Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 157 : Đồn lại khắp nơi
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 157 : Đồn lại khắp nơi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 157: Đồn lại khắp nơi.

Khi Sở Vân Thăng phục hồi tri giác đã là ba ngày sau. Chiến giáp sớm đã tự động rút đi, quần áo trên người cũng đã được người khác thay mới, trên cánh tay treo dịch truyền, nhưng trong bụng thì đói sôi ùng ục.

Hắn rút kim ra, xoay người đứng lên, nhẹ nhàng đắp chăn lên Cảnh Điềm đang ngủ gục bên cạnh giường, bỗng nhiên nhìn thấy hổ con ở đầu giường đang giương ánh mắt long lanh lấp lánh nhìn hắn.

Sở Vân Thăng vỗ vỗ đầu nó, ý bảo nó đi theo bản thân lên tầng thượng.

Lúc này, đã đến giữa đêm, trên mái nhà gió lạnh vi vu, bốn phía yên tĩnh vắng lặng.

Thành phố mờ quang, tựa như một dải tinh vân lấp lánh lung lay giữa vũ trụ u ám, giữa một vùng Hoa Đông đen như mực, kiên cường chứng minh ở đây vẫn còn con người tồn tại.

Sở Vân Thăng lấy thịt côn trùng ra, ném cho hổ con, nhưng nó không ăn, mà là uất ức cọ cọ đầu vào Sở Vân Thăng, tựa như một đứa trẻ nhỏ bị oan ức.

"Aizz!" Sở Vân Thăng ngồi ở mép lầu, ôm đầu hổ con vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa vị trí bị kiếm Thiên Ích gõ trúng, nhẹ thở dài một tiếng.

Người giữa mạt thế, mệnh như cỏ rác!

Nếu như không phải cái sức mạnh kêu gọi thần bí tên là "Mân" kia, có ý đồ muốn chạm đến sự tồn tại của sách cổ, thì lúc này, chỉ sợ bản thân đã hồn phi phách tán rồi.

Sở Vân Thăng hướng mắt nhìn về tấm bia đá cao chót vót trong mây giữa những ánh đèn cường quang của khu trung tâm, lạnh lùng cười.

"Mân" của côn trùng thiếu chút nữa đã giết chết ý thức của mình, mà vũ khí của loài người, thì thiếu chút nữa đã phá hủy thân thể của mình!

Lúc đó hắn mặc dù còn ở bờ bắc, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng rằng côn trùng đã bắt đầu rút lui, nhưng quân đội vẫn không thèm để ý đến sự sống chết của mình, không ngừng nã pháo, thậm chí còn phóng ra những quả tên lửa đạn đạo có uy lực cực lớn, gần như là đẩy bản thân vào trong tuyệt địa!

Quả thật là bản thân vượt sông nổ Phần cũng không phải vì bọn họ, nhưng đúng là nhờ mình nổ sập Cự Phần, thì bọn họ mới có cơ hội triển khai tấn công.

Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm giác được thời điểm mà côn trùng rút lui, có quan hệ rất lớn với thời điểm mà sách cổ tranh đoạt ý thức với "Mân" khiến cho "Mân" bị thương nặng!

Nhưng mà, quân đội dưới tình huống côn trùng đã rút lui, vẫn cứ làm ra cái hành động qua cầu rút ván như vậy, khiến cho hắn cảm thấy một sự thất vọng và đau khổ thấu xương đối với sư đoàn chủ lực số chín, thậm chí là toàn bộ quân đội và tổng bộ chỉ huy.

Trong ánh mắt Sở Vân Thăng bắn ra từng luồng sáng lạnh.

"Anh, tại sao anh lại lên đây?" Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau Sở Vân Thăng.

"À, ngủ lâu lắm rồi, ra ngoài hít thở không khí." Sự lạnh lùng trong ánh mắt Sở Vân Thăng biến mất, thay vào đó là một dòng nước ấm áp dâng lên trong đáy lòng, trên cõi đời này, người chân chính quan tâm đến sống chết của bản thân nhất, có lẽ cũng chỉ có người thân của mình mà thôi.

"Trên này lạnh quá, anh còn ăn mặc phong phanh như vậy, cảm lạnh thì sao." Cảnh Điềm khoác áo bông, quan tâm nói.

