Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 170 : Cửa vào phản thế giới
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 170 : Cửa vào phản thế giới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 170: Cửa vào phản thế giới.

Sở Vân Thăng mấp máy miệng. Chúc Lăng Điệp từng đề cập đến việc cha nàng và Phương Việt Hậu chọn lựa hai con đường hoàn toàn khác nhau, giáo sư Tôn tuy rằng không phải nhân viên chủ chốt của tổng bộ chỉ huy, nhưng phỏng chừng cũng không kém bao nhiêu, vì vậy lại hỏi: "Vậy rốt cuộc cái gì là 'phản thế giới'?"

"Sở tiên sinh, cậu cũng học ngành kỹ thuật, hẳn là biết trên thế giới này có tồn tại phản vật chất! Nói ví dụ, thế giới của chúng ta, electron là mang điện tích âm, mà phản electron thì lại là electron mang điện tích dương, đặc tính của chúng nó đối lập tương phản, một khi hai loại vật chất chính phản này đụng vào nhau, sẽ phóng ra năng lượng cực lớn, uy lực vượt xa so với bất kỳ loại vũ khí hạt nhân nào!

Nhưng ở thời đại mặt trời, chế tạo vào bảo tồn phản vật chất đều cực kỳ khó khăn, chỉ có thể sử dụng để thực nghiệm quan sát. Hiện tại hệ thống khoa học đã có biến đổi cực lớn, bởi vì một lượng lớn lý luận năng lượng tối và vật chất tối được phát hiện và chứng thực, chúng ta đã lần nữa tiến hành suy đoán, nếu như 'phản thế giới' tồn tại, thì ràng buộc giữa nó và 'chính thế giới' chính là năng lượng tối thần bí. Do đó hình thành một hệ thống tuần hoàn, có thể miễn cưỡng giải thích được sự ổn định của toàn bộ không gian.

Chúng ta tiếp tục suy xét, phản vật chất của vật chất tối, có khả năng chính là bản thân vật chất tối, nó cũng giống như là 'photon' quan sát được ở thời đại Mặt Trời, phản photon chính là bản thân nó." Giáo sư Phương dùng ngôn ngữ dễ hiểu nhất giải thích cho Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng tốt xấu gì cũng là một sinh viên ngành kỹ thuật, giáo sư Phương nói đơn giản như vậy, lập tức có thể hiểu được đôi chút. Hắn hơi nhíu mày, nắm lấy điểm mà hắn quan tâm nhất, hỏi: "Nếu như bên trong 'phản thế giới' đều là phản vật chất, vậy thì những người trong 'chính thế giới' như chúng ta đi vào, chẳng phải lập tức sẽ tan thành mây khói sao?"

"Đây chính là nguyên nhân mà tên dị tộc kia tìm cậu, mà không tìm võ sĩ Bóng Tối cấp thấp khác tiến vào 'phản thế giới'!

Hiện nay, mục tiêu đại khái mà bọn họ xác định đều là võ sĩ Bóng Tối cấp bốn trở lên, cũng chính là cấp bậc Vua Bóng Tôi.

Chúng ta đoán rằng, những dị tộc này đặt ra tiêu chuẩn như vậy, là vì cho rằng võ sĩ Bóng Tối cấp bậc này trở lên, có năng lượng phòng hộ, có thể cắt đứt va chạm tiếp xúc giữa chính vật chất của bản thân với phản vật chất trong 'phản thế giới', do đó bảo đảm được an toàn cho mình.

Mặt khác bởi vì tồn tại trường năng lượng tối hạn chế, chính phản vật chất va chạm với nhau chưa chắc sẽ phóng ra lượng lớn năng lượng, hơn nữa quy tắc vật lý ở 'phản thế giới' chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại điều kiện lại có hạn, chúng ta không cách nào tiến hành thực nghiệm cùng loại, chỉ có thể từ lần thực nghiệm nổ hạt nhân duy nhất lần trước, đạt được phán đoán tương ứng." Giáo sư Phương lắc đầu nói.

Lần nổ hạt nhân mà ông ta nói Sở Vân Thăng cũng biết đến, không chỉ biết, mà còn tự mình cảm nhận qua, thiếu chút nữa đã bị sóng xung kích lan đến nổ chết!

