Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 191 : Kinh hồn
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 191 : Kinh hồn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 191: Kinh hồn.

Trong hai tháng nay, Sở Vân Thăng đã suy nghĩ rõ ràng, do hạn chế của lối đi không gian, khiến cho hắn tạm thời không cách nào thuận lợi tiến vào thế giới côn trùng được, thay vì cứ ngồi chờ đến khi lối đi hoàn toàn ổn định lại, không bằng sớm ngày tìm ra vật mà tiền bối sách cổ để lại, nói không chừng tiền bối lại có bí pháp gì đó có thể giấu trời vượt biển, đi qua lối đi chưa ổn định.

Ăn xong món canh thịt trùng do Edgar nấu, thêm một chút muối vào khiến cho hai người nhìn qua có vẻ có sức sống hẳn.

Dùng nước giếng đã được đun nóng qua, Sở Vân Thăng và Edgar thay phiên nhau tắm, trong hơn hai tháng nay, khắp cả thân thể hầu như đều đã bốc mùi, chỉ là mũi dần dần cũng thích ứng với cái mùi thúi này, không cảm giác được mà thôi.

Edgar vẫn luôn tiếc nuối là không thể nhìn thấy dung mạo thật của Sở Vân Thăng, cho dù là sau khi tắm xong, Sở Vân Thăng vẫn cứ chiến giáp ở trong, áo choàng ở ngoài như trước.

"Đi về hướng nam, ở đây có một thành phố, chúng ta có thể tìm thấy một chiếc xe hơi, nếu may mắn thì có thể tìm thấy một ít xăng từ trong số những xe hơi bỏ hoang trên đường, sau đó đi thẳng về phướng tây." Sở Vân Thăng chỉ vào bản đồ, nói với Edgar.

"Ngài Lennon, ngài làm thế nào mà biết vị trí của chúng ta?" Edgar không hiểu hỏi, y chỉ thấy Sở Vân Thăng lên lầu một chuyến, khi xuống liền xác định được vị trí cụ thể của bọn họ.

"Mã vùng điện thoại ở đây cho thấy vị trí của chúng ta, chúng ta đã cách Kim Lăng một đoạn, côn trùng cũng sẽ không đuổi theo nữa, ngươi chuẩn bị một chút nước, ngày mai sau khi bầu trời xuất hiện ánh sáng, chúng ta lập tức xuất phát!" Sở Vân Thăng thu bản đồ lại, nhớ ra Edgar là một người nước ngoài, khuyết thiếu kiến thức địa lý trong nước, nên phải tốn thêm chút nước bọt giải thích cho y hiểu.

"Ngài Lennon, đi thẳng về hướng tây, chúng ta sẽ đi đến đâu? Phía tây có căn cứ trọng điểm cùng loại với Kim Lăng sao?" Edgar gạt gạt những mảnh gỗ trên đống lửa, âu lo hỏi.

"Không biết, mặt khác, là ta đi về hướng tây, không phải chúng ta, trên đường nếu như gặp được tụ điểm của loài người, ngươi không cần tiếp tục cùng ta mạo hiểm, cứ ở lại đó là được rồi." Sở Vân Thăng hơi nhích người về bờ tường một chút, lim dim cặp mắt trả lời. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi ngày mới bắt đầu, đến lúc đó mới nhìn thấy được thế giới xung quanh, phải đảm bảo giấc ngủ đầy đủ mới có thể có tinh thần tốt nhất để đối mặt với những tình huống bất ngờ có thể gặp phải.

"Cảm ơn ngài. Ngài Lennon, tôi không biết làm sao để cảm tạ sự trợ giúp của ngài dành cho tôi..." Edgar thành khẩn nói, dừng lại một chút, rồi chầm chậm nói với giọng ngờ ngợ: "Ngài Lennon, vừa rồi ở phía sau tòa nhà này, tôi phát hiện ra một loại 'thực vật' kỳ quái..."

"Thực vật gì cơ?" Sở Vân Thăng cảnh giác hỏi lại, kinh nghiệm ở thành phố sương mù nói cho hắn, hễ là xuất hiện thực vật mới, thì theo chuỗi thức ăn, nhất định sẽ có quái vật mới xuất hiện.

