Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 168 : Con đường của mình
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 168 : Con đường của mình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 168: Con đường của mình.

Bất luận là "hưu chết về tay ai" như lời Đinh Nhan, hay là "con đường chính xác" mà Chúc Lăng Điệp hy vọng, đều không phải là ước muốn ban đầu của Sở Vân Thăng, hắn chỉ muốn trong cái thời đại tận thế này, cố gắng sinh tồn cho tốt mà thôi.

Đinh Nhan hy vọng bản thân cuối cũng sẽ sáng tạo ra một "trật tự", mà Chúc Lăng Điệp thì hy vọng hắn sẽ cùng mọi người cùng nhau khôi phục lại "trật tự".

Ngoài có côn trùng, trong có "phi nhân loại", trong ngoài không yên, tình hình biến ảo, Kim Lăng đã không còn là một nơi an bình nữa.

Hắn trắng đêm không ngủ, ngẩng đầu nhìn lên bóng tối vô tận, chợt phát hiện cuộc sống thật mệt mỏi, người đã chết có lẽ lại hạnh phúc hơn.

Chỉ là con người ai mà chẳng tiếc nuối mạng sống, hắn cũng giống vậy.

Nếu như sách cổ gia truyền nằm trong tay Đinh Nhan, Sở Vân Thăng tin tưởng y cuối cùng nhất định sẽ xưng bá Kim Lăng, sáng lập ra "trật tự mới" của y; nếu như sách cổ gia truyền nằm trong tay Chúc Lăng Điệp, Sở Vân Thăng tin tưởng nàng nhất định sẽ mượn quyển sách này khôi phục lại "trật tự" vốn có của Kim Lăng.

Sở Vân Thăng rõ ràng phân lượng và năng lực của mình, ở thời đại mặt trời, hắn chẳng qua chỉ là một viên chức thông thường, nếu như không phải có sách cổ gia truyền bảo vệ, chỉ sợ đã sớm mục xương ở thành phố khủng bố rồi.

Mà những người như Đinh Nhan, Chúc Lăng Điệp, ở thời đại Mặt Trời đều là người nổi bật trong xã hội thượng lưu, cách biệt một trời một vực với hắn, có thể ở một thời điểm nào đó, Chúc Lăng Điệp với gia thế hiển hách lái siêu xe đỉnh cấp, vùn vụt lướt qua cạnh mình, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc một dân chúng bình thường tựa như con sâu cái kiến như hắn, chứ càng đừng nói tới một ngôi sao sáng giá như Lâm Thủy Dao lại tìm sự bảo vệ từ một người dân bình thường như hắn.

Nhưng hắn không vì vậy mà đắc ý hay kiêu ngạo, hắn hiểu rõ tất cả những thứ này căn bản đều là vì hắn có một quyển sách cổ, quyển sách cổ được các vị tổ tiên hao phí vô số tâm huyết thậm chí là tính mạng giữ gìn qua năm nghìn năm, đối với bọn họ sách cổ chẳng có tác dụng gì, chẳng qua chỉ là một tín vật gia truyền mà thôi, nhưng đối với Sở Vân Thăng mà nói, quyển sách này, đã là chỗ dựa duy nhất cho sinh tử họa phúc của hắn.

Chỉ là, sâu thẳm trong xương tủy hắn vẫn chỉ là một dân chúng bình thường, sau khi có được sách cổ, sau khi có được sức mạnh, hắn vẫn là gã dân chúng kia, đây là sự chênh lệch cực lớn trên mặt tư duy suy nghĩ giữa mình và mấy người Đinh Nhan, Chúc Lăng Điệp, bọn họ đều có niềm tin và suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa mục tiêu rõ ràng, bản thân thì vẫn chỉ là được ngày nào hay ngày nấy.

Điều này liền dẫn đến việc đối với cùng một sự việc, mình và bọn họ đưa ra phản ứng hoàn toàn khác nhau, Đinh Nhan có thể mỉm cười tính kế cô gái áo trắng và người áo choàng, cuối cùng muốn một đòn giải quyết đối phương; Chúc Lăng Điệp lại muốn lợi dụng cô gái áo trắng đạt đến mục đích khôi phục lại "trật tự" của nàng.

