Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 180 : Quái vật vào thành!
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 180 : Quái vật vào thành!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 180: "Quái vật" vào thành!

Ngọn lửa nguyên khí phủ kín trời đất rơi xuống, xung quanh Sở Vân Thăng lại lần nữa sáng lên, côn trùng trong bán kính ba mươi mét đều bị đốt thành tro tàn.

Đây còn là do bản thể của côn trùng là sinh vật năng lượng hệ hỏa, nếu như đổi thành băng phù có uy lực tương đương, ít nhất côn trùng trong vòng năm mươi mét đều sẽ bị thanh trừ sạch sẽ.

Thừa dịp này, Sở Vân Thăng lần nữa dốc hết toàn lực, như một viên đạn pháo mãnh liệt xông về phương hướng khu đô thị mới.

Thứ hắn cần nhất hiện giờ là ánh sáng, chỉ cần có một chút ánh sáng, thì có thể giúp hắn thấy được động tác của côn trùng xung quanh, hắn liền có thể dựa vào tốc độ của mình mà linh hoạt tránh né những đòn tấn côn từ bốn phương tám hướng, tăng nhanh tốc độ lao tới.

Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời, không có ánh sáng, chỉ có bóng tối và khung cảnh tối đen trước mắt, một trận đấu không công bằng, côn trùng thì có thể nhìn "thấy" hắn, mà hắn thì lại nhìn không "thấy" côn trùng!

Mặc kệ hắn ở vị trí nào, xông lên với tốc độ thế nào, mỗi phút mỗi giây đều có vô số chất nhầy ăn mòn bắn lên người hắn, nếu không phải hắn có chiến giáp, thì dù có là Vua Bóng Tối, lúc này cũng đã mất mạng rồi.

Mỗi bước chân của hắn đều có cảm giác đang giẫm lên từng đống từng đống chất nhầy, chỉ cần lơ là chút thôi liền có thể trượt chân, đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, bị một đám sinh vật loại côn trùng cấp thấp bức bách đến hoàn cảnh thế này.

Những con côn trùng này không mạnh mẽ như Hỏa Diễm Huyển Điểu, cũng không uy vũ oai hùng như Tử Viêm Ma Trùng, nhưng chúng nó lại có một ưu thế không thể so sánh - số lượng, số lượng nhiều đến mức có thể đè chết, nhầy chết bất cứ một sinh vật nào.

Sở Vân Thăng luôn luôn cố gắng tránh trực tiếp giao tranh sống mái với đàn côn trùng quy mô lớn, từ xưa giờ đã vậy, trong đủ loại kinh nghiệm của hắn, số lần bộc phát chiến đấu với đàn côn trùng quy mô lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cái cảm giác giết không hết, diệt không xong, vĩnh viễn đều là từng làn từng làn sóng côn trùng xô đến này, vô luận là ai, từ sâu trong nội tâm đều sẽ không khỏi sinh ra tuyệt vọng.

Lúc sấm sét vang trời, Sở Vân Thăng nhìn ra được, khoảng cách giữa khu đô thị mới và bản thân hắn chưa đến 3km, mặc dù gần trong gang tấc, nhưng mỗi mét mà hắn đi tới đều phải bỏ ra một cái giá cực lớn.

Trên người Sở Vân Thăng chỉ có 10 tấm Ly Hỏa phù, dùng một tấm thì ít một tấm, nếu như trước khi dùng hết cả 10 tấm mà vẫn không thể đến được đó, hắn sẽ thật sự nguy hiểm rồi!

****

Trong thị trấn khu đô thị mới ngoài 3km.

"Oh, oh, my god!" Edgar gần như suy sụp, dùng tiếng Hán cả nửa đời cũng không thuần thục được kinh hoảng kêu lên: "Hắn đang hướng đến chỗ chúng ta! Hắn dẫn côn trùng tới chỗ chúng ta! God! Oh, please...."

Con mẹ nó, câm miệng cho bố! Kêu gào tiếp thì bố ném thằng mọi đen mày ra cho côn trùng thịt bây giờ!" Lưu Thiết Sinh lấy báng súng hung hăng nện lên lưng Edgar.

Người da đen Edgar đau nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn ôm chặt lấy chân Lưu Thiết Sinh, thất kinh nói: "Lưu, hắn dẫn côn trùng qua đây, tất cả chúng ta đều sẽ chết, tất cả đều sẽ chết, all..."

