Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 192 : Bị nghi cầm thú
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 192 : Bị nghi cầm thú

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 192: Bị nghi cầm thú.

Khi đã làm rõ được là thứ gì, Sở Vân Thăng lại không còn quá lo lắng như vừa rồi, "đầu người" dù cho có cổ quái thế nào, thì nó cũng chỉ là đầu người mà thôi, một mũi tên là có thể tiêu diệt được nó, không tính là quái vật quá mức đáng chú ý.

Ít nhất từ tình hình hiện tại mà xem, chúng nó không thể uy hiếp được an toàn tính mạng của mình, chỉ có bộ dạng làm cho người ta kinh hoảng mà thôi.

Sở Vân Thăng dừng tại cửa phòng bếp một chút, dùng tốc độ cực nhanh thu chiến giáp lại, trên đầu trùm một cái mũ len, chỉ lộ ra hai mắt.

Bên ngoài có người, mặc dù không biết bọn họ là ai, nhưng Sở Vân Thăng vẫn rất cẩn thận, không biết cô gái áo trắng có chạy trốn về phương hướng này, hoặc là người áo choàng có còn tồn tại đồng đảng hay không, những thứ hỗ trợ chiến đấu của hắn bây giờ chỉ có năm con Thanh Giáp Trùng phong ấn, không phải là đối thủ của bọn họ, phải nhanh chóng khôi phục lại mới được.

Ầm!

Cửa sau của tòa nhà bị người ta đẩy ra, một đám người nâng đuốc vọt vào, một gã đàn ông xen lẫn trong đó liên mồm la lên: "... Mau lui vào trong phòng, Đại Lực, Tiểu Tứ theo ta chặn hậu!"

Sở Vân Thăng và Edgar lúc này chỉ mới vừa bước ra khỏi cửa phòng bếp, song phương đều chẳng hề chuẩn bị gì đâm đầu đụng nhau.

A!

Một tiếng la hoảng chói tai vang lên....

Đối phương hiển nhiên bị dọa cho giật mình, bọn họ hoàn toàn không ngờ vào lúc này, ở địa điểm này, tại trong căn nhà nơi hoang vu u tĩnh này, không ngờ lại chui ra hai bóng người mơ hồ.

Vút...

Bóng người đi ở phía trước liên tiếp lui về sau vài bước, theo phản xạ phóng "mũi lao" cầm trong tay về phía Sở Vân Thăng và Edgar.

"No, no, no,... Chúng tôi là người, chúng tôi là người!" Edgar thấy Sở Vân Thăng không tốn chút sức nào đánh bật cây lao bằng gỗ qua một bên, liền hô lớn, có điều Sở Vân Thăng thấy gương mặt y bỗng thoáng vặn vẹo nở một nụ cười quái dị, dưới ánh lửa bập bùng của cây đuốc lại có một vẻ âm trầm khủng bố.

"Đừng bắn tên, bọn họ là người!" Một người bên phía đối phương cẩn thận cầm cây đuốc dò xét qua, vội vàng nói.

"Người? Ở đây làm sao có thể có người?"

"Chẳng lẽ là trốn từ Vu Thành đến?"

"Mẹ kiếp, bọn hắn có súng! Là cái lũ ma quỷ kia!"

Rầm!

Đám người khi nhìn thấy súng trong tay Sở Vân Thăng và Edgar, sắc mặt liền đại biến, đều giơ "vũ khí" trong tay nhắm thẳng vào bọn hắn, cực kỳ khẩn trương.

"God! Các người đừng làm loạn, chúng tôi sẽ phản kích đó!" Edgar thấy đối phương chẳng những không có thái độ thân thiện nào, mà ngược lại còn giương cung bạt kiếm làm trầm trọng thêm vấn đề, liền vội vàng giơ khẩu súng năng lượng tối trong tay lên, nắm thân súng thật chặt.

Sở Vân Thăng nhìn thoáng qua đám người kia, vũ khí có trong tay họ đều là vũ khí lạnh, không có dấu hiện tồn tại võ sĩ Bóng Tối. Mà điểm kỳ lạ nhất là, mũi và miệng bọn họ đều bọc trong một miếng vải dày.

Cung tên và lao gỗ, đối với Sở Vân Thăng hôm nay, khả năng uy hiếp cơ bản là bằng không!

Hắn nhíu mày, vốn không muốn phát sinh xung đột gì với mấy người này, mọi người đều là người may mắn còn sống sót, có thể sống đến bây giờ, đều không phải là chuyện dễ dàng, vừa rồi đụng mặt mà chưa chuẩn bị gì, đối phương theo bản năng có chút phản ứng hơi quá khích, hắn cũng có thể hiểu được.

