Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 190 : Vị trí
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 190 : Vị trí

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 190: Vị trí.

"Ngài Lennon, chúng ta xông ra được rồi! Chúng ta xông ra được rồi! Thượng đế ơi, ai mà tin được? Chúng ta không ngờ đã thực sự sống sót xông ra ngoài! Chúng ta còn sống! Còn sống!" Edgar không để ý đến đôi chân như nhũn ra, hưng phấn như một kẻ trúng sổ số độc đắc.

"Ta cần nghỉ ngơi một lúc, Edgar, ngươi đi canh gác, phải cẩn thận, nơi này chưa chắc đã an toàn đâu!" Sở Vân Thăng vừa mở miệng đã cho Edgar một gáo nước lạnh, tỉnh táo nói.

Hắn từng trải qua vô số lần vào sinh ra tử, cái cảm giác vui sướng khi sống sót sau đại nạn này càng lúc càng nhạt nhòa, ngược lại cái tâm lý lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng lại càng ngày càng nặng, bất cứ lúc nào nơi nào tình huống nào, cũng đều là như vậy.

Hành tinh này đã triệt để hỗn loạn, lúc nào cũng có thể có một con quái vật nào đấy nhảy ra từ một chỗ quái quỷ nào đó, có khả năng làm thịt luôn cả hai người bọn hắn.

Nói ví dụ như mới vừa rồi, bọn họ cưỡi Thanh Giáp Trùng, lần đầu tiên bay vào tầng mây, sau khi lướt qua khu chất nhầy, ở giữa lưng chừng trời không ngờ lại nhìn thấy từng con quái vật bay dài đến mười mấy mét, thân thể như con rết khổng lồ thong thả bay qua.

Bất kể là Sở Vân Thăng hay là Edgar, đều chưa bao giờ thấy qua cái loại quái vật này, hoàn toàn chẳng biết bất cứ điều gì về chúng, vì thế hắn vội vàng từ trên trời đáp xuống mặt đất, trốn vào trong một thôn trang nhỏ đã bị bỏ hoang thật lâu.

Thời gian đã đến ban đêm ở thời đại Mặt Trời, bốn phía chìm trong bóng tối đen như mực, hai người cũng không biết đã bay được bao xa, đến địa phận vùng nào, chỉ biết là xung quanh không phát hiện côn trùng, tạm thời đã thoát được hiểm cảnh.

Không có lũ chuột chít chít ầm ĩ, cũng không có lũ côn trùng kêu rít khắp nơi, trừ hai người bọn hắn ra, xung quanh hầu như không có dấu hiệu tồn tại của bất cứ một sinh vật nào, vắng vẻ làm cho người ta phát hoảng, bên tai chỉ có tiếng lùng bùng lỗ tai ngày càng rõ ràng, khiến cho người ta bức rức, khó chịu.

Sở Vân Thăng thật sự đã cạn kiệt sức lực, cả người khó chịu như muốn rã rời cả ra, ăn qua loa một chút lương khô của thời đại Mặt Trời mà lúc trước một mực chưa hề động tới, mơ mơ màng màng dựa vào tường thiếp đi.

Vị trí của bọn hắn là một căn nhà nhỏ điển hình của nông thôn phía nam, chia thành hai tầng trên dưới, phía trước có một cái sân nhỏ.

Cửa trước vốn đã được khóa kín, có lẽ là khi chủ nhà rời đi vẫn còn mong đợi có một ngày có thể quay về ngôi nhà của mình.

Nhưng phía sau rõ ràng đã bị phá ra, thanh sắt cạy cửa vẫn còn nằm tại hiện trường, chắc là do người chạy nạn khác đi ngang qua, tiến vào tìm kiếm thức ăn gây ra.

Những đồ dùng trong phòng bị vung vãi tung tung, tất cả ngăn kéo đều bị mở ra, nhất là trong phòng bếp, những mảnh chén bát vỡ đâu đâu cũng thấy, lại bị phủ thêm một tầng bụi thật dày, chỉ cần thổi nhẹ một cái là có thể gây ra một trận "bão bụi"..

Trong phòng ngủ ở tầng trên, tủ quần áo và mặt giường đều trống không, chăn nệm, quần áo và những đồ dùng hàng ngày sớm đã bị lấy đi, chỉ còn lại mấy món đồ điện lẻ loi đơn độc sót lại nơi này.

