Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 177 : Kiếm xẻ áo choàng
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 3 - Kim Lăng-Chương 177 : Kiếm xẻ áo choàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 177: Kiếm xẻ áo choàng.

Con người ta trong tình huống đã mất đi tất cả, chỉ còn hai bàn tay trắng, thì bất cứ loại chuyện tình cực đoan cỡ nào đều có thể làm được; đến mạng còn không cần, thì còn sợ cái gì nữa?

Trong đáy lòng của Sở Vân Thăng giờ đã trống rỗng, không còn người thân, không còn hổ con, không còn tòa nhà văn phòng, tất cả những thứ mà hắn trăm cay nghìn đắng giành được đều đã không còn, tất cả đều hủy trong tay hai tên dị tộc này.

Nếu như hắn có đủ tri thức để đoán được một màn kinh hoàng đó, thì dù có phải dốc hết tất cả, hắn cũng sẽ ngăn cản bọn họ mở ra lối vào phản thế giới.

Đáng tiếc hắn không biết, hắn cũng không cách nào biết. Dưới quy tắc của cái thế giới huyền bí này, loài người cũng chỉ như một đám thổ dân ngu muội vô tri.

Hắn quên đi rằng bản thân có thể đánh không lại cô gái áo trắng, cũng quên đi rằng bản thân có thể đánh không lại người áo choàng; quên đi tất cả, không màn tất cả, hắn chỉ muốn: Ta muốn băm vằm hai kẻ khốn nạn này!

Kiếm của Sở Vân Thăng vĩnh viễn đều nhanh hơn miệng hắn, khi hắn điên cuồng rống lên câu nói kia, kiếm Thiên Ích đã xé rách hạn chế của không gian thời gian, xé không hung hăng đâm đến cô gái áo trắng đứng gần nhất.

Hắn không còn nhớ phải dùng kiếm chiến kỹ gì nữa, chỉ cảm thấy cứ như vậy, lấy kiếm đâm, chém lên người bọn chúng, mới có thể giải phóng ra cơn phẫn nộ dồn nén trong lồng ngực hắn.

Cô gái áo trắng và người áo choàng cũng khiếp sợ bởi sự biến mất của Kim Lăng, đòn tấn công của Sở Vân Thăng đến quá mức đột nhiên, lại quá mức nhanh chóng, chớp mắt đã ép đến trước mặt.

Đến khi mũi kiếm đã đâm đến ngay đầu vai nàng, nàng mới kịp vươn ngón tay ngọc ngà kẹp lấy nó.

Thế kiếm bị mắc kẹt, Sở Vân Thăng không khỏi rống lên một tiếng, dốc hết sức mạnh toàn thân, cộng thêm nguyên khí điên cuồng phun trào, bất chấp hết thảy tuôn vào thân kiếm.

Kiếm Thiên Ích được hắn liều mạng thúc ép, cứng rắn từ giữa ngón tay cô gái áo trắng chọc sâu thêm 3cm!

Chỉ 3cm, không sâu lắm, nhưng lại tạo nên một đóa hoa máu đỏ tươi trên đầu vai tuyết trắng.

Cô gái áo trắng hơi nhíu mày, tay phải cấp tốc bắn ra băng khí, nện vào bụng Sở Vân Thăng, đánh bay hắn ra ngoài.

Sở Vân Thăng vươn người đứng dậy từ nền đất sét ẩm ướt, chiến giáp chiến năng "tốc" hào quang sáng ngời bao trùm lấy toàn thân hắn, trường kiếm nơi tay, cười trào phúng, cái lũ khốn kiếm này, cmn cũng sẽ chảy máu!

Lúc này, người áo choàng nãy giờ không hề phát ra bất cứ âm thanh nào cũng "hả?" một tiếng, dường như cảm thấy quái lạ việc cô gái áo trắng không ngờ bị một nhân loại đâm trúng vai, lại như là có hứng thú với cách thức áo giáp của Sở Vân Thăng bỗng nhiên xuất hiện.

Cô gái áo trắng vươn tay chộp vào không trung một cái, một thanh vũ khí hai đầu hình lưỡi đao liền ngưng tụ thành hình, nhưng ngoài dự liệu là không tấn công Sở Vân Thăng, mà là ngăn cản người áo choàng đang định tiến lên, chăm chú nói: "Hắn là người của ta."

"Người của ngươi?" Người áo choàng rốt cuộc nói chuyện, nhưng giọng nói của y cũng không âm trầm khủng bố như Sở Vân Thăng tưởng tượng, trái lại có cảm giác hết sức thánh thót, dường như phù hợp với một quy luật nào đó.

Hắn chỉ chỉ đầu vai nhuốm máu của cô gái áo trắng, như là đang nhắc nhở nàng, chính người này vừa rồi còn không chút lưu tình đâm nàng một nhát đó.