"Cái này tương đối khó giải thích, hay là ngài tự mình đi xem một chút.." Edgar nói với vẻ mặt ấp úng quái lạ, mới vừa không lâu trước, Sở Vân Thăng nói rằng những thứ mà Edgar lục soát đều không phải là thứ hắn quan tâm, khiến cho Edgar cho là mình bỏ sót mất gì đó, lại đến phía sau căn nhà tìm tòi một phen, kết quả mới khiếp sợ phát hiện ra một gốc thực vật chưa bao giờ thấy qua.

Edgar giơ cây đuốc, Sở Vân Thăng đi theo phía sau y, súng năng lượng tối nắm chặt trong tay, nếu nói đến kiến thức ở thời đại Mặt Trời, Sở Vân Thăng chưa chắc đã hơn được Edgar, nhưng những thứ ở thời đại Bóng Tối, Sở Vân Thăng từng gặp qua nhiều hơn Edgar nhiều lắm, hắn nghe được một mùi nguy hiểm!

"Chính là nơi này, ngài Lennon!" Edgar giơ giơ cây đuốc lên nói.

"Nấm? Một cây nấm khổng lồ?" Sở Vân Thăng cẩn thận từng li từng tí dùng họng súng đâm đâm vào cái cây thực vật có dạng như cái dù này, ngón trỏ đặt trên cò súng, sẵn sàng bóp cò bất kỳ lúc nào.

"Từ hình dạng của nó mà xem, chắc hẳn là thực vật bào tử, thuộc giới nấm, nhưng dường như có hơi to quá mức, ít nhất, ít nhất cũng phải cao hơn một mét." Edgar so sánh cái cây nấm to siêu cấp này với chiều cao của mình một chút, rất chuyên nghiệp trả lời.

"Ngươi cho rằng nó là do thực vật sẵn có trên trái đất biến hóa thành, hay là thứ từ bên ngoài đến giống như côn trùng?" Sở Vân Thăng nhíu nhíu mày hỏi, mấy cái loại từ bên ngoài đến, đều nhất định sẽ kèm theo lũ quái vật hung mãnh hàng đầu trong chuỗi thức ăn, giống như ở thành phố sương mù vậy.

"Ngài Lennon, nếu phải nói một cách chuẩn xác, tôi chỉ là một nhà động vật học, không thể nào đưa ra phán đoán chắc chắn được, hai tháng trước trong tiểu tổ cùng hoạt động của chúng tôi có một nữ chuyên gia thực vật học, đáng tiếc khi đó trước lúc ngài tiến vào phòng, nàng sau khi thành công phảng kháng việc bị Dương Đống cưỡng bức, ngài biết đó, nàng ta hôn mê rồi bị chuột cắn đứt khí quản..." Edgar chợi ỉu xìu nói.

"Ngươi suy nghĩ cẩn thận lại chút xem, các ngươi không phải đều gọi là chuyên gia sinh vật sao, động vật và thực vật chẳng phải đều là sinh vật?" Những thứ liên quan đến kiến thức sinh vật ở thời đại Mặt Trời, Sở Vân Thăng thực sự là biết rất ít.

Cái cô nữ nghiên cứu viên mà Edgar nói đến, hắn đương nhiên là biết, lúc đó thân thể nàng theo phản xạ thần kinh nảy lên một cái, khiến cho Sở Vân Thăng tưởng nàng ta còn sống, lúc đó mới khiến hắn rút bước chân đã bước ra tới cửa lại, kiểm tra cái xác này, kết quả cuối cùng lại phát hiện ra Edgar nằm trong góc.

Nếu nói từ một góc độ khác, tính mạng của Edgar, thật ra thì là do thi thể của cô nữ nghiên cứu viên đã chết đó cứu vớt, lúc ấy nếu Sở Vân Thăng bước chân ra khỏi tòa nhà đó, Edgar một thân một mình, sớm muộn gì cũng chỉ còn một con đường chết.

"Bề mặt màu xám tro, điểm lốm đốm màu vàng,... Ngài Lennon, không bằng chúng ta lại ra ngoài thêm chút nữa, xem thử bên ngoài còn có loại thực vật này nữa hay không?" Edgar thật sự là không thể đưa ra phán đoán chắc chắn nào, chỉ đành cẩn thận dò hỏi.

