ có thế, hoàn toàn không phải là chuyện là bây giờ hắn có thể làm được.

...

"Diêu Tường, thử cây đao này xem." Sở Vân Thăng từ sau lưng lấy ra một thanh đao dài đỏ ngầu, đâu là thanh chiến đao mà trong hai ngày này, Sở Vân Thăng tận dụng lượng chân đao còn sót lại sau khi rèn luyện chiến giáp lần trước luyện chế ra được, độ sắc bén tuy không thể sánh bằng thanh kiếm Thiên Ích đã được rèn luyện vô số lần, lại còn được thêm vào rất nhiều vật chất đặc thù của Sở Vân Thăng, nhưng so với những thanh đao sắt thép bình thường mà con người có khả năng chế tạo ra được thì sắc bén hơn rất nhiều.

Tuy rằng Sở Vân Thăng có phong ấn Hỏa Binh phù lên thân đao, thế nhưng cũng không dám đảm bảo là Diêu Tường có thể dùng chiến đao để phóng ra chiêu chém vòng lửa của hắn hay không, những kỹ năng tự thức tỉnh có vô số loại lạ lùng kỳ quái, phần lớn đều không cần đến vũ khí để thi triển, tỷ như Lục Vũ, năng lực khống chế gió của hắn cũng không cần đến bất cứ vũ khí nào.

Hết thảy đều phải chờ đến sau khi Diêu Tường thí nghiệm xong mới có thể biết được, đây coi như là Sở Vân Thăng làm một cuộc thí nghiệm đi.

"Anh Sở, đây là đao gì vậy? Đỏ rực như máu!" Diêu Tường kinh ngạc nhìn thanh chiến đao mà Sở Vân Thăng đưa đến, vui mừng nói, trước giờ hắn vẫn luôn hâm mộ thanh kiếm Thiên Ích uy phong lẫm liệt của Sở Vân Thăng.

"Thử truyền năng lượng hỏa của cậu vào, phóng ra chiêu chém vòng lửa xem!" Sở Vân Thăng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Lộ Á Minh bận rộn hai ngày mới dọn sạch sẽ được tòa nhà văn phòng này, bây giờ nó trở thành nơi sinh sống của đám người Sở Vân Thăng, phía dưới có một bãi đỗ xe trống trải, đúng là thích hợp làm sân thí nghiệm vũ khí.

Trên sân được cắm những ngọn đuốc thành một vòng, có nằm lung tung vài chiếc xe hơi bỏ hoang, cùng với vài cái giáp xác Xích Giáp Trùng, dùng để làm dụng cụ kiểm tra.

Diêu Tường cầm lấy chuôi đao, trọng lượng của chiến đao hơi nhẹ hơn so với đao thép thông thường, trên thân đao hiện lên những phù văn kỳ lạ, có điều hắn có xem cũng không hiểu, trực tiếp dựa theo hướng dẫn của Sở Vân Thăng, trút năng lượng hỏa vào trong chiến đao.

Trong phút chốc, chiến đao tựa như sống lại, bốc lên ngọn lửa phừng phừng, khác với nguyên khí bản thể tinh thuần không thuộc tính của Sở Vân Thăng, nguyên khí hệ hỏa dễ dàng thể hiện đặc tính của nó hơn nhiều.

Diêu Tường bị biến hóa đột ngột này làm cho giật mình, có điều cũng may là sống trong thời đại Bóng Tối thời gian dài, mấy cái chuyện kỳ dị lạ thường thấy cũng nhiều, hắn rất nhanh đã điều chỉnh tâm tình lại, dựa theo cách thức thi triển ra chiêu chém vòng lửa thường ngày, vung chiến đao lên!

Xẹt!

Mũi đao lướt qua, kéo theo sau nó là một sóng lửa hình bán nguyệt gào thét phóng ra!