"Đây là chuyện giữa ta và hắn!" Cô gái áo trắng lạnh nhạt nói.

Khuôn mặt người áo choàng giấu vào trong áo choàng, cũng không biết y có biểu tình gì, dường như tự lẩm nhẩm với mình: "Một nhân loại..."

Rồi đột nhiên, áo tơi của hắn chấn động một chút, với tốc độ cực nhanh, cả người hóa thành một ngọn lửa, sau đó vặn vẹo không gian, bay về phía phía Sở Vân Thăng, từ trong ngọn lửa biến ảo ra một lưỡi đao lửa dài nhỏ!

Mà ngay lúc đó, Sở Vân Thăng sau khi bị cô gái áo trắng đánh bay, đang định thừa dịp hai kẻ dị tộc "nói chuyện" mà tiến hành đánh lén...

Cho nên khi người áo choàng hóa thành ngọn lửa, một tấm Băng Băng phù trên tay Sở Vân Thăng cũng rời tay bắn ra.

Ngọn lửa đón lấy Băng Băng phù, ầm ầm ngưng kết thành một khối băng to lớn, nhưng khác biệt là, Băng Băng phù có khả năng cố định động tác của Tử Viêm Ma Trùng hay thậm chí là Hỏa Diễm Huyễn Điểu, thế mà lại không cố định được ngọn lửa đang nhún nhảy trong khối băng lúc này.

Răng rắc!

Gần như cùng lúc khi người áo choàng phá băng lao ra, lực vỡ tan cũng tạo tác dụng.

Dưới lực vỡ tan, người áo choàng bị buộc hiện nguyên hình, mảnh băng bắn về bốn phía khiến cho áo tơi của y kêu phần phật.

Trong ánh mắt trong trẻo của cô gái áo trắng đầu tiên là hiện vẻ kinh ngạc, tiếp đó là tràn ngập lạnh lùng.

"Không ngờ là phù lực đã biến mất vạn năm, ta muốn tên nhân loại này!" Trong giọng nói thánh thót của tên áo choàng lộ ra sự khiếp sợ và vui sướng.

Sở Vân Thăng không rảnh nghe mấy lời vô ích của y, khi lực vỡ tan xuất hiện, kiếm chiến kỹ cũng ầm ầm phóng ra, mười hai luồng bóng kiếm chói mắt, ngựa không ngừng vó chém về phía người áo choàng vừa xuất hiện.

Lúc này, một đợt gió tuyết cuồng bạo cũng ập đến, cuốn chặt lấy người áo choàng, kẻ khống chế cơn bão tuyết này chính là cô gái áo trắng, nàng quay đầu nói với Sở Vân Thăng: "Trước hết giết hắn!"

"Muốn giết ta? Ngươi cho rằng thực sự có thể bất phân thắng bại với ta sao?" Lưỡi đao nhỏ dài của người áo choàng chém phá gió tuyết, áo tơi chống cự với các bóng kiếm, ngạo nghễ nói.

Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, hai tên dị tộc này nội chiến càng kịch liệt thì càng tiện cho hắn ra tay, thừa cơ hội khi người áo choàng còn đang "kiêu ngạo", hắn lập tức lại kích phát một tấm Băng Băng phù, lần nữa giam cầm hắn ta vào trong khối băng!

Tác chiến với Sở Vân Thăng hắn, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị tấn công liên tục. Trong tay hắn có một lượng lớn nguyên phù cấp ba, không cần tốn quá nhiều nguyên khí cũng có thể không ngừng tấn công mãnh liệt!

Người áo choàng dù có mạnh hơn nữa, lợi hại hơn nữa, cũng phải đối mặt với chiến thuật biển phù tấn công của mình.

Tốc độ ngưng tụ năng lượng băng của cô gái áo trắng cực kỳ khủng bố, trong khoảnh khắc khi Băng Băng phù tạm thời kiềm chế người áo choàng, nàng liền tập hợp năng lượng băng, tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy khối băng, gia cố kết cấu của nó, thể hiện ra sức qua sát hết sức nhạy bén của nàng, dù sao nàng cũng mới chỉ thấy qua Sở Vân Thăng phóng ra Băng Băng phù một lần duy nhất.

Đồng thời, cô gái áo trắng cũng thể hiện ra kỹ năng cao siêu hơn Sở Vân Thăng một bậc, trong khoảng thời gian cực ngắn này nàng có thể thi triên ra thêm một loại tấn công khác, chính là những lưỡi đao băng bay múa đầy trời mà Sở Vân Thăng đã tự mình trải nghiệm kia, tất cả lưỡi đao đều nhắm ngay vào trung tâm khối băng, chờ đợi lực vỡ tan xuất hiện.

