Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 130 : Khuấy động nhân tâm
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 130 : Khuấy động nhân tâm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 130: Khuấy động nhân tâm.

"Anh Sở, anh cứ nói đi, dù không có đao, em cũng sẽ làm thỏa đáng cho anh!" Diêu Tường cũng không nhận lấy đao, hắn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Vân Thăng, lòng khao khát chiến đao bỗng chốc mất hút, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Sở Vân Thăng đã cứu hắn và Đinh Nhan hai lần, một lần là khi đội hộ vệ của Đại học Đông Thân vây đánh quái vật xúc tu, mà một lần khác chính là khi ở thành phố sương mù.

"Đao vốn là chuẩn bị cho cậu, cứ cầm đi, còn chuyện gì thì để sau hãy nói." Sở Vân Thăng gật đầu một cái nói, Diêu Tường là người như vậy, rất cuồng nhiệt với tu luyện và sức mạnh, nhưng cũng thành thật hết chỗ nói.

Nghe Sở Vân Thăng nói như vậy, Diêu Tường cũng không khách sáo nữa, cao hứng nhận lấy chiến đao, hắn vẫn luôn ao ước thanh kiếm Thiên Ích cứng rắn không gì phá nổi của Sở Vân Thăng, lúc này, cái thanh đao có thể bốc lên ngọn lửa này đúng là quá hợp với tâm nguyện của hắn, khi sử dụng như hóa thành một thể, chém giết tự do thoải mái, uy lực lại còn tăng mạnh, làm sao có thể không yêu thích cơ chứ?

Những võ sĩ Bóng Tối khác cũng chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Diêu Tường, có điều cũng không ai nói gì, những thủ hạ đầu tiên của Đinh Nhan, hoặc nhiều hoặc ít đều biết Diêu Tường và Sở Vân Thăng đã từng đồng sinh cộng tử một thời gian ở thành phố sương mù; mà tiếp đến Diêu Tường vốn chính là võ sĩ Bóng Tối có đẳng cấp cao nhất trong đám bọn họ, đương nhiên là phải loại trừ cái gã Sở Vân Thăng khiến cho người ta không biếu nông sâu kia đi.

"Lục Vũ, xa xôi cách trở mà anh vẫn có thể tới tìm tôi, sau này mọi người đều là anh em, anh thử cây cung này xem." Sở Vân Thăng trong hai ngày này, tổng cộng chuẩn bị hai món vũ khí, một là thanh chiến đao vừa mới giao cho Diêu Tường, mà một cái khác, chính là bộ cung tên trước mắt này.

Thân cung dùng giáp xác của côn trùng chế thành, bởi vì thuộc tính của Xích Giáp Trùng là hỏa, mà của Lục Vũ lại là băng, khi rèn luyện, Sở Vân Thăng phải tốn khá nhiều công sức trừ khử triệt để những nhân tố thuộc tính hỏa có trong giáp xác Xích Giáp Trùng.

Mà dây cung, thì lại chế từ gân cốt của Hồng Nhãn Ma Thảm, thuần túy là thuộc tính băng, hơi thở hết sức đậm đặc, tỏa ra từng luồng hơi lạnh ập vào mặt.

Mặt khác, Sở Vân Thăng còn rèn luyện ra một số mũi tên đặc thù, được chế tạo từ nguyên liệu là những cái mỏ của Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng. Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng cũng giống như Hồng Nhãn Ma Thảm, đều có thuộc tính băng, miệng hút trên mỏ lại bén nhọn vô cùng, vô cùng thích hợp để rèn luyện tạo thành mũi tên băng tốt nhất.

Cây cung này, Sở Vân Thăng đã thử qua, sức xuyên thấu và khả năng tấn công năng lượng đều hơn xa cây cung mà hắn lấy được ở câu lạc bộ cung tên tại thành phố sương mù.

Kỹ năng của Lục Vũ cũng không phải là hệ băng thức tỉnh lần đầu tiên, mà là hệ phong của lần thức tỉnh thứ hai, hắn là một võ sĩ Bóng Tối thức tỉnh hai lần hiếm thấy, nghe Đinh Nhan nói, lần thức tỉnh thứ hai của y thực ra cũng là ở thành phố sương mù.