Nhưng nếu bọn họ sau khi đã biết mình cũng là người, lại còn muốn vô cớ tấn công bản thân, thì đó là chuyện khác rồi.

Sở Vân Thăng không phải chưa từng giết người, ngược lại, từ thời đại Bóng Tối tới nay, số mạng người chết trên tay hắn đã đủ bị pháp luật của thời đại Mặt Trời xử tử vô số lần.

Edgar có lẽ còn nhận thức cái gọi là nhân tâm sâu sắc hơn cả Sở Vân Thăng, lúc trước dù sao y cũng bị Dương Đống buộc dây thừng vào người, biến thành con tốt thí làm công cụ dò đường, hắn chẳng hề nghi ngờ chút nào cái khả năng đám người cầm vũ khí nguyên thủy trước mắt này sẽ ra tay bắn chết y.

Họng súng đen ngòm đối diện với cung tên giương căng, ai cũng không dám làm người đầu tiên khai hỏa, hai bên đều mồ hôi lạnh ròng ròng, mạng sống như đặt trên đường tơ kẽ tóc, thủy chung vẫn cứ giằng co như vậy.

Có điều trong này không bao gồm Sở Vân Thăng, hắn dường như không hề để ý chút nào, cầm theo súng năng lượng tối, giữa một đám người trợn mắt ngoác mồm, đi thẳng tới chỗ cửa sổ phòng khách, thò đầu ra dò xét tình huống bên ngoài một chút, cứ như thể trận giằng co trước mắt không hề có bất cứ quan hệ nào với hắn vậy.

"Ngài Lennon, ngài, ngài muốn đi đâu?" Edgar thấy Sở Vân Thăng bỏ lại hắn một mình giằng co với nhiều vũ khí nguyên thủy như vậy, liền vội vàng lùi đến sát bên Sở Vân Thăng, khẩn trương hỏi.

Y cũng không biết, Sở Vân Thăng đã phong ấn lên người y Lục Giáp phù, hoàn toàn có thể ngăn cản công kích từ những vũ khí nguyên thủy này, căn bản không cần phải hốt hoảng như vậy.

"Ta đi ra ngoài giết sạch cái lũ quỷ quái đầu người này, ngươi ở lại đây đừng có lộn xộn, mặt khác nói cho bọn họ biết, chúng ta chỉ đi ngang qua, mọi người nước sông không phạm nước giếng." Sở Vân Thăng vỗ vỗ lên vai Edgar, lớn giọng nói, chẳng hề quan tâm xem một người da đen nước ngoài như Edgar có hiểu được cái gì gọi là "Nước sông không phạm nước giếng" hay không, thật ra thì hắn nói những lời này cốt là để những người đối diện nghe mà thôi.

Đương nhiên, nếu không nhanh chóng xử lý sạch cái lũ quỷ quái đầu người này, lỡ mà dẫn tới quái vật khác thì càng phiền phức hơn nữa, từ thành phố khủng bố đi đến Kim Lăng, chuyện như vậy quả thực là chưa bao giờ ngừng qua..

"A! Ngài Lennon? Một, một mình tôi, mà bọn họ, bọn họ..." Edgar lắp ba lắp bắp nói.

"Hãy vững lòng bền chí!" Sở Vân Thăng cười cười nói, mở cửa chính ra, bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.

Edgar nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm vào đám người bịt mũi bịt miệng trước mắt, ngón tay khẩn trương cực độ đặt lên cò súng năng lượng tối, bỗng, trên mặt lại hiện lên một nụ cười quỷ dị...

"Anh Chiêu, người đó đi ra ngoài thật kìa! Chỉ một mình hắn? Bên ngoài ít nhất cũng phải có hơn ba mươi con quái đầu bay!" Tiểu Tứ tuy rằng nhỏ giọng, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ khó tin.

"Chẳng lẽ là Thiên Hành Giả? Trời ạ, cái lũ ma quỷ của Vu Thành kia, không ngờ lại dùng đến Thiên Hành Giả để đối phó chúng ta, chúng ta tiêu rồi!" Một cô gái bên cạnh Tiểu Tứ tuyệt vọng la lên..

"Thiên Hành Giả! Anh Chiêu, phải làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?"

"Chúng ta tiêu rồi!"

"Tôi nhận ra tên da đen kia, chính là cái đám ác quỷ đó, không thể sai được!"

...