"Em đã quên anh là võ sĩ Bóng Tối rồi sao? Không có việc gì đâu." Sở Vân Thăng cười cười, vỗ vỗ bên cạnh, nói: "Đến ngồi đây, nói chuyện với anh một lát."

"Vâng." Cảnh Điềm vâng lời đi đến bên cạnh Sở Vân Thăng ngồi xuống, nhìn lên bầu trời đen nhánh, lẩm bẩm: "Anh, anh còn nhớ được hình ảnh những vì sao lấp lánh xinh đẹp không?..."

. . .

Ngày thứ hai.

Tin tức Sở Vân Thăng tỉnh lại, rất nhanh đã truyền ra khắp tòa nhà văn phòng.

Trần Gia Trụ là một gia quyến trong tòa nhà văn phòng, hơn 50 tuổi, cả đời không có sở thích đặc biệt nào, chỉ là thích tán phét, thường thường hay đi dạo quanh bên ngoài tòa nhà văn phòng, khoe khoang khoác lác với những người dân chạy nạn có địa vị thấp kém hơn bản thân trong khu túp lều xung quanh.

"Trần lão ca, ngài mau kể cho chúng tôi nghe một chút, cái vị Sở lão đại này nổ bay Cự Phần của côn trùng như thế nào, làm sao lại có thể sống sót trở về được? Hai ngày nay bên ngoài đều đồn thổi muốn điên luôn rồi!" Một đám dân chạy nạn quần áo cũ nát, sắc mặt úa vàng vây chặt lấy xung quanh Trần Gia Trụ, nịnh nọt nói.

"Gấp cái gì, chờ ta uống ngụm nước đã!" Trần Gia Trụ vẫn thong thả như không, không gấp không gáp nhấm nháp ly nước, ông ta rất hưởng thụ cái cảm giác được nịnh nọt theo đuổi này, chờ đến khi mọi người đã ngứa ngáy không chịu nổi nữa, ông ta mới buông ly, chậm rãi nói: "Ngươi cho rằng Sở lão đại của chúng ta là người phương nào? Người này chính là người trời giáng trần, sức mạnh vô song, có thể dời non lấp biển!..."

"Trần lão ca, mấy lời mở đầu này nên lược bớt đi, nói thẳng vào chuyện chính nào!" Có người nhịn không được nói, cái lời mở đầu này của ông ta, mỗi lần đều phải nói ra một lượt, đúng là nghe muốn chai luôn cả tai rồi!

"Ngươi biết cái gì! Là ngươi nói hay là ta nói? Nếu không muốn nghe, thì giờ ta đi đây!" Trần Gia Trụ làm như nổi giận nói, giọng điệu lên mặt dạy đời, một chiêu này, lần nào cũng hiệu nghiệm.

Quả nhiên lập tức liền có người đứng ra hòa giải: "Chớ xen mồm, nghe Trần lão ca nói, lão ca ngài đừng tức giận. Từ từ nói, dù sao mọi người cả ngày đói khát cũng chẳng có việc gì để làm."

"Ừ, ... , nói thì chậm, nhưng lúc đó mọi thứ đều cực nhanh, Sở lão đại đưa tay một cái là một con rồng lửa phóng ra, giết cho lũ côn trùng to xác chạy trối chết ..." Trần Gia Trụ làm sao mà biết được tình huống chiến đấu thực tế của Sở Vân Thăng khi đó, chỉ là luôn mồm ba hoa khoác lác, lại nói sinh động như thật, làm cho cảm đám dân chạy nạn kinh hô không ngừng.

Bỗng có một thanh âm không hài hòa, chen ngang vào: "Nhưng sao tôi nghe nói Sở lão đại dùng một thanh trường kiếm mà!"

Cái mặt già của Trần Gia Trụ lập tức đỏ lên, tức giận nói: "Ta và Sở lão đại sống trong cùng một tòa nhà, là ngươi biết rõ hơn hay ta biết rõ hơn!?"

Mọi người cảm thấy Trần Gia Trụ nói rất hợp lý, đều quay đầu trừng mắt với cái tên nhóc vừa xen mồm vào kia, tên này rụt cổ lại, làm gì còn dám cãi cọ nửa câu nữa.