Đám ô tô hoang phế lập tức bị sóng lửa xung kích hình bán nguyệt thiêu đốt tan tành, vài bộ giáp xác Xích Giáp Trùng cũng lập tức bị chém đứt, bốc lên ngọn lửa hừng hực!

Sóng xung kích hình bán nguyệt còn chưa tan, tiếp tục lao về phía trước. Về phía trước! Cho đến chém thẳng vào tường vây phía xa xa.

Phập!

Phản ứng đầu tiên không phải là Diêu Tường, mà là Lô Quốc Long đang lặng lẽ tiến hành cải tạo thuộc tính thổ cho tường vây ở xa xa, ông ta lúc này đang phóng năng lượng thổ của mình ra để gia cố cho tường vây, lại bị một đao này chém vào, xung kích thẳng vào năng lượng đang phóng ra, lập tức bị năng lực thổ phản chấn ngã lăn quay, phun ra một ngụm máu tươi!

"Cái này! Anh Sở?" Diêu Tường không dám tin nhìn thanh chiến đao nắm trong tay, khi năng lượng hỏa của bản thân rút đi, ngọn lửa trên thân đao cũng dần dần tắt ngấm.

Khi dùng tay không, hắn cũng có thể phóng ra sóng lửa hình bán nguyệt, nhưng uy lực tối đa cũng chỉ bằng phân nửa một đao vừa rồi, hơn nữa, khi hắn vung chiến đao lên, lại có cả một loại cảm giác thoải mái tột độ!

"Đao này thật quá uy mãnh!" Diêu Tường thất thanh than thở, hắn vốn là một kẻ cuồng tu luyện, lập tức hưng phấn bùng lên, tại chỗ nhảy lên xoay tròn 360°, khua đao mượn lực, chém thẳng từ đỉnh đầu xuống dưới đất, lần nữa thi triển ra chiêu chém vòng lửa của hắn.

Một sóng lửa hình bán nguyệt dựng đứng, rạch phá mặt đất, để lại một vệt lửa cắt thật dài, xông phá lung tung, chém bay những chiếc ô tô bỏ đi vẫn còn đang bập bùng cháy, một đường thẳng tắp đâm vào tường rào, lập tức gạch bay ngói vỡ, chém ra một lỗ thủng khổng lồ!

Hai đao của Diêu Tường chém ra, những võ sĩ Bóng Tối đang quan sát ở xung quanh, ngoại trừ Đinh Nhan và Lục Vũ vẫn bình tĩnh như ban đầu, những người khác không ai không thán phục vạn phần, nhất là những người đã từng thấy qua uy lực vốn có của chiêu chém vòng lửa mà Diêu Tường đánh ra, vẻ mặt càng khó có thể tưởng tượng, chỉ cần một thanh chiến đao màu đỏ lại có thể khiến cho lực sát thương tăng lên gấp đôi!

Mà chủ nhân của thanh chiến đao này, chính là Sở Vân Thăng ngày đó chỉ cần một kiếm là làm cho sáu chết bốn bị thương! Mọi người vốn đã cảm thấy hắn có chút khó tin, bây giờ lại càng như muốn ngất, người này đến cùng là có bao nhiêu bản lĩnh?

"Đã xong chưa! Ta vất vả lắm mới làm được chút này. Mả cha mi cái đồ khốn kiếp phá hoại..." Lô Quốc Long vừa ngoác mồm chửi vừa vọt đến, mất bao công sức mới cải tạo được một phần ba, lại bị người ta hủy mất một đoạn, cho dù là ai thì trong lòng cũng không thể thoải mái được, chẳng qua khi lão nhìn thấy Sở Vân Thăng đứng ở một bên, câu nói kế tiếp liền bị nuốt ngược vào mồm, khi bản thân ông ta làm lão đại, cũng đã hiểu được vài việc, ở nơi này ai cũng có thể đắc tội, duy chỉ có người trẻ tuổi trước mắt này là không thể đắc tội được!

Diêu Tường hưng phấn, chưa bao giờ có được cảm giác thoải mái như vậy, cây đao này tựa như có thể phát huy ra rất cả tiềm năng của hắn vậy!