"Mọi người đừng hoảng! Đừng hoảng nào! Đại Lực, cậu bảo vệ Tần gia gia và Mâu Ấu, bất kể thế nào cậu cũng phải dẫn họ còn sống trở về, bọn họ là đảm bảo cho mọi người trong trại có thể sống tiếp! Tiểu Tứ, cậu..." Trương Tử Chiêu cố nén sự kinh hoảng trong lòng, gấp rút bố trí, tuy rằng một giọng nói khác trong lòng hắn đang không ngừng cười nhạo: Buông tha đi. Trước mặt Thiên Hành Giả, hết thảy đều là phí công!

*****

Sở Vân Thăng giơ súng năng lượng tối lên, tiếp đó lại để xuống, cái đám đầu người mọc cánh kia cứ i ~ a ~ bay loạn khắp trời, chỉ bằng trình độ bắn súng hiện nay của hắn thì rất khó bắn trúng.

Lúc này, hắn không khỏi lại nhớ đến hổ con, nếu như nó có ở đây, chẳng những có thể sớm phát hiện ra cái lũ quái vật đầu người biết bay này, hơn nữa căn bản chẳng cần hắn phải ra tay, chỉ cần vuốt gió của hổ con thì đã hoàn toàn đủ để giết sạch cái đám quái vật không tên này rồi.

Quái vật đầu người thấy Sở Vân Thăng giơ súng rồi lại buông, có lẽ cho rằng Sở Vân Thăng không cách nào bắn trúng chúng nó, dần dần bắt đầu trở nên hung hăng càn quấy, phun ra khói vàng, lộ ra răng nanh trong miệng, vươn cái lưỡi dài ngoằng mọc đầy gai nhọn phóng về phía Sở Vân Thăng.

"Đừng tưởng rằng chỉ có bọn mày mới biết bay!" Sở Vân Thăng bắn một phát thổi bay một con quái vật đầu người, cười lạnh nói, chỉ cần một chiêu kiếm chiến kỹ, bọn quái vật đầu người này dù cho có bay nhanh hơn nữa, thì cũng sẽ biến thành vật chết dưới kiếm của hắn, chẳng qua hắn không muốn phí phạm nguyên khí bản thể quý báu lên người chúng nó mà thôi.

"Nhìn chúng mày lợi hại, hay là côn trùng của bố lợi hại hơn!" Sở Vân Thăng vung ra một tấm Phong Thú phù, tùy ý phóng ra một con Thanh Giáp Trùng, đưa ra lệnh phong ấn giết hết tất cả lũ quái vật đầu người.

Thanh Giáp Trùng vừa ra, lũ quái vật đầu người vốn còn đang cực kỳ hung hăng vồ xuống, nhất thời như đỉa phải vôi, cả đám như ong vỡ tổ, vạn phần sợ hãi đập loạn cặp cánh nhỏ bên tai, tranh nhau chạy trốn về chỗ sâu trong bóng tối!

Nhưng tốc độ của bọn chúng làm sao có thể sánh được với Thanh Giáp Trùng được coi là nhanh nhất Trùng tộc hiện nay, chỉ thấy ánh sáng xanh chợt lóe lên, Thanh Giáp Trùng liền bắn vọt đi, đôi chân móc câu dễ dàng xé toạc con quái vật đầu người.

Kỳ quái là, Thanh Giáp Trùng lúc này lại hướng về người khống chế là Sở Vân Thăng truyền đến một hồi ham muốn ăn mãnh liệt, sau khi thu được lệnh phong ấn cho phép của Sở Vân Thăng, trong cái hàm đầy răng cưa dài ngoằng vươn ra cái mỏ bén nhọn, hút con trùng nhỏ như con đỉa trong quái vật đầu người vào bụng.

Sở Vân Thăng thầm cảm thấy kỳ quái, côn trùng phong ấn đâu có cần ăn uống, chúng nó dựa vào năng lượng để duy trì hình thể, sao tự dưng lại sản sinh ra ham muốn ăn uống?

Có điều bây giờ không phải là thời điểm để đi sâu vào vấn đề này, sớm tiêu diệt cái lũ quái vật đầu người này một chút mới là trọng điểm.

Mặt khác, Edgar tuy có Lục Giáp phù hộ thân, nhưng dù sao cũng chỉ là cấp một, Sở Vân Thăng cũng không an tâm để một mình y ở lại đó quá lâu.

Có Thanh Giáp Trùng, Sở Vân Thăng đứng ở ngoài cũng là dư thừa, dựa theo tốc độ vồ bắt quái vật đầu người của nó mà xem, có lẽ cũng không mất bao lâu.

******

"Mâu Ấu, đừng sợ, Đại Lực sẽ bảo vệ em an toàn, một chút nữa, em và ông Tần sẽ theo Đại Lực đi trước, biết không?" Trương Tử Chiêu nhẹ nhàng nói bên tai một cô gái có vẻ mềm yếu nhu nhược.