Edgar giơ cây đuốc tự chế lên, từ trên xuống dưới kiểm tra hết toàn bộ căn nhà nông thôn mang đậm phong cách phương đông này một lần, thậm chí ngay cả một cái lu lớn trong sân cũng không bỏ qua, kết quả ngay cả một hạt gạo hay lúa mì gì đó cũng chẳng tìm thấy.

Thu hoạch duy nhất chính là phát hiện ra một cái giếng nước, tạm thời kết thúc cục diện phải dựa vào "nước bẩn" sống qua ngày của y và Sở Vân Thăng hơn hai tháng qua.

Trong trận chiến kịch liệt khi xuyên qua khu chất nhầy, Edgar vẫn luôn trốn ở trong khe hở của Kim Giáp Trùng, phụ giúp Sở Vân Thăng bắn hạ Thanh Giáp Trùng, ngoại trừ lãnh đủ mọi chấn động và hãi hùng trên mặt tinh thần, thì thể lực hầu như chẳng có tiêu hao gì.

Với một cái đầu "thông minh" không tương xứng với người da đen, không cần Sở Vân Thăng sai bảo, Edgar cũng biết lúc này bản thân cần phải làm những gì.

Cái mạng này của y, tất cả đều là dựa vào Sở Vân Thăng mới có thể sống sót đến bây giờ, nếu như thượng đế có thể nghe thấy lời khẩn cầu của bản thân, vậy thì Sở Vân Thăng chính là "sứ giả" mà thượng đế phái xuống cho y.

Đương nhiên y đã biết Sở Vân Thăng không có tín ngưỡng, có điều chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện trong thế giới tinh thần của mình, phác họa ra một giải thích hoàn mỹ cho cái kỳ tích Sở Vân Thăng ngang trời xuất hiện trong cuộc đời y.

Sau khi tìm ra nguồn nước, Edgar từ những mảnh vỡ trong phòng bếp tìm thấy một cái nồi sắt dính đầy bụi đất, cọ rửa sạch sẽ, đong nước giếng vào, đốt một đống lửa trong nhà bếp, lấy thịt côn trùng mà Sở Vân Thăng giao cho y ra, dùng con dao găm đã từng đâm chết Dương Đống cắt chúng thành từng miếng nhỏ, bỏ vào nồi nấu.

Mùi hương của canh thịt trùng chẳng thể nói là thơm được, cái mùi vị nhạt nhẽo đó, bất kể là Edgar hay là Sở Vân Thăng, đều hết sức quen thuộc, bởi vậy trong tiềm thức miễn cưỡng xem cái mùi quái dị của thịt trùng bay từ trong nồi ra như là mùi của thức ăn quen thuộc.

Sở Vân Thăng trước khi ngủ chỉ ăn vội qua vài miếng lương khô, khả năng tiêu hóa mạnh mẽ mà lại tham lam của Dung Nguyên Thể đã sớm chuyển hóa sạch sành sanh số năng lượng ít đến đáng thương của chút thức ăn này, cảm giác đói cồn cào dạ dày, lại gặp phải cái mùi quái dị quen thuộc của thịt côn trùng bay trong không khí, đã kịch liệt kích thích thần kinh đơn nguyên trong vỏ não, nhãn cầu nhanh chóng nảy lên vài cái, liền lập tức tỉnh táo lại.

Ở ngoài dã ngoại, Sở Vân Thăng đã dưỡng thành tập quán sinh tồn của mình, mặc dù trong khi ngủ thì bất cứ giờ khắc nào cũng đều giữ nguyên cảnh giác, chỉ có những khi có Dư Tiểu Hải hoặc hổ con bên cạnh, thì hắn thi thoảng mới yên tâm thả mình chìm vào giấc ngủ, về sau có thêm Diêu Tường cũng có thể khiến hắn tín nhiệm.

Nhưng người da đen trước mắt này hiển nhiên không hề nằm trong "danh sách tín nhiệm" của hắn, lại nói tiếp, hắn và Edgar chẳng qua chỉ là hai kẻ xa lạ ngẫu nhiên gặp nhau, trầm mặc lặng lẽ chung sống hơn hai tháng mà thôi.