Hắn lại lần nữa truyền năng lượng hỏa vào, định thử tiếp!

"Không cần thử nữa!" Sở Vân Thăng vội vàng gọi hắn lại, nếu còn thử nữa thì cái tường vây này cũng không cần cải tạo nữa rồi, cứ trực tiếp xây mới cho xong.

Hơn nữa bây giờ đã có kết luận, cũng không cần thiết phải tiếp tục thử nữa.

Lấy phần chân đao của Xích Giáp Trùng thuộc tính hỏa làm nguyên liệu, chiến đao rèn luyện ra được đúng là rất thích hợp để sử dụng năng lượng hỏa, hơn nữa cộng với Hỏa Binh phù của Sở Vân Thăng, cùng hợp sức với nhau, khiến cho uy lực trực tiếp được tăng cường lên đến gấp đôi!

"Anh Sở, thanh đao này thần kỳ quá! Khi truyền năng lượng hỏa vào, có cảm giác như nó biến thành một phần của thân thể em luôn vậy!" Diêu Tường vẫn giữ bộ mặt phấn khởi, cái thế giới ngày nay, bất luận là ai, ngay cả là người thường, ví dụ như Thôi Ngọc Tuyền, đều có khát vọng vô hạn đối với sức mạnh, đây chính là vốn liếng để có thể sống tiếp.

Khi Sở Vân Thăng đưa thanh chiến đao đến, còn có một thao tác cuối cùng chưa hoàn thành, vừa rồi thực nghiệm đã chứng minh được là Diêu Tường có thể thi triển ra kỹ năng của hắn bằng thanh đao này, lúc này đã có thể phong ấn hơi thở của Diêu Tường vào trong phù phong, sau đó trừ hắn và người chế phù là Sở Vân Thăng thì không còn bất kỳ ai có thể khởi động thanh chiến đao này nữa!

"Cậu muốn à?" Sở Vân Thăng cười cười, bỗng nổi tính trẻ con, muốn trêu đùa hắn một chút, vừa rồi khi Sở Vân Thăng cầm lấy chiến đao, liền thấy rõ cái bộ dạng lưu luyến không rời, muốn nói lại thôi của Diêu Tường. Con người hắn thật đúng là quá thành thật, chuyện gì cũng hiện hết lên trên mặt.

Thế mà da mặt hết lần nào tới lần khác lại hết sức mỏng, trong lòng đã ngứa ngáy khó mà chịu nổi, nhưng bất kể thế nào cũng không biết phải mở miệng làm sao. Đây chính là một thanh bảo đao thứ thiệt đó! Diêu Tường hắn đã tự mình thử đao, giá trị của nó trong lòng hắn là rõ ràng nhất, bởi vậy càng cảm thấy thanh đao quý trọng, lại càng không mở miệng được.

"Vâng! Ặc, không..." Tiên sinh Diêu Tường theo bản năng gật đầu, tiếp đó liền vội vàng lắc đầu, trong nội tâm cực độ mâu thuẫn, trên đầu cũng chảy mồ hôi hột, không biết là do vừa rồi phóng ra năng lượng hỏa đốt nóng, hay là bây giờ do cuống quá mà chảy ra nữa.

"Nếu không, anh Sở, anh cho em mượn nó chơi hai ngày được không?" Diêu Tường trong cái khó ló cái khôn, rốt cuộc nghĩ ra được một biện pháp tốt, dò hỏi đầy mong đợi.

"Không cần!" Sở Vân Thăng lúc này đã dùng pháp quyết đổi xong phù phong, thu vẻ mặt cười cợt lại, đặt chiến đao vào tay Diêu Tường, trịnh trọng giao phó: "Đao có thể cho cậu, nhưng một lát nữa sẽ nói với cậu một chuyện, cậu phải làm cho tốt!"

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dư Âm

Copyright © 2022 - MTruyện.net