"Mày chết không phải là được lên thiên đường sao, có gì phải sợ?" Dương Đống tuổi chừng bốn mươi, râu ria lỉa xỉa, thân hình gầy gò, mắt lộ vẻ hung ác, vừa lau chùi súng ống vừa nói.

"Tao đ*t... bố tổ nó, lão Dương mày nói xem, chúng ta cầm súng còn chưa tới nửa tháng đã bị phái đến cái chỗ quỷ quái này, bảo vệ mấy tên nghiên cứu viên thu thập tiêu bản chó má gì đó, bây giờ thì hay rồi, chạy đâu cũng chết!" Lưu Thiết Sinh thấp giọng chửi rủa.

"Có thể sống đến bây giờ mẹ nó cũng không tệ rồi, nguyên cái Kim Lăng to đùng như vậy không nói không rằng liền mất tăm, ai biết bọn họ bây giờ sống hay chết! Nếu buổi chiều ba ngày trước chúng ta không thể chạy trở về, mẹ, bây giờ chỉ sợ cả đám đều đi gặp diêm vương cả rồi.

Thiết Sinh, tao vẫn nói thế thôi, ở đây còn mỗi mấy người chúng ta còn súng, tao và tiểu Vương chỉ muốn sống thêm vài ngày, còn cái bọn nghiên cứu viên kia thì kệ bọn hắn tự sinh tự diệt đi, tiểu Vương, con mẹ nó mày cũng đừng ngậm mồm ra vẻ người tốt nữa, lương thực của chúng ta chỉ còn chút xíu đó, không lo được cho bọn hắn!" Dương Đống khạc một cục đờm rồi nói.

"Tôi, tôi, tôi thấy, hay là chúng ta trước hết tìm cách đối phó với côn trùng bên ngoài đi, cái tên kia sắp sửa dẫn côn trùng đến rồi." Vương Khởi Thuận chỉ tay về cửa sổ run rẩy nói.

Từ cái tòa nhà cao gần mười lăm tầng này nhìn lại, giữa màn đêm đen bên ngoài, thỉnh thoảng lại có từng đợt ánh sáng lóe lên, vừa rồi bọn hắn còn thấy mưa lửa rợp trời, khi đó, mới thấy rõ ở chính giữa đám lửa, trong ánh sáng lấp lóe, hóa ra là một bóng người bất chấp hết thảy cố gắng chạy vào khu đô thị mới.

"Kẻ này không sống nổi, tuyệt đối không sống nổi! Dù cho có là Vua Bóng Tối của Kim Lăng rơi vào đó, cũng chắc chắn phải chết, căn bản không cần lo lắng, chúng ta chỉ cần không ra, côn trùng giết chết hắn xong thì sẽ rút thôi." Dương Đống hừ một tiếng nói.

"Tao nghe nói ở khu tây có một người còn lợi hại hơn cả Vua Bóng Tối..." Lưu Thiết Sinh kéo Edgar ném qua một bên, vẻ mặt phức tạp.

"Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, hơn nữa, dù cho là người đó, cũng nhất định không thể sống được!" Dương Đống nói như đinh đóng cột.

"Mau nhìn, hắn lại phóng lửa nữa!" Vương Khởi Thuận kinh hô, đây là dấu hiệu của võ sĩ Bóng Tối, chỉ có võ sĩ Bóng Tối mới có năng lực như thế.

"Thực là lợi hại, một lần liền có thể diệt hết một mảng lớn, võ sĩ Bóng Tối quả thực không phải chém gió!" Lưu Thiết Sinh cầm lấy cái ống nhòm thông thường duy nhất mà bọn họ có, thở dài nói, cái ống nhòm này cũng chỉ khi bên ngoài xuất hiện ánh lửa mới có thể thấy rõ một vài tình huống.

"Có lợi hại hơn thì cũng làm được gì, chúng mày xem côn trùng xung quanh hắn, nhìn nhanh một chút, nó mà tối lại thì hết thấy! Nhiều côn trùng như vậy, hắn mà sống sót sót ra được, trừ khi hắn không phải là người!" Dương Đống như cười nhạo đáp lại.

"Thế nhưng hắn vẫn còn đang đi tới, nhìn vài luồng ánh sáng kia đi, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh..." Vương Khởi Thuận dừng một chút, hỏi một câu: "Không phải là người, vậy đó là thứ gì?"