Giữa bọn họ có rất nhiều bất đồng, Edgar còn là một người nước ngoài, điểm giống nhau lại chỉ có một: Đại khái ngoại trừ cô gái áo trắng, hai người bọn họ có thể coi là những người duy nhất còn sống sót sau khi Kim Lăng biến mất.

"Ngài Lennon, ngài đã tỉnh? Xin đợi thêm lát nữa, canh thịt rất nhanh sẽ nấu xong!" Giọng điệu của Edgar vẫn cung kính như trước, nhưng y lại không biết chính vì cái giọng điệu này của y, lại càng khiến cho giữa y và Sở Vân Thăng sinh ra cảm giác ngăn cách xa lạ.

Nếu đổi thành Dư Tiểu Hải thì sẽ nói thế này: Anh Sở, anh đúng là thần tượng của em, ở cái chỗ quái quỷ này thế mà cũng có một cái giếng! Xem ra hai chúng ta không đến nỗi chết khát rồi!

"Edgar, đã kiểm tra qua căn nhà này chưa?" Sở Vân Thăng lắc lắc đầu, khiến cho bản thân tỉnh táo hơn một chút, đè nén cảm giác đói bụng xuống.

Từ ngày đầu tiên khi hắn bước lên con đường tu luyện trong sách cổ, đủ thứ chuyện không thể nào tưởng tượng, các loại năng lực không thể nào tồn tại trong thời đại Mặt Trời, cứ như thần thoại thay nhau xuất hiện.

Cũng cùng cái lý đó, hắn vốn tưởng rằng khi năng lực của hắn càng ngày càng cao, thì sẽ giống như miêu tả trong những bộ phim hay tiểu thuyết ly kỳ bách quái ở thời đại Mặt Trời, mình có thể thần kỳ "ích cốc"*, hoặc là như trong truyền thuyết, ham muốn đối với thức ăn càng lúc càng mờ nhạt, sau đó không còn cần ăn khói lửa nhân gian nữa.

*Thuật ngữ của Tiên Hiệp, chỉ trạng thái không cần ăn uống mà vẫn có thể sống nhăn của tiên nhân.

Nhưng hiện thực lại khác, bất luận là cảnh giới Trữ Nguyên Thể Một Nguyên Thiên, hay là cảnh giới Dung Nguyên Thể Hai Nguyên Thiên, lượng cơm của hắn đều không hề giảm thiểu chút nào, một ngày không ăn thì cũng vẫn đói ngất nga ngất ngưỡng..

Đương nhiên Sở Vân Thăng cũng không phải hy vọng bản thân biến thành cái loại người "mắc bệnh kém ăn" này, mặc dù trong truyền thuyết "bọn họ" không cần ăn bất kỳ thứ gì cũng có thể tung ta tung tăng sống thật là lâu, nhưng trong mắt Sở Vân Thăng, đó đã là quái vật, mà không phải con người.

Hắn bây giờ nghĩ ngợi lan man chỉ là do bị hiện thực bức ép mà thôi, hy vọng mình có thể giảm bớt nhu cầu thức ăn một chút, dù sao ở cái thời đại văn minh đã bị phá hủy triệt để này, thức ăn chính là trở ngại hạn chế lớn nhất cho sự sinh tồn của thân thể, thậm chí còn vượt quá sự tàn sát trực tiếp của côn trùng.

"Kiểm tra rồi, trừ một cái giếng thì không có bất cứ thức ăn, pin, nhiên liệu hay vũ khí gì cả, có thể nói là một căn nhà trống không!" Edgar lập tức trả lời, may mà mình đã "nhanh nhẹn", không cần Sở Vân Thăng sai bảo cũng đã phát huy một chút tác dụng.

"Ta không phải hỏi mấy thứ này, ta hỏi là... thôi quên đi, đợi lát nữa ta tự tìm." Sở Vân Thăng cười cười đáp, kinh nghiệm sinh tồn ở dã ngoại của Edgar kém hắn rất nhiều, hai người bọn họ bây giờ đã có thức ăn, có vũ khí, cho nên mấy thứ mà y kể ra đều không phải là thứ cần thiết nhất.

Chuyện cấp bách nhất bây giờ là phải làm rõ xem vị trí hiện tại của bọn họ, đến cùng đã thoát khỏi thành Kim Lăng được bao xa, khoảng cách này có đủ để đảm bảo côn trùng sẽ không truy kích đến hay không, cùng với ở gần chỗ bọn họ có thành phố lớn nào hay không.