"Không được, bây giờ không thể thấy được bất cứ thứ gì, hết sức nguy hiểm, vào nhà trước rồi nói sau." Sở Vân Thăng cự tuyệt rất dứt khoát, khi mà bốn phía xung quanh đều chìm trong bóng tối, vả lại còn trong trường hợp phát hiện ra thực vật không biết, tùy tiện đi ra ngoài thực quá mức mạo hiểm.

"Tắt lửa luôn đi!" Vào phòng, đóng kín tất cả cửa lại, Sở Vân Thăng vẫn còn lo lắng, dùng số canh còn sót lại dội tắt đống lửa, lại vội vàng chỉ vào cây đuốc trong tay Edgar nói, hắn rất lo lắng vì ánh lửa trong phòng đã sáng suốt nửa đêm, có lẽ đã có quái vật nào đó phát hiện ra hai người bọn hắn.

"Ngài Lennon?" Xung quanh bỗng nhiên rơi vào trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, bầu không khí âm trầm khủng bố, lại thêm Sở Vân Thăng tỏ ra đề phòng cao độ, khiến cho Edgar vốn đã nhát gan sợ run cả người.

"Suỵt...! Nhỏ giọng thôi, qua đây, cùng ta dựa vào góc tường, chúng ta thay phiên nhau gác đêm, chú ý động tĩnh xung quanh." Sở Vân Thăng kéo Edgar lại, thấp giọng nói.

"Được rồi, ngài Lennon, nếu là thực vật bào tử thuộc giới nấm trên trái đất, thì đều được phân chia làm hai loại là ký sinh và hủ sinh, trừ khi nơi này có một lượng lớn xác chết thối rữa, bằng không..." Edgar vừa nói đến xác chết, cả người không khỏi run lên một cái!

"Ngươi còn nhớ tình huống xung quanh lúc chúng ta hạ từ trên trời xuống không?" Sở Vân Thăng chợt nhớ ra khi đó bóng tối đã bao trùm đại địa, hai người bọn họ gần như là dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt cuối cùng mới lần mò chui vào cái tòa nhà này được.

"Không, lúc đó quá tối, căn bản chẳng thấy gì cả." Edgar suy nghĩ một chút, lắc đầu nói.

"Thôi quên đi, đợi đến ngày mai rồi hãy nói, ngươi ngủ trước, ta canh một lúc, chớ có lên tiếng." Sở Vân Thăng muốn nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nhưng chẳng thể nhìn thấy gì nên đành thôi, đặt súng năng lượng tối ở trước ngực, ngồi dựa sát cùng một chỗ với Edgar, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Đêm, yên tĩnh.

Một chút âm thanh cũng chẳng có, thời gian chậm rãi trôi, Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy tiếng lùng bùng trong lỗ tai càng lúc càng rõ ràng, rền rĩ.

Edgar lúc mới đầu còn hết sức khẩn trương, dẫu có làm thế nào cũng chẳng thể ngủ được, qua khoảng chừng gần một giờ đồng hồ, y dù sao cũng chưa nghỉ ngơi gì trong một thời gian dài, mặt sinh lý cũng không thể chịu nổi nữa, dần mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Sở Vân Thăng vì muốn giữ cho bản thân được tỉnh táo, một mặt tu luyện Dung Nguyên Thể, một mặt lại lắng nghe động tĩnh, thời gian từng chút từng chút trôi đi trong cái thể giới im dìm tĩnh lặng.

...

Bỗng, Sở Vân Thăng chợt ngẩng mạnh đầu lên, hắn không ngờ lại không thể kiên trì nổi, trong thoáng chốc không để ý thiếp đi một lúc, ở những thời khắc thế này, bất luận là sơ suất thế nào thì đều có thể là trí mạng!

Trái tim của hắn đập bình bịch liên hồi, xung quanh thật sự là quá đen tối và yên tĩnh, tựa như một người bị giam cầm trong ngục tối, có thể làm cho người ta phát điên phát cuồng, nếu không phải đã sống lâu trong thời đại Bóng Tối, căn bản không thể nào chịu đựng nổi.