Khi đó, dưới sự đả kích do mẹ và vợ đồng thời qua đời, bi thương tuyệt vọng, lao khỏi quán cà phê, muốn đâm đầu tìm chết, bởi vì tâm tình cực độ kích động mà ngã xuống đất hôn mê, được Sở Vân Thăng kéo trở lại. Sau đó khi tỉnh lại, tuy rằng Sở Vân Thăng và Diêu Tường đã đi rồi, nhưng y mơ mơ màng màng chống đỡ ba ngày, xảy ra thức tỉnh lần hai, thu được năng lực phong, cùng với kỹ năng thuộc tính phong.

Sở Vân Thăng bây giờ cũng không biết làm sao để chế tạo ra vũ khí thuộc tính phong có thể giúp Lục Vũ phát huy kỹ năng hệ phong của mình, thầm nghĩ tới tên băng mà hắn thường dùng, miễn cưỡng thích hợp cho Lục Vũ bây giờ sử dụng.

Sở dĩ trong hai ngày này hắn phải gấp rút chế tạo hai món vũ khí này, ngoại trừ bởi phải tăng cường thực lực chỉnh thể cho đám người mình, còn có một nguyên nhân khác, hắn cần phải để hai chủ lực là Diêu Tường và Lục Vũ dẫn người ra ngoài thành săn giết một lượng lớn Xích Giáp Trùng, nguyên vật liệu cho những vũ khí của hắn không cái nào mà không phải đến từ xác chết côn trùng.

Không riêng việc bản thân Sở Vân Thăng cần một lượng lớn giáp xác Xích Giáp Trùng, chế tạo dự bị mấy bộ chiến giáp, phòng khi xuất hiện những tình huống như lúc đối mặt với Hỏa Diễm Huyễn Điểu, hay là vụ nổ hạt nhân, chiến giáp lỡ như mà không chống chịu được thì mình vẫn có đồ dự phòng.

Mà đồng thời còn phải nhanh chóng trang bị vũ trang cho thế lực của mình, không nói đến tương lai xa khi côn trùng sớm muộn gì cũng sẽ tới công thành, mà Tằng Hành Duệ và Băng Vương gần ngay trước mắt, sợ rằng một khi trở về sẽ lập tức đến kiếm chuyện với mình. Đến khi đó, nếu đã không chiến thì thôi, còn nếu chiến, Sở Vân Thăng sẽ triệt để áp đảo đối phương, đỡ cho sau này phiền phức không ngừng!

Mà chính hắn, trong khoảng thời gian này cũng cần phải đơn độc hành động, giết côn trùng tích trữ nguyên khí, thậm chí là phong ấn Xích Giáp Trùng, trong thời khắc nguy hiểm, còn có thể dùng như một lá bài tẩy bất ngờ!

Mà một chuyện khác, hắn còn cần quan sát độ đáng tin của Lục Vũ, tuy rằng Đinh Nhan đã nói là Lục Vũ không thành vấn đề, thế nhưng Sở Vân Thăng cũng chưa thể quá yên tâm. Lục Vũ khác với Diêu Tường, Diêu Tường đã ở cùng với hắn trong một thời gian dài, gần như đã từng đồng sinh cộng tử với nhau, lại thêm Sở Vân Thăng cũng hiểu rất rõ bản tính của Diêu Tường, tất nhiên là có thể tín nhiệm được.

Thế nhưng Lục Vũ hầu như chỉ có duyên gặp mặt một lần, Sở Vân Thăng luôn rất cẩn thận, sự tín nhiệm người khác cần được chậm rãi hình thành, cũng không phải chỉ trong ngày một ngày hai là có thể có, bây giờ cơ sở quan hệ cũng khá tốt, cho nên hắn mới chế tạo ra mũi tên băng đặc chế cho Lục Vũ, chính là hy vọng hai bên có thể đi đến bước đầu tiên thành lập sự tín nhiệm.

Vút! Một tiếng xé gió vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Vân Thăng.

Lục Vũ không nói một lời bắn ra một mũi tên băng, khả năng vận dụng hai loại năng lượng này của y vô cùng khéo léo, khi mà mũi tên bắn ra, y tụ tập tất cả năng lượng băng lại trên mũi tên, mà quanh thân tên thì tràn ngập năng lượng phong mạnh mẽ.

Khi tên băng mang theo từng luồng gió mạnh lướt qua những đám lửa mà Diêu Tường để lại, cũng không hề thổi tắt lửa, mà là hỗ trợ cho thế lửa lớn thêm, còn mũi tên băng thì cắm chặt vào vị trí lỗ hổng trên tường vây, không hề bắn ra xa, nhanh chóng đóng băng chỗ lỗ hổng Diêu Tường phá hư lại.