"Chỉ bằng cái tên nhãi nhà ngươi, dám nói Sở lão đại không biết phóng rồng lửa, ngài ấy chỉ cần dùng hai ngón tay là có thể bóp chết ngươi rồi!" Trần Gia Trụ cảm thấy uy tín của mình bị khiêu khích, khoác lác đe dọa.

Tên nhóc kia bị ông ta dọa cho tái cả mặt, hai chân bủn rủn, vẻ mặt cầu xin.

Trần Gia Trụ thấy đã uy hiếp được mọi người, liền phất tay ra vẻ độ lượng nói: "Có điều, Sở lão đại là người có thân phận gì cơ chứ! Làm gì có hơi sức đâu mà để ý tới một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch như ngươi!"

Mọi người liền vội vàng gật đầu phụ họa, nhân đó liền có người liên tiếng hùa theo nói: "Trần lão ca, Sở lão đại lợi hại như vậy, nghe nói còn chưa có lập gia đình, quả thật là vậy sao?"

Trần Gia Trụ trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ngô lão tứ, ngươi bỏ cái tâm tư ấy của ngươi đi, chỉ bằng cái đứa con gái xấu đui xấu mù kia của ngươi, Sở lão đại có thể để ý đến sao? Không phải là lão Trần ta chém bừa đâu, ta hoàn toàn có thể nghiêm túc nói cho mấy người biết, chỉ cần Sở lão đại của chúng ta tiết lộ ra một chút xíu ý tứ về phương diện này, những cô gái chủ động đưa tới có thể xếp hàng từ đầu phố đến thẳng cầu Trường Giang cũng được!"

"Nói cũng lạ, Sở lão đại này từ khi chiếm lấy cái mảnh đấy khu thành tây chúng ta đây, cho tới bây giờ thực sự vẫn chưa bao giờ thấy cậu ta coi trọng cô nương nhà ai a! Các ngươi nói xem, cô nàng nhà Vương Tam thúc cũng xinh xắn như vậy, cả ngày lượn lờ ở gần tòa nhà văn phòng, thế mà cũng chưa từng thấy Sở lão đại liếc mắt lần nào." Một bác gái đầy hiếu kỳ nói.

"Bà thì biết cái gì! Sở lão đại của chúng ta..."

...

Trần Gia Trụ tiếp đó lại ba hoa cho mọi người nghe một hồi đủ chuyện người trùng đại chiến, nguy cơ lương thực, chuyện lông gà vỏ tỏi,... sau đó mới tinh thần sáng láng vừa ngâm nga vừa ngẩng đầu ưỡng ngực, tựa như một vị tướng quân thắng trận chậm rãi trở về tòa nhà văn phòng.

Nửa đường gặp phải Diêu Tường đang vội vã chạy về từ trận địa, liền vội vàng cúi đầu khom lưng, liên tục chào hỏi...

*****

Tòa nhà văn phòng, phòng họp tầng bảy.

Sở Vân Thăng vừa ăn bữa điểm tâm mà Sở Hàm nấu riêng cho hắn, vừa lắng nghe những tin tức mà Đinh Nhan mang đến.

"Trong ba ngày nay khi cậu hôn mê, bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, đồn đại khắp nơi, gió thổi mây vần." Đinh Nhan mặt mày quái dị nói.

"Chuyện gì cơ? Cứ chậm rãi nói, không vội." Sở Vân Thăng đang suy nghĩ một chuyện khác, thuận miệng nói.

"Bây giờ ở bên ngoài, nhất là ở khu tây, khắp nơi đều là tin đồn liên quan tới cậu, như là có ba đầu sáu tay, đạp mây cưỡi gió ... Thậm chí, có lời đồn còn nói ngày đó cậu không chỉ nổ bay Phần, mà lại còn bàn bạc điều kiện với 'Trùng Vương', vì vậy côn trùng mới đồng ý lui binh!" Đinh Nhan hiếm khi nở một nụ cười hài hước, nhìn Sở Vân Thăng nói.

"Trùng vương? Lại còn lui binh?" Sở Vân Thăng cũng bị dội cho cứng họng, trí tưởng tượng của con người đúng là quá phong phú.

"Mấy thứ này đều là lời đồn, cũng không phải là việc lớn gì." Vẻ mặt Đinh Nhan dần dần trở nên ngưng trọng, tiếp tục: "Ngoài ra vẫn còn vài việc nữa, chuyện thứ nhất, sư đoàn trưởng Phó Liệu Nguyên của sư đoàn chủ lực số chín, bị tổng bộ chỉ huy phê bình, cảnh cáo vì kéo dài làm lỡ thời cơ chiến đấu!"