Lúc này, lỗ tai của hắn nhạy bén bắt được một chút động tĩnh, rất yếu, rất nhỏ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi thính giác bén nhạy của Sở Vân Thăng.

Hắn nhấc súng năng lượng tối lên, tấm Phong Thú phù phong ấn Thanh Giáp Trùng cũng cầm trong tay, sẵn sàng thả ra trợ giúp bản thân chiến đấu bất kỳ lúc nào, tuy rằng hắn không biết phía sau bóng tối kia là cái thứ quỷ gì.

Dần dần, động tĩnh bên ngoài phòng bếp càng ngày càng to và rõ ràng, Sở Vân Thăng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên Edgar bên cạnh.

Edgar bị đánh thức khỏi giấc mơ, vừa muốn lên tiếng, đã bị Sở Vân Thăng lần mò bịt chặt miệng y lại.

"Chớ có lên tiếng, là ta, có cái gì đó đang tới!" Sở Vân Thăng kề sát bên tai Edgar cực khẽ nói một câu.

Yết hầu Edgar nhúc nhếch, ngực phập phồng kịch liệt, hoảng sợ trợn to hai mắt, mờ mịt nhìn xung quanh..

Hồi lâu sau, Sở Vân Thăng cảm thấy y đã bình tĩnh lại, chậm rãi buông bàn tay che miệng y ra, lần nữa nắm lấy súng năng lượng tối của mình, nhắm ngay vào cửa sổ phòng bếp.

Mặc kệ thứ bên ngoài kia là cái gì, Sở Vân Thăng hy vọng là nó chỉ đi ngang qua, trong tình huống địch ta không rõ thế này, nếu tùy tiện phát động chiến đấu thì rất dễ gặp phải bất lợi.

Sẽ là thứ gì đây?

Trong đầu, Sở Vân Thăng tua lại hình ảnh các loại quái vật mà hắn từng gặp...

Bỗng nhiên, một đôi mắt màu vàng xuất hiện ở vị trí cửa sổ, chậm rãi di động, phát ra "tiếng cười" i ~ i ~ a ~ a ~~ kỳ dị..

Thứ quỷ gì vậy?

Sở Vân Thăng dường như từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy qua nó.

Edgar bị tiếng quỷ kêu này dọa cho mất hồn mất vía.

Sở Vân Thăng vừa muốn nổ súng, thì chỉ thấy ngoài cửa sổ xuất hiện một ánh lửa, mơ hồ còn có một ít tiếng la hét của con người!

Có người sống?

Hắn mới lóe lên ý nghĩ này trong đầu, thì rõ ràng đã mượn ánh lửa nhìn rõ cái thứ ở ngoài cửa sổ, không ngờ lại là một cái đầu người lơ lửng.

Nói đúng ra, cũng không phải là lơ lửng, mà tại vị trí đôi tai dường như mọc ra hai đôi cánh màu xám tro, vỗ lên vỗ xuống, động tĩnh mà lúc đầu hắn nghe thấy đại khái chính là tiếng nó rung động...

Đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy? Dù cho là người từng thấy qua vô số quái vật như Sở Vân Thăng thì cũng không khỏi sửng sốt, một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ?

Xẹt!

Một mũi tên mang theo ngọn lửa xé gió phóng tới, trúng ngay chóc cái đầu người mọc cánh kia, dưới tác dụng của quán tính, phá vỡ cửa kính, cái đầu người lăn lông lốc tới dưới chân Sở Vân Thăng và Edgar.

Xùy... Xùy...

Tại vị trí trúng tên của "đầu người" bốc lên khói vàng, ô ô oa oa vặn vẹo cái khuôn mặt đầy khủng bố, giãy nãy vài cái trên mặt đất rồi xẹp xuống, hóa thành một bãi "nước vàng", lộ ra một con trùng nhỏ nhẵn bóng ngọa nguậy như một con đỉa, liều mạng bò về phía Sở Vân Thăng và Edgar.

"Đi, đi ra ngoài xem thử!" Sở Vân Thăng nhấc bàn chân bọc trong chiến giáp trực tiếp đạp chết cái con côn trùng kỳ lạ mà gớm ghiếc này, lôi kéo Edgar nói.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Gì Ơi, Nhìn Em Này!

Copyright © 2022 - MTruyện.net