"Mày hỏi tao, tao biết đâu được? Vấn đề kiểu này mày hẳn đi hỏi thằng mọi đen đi." Dương Đống khẽ cười: "Thiết Sinh, tiểu Vương, ba ngày rồi, tao cũng chẳng muốn tốn thời gian với chúng mày nữa, lương thực tao muốn phân một phần ba, hai phần ba còn lại thuộc về hai chúng mày. Chúng mày muốn nuôi lũ phế vật cũng được, không nuôi cũng được, chuyện đó không liên quan gì đến tao."

"Lão Dương, bọn hắn dù gì cũng là người của tổng bộ nghiên cứu, lỡ xảy ra chuyện..." Lưu Thiết Sinh rầu rĩ nói.

"Mày ngu à, bây giờ cả Kim Lăng con mẹ nó cũng không thấy tăm hơi, còn sợ tổng bộ nghên cứu cái chó gì! Có mà tổng bộ quỷ hồn ấy!" Dương Đống nghểnh mặt lên, mắng.

"Tao chỉ là sợ có người của ba ngành lớn còn sống thôi. Bọn chúng ta nửa tháng trước còn là dân chúng bình thường, mấy kẻ đó muốn đùa chết chúng ta, vậy thì muốn đùa thế nào thì đùa thế đấy! Giờ lỡ mà bọn họ còn có người sống, chúng ta không phải là tự dâng mình ra hứng đạn sao?" Lưu Thiết Sinh hết sức lo âu nói.

"Mày còn trông chờ mày sống thêm được bao nhiêu ngày!? Chỉ bằng nhiêu đó lương thực, ăn sạch uống sạch, tất cả đều con mẹ nó nằm lăn quay chờ chết rồi, suy nghĩ nhiều như vậy được cái mẹ gì!" Dương Đống lấy họng súng chỉ chỉ vào đầu mình, ý bảo đến nước đó cũng chỉ còn đường nổ súng tự sát.

"Vậy lỡ như có thể tìm được chút thức ăn thì sao?" Lưu Thiết Sinh chưa từ bỏ ý định cố nói, ai lại muốn chết chứ? Vẫn luôn ôm một chút hy vọng, cảm giác biết đâu đám người mình chính là kẻ may mắn đó.

"Mày lấy đâu ra lắm lỡ thế? Thằng nhãi mày nhát chết, nếu thực sự không yêm tâm, vậy lão Dương tao nhường một bước, trước hết đuổi cái bọn đàn ông kia đi, nữ lưu lại, tổ bố nó, mấy con mụ nghiên cứu viên này cả ngày cứ bày đặt cao cao tại thượng, hung hăng vênh váo, bây giờ mất chỗ dựa rồi, xem thử cái đám đàn bà thối này còn bày đặt thế nào, ông mày trước phải làm quỷ phong lưu, rồi mới làm ma căng bụng!" Dương Đống suy nghĩ một chút, híp mắt nói.

"Hai vị đại ca, đừng cãi cọ nữa được hay không, mau đến mà coi 'quái vật' nè! Tên đó lại đến gần, hắn ta còn chưa chết sao? Cũng quá mạnh đi chứ! Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng thật sự dẫn côn trùng đến đây quá!" Vương Khởi Thuận vẻ mặt cầu khẩn nói.

"Còn chưa chết sao?" Dương Đống ngạc nhiên, bọn họ ở đây vừa nói vừa bàn, đã qua một khoảng thời gian thật lâu, lẽ ra tên kia sớm đã phải ngỏm củ tỏi rồi chứ, dù có là Vua Bóng Tối thì cũng đâu thể kiên trì tới bây giờ.

"Sao tôi bỗng nhiên có cảm giác dù cho chúng ta có chết sạch, thì hắn ta cũng sẽ không chết nhỉ? Luồng ánh sáng đó vẫn chưa từng ngừng lại, vẫn luôn xông về phía khu đô thị mới bên này, chỉ riêng cơn mưa lửa kia cũng đã phóng ra bốn năm lần rồi, có trời mới biết y đã giết bao nhiêu côn trùng! Lẽ nào hắn ta thật sự không phải là người?" Vương Khởi Thuận nói đến câu cuối, gần như là run rẩy không nói nên lời.

