Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 156 : Hỏa vân phi độ
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 156 : Hỏa vân phi độ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 156: Hỏa vân phi độ.

Sở Vân Thăng không mấy chần chờ. Với hắn mà nói, đây chỉ sợ chính là biện pháp vượt sông thoát hiểm tốt nhất, có điều hắn vẫn còn tính toán khác.

Lam Triêu Âm không có năng lực tấn công rõ rệt nào, bản thân lại bị thương nặng, lo đầu không lo được đuôi, mà lo đuôi không lo được đầu, muốn xuyên qua được đàn côn trùng đến được đầu cầu, vô cùng khó khăn!

Phải giúp cô ta có được một chút thủ đoạn tấn công, phụ trách giết chết những con côn trùng ngăn cản khi xông về phía trước, mình thì ứng phó với lũ côn trùng phía sau và Thanh Giáp Trùng trên bầu trời!

Hắn nhíu chặt chân mày, suy nghĩ xem nên cho nàng loại vũ khí gì để phù hợp với tình thế hiện tại.

Súng ống khẳng định là không được, chưa nói đến việc nàng vốn không phải và võ sĩ Bóng Tối kỹ năng súng, dù cho là vậy, thì nàng cũng không thể nào vừa điều khiển mô tô chạy với tốc độ cao vừa bổ sung đạn dược được, dù cho có thể, thì tiêu hao năng lượng cỡ đó nàng cũng không thể chịu nổi, trọng điểm của nàng là khống chế xe mô tô.

Đao kiếm thì cũng không cần nghĩ đến, cự ly tấn công quá xa thì không làm gì được, mà chờ đến khi côn trùng vọt tới trước mặt, dù cho có giết chết được thì cũng không thể ngăn cản việc chúng đâm sầm vào mô tô;

Tên băng, nàng ta là võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa, trực tiếp bỏ qua;

....

Sở Vân Thăng cân nhắc qua từng loại vũ khí mà mình có thể cung cấp được, lại phát hiện không có một món nào thích hợp cho Lam Triêu Âm sử dụng vào lúc này, không khỏi có hơi nóng nảy, quân đội lúc nào cũng có thể phóng ra vũ khí sát thương quy mô lớn, thời gian không đợi người nữa!

Hắn nhìn từ trên xuống dưới Lam Triêu Âm cả người được bao phủ trong ngọn lửa,chợt nhớ tới ấn tượng đầu tiên của bản thân mình về nàng, đó là giống như nhân vật Ghost Rider trong một bộ phim ở thời đại Mặt Trời.

Bỗng nhiên, từ đây hắn lại được gợi lên một ý tưởng, vũ khí của Ghost Rider là Xiềng Xích Địa Ngục, khoảng cách xa gần đều có thể tấn công, mà trong tay hắn vừa đúng có được một vật tương tự, chính là cái xúc tu lửa của con côn trùng hỏa ma!

Sợi râu lửa dài đến gần sáu mét này, không chỉ có thể chịu được một lượng lớn năng lượng nguyên khí hệ hỏa, mà bản thân nó cũng vô cùng cứng cỏi bền chắc, ngay cả kiếm Thiên Ích loại một của Sở Vân Thăng khi đó cũng không thể chặt đứt nó được!

Nếu như có thể vận dụng tốt nguyên khí hệ hỏa, thì hoàn toàn có thể trở thành món vũ khí mạnh mẽ, con côn trùng hỏa ma kia chỉ dựa vào xúc tu lửa của nó cũng đã đánh cho võ sĩ Bóng Tối loài người tan tác!

Năng lượng hỏa của Lam Triêu Âm đương nhiên là kém hơn so với côn trùng hỏa ma, có điều bọn họ bây giờ không phải là đối phó với võ sĩ Bóng Tối, mà là mấy con Xích Giáp Trùng tính ra khá yếu mà thôi.

Con côn trùng hỏa ma là do Sở Vân Thăng liều chết chui vào trong bụng nó với tiêu diệt được, những thứ hữu dụng trên người nó, đối với Sở Vân Thăng mà nói đều vô cùng quan trọng, đây chính là cơ sở để sau này hắn có thể đối phó với những con côn trùng hỏa ma khác có thể xuất hiện.

