Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 197 : Nhân tính khó dò
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 197 : Nhân tính khó dò

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 197: Nhân tính khó dò.

"Ông trời có mắt, rốt cuộc, rốt cuộc tìm được mọi người!" Người thanh niên cúi người, hai tay chống gối, đầu ngẩng lên, hổn hà hổn hển nói: "Ma quỷ của Vu Thành đến rồi... Hả? Mâu Ấu làm sao vậy?"

"Một lời khó nói hết, trước hết cậu nói xem tại sao bọn chúng tìm được trại?" Trương Tử Chiêu vội vàng từ dưới đất nhảy dựng lên, giao Tỉnh Mâu Ấu đang hôn mê cho đồng bạn bên cạnh, cả kinh nói.

"Trong trại có nội gian, phản bội!" Người thanh niên căm hận nói.

"Ai? Là thằng chó đẻ nào vậy!" Trương Tử Chiêu lập tức kích động gào lên, trong trại dù thế nào cũng có hơn trăm mạng người.

"Tôn Đại Thiên, tên khốn kiếp này nhất định là không chịu nổi đói bụng, thấy mọi người đi hai ngày còn chưa về, sáng sớm hôm nay đã len lén lẻn ra khỏi trại, trốn đến bên phía lũ biến thái của Vu Thành!" Người thanh niên nắm chặt nắm đấm, trong mắt như muốn phun lửa luôn vậy.

"Sao lại là anh ta!? Có phải nhầm lẫn ở đâu rồi không?" Trương Tử Chiêu không muốn tin tưởng, mang theo một chút hy vọng hỏi lại.

"Anh Chiêu, chúng ta đều biết hắn đã cứu anh, nhưng cái thế đạo này, thế đạo này... Nhân tâm khó dò a!" Người thanh niên nặng nề gật đầu khẳng định.

Trương Tử Chiêu nhất thời ỉu xìu lại..

"Thằng bé Đại Thiên này, luôn luôn thành thật hướng nội, sao có thể làm ra chuyện như thế này chứ! Lẽ nào ông trời thật sự không muốn cho mấy người chúng ta một con đường sống, kẻ nào cũng phải biến thành ma quỷ sao?" Tần Nhân Bá thở dài thổn thức.

"Anh Chiêu, trại chủ nói đường cũ không thể đi, Đại Thiên biết đường, nhất định sẽ có người mai phục chặn đường các anh, chỉ có thể đi theo bí đạo! Trại chủ đang chờ anh trở về thương lượng xem nên thủ, hay là cho toàn thể lui lại, bây giờ vẫn còn cầm cự được một thời gian ngắn." Người thanh niên nhìn mọi người, nhỏ giọng nói bên tai Trương Tử Chiêu.

"Cũng chỉ có thể làm vậy thôi, Mâu Ấu không không kiên trì được lâu nữa!" Trương Tử Chiêu thấy Phó Lập Căng ngay cả chuyện bí đạo cũng biết, hiển nhiên sự tình đã vô cùng khẩn cấp, bí đạo duy nhất trong trại chỉ có hai người là hắn và trại chủ biết, đây chính là đường lui duy nhất để bọn họ bảo vệ tính mạng.

"Mâu Ấu không sao chứ?" Phó Lập Căng khẩn trương hỏi.

Trương Tử Chiêu khổ sở lắc đầu, không muốn trở lời, từ tối hôm qua đến giờ, liên tiếp gặp phải tầng tầng đả kích, khiến cho hắn đã tiêu hao tâm lực quá độ.

"Mọi người bị thương sao? Đại Lực cũng bị thương!?" Phó Lập Căng đau lòng nói: "Để tôi tới đỡ Mâu Ấu đi!"

Nói xong đưa tay tiếp lấy Mâu Ấu đang hôn mê từ tay người đồng bạn, bỗng nhìn thấy hai người Sở Vân Thăng và Edgar phía sau, liền giật mình quay qua hỏi Lê Tích bên cạnh: "Anh Lê, họn họ là ai?"

"Người qua đường." Lê Tích liếc nhìn Sở Vân Thăng, không dám nhiều lời.

"Bọn họ có súng! Không lẽ lại là..." Phó Lập Căng liên tục thối lui vài bước, thốt lên.

"Không phải, cậu không cần lo, nhanh đi thôi!" Lê Tích lo lắng lại động chạm gì đến Sở Vân Thăng, vội khoát tay áo nói.