Mà bản thân đáng thương không ngờ lại cảm thấy phiền lòng?

Hắn cẩn thận suy nghĩ, sở dĩ bản thân cảm thấy phiền, nguyên nhân căn bản nhất là vì hắn không có suy nghĩ và mục tiêu của riêng mình.

Người có mục tiêu, mặc kệ gặp phải chuyện gì, bất luận tốt xấu thế nào, đều sẽ đưa chuyện xảy ra vào trong kế hoạch mục tiêu của mình mà suy nghĩ, sau đó nhanh chóng tìm được chỗ có thể lợi dụng, trợ giúp cho bản thân thực hiện và hoàn thành mục tiêu, Đinh Nhan và Chúc Lăng Điệp chính là người như vậy.

Mà hắn thì không có được cái mục tiêu này, chỉ muốn được yên ổn sống sót, cái này cũng không thể coi là mục tiêu gì, bởi vì mỗi một người ở Kim Lăng đều sẽ ôm ấp ước muốn này.

Chính bởi vậy, mỗi khi gặp phải đại địch, gặp phải nguy cơ, hắn đều sẽ bị động chống lại, giãy dụa phấn đấu thậm chí là liều mạng, cho nên không bao lâu sau, hắn liền sẽ cảm thất thật mệt mỏi, thật khổ cực.

Thế nhưng, mục tiêu của chính mình ở đâu chứ? Sở Vân Thăng cảm thấy việc này cực khổ không thua gì việc viết báo cáo luận văn.

Có cái gọi là tính cách quyết định số phận, ý nghĩ quyết định đường ra, hắn không cách nào chỉ trong một thời gian ngắn có thể biến tính cách của mình thành giống Đinh Nhan hoặc Chúc Lăng Điệp, vượn cũng không phải chỉ một ngày là biến thành người, hắn chỉ có thể tìm kiếm mục tiêu và lý tưởng trong cái thời đại tàn khốc này từ chính tính cách của mình.

Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Sở Vân Thăng cảm thấy bản thân ngoại trừ hy vọng muốn gia đình cô có thể bình an sống sót, với tính cách của hắn, hứng thú lớn nhất không gì khác ngoài thế giới thần bí mà sách cổ vẽ ra.

Giống như tất cả những thanh niên tràn ngập ảo tưởng trong thời đại internet, đối với thế giới kỳ lạ, cùng với việc tìm kiếm bí mật cổ xưa, còn có thế giới huyền ảo của tiền bối sách cổ, đều mạnh mẽ hấp dẫn hắn.

Từ khi bia đá quỷ dị bay khỏi Kim Lăng, chuyện thứ nhất sau khi hắn trở về tòa nhà văn phòng chính là tìm kiếm những ghi chép có liên quan đến bia đá có trong sách cổ.

Trải qua một thời gian cố gắng, rốt cuộc hắn cũng tìm được một đoạn ký tự có thể phân biệt được ý nghĩa đại khái, khi hắn tự mình thúc giục, mấy người giáo sư Đường đều làm việc vượt công suất, miễn cưỡng giúp cho hắn có thể đọc hiểu được đoạn văn đó.

Sở Vân Thăng lần nữa mở sách cổ ra, kết hợp với tất cả những chuyện ly kỳ cổ quái trong khoảng thời gian này, cẩn thận vừa đọc vừa đoán.

Đại ý là, tiền bối sách cổ, sau khi quyết chiến với kẻ địch cuối cùng truy sát ông, thân bị thương nặng, nhưng ngẫu nhiên phát hiện ra một bộ lạc loài người, vây quanh một tấm bia đá đen kịt quỳ lạy, khi đó tấm bia đá kia dường như cũng không lớn như Sở Vân Thăng thấy, nhưng tiền bối liên tiếp dùng rất nhiều ký tự thể hiện sự khiếp sợ và kích động để hình dung tâm tình của ông khi đó, căn cứ vào miêu tả của tiền bối, trí tuệ của bộ lạc loài người gần bia đá, rõ ràng cao hơn hẳn so với một vài bộ lạc cách xa đó, cụ thể thể hiện trên việc sử dụng công cụ, bọn họ đã vượt trước rất nhiều.