Cuộc chém giết càng ngày càng đến gần, qua không khí, bọn họ đã có thể ngửi thấy mùi vị gay mũi của chất nhầy côn trùng, cùng với tiếng rống mơ hồ của "người nọ".

"Mẹ kiếp! Không phải chứ! Không đâu, hắn tuyệt đối không thể đến được nơi này, đoán chừng là đang giãy chết thôi!" Dương Đống trừng hai mắt nói. Ánh lửa dần dần tắt đi, lại chỉ có thể thấy từng đợt ánh sáng chớp động, trong lúc nhất thời cũng chưa thể nói rõ được là chuyện gì xảy ra.

"Ối vãi, lại phóng lửa nữa, nghe nói dù có là Vua Bóng Tối thì cũng không thể liên tục làm vậy, --- Đ*t, hắn lại tăng tốc!" Lưu Thiết Sinh cướp trước mọi người, nói với vẻ đầy chấn động.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Anh Thiết Sinh, lão Dương, hắn thực sự muốn xông lại..." Vương Khởi Thuận thất kinh cuống cuồng nói.

"Tiểu Vương, người nọ đã phóng lửa mấy lần rồi?" Dương Đống phát hiện đầu lưỡi của mình cũng bắt đầu líu lại, cái này đúng là quá điên cuồng.

"Một, hai,.. , đại khái khoảng bảy lần rồi!" Vương Khởi Thuận ôm một tia hy vọng nhìn Dương Đống.

Nửa tháng trước hắn chẳng qua chỉ là một tên lưu dân đói chờ chết, hoàn toàn chẳng biết gì về năng lực của những võ sĩ Bóng Tối cao cao tại thượng, chỉ biết được một vài tin đồn vỉa hè, trong số những người bản thân, đại khái chỉ có lão Dương là hiểu nhiều hơn một chút.

Hắn hy vọng biết bao lão Dương có thể phán rằng, tên võ sĩ Bóng Tối bên ngoài kia thực tế đã đến cực hạn, lập tức sẽ lăn quay ra đất, căn bản sẽ không dẫn theo đàn côn trùng khủng bố kia vào khu đô thị mới, hắn mới chưa đến hai mươi tuổi, vẫn còn chưa muốn chết.

Nhưng hắn nhìn thấy Dương Đống cứng họng, thật lâu mà chẳng thể thốt nên lời.

"... Tám lần... Chín lần..." Người nọ càng ngày càng gần, mỗi lần ngọn lửa bùng lên ngập trời, Lưu Thiết Sinh thậm chí có thể từ trong ống nhòm nhìn thấy cái áo choàng đỏ như lửa, cùng với những bóng kiếm rực sáng kia của hắn.

Lúc này, không riêng gì ba kẻ có súng này, các nghiên cứu viên kia đều đứng sát cửa sổ, trợn mắt há mồm mà nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi này.

Trong đầu bọn họ rối loạn muôn phần, vui vẻ, kinh hoảng, sợ hãi, lo lắng... Bọn họ chưa bao giờ phát hiện ra tư duy một người có thể phức tạp đến mức này, những suy nghĩ mâu thuẫn nhau đến cực điểm, nhưng lại đồng thời xuất hiện trong đầu.

Mâu thuẫn, mâu thuẫn đến sốt ruột, vừa muốn hắn ta chết đi, khiến đàn côn trùng hỗn loạn bình tĩnh lại; vừa muốn hắn ta sống sót, dựa dẫm vào sức mạnh của hắn; nhưng lại sợ bị hắn cướp đoạt lương thực,...

Đương nhiên Dương Đống không nằm trong nhóm này, hắn muốn kẻ đó sớm chết đi, bản thân sống nốt chút quãng thời gian còn lại này, sau đó tiêu sái đi gặp diêm vương gia.

"Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào..." Dương Đống lúc này đến ngay cả chính mình cũng không thể thuyết phục.

"Mười lần!" Vương Khởi Thuận thiếu chút nữa nhảy cỡn lên.

Lúc này đã không cần ống nhòm, bọn họ đã có thể nhìn thấy bóng người khoác áo choàng, chém giết giữa đàn côn trùng, thịt nát xác tàn của côn trùng tung bay đầy trời, hiển hiện rõ thực lực mạnh mẽ đến làm người ta run rẩy của người này.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Giám Đốc Bá Đạo: Cô Vợ Kiêu Ngạo Chạy Đâu Cho Thoát

Copyright © 2022 - MTruyện.net