Phó Lập Căng cảnh giác liếc nhìn Sở Vân Thăng và Edgar, ôm lấy Tỉnh Mâu Ấu, nói: "Vậy thì nhanh đi thôi!"

Có ánh sáng yếu, cảnh tượng xung quanh cũng dần dần rõ ràng, Sở Vân Thăng và Edgar sửng sốt mất mấy giây, mới khôi phục lại được.

"Shit!" Khuôn mặt Edgar co giật, nếu không phải nước da màu đen của y che giấu đi sắc mặt, thì nhất định là vô cùng khó coi.

Đập ngay vào mắt họ, là một "cây nấm" khổng lồ cao ngang một căn nhà nông thôn hai tầng, cái "cuống nấm" màu trắng ngà to cỡ ba người ôm, "tán nấm" màu vàng thì hiện đầy những đường vân như nếp gấp vậy.

Bên dưới "cây nấm khổng lồ", mọc đầy từng đám từng đám thực vật màu xanh lục như ngó sen mềm mại, cùng với một số nhỏ sinh vật quỷ dị hình cầu khá là nổi bật, cái cuống thanh mảnh thật dài, hình cầu màu đỏ rực rõ, hết sức bắt mắt.

Bên dưới tán nấm, phía trên đám ngó sen, trong làn gió nhẹ ngàng, thỉnh thoảng lại có rất nhiều vật thể như sợi bông, tự do bập bềnh rơi xuống, bay lượn khắp bầu trời, tựa như trong thế giới cổ tích, vô cùng đẹp đẽ yêu dị.

"Chúng nó rất đẹp đẽ, nhưng đẹp đến trí mạng! Một người bình thường, chỉ cần hít phải dù chỉ một chút xíu cái thứ bay bồng bềnh này, phổi sẽ rữa nát mà chết... Ở đây từng chết rất nhiều người, rất rất nhiều người, cũng từng chết rất nhiều côn trùng, rất rất nhiều côn trùng." Lê Tích ở bên cạnh Edgar, thất thần nói.

"Nó cũng là độc chướng bào tử?" Sở Vân Thăng kinh ngạc nói, từ Kim Lăng đến Vu Thành, khoảng cách trên bản đồ cũng không xa bao nhiêu, nhưng cứ như thể là hai thế giới, cũng giống như khác biệt giữa thành phố sương mù và thành phố khủng bố, không thể tưởng tượng nổi.

"Đúng vậy, trước đây có một sinh viên thiên tài trốn từ Lư Thành đến, cô ta từng thí nghiệm ra rất nhiều chủng loại độc chướng bào tử, đồng thời như kỳ tích tìm ra một loại sợi nấm có thể sử dụng, nhưng sau đó, nghe người ta nói chính bản thân cô ta lại chết đói, cũng có người nói cô ta trúng phải độc chướng nên chết trong rừng rậm bào tử, nói chung sau này không còn ai gặp qua cô ta nữa." Lê Tích tiếc nuối nói.

Sở Vân Thăng đoán chừng đây đều là những chuyện xảy ra sau khi côn trùng chặn đứng tất cả đường đi nối từ Kim Lăng đi khắp khu Hoa Đông, người ở Kim Lăng, bất luận là tổng bộ chỉ huy, hay là võ sĩ Bóng Tối, từ lúc đó trở đi, đều hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.

"Tiên sinh Lennon, xin hai người mang cái này vào, đây là khăn quàng cổ đã được ngâm tẩm sợi nấm đặc thù, có thể phòng ngừa phần lớn độc chướng bào tử tiến vào hệ hô hấp." Lê Tích từ trong túi đeo lưng của đồng bạn lấy ra hai mảnh vải giống như cái mà bọn họ che quanh miệng, đưa cho Sở Vân Thăng và Edgar.

"Edgar, ngươi mang đi, ta không cần cái này." Sở Vân Thăng cũng không phải bày đặt, khả năng kháng cự độc tố xâm lấn của thân thể hắn cực kỳ mạnh mẽ, giống như cái lần trúng độc nhẹ ở phòng bếp kia, hắn gần như chẳng hề cảm thấy gì.

Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân khiến hắn không mang khăn quàng cổ phòng độc này, hắn không thể nào dựa vào nó sống cả đời, hoặc là dựa vào nó để đi xuyên qua cái vùng đất này, phải suy nghĩ tìm một cách khác, nhưng đầu tiên là phải mau chóng tìm hiểu rõ ràng thuộc tính của những độc chướng bào tử này, mà dùng thân thể của chính mình sơ bộ tiếp xúc với những độc chướng bào tử này, rồi căn cứ vào phản ứng của nguyên khí trong thân thể để phán đoán, chính là biện pháp nhanh nhất, trực tiếp nhất.

"Thực sự không cần sao?" Lê Tích kinh ngạc nhìn Sở Vân Thăng, lập tức nghĩ đến việc người này giết nhiều quái đầu bay như vậy, dường như cũng không hề có chút triệu chứng trúng độc nào, đồng thời mới vừa rồi hắn còn tuyên bố mình có thể giải độc, Thiên Hành Giả, có đôi khi chính là thần kỳ như vậy, kẻ khác không thể nào tưởng tượng được.

"Không cần, kể cho ta nghe ma quỷ Vu Thành là chuyện gì đi!" Tuy nói không mang khăn quàng phòng độc, nhưng Sở Vân Thăng cũng sẽ không chủ quan mất cảnh giác, một mặt để tâm chú ý động tĩnh của Dung Nguyên Thể, một mặt nói tránh đi.

Một mực nghe những người may mắn sống sót này nói về ma quỷ Vu Thành, hơn nữa còn dùng một đống từ ngữ như biến thái, ác quỷ, không chuyện ác nào không làm, vô cùng hung tàn,... để hình dung, mỗi khi nhắc tới ma quỷ Vu Thành, tâm tình của bọn họ nếu không phải kinh hoảng, thì chính là tràn ngập hận thù, cứ như thể chính là tử địch không đội trời chung vậy.

"Bọn chúng là người, mà cũng không phải là người! Quả thật chính là một đám cầm thú! Tiên sinh Lennon, nếu ngài từng gặp qua những chuyện tàn ác mà bọn họ làm, ngày sẽ đồng ý với quan niệm của tôi, khi bọn chúng đói bụng, thậm chí có thể ăn cả..." Nghe Sở Vân Thăng nhắc đến ma quỷ Vu Thành, Lê Tích rõ ràng ngây ra một lúc, biểu tình trên mặt tràn ngập vẻ phức tạp.

"Chờ chút đã, lại có người đến!" Sở Vân Thăng cắt đứt lời Lê Tích, cất giọng hô lên.

Súng năng lượng tối v1 của Edgar, trải qua trận chiến tại vùng đất chất nhầy, chỉ còn lại chưa đến mười viên đạn, Sở Vân Thăng đã thu nó lại, giao lại toàn bộ số súng tự động mà đồng bạn lúc trước lưu lại cho y, coi như lấy phòng thân.

"Ai đó?" Tiểu Tứ đi ở trước nhất đội ngũ, bắn ra một mũi tên, quát hỏi.

Từ trong làn ánh sáng lờ mờ, một bóng người mơ hồ, nghiêng nghiêng ngã ngã gian nan bước đi, nghe được tiếng quát của Tiểu Tứ, thân hình chợt lắc lư một cái, đột nhiên ngã gục xuống đất.

"Để tôi xem xem!" Tiểu Tứ đánh mắt nói với Trương Tử Chiêu, người này ngã vào lối đi duy nhất giữa hai đám thực vật dạng ngó sen, là con đường mà những người bọn họ nhất định phải đi qua.

Đường ra của lối đi này là một đường giao với ba ngã rẽ do thực vật bào tử chằng chịt hình thành, một cái đi thông với con đường ban đầu đã đi, một trong hai cái còn lại là đi thông với bí đạo của trại.

"Cẩn thận một chút, cung thủ, lao thủ chuẩn bị yểm hộ." Trương Tử Chiêu gật gật đầu, đáp lại. Nếu là bẫy rập của ma quỷ Vu Thành, người đi thăm dò càng ít thì lại càng an toàn, cho nên hắn lập tức đồng ý cho Tiểu Tứ tiến lên xem xét.

Sở Vân Thăng không phải võ sĩ Bóng Tối hệ phong, phạm vi mà hắn có thể cảm nhận cảnh báo hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng nhận biết sự rối loạn của nguyên khí thiên địa, nhờ cách thức tu luyện đặc biệt của hắn, nếu như có hổ con ở đây, có lẽ từ cách rất xa đã có thể phát ra cảnh báo, hơn nữa, có người mai phục hay không, hổ con chỉ cần thăm dò một cái là biết, nó vẫn luôn là "hệ thống báo động" cực mạnh của Sở Vân Thăng, đáng tiếc hiện tại, hắn hoàn toàn chẳng biết sống chết của hổ con và nguyên cả cái thành Kim Lăng to đùng.