Nhưng nếu so sánh với việc chạy tìm đường sống, Sở Vân Thăng lại không hề do dự chút nào. Bảo bối quan trọng nhất của hắn là sách cổ, những vật khác nếu không có thì có thể tìm lại, chỉ cần vẫn còn sách cổ, thì sẽ không có vấn đề gì.

Lúc đó khi tuyến phòng ngự lui lại, hắn đã vội vã thu lấy xác chết của con côn trùng hỏa ma ở gần tuyến phòng ngự, vì muốn thử kiếm, đã chặt đứt sợi râu lửa của nó đi.

Mặc dù là kiếm Thiên Ích loại hai, dưới trạng thái tràn đầy nguyên khí bản thể, khi đó hắn cũng phải chém mấy kiếm thì mới chặt đứt hoàn toàn nó được.

Thời gian cấp bách, hắn bây giờ cũng không có khả năng chế tạo ra một tấm Hỏa Binh phù mới để phong ấn sợi râu lửa này nữa, càng không có thời gian để rèn luyện dung nhập cái sợi râu bị hư hại kia vào trong cái sợi râu nguyên vẹn này.

Lúc này hắn lập tức rút súng lục ra, lấy Hỏa Binh phù trên súng lục phong ấn ngược vào sợi râu lửa, có kinh nghiệm chiến đao của Diêu Tường lần trước, hắn đoán Lam Triêu Âm sử dụng nó cũng sẽ không có vấn đề gì!

"Đây là cái gì?" Lam Triêu Âm thấy Sở Vân Thăng từ trong khe hở mấy cái xác lấy ra một sợi roi thật dài, liền mở miệng hỏi.

"Tôi nói thật với cô, tôi bây giờ đã bị thương nặng, lo đầu không thể lo đuôi, đợi lát nữa trên đoạn đường vọt tới đầu cầu kia, cô phải dùng nó mở đường tiến về phía trước, bằng không hai chúng ta cũng đừng hòng có ai xông qua được!" Sở Vân Thăng đưa sợi râu lửa qua cho nàng, giải thích ngắn gọn.

"Dùng thế nào?" Lam Triêu Âm cũng rất rõ ràng trực tiếp.

"Rất đơn giản, truyền năng lượng hỏa vào trong sợi Roi Lửa này là được!" Sở Vân Thăng nhanh chóng giới thiệu, thuận miệng đặt cho nó một cái tên.

Lam Triêu Âm đưa tay cầm lấy Roi Lửa, nhẹ nhàng rung một cái, ngọn lửa bao quanh mô tô và thân thể nàng lập tức thông qua cái bao tay đen, tựa như châm lên một sợi dây dẫn lửa, lan tràn lên đến đỉnh của Roi Lửa!

Nàng giơ tay vung Roi Lửa lên, sợi roi dài phát ra ngọn lửa hừng hực, tựa như một con rồng lửa, đánh lên một tiếng vang to rõ giữa không trung!

Bang...

"Tốt!" Lam Triêu Âm than thở, cái sợi Roi Lửa này, quả nhiên là đúng với cái tên của nó, phối hợp với năng lực thiêu đốt công cụ của nàng quả là vô cùng thích hợp, thử một lần liền biết!

Nàng đưa tay trái giơ ngón cái lên với Sở Vân Thăng, nói: "Cảm ơn anh, khi về Kim Lăng, tôi sẽ trả lại cho anh. Bây giờ lên đường thôi!"

Sở Vân Thăng lắc lắc đầu, thời gian cấp bách, nhiều lời vô ích, một bước ngồi lên mô tô lửa, tay trái ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của Lam Triêu Âm, tay phải cầm lấy súng tự động: "Xuất phát!"

"Ngồi cho vững!" Lam Triêu Âm vẫn là một câu đơn giản như trước, bánh trước xe máy bốc đầu thật cao, cày xới mặt đất, xoay tròn 180°, thiêu đốt ngọn lửa phừng phừng, phóng thẳng đến đàn côn trùng hướng cây cầu gãy.

Bánh xe để lại một vết ngân xinh đẹp hơn hẳn trước kia!

Phía trước có Roi Lửa của Lam Triêu Âm bay múa đánh tan cản trở, phía sau có đạn lửa của Sở Vân Thăng liên tục gào thét bắn ra, hai người một xe, đắm chìm trong ngọn lửa rực trời, tựa như một viên sao băng rực lửa vạch phá chân trời, lướt qua đàn côn trùng, nhằm thẳng vào đoạn cầu gãy đã lung lay muốn đổ trong lửa đạn.