"Cám ơn cậu!" Lục Vũ chỉ thử một mũi tên, xoay người nói với Sở Vân Thăng, y không hề nói lời thừa thãi, nhưng lại hết sức kiên định.

Tên băng đối với Lục Vũ mà nói, chắc chắn là trống rỗng gia tăng thêm một loại kỹ năng năng lực băng, bây giờ ngoại trừ Sở Vân Thăng, chỉ sợ y chính là võ sĩ Bóng Tối có hai loại kỹ năng có một không hai ở Kim Lăng.

Sở Vân Thăng gật đầu cười, lại nhìn thấy Đoạn Đại Niên ở bên cạnh kích động đến mức thịt mở run rẩy không ngừng, hai mắt nóng bỏng trông mong nhìn hắn.

Sở Vân Thăng vừa đưa ra hai món bảo bối, Đoạn Đại Niên nhìn thấy mà thèm thuồng vô cùng, nhất là cái thanh chiến đao kia của Diêu Tường, khiến cho hắn hâm mộ đến thiếu chút nữa thì phát cuồng. Hắn vốn tưởng Sở Vân Thăng chỉ là một cao thủ có năng lực cực mạnh, nhưng nào ngờ được, Sở Vân Thăng lại có thể chế tạo ra những món vũ khí lợi hại như vậy, điều này có nghĩa là nếu như đi theo Sở Vân Thăng, sớm muộn gì cũng sẽ có chỗ tốt cuồn cuộn không dứt!

Ở trong cái thời đại côn trùng hoành hành này, những thứ có thể tăng cường thực lực dù chỉ là một chút xíu thôi, cũng đều được coi là thứ quý giá nhất, tựa như súng năng lượng tối v1, không biết có bao nhiêu võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa dùng súng hết sức mơ ước khao khát nó!

Mà bây giờ, lại có một thứ còn tốt hơn xa súng năng lượng tối v1, gần như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến, Đoạn Đại Niên có cảm giác như sau khi mình bị Thập Tam Gia đuổi ra khỏi địa bàn, cũng không phải là tiền đồ đi đứt, mà là một con đường rộng rãi sáng lạn khác đang mở rộng cửa với mình!

Hắn hung hăng khinh bỉ mình một chút, không ngờ ở chỗ hang ở của tên Nhạc Kính xui xẻo kia, khi Thập Tam Gia bắt mình phải chọn lựa, mình lại vẫn phải do dự một hồi!

Sở Vân Thăng cũng không thỏa mãn cái hy vọng nóng bỏng của Đoạn Đại Niên, hai ngày này vốn tương đối gấp gáp, mấy cái chuyện tình tuy rằng có Đinh Nhan xử lý, nhưng hắn vẫn cần phải nắm chặt thời gian xây dựng xong Dung Nguyên Thể tầng thứ hai, rèn luyện ra hai món vũ khí cũng đã rút hết sạch những khoảng thời gian trống rồi.

Hơn nữa tuy rằng Đoạn Đại Niên đã giúp bản thân rất nhiều lần, thế nhưng Sở Vân Thăng hiểu rõ, hắn ta cũng là hướng đến sức mạnh của mình, với ý định ban đầu là nhờ Sở Vân Thăng giúp hắn đoạt lại địa bàn mà thôi.

"Các anh em, vừa rồi Sở tiên sinh đã cho Phong Hỏa Liên Thành thử nghiệm hai món vũ khí, chắc hẳn tất cả mọi người đều đã thấy được uy lực của chúng! Đinh Nhan ta cũng không cần nhiều lời, bản thân mọi người đều hiểu, chỉ cần mọi người toàn tâm toàn ý chăm chỉ làm việc, những thứ này sớm muộn gì đều sẽ có, thế nhưng nếu có ai để lộ bí mật này ra ngoài, vậy thì cũng chớ trách Đinh Thập Tam ta trở mặt vô tình!" Đinh Nhan tăng cao âm lượng, nghiêm nghị nói.