Mặc kệ thế nào, giải thích của giáo sư Phương đã đủ để Sở Vân Thăng ý thức được sự nguy hiểm cực điểm của 'phản thế giới'.

So với mấy võ sĩ Bóng Tối cấp bậc Vua Bóng Tối khác, Sở Vân Thăng tính ra đã tốt hơn rất nhiều, hắn đồng thời có được ba tầng bảo hộ là nguyên khí bản thể, chiến giáp cùng với Lục Giáp phù đặc biệt thích hợp cho tình huống này.

"Khi tôi tới, có thấy bộ đội canh phòng phong tỏa chỗ bia đá trước đây, xây dựng năm thiết bị hình chóp tam giác, lẽ nào nơi đó chính là cửa vào của 'phản thế giới'?" Sở Vân Thăng nhớ tới cảnh tượng gặp phải trên đường đi, không khỏi hỏi.

"Đúng vậy, chính là chỗ đó! Tiểu Sở, hành động của bọn họ từ sau khi bia đá bay lên trời đã tăng tốc rất nhiều, cửa vào 'phản thế giới' không bao lâu nữa sẽ mở ra. Cậu phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, cẩn thận một chút!" Giáo sư Tôn lo âu nói: "Sức mạnh khoa học kỹ thuật của chúng ta, bây giờ còn chưa theo kịp thực lực của dị tộc, cậu chính là người duy nhất mà hiện nay chúng ta biết trong tương lai có thể đối kháng được với bọn họ, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân!"

Đối với tính mạng của mình, Sở Vân Thăng đương nhiên là coi trọng hơn so với bất kỳ ai, mặc dù không ai nhắc nhở hắn, hắn cũng sẽ cực kỳ cẩn thận, hắn còn lâu mới đi liều mạng xông pha vì những tên dị tộc phi nhân loại kia, nói như lời Đinh Nhan, chính là ra công không ra lực.

"Ba người chúng ta có thể giúp được cậu cũng chỉ có bấy nhiêu đây. Mặt khác, súng năng lượng tối v2 đã nghiên cứu chế tạo thành công, hai ngày nữa, ta sẽ bảo tiểu Chu mang một khẩu đến cho cậu." Giáo sư Tôn khôi phục lại bình tĩnh nói.

"Cảm ơn!" Từ thời đại Bóng Tối tới nay, trải qua bao nhiêu thị phi phải trái, ngươi lừa ta gạt, Sở Vân Thăng hiểu rất rõ ràng, cái loại "quan tâm" mà ba người giáo sư Tôn này dành cho mình, so với sự "quan tâm" mà gia đình cô dành cho mình là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Nếu như mình là một người vô dụng, một người bình thường, đừng nói là quan tâm, ngay cả cửa chính của tổng bộ nghiên cứu có muốn vào cũng đừng hòng vào được, mà bất kể là mình có sức mạnh mạnh mẽ hay không, chỉ có duy nhất cha mẹ cùng với mấy người nhà cô còn sống sót đến hôm nay, mới có thể thủy chung không thay đổi quan tâm lo lắng chính mình, đây chính là sự khác biệt như trời với đất giữa bọn họ.

Sở Vân Thăng và mấy người giáo sư Tôn chỉ từng cộng chung sinh tử bằng cách thức hợp tác qua lại ở thành phố sương mù, nhưng trong đó còn có một chút giấu diếm xấu xa, tuy rằng nó đã theo bước Đỗ Kỳ Sơn mà biến mất, nhưng trên mặt quan hệ tình cảm cá nhân của hai bên cũng không đạt bến mức độ "chí giao".

Trên một ý nghĩa nào đó, mấy người giáo sư Tôn cùng với Chúc Hi Thụy, Phương Việt Hậu đều là có sách lược và cái nhìn khác nhau về cách thức sinh tồn của loài người ở Kim Lăng trong tươn lai mà thôi. Chỉ là ba người giáo sư Tôn khả năng là suy nghĩ càng nhiều hơn trên mặt khoa học, sinh vật, chủng loài, trên mặt khách quan cũng phù hợp với lợi ích của Sở Vân Thăng hơn, cho nên "quan tâm" đến mình, đổi một cách nói không dễ nghe lắm, chính là thứ cần thiết trong quy hoạch về tương lai lý tưởng của Kim Lăng của ba người giáo sư Tôn.