Kỹ năng "Hỏa Đằng Không" đặc biệt của Lam Triêu Âm tỏa ra ngọn lửa, thỉnh thoảng lại khiến cho chiếc mô tô lửa bay lên không trung giữa đám côn trùng, tựa như một cục đá nhảy lên khỏi mặt nước.

Một đường quét sạch mọi chướng ngại, phóng thẳng lên đầu cầu!

Chờ đợi thời khắc cuối cùng!

*****

Cũng giống như một cơn sóng thần khi tới, đàn côn trùng ở Kim Lăng cũng tựa như một làn sóng rút đi!

Quân đội và võ sĩ Bóng Tối lục tục giành lại tuyến phòng ngự, cho đến tận tiền tuyến của trận địa ban đầu.

Nhìn về một vùng lửa đạn tung hoành ở bờ bắc, trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của sư đoàn chủ lực số chín lại không có một chút niềm vui thắng lợi nào.

Đám người Đinh Nhan mặt mày băng lạnh nhìn về bờ bắc, trong ánh mắt lại lộ ra sự chờ mong, ôm chút hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích.

"Không đâu, anh Sở không thể xảy ra chuyện được, ban đầu ai cũng nói anh ấy đã chết, nhưng cuối cùng chẳng phải anh ấy vẫn sống khỏe như thường đấy sao!" Diêu Tường nhìn về bờ bắc, ánh mắt mông lung nói.

"Hắn đã chết thật rồi sao?" Chúc Lăng Điệp ngưng mắt nhìn bờ bắc, sau khi Cự Phần bị phá hủy, đã rất lâu rồi, Sở Vân Thăng thủy chung vẫn không có tin tức gì.

. . .

Bầu trời đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Từng dải ánh sáng, phun ra ánh lửa rực rỡ, từ Kim Lăng lướt qua đỉnh đầu mọi người, bay về phía bờ bắc.

Đó là tên lửa!

Những người của Sở Vân Thăng, tâm như chìm vào biển rộng, bọn họ không có cách nào ngăn cản chỉ huy trực tiếp của tổng bộ chỉ huy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bờ bắc mọc lên từng quả cầu lửa cực lớn.

Dù cho hắn còn sống, thì bây giờ có lẽ cũng đã không thể nào chạy thoát được nữa rồi.

Khi đó, phía sau đoạn cầu gãy bờ bắc bùng lên một quả cầu lửa thật lớn, sóng xung kích mạnh mẽ đến mức mà cả những người ở tuyến phòng ngự ở bờ nam cũng có thể cảm nhận được.

Một cái bóng rực lửa, từ phía trên cầu gãy phóng cực nhanh về phía trước, ngọn lửa hừng hực, vụ nổ khủng bố đuổi sát ở ngay phía sau lưng nó.

Cây cầu gãy từng đoạn từng đoạn sụp xuống dưới sức ép từ vụ nổ, tốc độ sụp đổ đuổi sát theo cái bóng lửa kia, mà quả cầu lửa bùng lên ở trên không đã nhanh chóng đến gần cái bóng lửa!

Càng ngày càng nhiều quan quân khiếp sợ cầm lấy ống nhòm, đưa mắt nhìn về cái bóng lửa đang cao tốc vọt tới đó.

Rốt cuộc, quả cầu lửa giản nỡ đã đuổi kịp cái bóng lửa kia, mà đoạn cầu gãy dưới bóng lửa cũng đã đi đến tận cùng.

Cái bóng lửa đó tựa như một con kiến bị ngón tay loài người búng nhẹ một cái, cưỡi gió phóng lên!

"Là Sở Vân Thăng! Tôi thấy được áo giáp của anh ta!" Không biết là ai cao giọng hô lên một câu! Cái bộ áo giáp đó của Sở Vân Thăng đã trở thành một tồn tại mang tính biểu tượng ở sư đoàn chủ lực số chín!

Đoàn người xôn xao! Sôi trào!

Hắn vẫn sống!

Hắn chuẩn bị bay qua Trường Giang!

Đám người Đinh Nhan, Diêu Tường cuống quít đoạt lấy ống nhòm trong tay các quan quân, ánh mắt nhìn về cái bóng lửa đó.