Chỉ cần không phải là đồng đảng của tên áo choàng hoặc là cô gái áo trắng, Sở Vân Thăng cũng không lo lắng, võ sĩ Bóng Tối bình thường, hoặc là Thiên Hành Giả nơi này, hắn nghĩ hẳn không cần dùng đến kiếm Thiên Ích, chỉ cần súng năng lượng tối cũng đủ để đối phó được.

Soạt, soạt, soạt.

Tiếng bước chân Tiểu Tứ áp đi tiếng tim đập hồi hộp của những người may mắn sống sót, từng bước từng bước tiến tới gần bóng người ngã xuống đất.

"Anh Chiêu, là Đại Thiên, Tôn Đại Thiên!" Tiểu Tứ phất phất tay, nói với vẻ quái dị.

Tôn Đại Thiên? Là kẻ phản đồ kia!

Những người sống sót lập tức xôn xao, liếc nhìn bốn phía: Tại sao hắn lại ở chỗ này, lẽ này hắn dẫn theo ma quỷ Vu Thành đến bắt bọn họ???

"Đừng hoảng. Tiểu Tứ, dẫn cậu ta tới đây!" Càng trong thời khắc nguy hiểm, Trương Tử Chiêu lại càng tỉnh táo, bình tĩnh nói.

Chỉ chốc lát, Tiểu Tứ đỡ một người đàn ông thân hình gầy gò, con ngươi hãm sâu vào hốc mắt, môi khô nứt, tay phải trúng đạn, máu thấm đỏ nửa tay áo, cổ họng suy yếu thều thào: "Nước, nước..."

"Nhị Quải, đưa nước cho anh ta!" Trương Tử Chiêu lập tức nói.

"Anh Chiêu, hắn, hắn là kẻ phải bội!" Nhị Quải nhăn nhó nói.

"Đưa nước cho cậu ta!" Trương Tử Chiêu nghiêm giọng lớn tiếng nói.

Nhị Quải giật mình một cái, không dám làm trái, trong miệng chửi thề một câu, đưa chai nhựa chứa nước đến bên mép Tôn Đại Thiên, cạy mở miệng, rót vào.

"Khục, khục, có.. có.. phản bội... có kẻ phản bội!" Tôn Đại Thiên ho khan kịch liệt vài tiếng, ngắt quãng nói.

"Ai, ai là kẻ phản bội?" Chân mày Trương Tử Chiêu giật giật, kề sát bên tai Trương Tử Chiêu, khẽ nói.

"Trại chủ nói, không nên vào trại, ở lại thôn Trường Gia chờ bọn họ, họ sẽ rút lui đến, không thủ được..." Tiếng nói của Tôn Đại Thiên hết sức yếu ớt.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt sắc bén của Trương Tử Chiêu quét qua quét lại giữa Phó Lập Căng và Tôn Đại Thiên, lạnh lẽo nói, bọn họ một thì nói phải vào trại, một thì nói tập hợp ở thôn Trường Gia, tất nhiên có một người nói dối.

"Anh Chiêu, anh hoài nghi tôi sao? Mạng tôi cũng là do mọi người cứu, lần đầu là anh, lần thứ hai là Mâu Ấu, cái loại chuyện đoạn tử tuyệt tôn, vong ân phụ nghĩa đó, tôi... Được rồi, nếu anh đã hoài nghi tôi, thì một dao đâm chết tôi luôn đi, dù sao mạng tôi cũng là anh cho, anh lấy lại cũng là chẳng sao!" Phó Lập Căng như thể gặp phải sự sỉ nhục cực độ, rút dao găm ra, nói như đinh đóng cột.

"Edgar, ngươi cảm thấy trong bọn họ ai đang nói dối?" Sở Vân Thăng bỗng nhiên quay đầu khẽ nói với người da đen bên cạnh.

"Ngài Lennon, có ngài ở đây, ai nói dối cũng không quan trọng, kết cục cũng giống nhau cả thôi!" Edgar cất tiếng, đầy "trí tuệ" kết luận.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Hạn Liên Tiếp

Copyright © 2022 - MTruyện.net