"Làm lỡ? Lúc đó không phải ông ta cũng đã nã pháo sao, lại còn bắn tên lửa nữa. Tôi thiếu chút nữa đã bị ông ta bắn banh xác rồi!" Sở Vân Thăng lạnh lùng nói.

"Khi đó, Phó Liệu Nguyên muốn trì hoãn thời gian phát động tấn công thêm chút nữa, nhưng sau đó lại bị tổng bộ chỉ huy trực tiếp vượt cấp ra lệnh!" Đinh Nhan tỉnh táo nhìn Sở Vân Thăng một cái, nói: "Có điều, chuyện này cũng hết sức kỳ quặc, trong này có lẽ vẫn còn chỗ mờ ám, nhưng chúng ta không có chứng cớ, mặt khác giải thích của tổng bộ chỉ huy về chuyện bỏ lỡ thời cơ chiến đấu cũng rất mơ hồ, gần như là gán gép cho Phó Liệu Nguyên vậy, mà Phó Liệu Nguyên cũng không hề phản bác gì!"

"Ý của anh là có người muốn hãm hại ông ta?" Sở Vân Thăng tùy ý nói, hắn cũng không quan tâm đến tiền đồ của Phó Liệu Nguyên, bây giờ hắn đã triệt để không có chút hảo cảm nào đối với quân đội, bản thân năm lần bảy lượt thiếu chút nữa mất mạng trong tay quân đội, nếu mà còn có thể sinh ra chút hảo cảm nào nữa đối với phía quân đội mới là chuyện lạ.

"Không giống! Tôi cảm thấy việc này là nhắm về phía chúng ta!" Đinh Nhan lắc đầu, lạnh lùng cười.

"Nói thử xem nào!" Sở Vân Thăng hứng thú.

"Vào hai ngày trước tổng bộ chỉ huy có phái người tới, nói chờ cậu tỉnh lại có chuyện cần bàn bạc, nếu như bàn ổn thỏa, sự tình trước kia đương nhiên sẽ cho qua, coi như không có việc gì;

Nếu bàn không xong, bọ họ còn có cái chiêu Phó Liệu Nguyên này, việc tổng bộ chỉ huy vượt cấp ra lệnh tấn công là sự thật, không thể nào che giấu, hơn nữa, khi đó Phó Liệu Nguyên đúng là vì lo lắng cho cậu nên mới trì hoãn thời điểm tấn công.

Cho nên đơn giản là tương kế tựu kế, ôm hết trách nhiệm của việc thiếu chút nữa nổ chết cậu vào người mình, sau đó bày ra bộ dạng như Phó Liệu Nguyên vì sự an nguy của cậu, làm chậm trễ thời cơ chiến đấu mà bị trừng phạt, khiến cho chúng ta cảm thất Phó Liệu Nguyên hoàn toàn là đứng về phía chúng ta, và cũng bỏ ra sự hy sinh chính trị to lớn vì chúng ta!" Đinh Nhan thoáng nở nụ cười nói.

"Vậy à, thế bên phía Phó Liệu Nguyên có động tĩnh gì không?" Sở Vân Thăng trầm ngâm một hồi rồi hỏi, suy đoán của Đinh Nhan không phải là không có lý, chơi mấy thủ thuật này là sở trường đặc biệt chuyên nghiệp của mấy tên quan viên ở tổng bộ chỉ huy, lần này tiện thể cũng lợi dụng luôn cả Phó Liệu Nguyên.

"Tạm thời chưa có gì." Đinh Nhan không dây dưa cái vấn đề này nữa, lập tức chuyển đề tài: "Một chuyện khác, giáo sư Tôn của tổng bộ nghiên cứu có đến thăm cậu, bảo tôi sau khi cậu tỉnh lại, trước hết báo cho ông ấy, ông ấy sẽ phái xe đón cậu đi tổng bộ, nói là có việc quan trọng tìm cậu."

Sở Vân Thăng vuốt vuốt cằm, giáo sư Tôn lúc này lại có chuyện gì cơ chứ?

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Không Nơi Thuộc Về (Vô Xứ Khả Tầm

Copyright © 2022 - MTruyện.net