Tấm bia đá này, khiến cho cái vị "lão cũ kỹ" từng đi khắp vô số thiên hà như ông, đều không thể giải thích và nhận thức. Ông chỉ có thể đoán ra, tấm bia đá này có liên quan đến một truyền thuyết sắp bị quên lãng từ hàng nghìn tỉ năm trước, bởi vì cái truyền thuyết này mà trái đất mấy lần trở thành chiến trường tranh đoạt của các phe, sau đó tất cả đều không có thu hoạch gì, dần dần rồi cũng bị quên lãng!

Đọc đến đây, Sở Vân Thăng đột nảy ra suy nghĩ: Không biết sự tuyệt chủng thần bí của khủng long, liệu có phải liên quan đến chuyện trái đất trở thành chiến trường hay không, hoặc có thể khủng long cũng không phải là sinh vật trên trái đất.

Sở Vân Thăng lắc đầu, cái này có vẻ vòng hơi xa, tiếp tục đọc phần sau:

Lúc đầu, những bá chủ, những văn minh tiếng tăm lừng lẫy muốn đến tìm kiếm bí ẩn truyền thuyết kia, nhưng vì chết trận nên lưu lại trên trái đất rất nhiều thứ, trở thành đối tượng cho "người đến sau" tìm kiếm, mà "người đến sau người đến sau" chỉ đến để tìm những thứ của "người đến sau", cứ như vậy lặp đi lặp lại! Về phần lúc ban đầu, truyền thuyết nguyên sơ nhất đã sớm tiêu tán thành mây khói không còn ai biết, nếu không phải tiền bối sống đủ lâu, cũng sẽ không cách nào biết được một truyền thuyết đã vùi sâu trong đống rác như vậy.

Đây đúng là lý do khiến Sở Vân Thăng vẫn luôn suy đoán người áo choàng và cô gái áo trắng cũng không phải là loài người, có lẽ là họ đến tìm những thứ mà những vị bá chủ hay là "người đến sau" kia chết trận lưu lại ở trái đất, đương nhiên đây chỉ là suy đoán, cũng không có chứng cứ xác thực, hơn nữa hắn cũng không biết đến tột cùng đó là những thứ gì.

Hắn tiếp tục đọc tiếp:

Dựa theo những ghi chép của tiền bối sách cổ, ông ấy từng có "trao đổi" kỳ lạ với bia đá trong nháy mắt, chủng tộc cực kỳ thưa thớt, trong truyền thuyết từng tung hoành vô địch nghìn tỉ năm trước của Khí thủy tổ của Thất Tông - nhân vật biến mất một cách thần bí, dường như là chỉ trong một đêm đã bị tuyệt diệt trong tay một đám được xưng là "Thiên Ngoại Tà Ma"....

Đối với những thứ mà những vị "Bá chủ" kia lưu lại trên trái đất, tiền bối đều không để vào mắt, càng đừng nói là những thứ của "người đến sau", duy chỉ có đối với tấm bia đá này là vô cùng sùng bái!

Nhưng khi đó tiền bối đã trọng thương không cách nào chữa trị, thời gian không nhiều, không thể nghiên cứu tấm bia đá, chỉ có thể nuốt hận mà chết!

Trong đó có một đoạn dài Sở Vân Thăng xem không hiểu, chỉ có phía sau, lại đọc hiểu được một vài ghi chép vụn vặt của tiền bối, cảm thấy được sự lo lắng sâu sắc của ông đối với "Thiên Ngoại Tà Ma". Hy vọng năm nghìn năm sau, cổng trời phục hồi, nguyên khí trở về, người đạt được sở học cả đời của ông, có thể lấy được di vật, tìm được tung tích của bia đá, sau khi trừ khử sinh vật không gian khác trên trái đất, sẽ cấp tốc đi tới thế giới của tiền bối....

Đến đây đã là cực hạn mà Sở Vân Thăng có thể đọc hiểu, rất nhiều chỗ là đoán mà ra!