Lần này, người áo choàng đã không thể phá băng thoát ra cùng lúc với khi lực tan vỡ xuất hiện nữa, phải đón nhận lấy tất cả lực tan vỡ của khối băng.

Bóng dáng của y vừa hiện ra, những lưỡi đao băng bén nhọn liền rít gào đâm về phía thân thể y, cùng với mười hai bóng kiếm của Sở Vân Thăng, hợp lại thành một cùng ập tới.

Nhìn như thiên la địa võng, không trốn vào đâu được, nhưng chỉ nghe người áo choàng "Phụp" một tiếng, đầu tiên là biến thành một ngọn lửa, tiếp đó ngọn lửa liền biến mất, toàn bộ bóng dáng y đã ẩn nấp không thấy tung tích!

"Hóa ra là ngươi đã lên cấp, cẩn thận hắn tàng hình!" Cô gái áo trắng hừ lạnh một tiếng, hết sức cẩn thận, một câu cuối cùng không ngờ lại là nhắc nhở Sở Vân Thăng.

Người áo choàng ẩn giấu thân hình, biến mất trong tầm mắt, nhanh chóng tới gần Sở Vân Thăng, định tóm gọn cái tên loài người này.

Hắn ta hết sức thuận lợi đến gần Sở Vân Thăng từ phía sau, bây giờ chỉ cần nhẹ nhành vung trường đao là có thể chém bị thương Sở Vân Thăng, không tốn chút công sức bắt sống mang đi.

Người áo choàng dường như thấy được mình nắm trong tay thắng lợi!

Hắn không khỏi muốn cười nhạo con phụ nữ ngu xuẩn kia một chút, không ngờ chẳng để ý gì đến một tên nhân loại có khả năng có liên quan đến văn minh phù lục. Đi phản thế giới gì chứ, phải biết thứ bên trong phản thế giới, so với văn minh phù lục đã biến mất vạn năm thì kém xa lắm!

Có điều, nếu không nhờ sự ngu xuẩn của ả, thì sao bản thân mình kiếm lợi được?

Đúng lúc này, trong lòng y bỗng xuất hiện cảnh báo, nhưng đã muộn, tên nhân loại kia không ngờ đột nhiên vặn người chém ngược một kiếm, vị trí không lệch chút nào chém vào người y!

Tàng hình ẩn nấp, cái giá phải trả là hi sinh năng lực phòng ngự, một kiếm chém ngược này của Sở Vân Thăng, đã gây cho hắn tổn thương vượt qua tất cả công kích lúc trước!

Người áo choàng rên lên một tiếng, bóng người cũng hơi lộ ra một chút sơ hở dưới đòn tấn công, có điều y rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái tàng hình, y tin chắc kẻ này vừa rồi chỉ là ăn may một kiếm mà thôi.

Đáng tiếc, y tính sai, Sở Vân Thăng tu luyện pháp tắc trong sách cổ, tuy rằng không giống với năng lực phong của hổ con hết sức nhạy cảm với chuyển động của các vật thể, nhưng hắn lại có sự nhạy cảm tuyệt vời đối với dao động nguyên khí trong trời đất xung quanh.

Sau khi người áo choàng biến mất, dao động nguyên khí của y lại trở nên mãnh liệt hơn, Sở Vân Thăng tuy nhìn không thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của y.

Răng rắc! Ầm! -- Răng rắc! Ầm!...

Sở Vân Thăng sau khi chém trúng người áo choàng một kiếm, cho rằng thương tổn đối với y không lớn, liền lợi dụng đặc điểm tốc độ cao của bản thân, cao tốc vận động, lại đồng thời điên cuồng kích phát Băng Băng phù.

Hắn vốn muốn chờ cô gái áo trắng và người áo choàng đấu đá đến cá chết lưới rách, bản thân lúc đó mới ra tay giết chết hai kẻ khốn kiếp này. Nhưng không ngờ, tên áo choàng này sau khi ẩn nấp thân mình đi, mục tiêu vẫn nhắm chặt vào bản thân, căn bản không đi kiếm chuyện với cô gái áo trắng.

Liên tiếp bảy tám tấm Băng Băng phù, tấm nào tấm nấy đều chuẩn xác đánh lên thân thể người áo choàng, rốt cuộc khiến cho hắn ta khiếp sợ khôi phục lại thân hình, không dám lại cố gắng chống chọi tiếp. Năng lực mà y tự cho là mạnh nhất, thế mà trước mặt một tên loài người nho nhỏ, lại giống như cỡi hết quần áo phơi bày ra trước mắt.

Khiến cho y không dám tin tưởng đối phương lại là con người!

Người áo choàng thay đổi cách thức tấn công, trực tiếp vung đao, lưỡi đao hừng hực ngọn lửa, mãnh liệt mà dày đặc.