"Chiêu đại ca, em không sợ, Tần gia gia nói bọn họ không phải là cầm thú Vu Thành, anh xem người da đen kia, y đang run rẩy, sợ hãi, lo lắng, nếu là lũ ma quỷ và cầm thú kia thì nhất định sẽ không như thế." Cô gái gọi là Mâu Ấu chớp chớp mắt nói.

"Mâu Ấu, em phải nhớ kỹ, cầm thú dù cho bộ dạng bên ngoài có thế nào đi nữa thì cũng đều là ngụy trang, bọn chúng cho tới bây giờ đều là không từ chuyện ác nào, vô cùng hung tàn! Em không phát hiện cái người vừa đi ra ngoài kia sao, ánh mắt hắn lạnh băng, không có chút tình cảm nào, cái bộ dạng không để thứ gì trong mắt, cao ngạo tại thượng, coi chúng ta như vật chết đó, không phải là cái lũ cầm thú kia sao?" Trương Tử Chiêu gian nan mà lại có chút hận thù nói.

"Aiz..." Tần Nhân Bá ở bên cạnh nghe thấy những lời này của Trương Tử Chiêu, chỉ biết khổ sở thở dài một tiếng.

Tỉnh Mâu Ấu cau hàng mi mềm mại, trong ánh mắt trong veo lóe lên phản ảnh của cây đuốc...

"Anh Chiêu, anh nghe xem, tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của lũ quái đầu bay bên ngoài!" Tiểu Tứ là một tiểu tử gầy tong teo, trên dưới toàn thân, tính tổng cộng cả xương cả xẩu cũng chưa đến 40 ký, gầy đến dọa người, nhưng lại là tên linh hoạt nhanh nhẹn nhất trong cả đám người.

"Quả nhiên là Thiên Hành Giả, các người nghe đi, từng hồi từng hồi, tiếng kêu thảm liên tục, nếu không phải Thiên Hành Giả, căn bản không thể đạt đến tốc độ này!" Có người thính tai cũng nhanh chóng bổ sung.

"Tiểu Tứ, thừa dịp hắn đang giết quái đầu bay, cậu vòng cửa sau ra ngoài tìm hiểu chút xem, xem thử có cơ hội rút ra ngoài hay không, trời vẫn còn tối đen, chỉ cần tiến vào trong bóng tối là hắn không cách nào bắt được mọi người chúng ta nữa!" Trương Tử Chiêu thoáng suy nghĩ một chút rồi nói, hắn vốn tưởng Sở Vân Thăng đi ra ngoài là để gọi thêm đồng bọn khác tới, mà không phải thật sự muốn giết quái đầu bay, nhiều quái đầu bay như vậy, dù cho là một Thiên Hành Giả đến đây đi chăng nữa, cũng không có khả năng giết sạch chúng trước khi ánh sáng trên bầu trời xuất hiện lại.

"Tốt!" Tiểu Tứ lanh lợi nép phía sau đoàn người rồi chui ra ngoài, Edgar với thần kinh khẩn trương cao độ căn bản chẳng hề phát giác.

Mà cùng lúc đó, Sở Vân Thăng đẩy cửa chính, thong thả bước vào đại sảnh, hướng về mấy người cầm cung tên đao kiếm côn bổng, thản nhiên nói: "Quái vật đầu người đại khái đã giết sạch rồi, các người có thể an toàn rời đi!"

Đám người Trương Tử Chiêu đều sửng sốt, cảm thấy như lỗ tai mình có phải nghe nhầm rồi không!? Người đàn ông này không ngờ lại nói bọn họ có thể bình yên rời đi sao?

Lẽ nào lũ "ác quỷ" trong thành phố đã bày bố bẫy rập ở bên ngoài? Bọn họ chỉ vừa nảy ra cái suy nghĩ này, thì đã nghe người đàn ông trước mặt vừa bước chân lên lầu vừa nói: "Nếu như các người tạm thời không đi, tầng dưới thuộc về các người, tầng trên thuộc về chúng ta, ta vẫn câu nói kia, mọi người nước sông không phạm nước giếng, bình yên vô sự."

Cái này, đám người Trương Tử Chiêu triệt để ngớ người, đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh, một hồi gió tanh mưa máu, vậy mà cứ thế là xong hết à? Người này đến cùng là ai? Lẽ nào thật sự không phải là cái lũ ma quỷ trong Vu Thành kia? Là một Thiên Hành Giả mới tới?

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tuyệt Đại Long Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net