Mục tiêu và theo đuổi mà Sở Vân Thăng đau khổ tìm kiếm cũng dần dần rõ ràng, hắn nếu đã cầm sách cổ của tiền bối, tương lai còn có thể sẽ lấy được di vật của ông, vậy thì hắn sẽ có một cơ hội thần kỳ, cơ hội thấy được một thế giới mà trước đây hắn không cách nào tưởng tượng, có lẽ còn gặp phải yêu ma quỷ quái càng mạnh mẽ hơn, nhưng hắn đã biết mình cần phải làm gì, bất kể thế nào, đều sẽ có một mục tiêu giúp hắn chống chọi, tiến bước.

Hắn sẽ không đi trên con đường của Đinh Nhan, cũng sẽ không đi trên con đường của Chúc Lăng Điệp, hắn chỉ đi trên con đường của mình, con đường thuộc về những điều mà hắn theo đuổi.

Đầu tiên hắn phải tìm được tấm bia đá, cái thứ mà ngay cả tiền bối cũng hết sức sùng bái này, tuyệt không đơn giản như mấy thứ mà những vị "bá chủ", "người đến sau" kia để lại trên trái đất.

Phải tìm được bia đá, phải tìm được di vật của tiền bối; mà muốn tìm được di vật, nhất định phải tìm được vài tấm bản đồ còn lại!

Từ sau khi tìm được tấm bản đồ thứ hai, lại dung hợp nó với sách cổ, tấm bản đồ thứ ba đã mơ hồ chỉ về phướng tây bắc, cụ thể là ở đâu, Sở Vân Thăng cũng không biết được.

Nhưng bây giờ nếu muốn hắn yên lòng mà đi ra ngoài tìm bản đồ, trước hết là phải loại bỏ mối uy hiếp từ thức ăn, côn trùng và hai tên "phi nhân loại" cho Kim Lăng mà hắn gửi gắm, hắn phải đảm bảo cho sự an toàn tính mạng của mấy người gia đình cô, mới có thể bình yên bước lên chặng đường tăm tối.

Bây giờ côn trùng đã im hơi lặng tiếng, có thể là đang chuẩn bị cho đợt tấn công mãnh liệt tiếp theo, nhưng đối với Sở Vân Thăng mà nói, nguy cơ lớn nhất là nội loạn đến từ hai kẻ "phi nhân loại", bản thân phải tiêu diệt hai tên này!

Căn cứ tình báo do Chúc Lăng Điệp mang đến, người áo choàng và cô gái áo trắng đánh ngang tay, thực lực của bọn họ, Sở Vân Thăng đại khái cũng có chút đo đếm, chỉ dựa vào nguyên phù cấp ba, thì chỉ có thể giữ ở thế bất bại.

Nếu như muốn tiêu diệt bọ họ, phải mau chóng đạt đến đỉnh điểm cảnh giới Hai Nguyên Thiên, dùng chiến giáp loại ba phối hợp với ba mươi luồng bóng kiếm sắc bén, cộng thêm nguyên phù đầy trời, chắc chắn sẽ giành được thắng lợi.

Hắn hiện nay chỉ có cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng hai, trong đó vì nguyên nhân ký tự nên bị ngừng trệ một đoạn thời gian, muốn sớm ngày đạt đến đỉnh điểm, chỉ có con đường gia tăng cường độ tu luyện, tiền bối sách cổ có ghi lại, tu luyện khó khăn gian khổ, căn bản sẽ không có đường tắt để đi.

Mặt khác, trước khi làm những chuyện này, hắn còn cần đến tổng bộ nghiên cứu, hỏi thăm giáo sư Tôn một chút, cái gì là "phản thế giới", trong đoạn văn mà mình có thể đọc hiểu trong sách cổ, không hề có giới thiệu liên quan.

Lúc này, trên bầu trờ lộ ra một dải ánh sáng mịt mờ, thách thức màn đêm u ám đang thống trị đại địa.

"Hay là, tương lai để cho mấy người Đinh Nhan, Diêu Tường bước lên đỉnh cao quyền lực ở Kim Lăng cũng là một ý tưởng không tồi." Sở Vân Thăng hướng về luồng ánh sáng đó, lẩm bẩm tự nói.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Chí Tôn Đặc Công

Copyright © 2022 - MTruyện.net