Nhưng Sở Vân Thăng vẫn nói một tiếng cảm ơn, so với Chúc Hi Thụy và Phương Việt Hậu, mấy người giáo sư Tôn thân cận với mình hơn, lại cũng chu đáo hơn, nhu cầu đôi bên cũng càng nhiều hơn một chút!

Hơn nữa giáo sư Tôn đúng là đã cho mình sự "quan tâm" và "trợ giúp" mà hai thế lực kia không thể nào đưa ra được, quan trọng nhất chính là trên mặt đối kháng với hai kẻ dị tộc "phi nhân loại" kia, lập trường của ba người giáo sư Tôn cũng là nhất trí với mình, việc này Chúc Hi Thụy và Phương Việt Hậu căn bản không cách nào làm được.

"Đây là những tư liệu liên quan tới thức ăn mới mà gần đây tôi chỉnh lý lại, trong đó có viết một số cái nhìn của bản thân tôi, có thể là hơi vụn vặt không có hệ thống, công tác nghiên cứu cụ thể còn cần các ông dốc tinh tực tiến hành, có điều tôi có thể đảm bảo là trên mặt vĩ mô, nó miêu tả là không hề sai lầm." Sở Vân Thăng cầm lấy vài trang giấy khái quát trên mặt vĩ mô về "khu trừ độc tố" mà hắn vẽ vời đã khá lâu, đặt lên bàn, nhẹ giọng nói.

"Ta xem một chút!" Giáo sư Hoắc là người thứ nhất vươn tay cầm lấy trang giấy, sắc mặt thận trọng, cái này hoàn toàn là do khi ở thành phố sương mù, Sở Vân Thăng thần kỳ vẽ nên một mô hình không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng trực tiếp giúp cho súng năng lượng tối v1 nghiên cứu chế tạo thành công.

Bằng không một người trẻ tuổi có trình độ học vấn không cao như Sở Vân Thăng, thứ viết ra, những vị giáo sư này căn bản sẽ không lãng phí thời gian xem xét.

"Ồ? Đúng là có chỗ không thể tưởng tượng nổi!" Tốc độ đọc của giáo sư Hoắc cực nhanh, vẻ mặt cũng biến hóa thất thường, có điều từ sau khi năng lượng tối và vật chất tối không ngừng lay động hệ thống vật lý học và sinh vật học truyền thống, bọn họ đã đập tan tính bảo thủ, không còn tư duy bảo thủ muốn dùng hệ thống khoa học vốn có để chứng minh những hiện tượng khoa học bây giờ có hợp lý hay không.

Bây giờ đối với loài người đã bị giam hãm thật lâu mà nói, khoa học đang không ngừng nhảy vọt phát triển, bởi vì có các loại sức mạnh từ bên ngoài tham gia vào, khiến cho không còn kịp để tiến bộ một cách liền mạch nữa, thường thường khi một hiện tượng và mô hình bị phát hiện và thành lập, nhìn lại, đã tách biệt rất xa với lý luận khác, trong đó còn có rất nhiều đoạn gián đoạn cần thời gian bù đắp.

Cho nên bình luận của giáo sư Hoắc cũng chỉ như vậy, ông ta sẽ không tùy tiện tỏ vẻ hoài nghi.

"Nếu tiểu Sở đã đảm bảo trên phương hướng vĩ mô là chính xác, ta thấy lão Hoắc ông nên nhanh chóng tổ chức nhân thủ bắt tay vào nghiên cứu đi, nguy cơ lương thực của Kim Lăng đã sắp chạm đến mức sụp đổ rồi! Có không biết bao nhiêu người đang ở sau lưng chửi tổng bộ nghiên cứu chúng ta vô năng kìa." Giáo sư Tôn nhận lấy vài tờ giấy đó, nhìn lướt qua vài lần, lập tức đầy lòng tin nói.

Sở Vân Thăng ngày hôm nay mang đến bản tư liệu này, đối với ông ta mà nói đúng là một niềm vui bất ngờ!