Chiến đấu trong nháy mắt lại biến thành giằng co giữa ba người, tạo thành tiêu hao chiến.

Sở Vân Thăng nhưng lại khẩn trương, nếu tiếp tục như vậy, dù cho có thể giết chết được tên áo choàng, nhưng lại không cách nào chạy trốn khỏi ma chưởng của cô gái áo trắng, chứ càng đừng nói đến chuyện giết chết nàng.

Khi một tấm Băng Băng phù cuối cùng của hắn dùng hết, người áo choàng tuy rằng đã bị thương nặng, nhưng vẫn như cũ tấn công không ngừng nghỉ.

Trong lúc vội vàng, Sở Vân Thăng vốn định móc Ly Hỏa phù ra tấn công, nhưng khi kích hoạt mới phát hiện là Băng Khốn phù, có hối hận thì cũng không kịp thu lại nữa, tấm nguyên phù này hắn chuẩn bị dùng để vây khốn cô gái áo trắng, tạo cơ hội cho hắn chạy trốn lúc cuối cùng.

Phù thể kích phát, pháp tắc thành!

Một khối băng hình thoi cao tới năm mét do hai khối băng hình tam giác trên dưới tạo thành, hoàn toàn đóng băng người áo choàng, sức mạnh trói buộc mạnh mẽ rốt cuộc đông cứng động tác của hắn ta lại.

Sở Vân Thăng thấy y bị đóng cứng ngắc, biết cơ hội đã tới, tất cả nguyên khí tạo nên khối băng hình thoi này đều là do nguyên khí bản thể của hắn biến hóa mà thành, tuy rằng thật thể kiếm Thiên Ích không đâm vào được, nhưng bóng kiếm của kiếm chiến kỹ lại không tốn chút công sức xuyên vào trong, đây cũng chính là chỗ khác biệt với Băng Băng phù!

Mười hai luồng bóng kiếm được Sở Vân Thăng dốc vào sức mạnh lớn nhất, hợp lại thành một, như tia chớp bắn vào giữa khối băng hình thoi, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ tên áo choàng.

Tuy rằng bọn họ là dị tộc, nhưng Sở Vân Thăng tin tưởng, chém đứt cổ của tên khốn kiếp này thì y hẳn đừng hòng sống nổi.

Khi bóng kiếm ép đến càng ngày càng gần, người áo choàng dường như cảm nhận được uy hiếp, dao động năng lượng kéo theo cả khối băng cũng khẽ run rẩy, nếu không phải trước đó bị Băng Băng phù của Sở Vân Thăng và cô gái áo trắng hợp lực tấn công, tiêu hao hết một lượng lớn năng lượng và thể lực của y, thậm chí là khiến cho y bị thương một mức độ nhất định, thì đại khái chừng này đừng mong có thể vây khốn được y.

Dưới sự khống chế của Sở Vân Thăng, mũi bóng kiếm chống cự lại năng lượng hỏa của người áo choàng, chậm rãi đâm thủng cổ y, khối băng run rẩy dần trở nên kịch liệt, dường như người áo choàng đã ý thức được cái chết đang đến gần.

Cô gái áo trắng ở bên cạnh kinh ngạc nhìn một màn này, một tên nhân loại vào mấy ngày trước còn không có chút sức đánh trả, thế mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đột nhiên mạnh lên đến mức độ này!

Đáy lòng nàng lờ mờ dâng lên một sự sầu lo.

Khuôn mặt Sở Vân Thăng bắt đầu vặn vẹo, đây không phải là vì dùng sức quá độ, mà là một loại phát tiết, một loại giải tỏa, hắn muốn tự tay giết chết tên khốn nạn làm hại Kim Lăng này, hắn gào lên: "Thằng khốn, đi chết đi!"

Bóng kiếm cắm phập vào hầu tên áo choàng, xoay tròn một vòng, khối hình thoi một chia làm hai, đầu gã áo choàng phóng lên cao, rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.

Cái đầu lăn lốc đến dưới chân cô gái áo trắng, quỷ dị là, nó dường như còn có một chút ý thức, trong tay cô gái áo trắng ngưng tụ gai băng dày đặc, khẽ đáp lại một câu cho cái đầu đó: "Ngươi nghĩ rằng ta thực sự sẽ cùng ngươi tiến vào phản thế giới sao?"

Gai băng liền hạ xuống...

Một chút ý thức cuối cùng của người áo choàng lúc này mới hiểu, sở dĩ người phụ nữ này đồng ý bản thân sớm mở ra lối vào, căn bản là vì muốn mình sớm tiến vào phản thế giới, mà nàng thì có thể ung dung mang tên loài người kia đi.

....

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xa Quá Khứ- Gần Tương Lai

Copyright © 2022 - MTruyện.net