Đúng vậy, hắn còn sống!

Đinh Nhan thấy được bộ áo giáp đó, bộ áo giáp hừng hực lửa đỏ!

Nhưng bọn họ còn chưa kịp vui mừng, thì cái bóng lửa kia đã bị quả cầu lửa đang theo sát phía sau nuốt chửng...

Trái tim lần thứ hai bị treo đến cổ họng!

Một giây, hai giây, ba giây...

Tròn năm giây trôi qua, quả cầu lửa vẫn còn tiếp tục bành trướng, mà cái bóng lửa kia thủy chung vẫn không lao ra!

Tất cả biến hóa quá nhanh, mới vừa rồi vẫn còn đang trong sự vui mừng, mà bây giờ lại như rơi vào địa ngục.

Ngay vào khoảnh khắc mà bọn họ muốn tiếc hận cảm thán.

Ầm --

Một tiếng mô tô gầm vang, xuyên thấu qua không gian truyền đến.

Tiếp đó, toàn thể quan binh trong sư đoàn chủ lực số chín, cùng với đội viên của trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập, nhìn thấy một cảnh tượng chấn động mà cả đời họ khó có thể quên được:

Giữa quả cầu lửa đang bành trước, lao ra một chiếc mô tô toàn thân bốc lên ngọn lửa hừng hực, một người phía trước, cầm trong tay một chiếc roi lửa thuôn dài tựa như một con rồng lửa, vung roi đánh tan những hòn đá ngăn cản trước; mà một người phía sau, cầm trong tay súng tự động, càn quét bất cứ vật gì bị vụ nổ thổi văng về phía bọn họ!

Hình ảnh ngưng trệ giữa không trung, tựa như một vị quân vương đạp lửa trở về!

"Tôi biết anh ấy nhất định không chết mà!" Diêu Tường hung hăng vứt lại một câu, rồi nhanh chóng phóng người về phía đoạn cầu gãy phía nam.

Mà sau lưng hắn, càng ngày càng nhiều người chen chúc lao đi!

Đây hoàn toàn là một kỳ tích!

Lấy sức một người, phá hủy ba tòa Cự Phần, đến cuối cùng, giữa lửa đạn đầy trời, không ngờ lại còn có thể sống sót trở về được Kim Lăng!

Thử hỏi trên dưới toàn thành, còn có ai có thể làm được như vậy!?

*****

Đoạn cầu gãy phía nam đã gần ngay trước mắt, nhưng mô tô lửa đã không chịu nổi sức nặng của hai người nữa, bắt đầu lung lay muốn rơi xuống.

Cầu gãy tuy rằng gần trong gang tấc, nhưng thân xe cũng đã có dấu hiệu rơi thẳng xuống ngay dưới mặt cầu!

Mắt thấy đã sắp sửa phải rơi vào giữa làn nước sông! Tình thế ngàn cân treo sợi tóc!

Lam Triêu Âm thét lên một tiếng, vung Roi Lửa lên, đầu roi cuốn lấy đoạn cốt thép ở đầu cầu, cố sức kéo một cái, kỹ năng "Hỏa Đằng Không" lại lần nữa mượn lực bắn lên, liền từ bên dưới bay lướt lên khỏi mặt cầu, ầm ầm lao qua!

Lúc này ý thức của Sở Vân Thăng đã rơi vào trạng thái mơ hồ, hắn ngồi phía sau Lam Triêu Âm, một người ngăn trở và gánh chịu tất cả sóng xung kích của vụ nổ, cùng với những hòn đá bị thổi bay đập tới, trước đó nguyên khí trong cơ thể vốn đã hỗn loạn, thân bị thương nặng, đã chạm đến cực hạn của hắn!

Khi mà mô tô rơi xuống mặt cầu, ý nghĩ duy nhất còn lại trong đầu hắn là: An toàn!

Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như có rất nhiều người xúm đến, một người trong đó ôm thật chặt lấy hắn, đáng tiếc hắn đến cả sức để mở mắt ra cũng chẳng có!

Chỉ phảng phất nghe được có người nức nở gào lên: "Cáng cứu thương, cáng cứu thương nhanh!"

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đừng Khóc (Biệt Khóc

Copyright © 2022 - MTruyện.net