Uy hiếp của Đinh Nhan cũng không chỉ nhằm vào cá nhân những võ sĩ Bóng Tối, mà còn có cả người thân thân thuộc của bọn họ nữa. Phần lớn những võ sĩ Bóng Tối có thân nhân người nhà, người nhà của họ đều được sắp xếp ở trong nhà văn phòng, đây cũng không phải do Đinh Nhan sáng tạo ra, mà là một thủ đoạn được ngầm thừa nhận của bốn bang phái lớn nhằm khống chế và lôi kéo các võ sĩ Bóng Tối, bang phái cung cấp cho bọn họ thức ăn ổn định và sự an toàn, nhưng ngược lại nếu như võ sĩ Bóng Tối phản bội chạy trốn, vậy thì những người ở lại này sẽ trở thành công cụ để trừng phạt.

"Thập Tam Gia, anh cứ yên tâm, anh em chúng tôi đã sớm đồng lòng nhất trí là sẽ đi theo làm việc với anh và Sở tiên sinh rồi!" Diệp Kỳ Thắng cũng có thể coi là một thân tín của Đinh Nhan, lúc này lớn tiếng đáp lại.

"Đúng, đúng, chúng ta cũng quyết tâm rồi!" Đoạn Đại Niên nghe Thập Tam Gia nói vậy, có chút thần hồn nát thần tính, luôn cảm thấy như Thập Tam Gia là đang ám chỉ bản thân hắn, liền vội vàng tỏ thái độ.

"Thập Tam Gia, ngài cứ yên tâm đi, chúng tôi đều hiểu!"

"Ai tiết lộ ra ngoài, ông đây là người thứ nhất giết chết hắn!"

"Tất cả giải tán đi, 9 giờ ngày mai tập hợp, tập thể hành động." Đinh Nhan thấy cũng đã khá ổn rồi, phất tay ra hiệu cho mọi người giản tán, mặc dù có người căn bản là lời trái với lòng, thế nhưng tâm tình của mọi người đã bắt đầu được điều động, nếu muốn chân chính đoàn kết thành một há là chỉ một ngày liền có thể làm được? Đoàn người từ từ tán đi, chỉ còn lại có Lô Quốc Long vẫn đang cố gắng sửa chữa tường vây, năng lực của lão không mạnh, chỉ có thể dựa vào nghị lực không ngừng nghỉ để dần chứng minh bản thân, lão đã mất đi "thiên đường yên vui" trạm nhỏ rồi, đi theo người duy nhất mà lão cảm thấy có thể tin tưởng là Sở Vân Thăng về với Kim Lăng xa cách đã lâu, hắn biết sức tấn công của mình không ra sao, không thể nào tung hoành chém giết được, chỉ có thể dựa vào cái năng lực thổ còm cõi của mình tận lực gia cố chỗ này cho tốt, ngoại trừ tường vây, còn có cả nhà văn phòng, cũng đủ cho lão bận rộn đủ lâu rồi.

Toàn bộ tòa nhà văn phòng có tổng cộng mười tầng, từ tầng chín trở lên là khu vực cấm, tầng thứ chín là chỗ gia đình cô của Sở Vân Thăng, mà tầng thứ mười là do Sở Vân Thăng tự mình sử dụng, dùng làm chỗ sau này rèn luyện mấy thứ như vũ khí, chiến giáp. Tầng tám thì bị ba người Đinh Nhan, Diêu Tường và Lục Vũ chiếm lấy, còn có một người nữa là con trai của Tề Huyên, đã được Đinh Nhan đón về từ núi Tử Kinh, vẫn luôn được giấu kín ở chỗ này.

Tầng bảy là chỗ họp, tầng sáu cất giữ lương thực, từ tầng năm cho đến tầng ngầm đều là chỗ ở của các võ sĩ Bóng Tối và người nhà của họ, tổng cộng có hơn một trăm người nhà người thân các loại, có điều lương thực thì sẽ dựa theo quan hệ xa gần với võ sĩ Bóng Tối mà phân biệt sắp xếp phân phát. Nếu như không phải từ trạm nhỏ cứng rắn lấy được năm phần lương thực, thì sợ rằng chỉ riêng vấn đề ăn uống của những người này thôi cũng đã đủ cho Đinh Nhan và Sở Vân Thăng đau đầu rồi!

Sở Vân Thăng một thân một mình ngồi trên tầng thượng, kiếm Thiên Ích dựng đứng bên người, hổ con cũng nằm ngay ngắn một bên. Bầu trời đen tối u ám khiến cho con người ta không thở nổi, cả thành phố bên dưới, cũng chỉ có lẻ tẻ vài ánh đèn, như ẩn như hiện.

Hắn lúc này đang toàn lực đột phá cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng hai cảnh giới Hai Nguyên Thiên!.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chồng Tôi Là Diêm Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net