"Ngài Lennon, tôi không hiểu, ý của ngài là?" Edgar nghi ngờ hỏi, ngoại trừ thức ăn, nhiên liệu và vũ khí, còn có cái gì đáng để tìm kiếm sao?

Sở Vân Thăng từ trong áo choàng "móc ra" một bao muối tinh, nói sang chủ đề khác: "Thêm vào chút muối đi, đã lâu cũng không biết vị mặn là cái vị như thế nào rồi!"

"Muối!?" Edgar đến cả bàn tay cũng có chút run rẩy!

Muối, chỉ sợ là ở Kim Lăng đi chăng nữa, cũng đều là thứ hàng xa xỉ đến cực điểm, để kiếm được một chút muối, có người tình nguyện vứt bỏ hết tôn nghiêm, trinh tiết, thậm chí là cả tính mạng.

"Ta đi kiếm vài thứ, xác định vị trí hiện tại của chúng ta." Sở Vân Thăng bình thản nói, đứng dậy đi vòng qua y.

Trong phòng ngủ tầng hai, Sở Vân Thăng không tốn chút công sức tìm thấy cái điện thoại rơi dưới mặt đất, từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lôi ra một cuốn sổ danh bạ cũ nát dính đầy bụi đất.

Mở sổ ra, trên một dòng có xiên xiên vẹo vẹo mấy chữ: Nhà cậu cả: 0553 - *******

Sở Vân Thăng không nhớ được nhiều mã vùng như vậy, vội vã lấy từ trong Vật Nạp phù ra một quyển sổ tay bản đồ toàn quốc, rất nhanh đã tìm ra được khu vực tương ứng - Vu Thành tỉnh An Huy!

Nhưng còn vị trí cụ thể chi tiết hơn một chút, chỉ dựa vào chút thông tin này không thể nào đoán ra được.

Sở Vân Thăng tiếp tục lục tung những thứ còn lại trong nhà chưa bị những người đến sau lấy đi, cố gắng tìm thêm một chút dấu vết nào đấy, cuối cùng hắn từ trên một tờ tuyên truyền nông nghiệp, đại khái đạt được một thông tin mơ hồ, nơi đây có thể là thị trấn Đình Bạch của Vu Thành.

Từ bản đồ rất nhanh đã có thể xác định vị trí này, cách Vu Thành khoảng chừng 20km.

Sở Vân Thăng ngồi trên cái giường gãy, ngón giữa nhịp nhịp lên quyển bản đồ, cẩn thận suy nghĩ.

Khoảng cách từ Vu Thành đến Kim Lăng không xa, sau khi thảm họa xảy ra, người trong thành có lẽ đều đổ dồn về Kim Lăng, Đoạn Đại Niên chính là một trong số đó, cho nên Vu Thành hiện giờ chỉ sợ là một tòa thành trống không một mống người!

Có điều, có thể đến đó thử cơ may một lần, chính vì nó cách Kim Lăng không xa, cũng có khả năng dân chúng địa phương chạy đến Kim Lăng quá sớm, nói không chừng ở nơi nào đó còn có thức ăn vẫn chưa bị lục soát ra.

Mặt khác, Sở Vân Thăng còn muốn thử xem có thể tìm được một ít xăng hay không, chuyện ô tô thì thực ra không cần phải lo lắng, cứ theo tình hình lúc tổng di tản của Thân Thành mà xem, đầy khắp đường đều là xe cộ tắc nghẽn bị vứt bỏ, điểm mấu chốt vẫn là xăng.

Tuy nói Thanh Giáp Trùng có thể bay, nhưng từ khi nhìn thấy những con quái vật bay có hình dạng như con rết kia, Sở Vân Thăng liền vứt bỏ cái suy nghĩ này, tất cả lấy an toàn làm nhất, tìm một chiếc xe hơi làm công cụ di chuyển thay cho đi bộ là lựa chọn đáng tin cậy và ổn thỏa nhất hiện giờ.

Mục tiêu đầu tiên của hắn là vị trí tấm bản đồ thứ ba mà sách cổ chỉ, ở phía tây bắc, khoảng cách có lẽ sẽ rất xa, nếu chỉ dựa vào đi bộ thì không biết tới ngày tháng năm nào mới đến nơi.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hộ Quốc Chiến Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net