Một khi nguy cơ lương thực có thể giảm bớt, vậy thì trên chiến lược đối kháng với côn trùng của toàn bộ Kim Lăng sẽ thong dong bình tĩnh hơn nhiều, có thể nâng cao một lượng thời gian cực lớn để phát triển, đối với việc nghiên cứu khoa học mà nói, thời gian không thể nghi ngờ chính là thứ quý báu nhất.

Sau khi Sở Vân Thăng rời đi, "guồng máy nghiên cứu" khổng lồ của tổng bộ nghiên cứu lại càng vận hành điên cuồng hơn, Sở Vân Thăng nghe nói thời gian nghỉ ngơi của rất nhiều nghiên cứu viên, đã bị giảm bớt xuống chỉ còn 6 tiếng đồng hồ.

******

"Anh Sở, bờ bắc bên kia xảy ra chuyện rồi!" Sở Vân Thăng còn chưa bước vào cửa tòa nhà văn phòng, thì chợt nghe thấy Diêu Tường vừa chạy vội từ tuyến phòng ngự về hổn hển nói.

Gần đây côn trùng vẫn luôn tích góp sức mạnh, ngập ngừng không tấn công, trận địa tuyến phòng ngự khu tây cũng không cần toàn bộ đám người Sở Vân Thăng canh giữ, thông thường đều là để Diêu Tường và Lục Vũ thay phiên nhau dẫn người phụ trách là được.

"Chuyện gì?" Trong lòng Sở Vân Thăng nảy lên, lúc này nếu như côn trùng lại bắt đầu tấn công, nội bộ Kim Lăng không ổn định, cục diện chỉ càng thêm nát bét!

"Ngày hôm nay, khi trên bầu trời mới xuất hiện ánh sáng, có mấy đội viên của trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập hộ tống nghiên cứu viên của viện nghiên cứu sang sông thu thập tiêu bản côn trùng để lại, vừa rồi chạy thục mạng trở về, sắc mặt tái mét, nói là nhìn thấy Tử Viêm Ma Trùng!" Diêu Tường thở phì phò, khẩn trương nói, Tử Viêm Ma Trùng đối với võ sĩ Bóng Tối hiện nay mà nói, đúng là khủng bố không khác gì diêm vương.

"Nhìn thấy Tử Viêm Ma Trùng mà còn có thể sống sót trốn về được sao?" Sở Vân Thăng thầm giật mình, ban đầu cái con Tử Viêm Ma Trùng xuất hiện trên tuyến phòng ngự khu tây, hễ là bị nó để mắt tới, ngoại trừ Sở Vân Thăng, gần như không có bất kỳ một ai sống sóng.

"Bọn họ nói mới chỉ nhìn thấy trong ống nhòm từ cách rất xa, liền bị dọa cho choáng váng, lập tức liều mạng chạy trốn về Kim Lăng!" Diêu Tường giải thích thêm.

"Vị trí cụ thể ở đâu? Cậu nhanh dẫn tôi đi gặp mấy đội viên thấy Tử Viêm Ma Trùng!" Sở Vân Thăng lập tức nói.

Lần trước khi côn trùng điên cuồng tập thể tấn công, sở dĩ Kim Lăng có thể kiên trì một thời gian dài như vậy, có liên quan rất lớn đến việc côn trùng khi đó cũng không có xuất hiện thêm quái vật cấp cao như cái loại Tử Viêm Ma Trùng này nữa.

Nếu như khi đó chúng nó xuất hiện một lượng lớn, sợ rằng Kim Lăng bây giờ đã trở thành chỗ rong chơi của côn trùng rồi.

Cho nên từ sau khi giết chết con Tử Viêm Ma Trùng đầu tiên, Sở Vân Thăng đoán rằng cái con "Mân" kia đầu tiên là bị sách cổ làm bị thương nặng, sau đó lại gặp phải đợt tấn công bằng sóng âm của bia đá, chắc là vẫn còn chưa khôi phục, bằng không côn trùng cũng không đến nỗi chưa từng có động tĩnh gì như vậy.

Nếu như bờ bắc cũng chỉ có một con Tử Viêm Ma Trùng, trong lòng Sở Vân Thăng đột nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng to gan lớn mật - Phong ấn nó!

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trưởng Công Chúa - Đậu Bổn Đậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net