Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 198 : Chim sẻ núp sau
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 198 : Chim sẻ núp sau

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 198: Chim sẻ núp sau.

"Một trong hai người các ngươi nhất định là nội gian, đang nói dối, ta không biết là ai, nhưng bây giờ thừa nhận còn kịp, suy nghĩ cho kỹ đi, chỉ một câu nói của các ngươi, kéo theo cả trăm mạng người đó!" Trương Tử Chiêu giơ tay ngăn cản mọi người, cắn nát môi, gian nan hung hăng nói: "Nếu như không có ai thừa nhận, hai người các ngươi đều sẽ phải chết! Xin lỗi, ta biết làm vậy sẽ chết oan một người anh em tốt trong số các ngươi, nhưng ta sẽ không để cho kẻ phản bội trại được như ý, hắn phải chôn cùng!"

"Trói cả hai người họ lại!" Trương Tử Chiêu phất tay ra lệnh.

"Trương Tử Chiêu! Ngươi... Ngươi! Dù cho ta không cứu mạng ngươi, ta đã bất chấp nguy hiểm đến tính mạng để ra báo cho các ngươi, ngươi lại muốn giết ta, ngươi cmn lương tâm bị chó tha rồi à!" Tôn Đại Thiên lập tức trở nên kích động, đang bị trói vẫn còn cố vùng vẫy la lên.

"Anh Chiêu, tôi không phải kẻ phản bội, là Tôn Đại Thiên mới đúng! Sáng sớm hôm qua hắn ra khỏi trại, buổi chiều ma quỷ Vu Thành đã đến. Hắn làm sao mà biết trại không thủ được? Còn nói trại chủ bảo hắn báo cho anh đi thông Trường Gia?" Phó Lập Căng vội nói: "Phải rồi, bí đạo, bí đạo, trại chủ nói chỉ có anh và ông ấy biết có bí đạo, tôi nếu lừa gạt anh, làm sao có thể biết chuyện bí đạo? Anh giết tôi cũng không sao, mạng tôi vốn đã chết, là anh và Mâu Ấu cứu trở lại, nhưng nếu anh tin lời hắn, vậy thì sẽ hại chết tất cả mọi người!"

"Ta cho các ngươi ba phút, một khi thời gian vừa hết, ta xin thề với mọi người: Nếu tự mình thừa nhận, ta chỉ lấy một cánh tay của hắn, để cho hắn một con đường sống! Nếu như không ai chịu thừa nhận, hai người các ngươi đều phải chết!" Trương Tử Chiêu mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt vô tình nói.

"Tử Chiêu!..." Lê Tích nhíu nhíu mày, đến gần nói.

"Lão Lê, tôi biết anh muốn nói gì, tôi là đội trưởng, tất cả nghe theo tôi, có chuyện gì để mình tôi gánh chịu! Hai người bọn họ đều là anh em tốt của tôi, chết oan một người trong đó, tôi càng đau lòng hơn anh! Nhưng chúng ta không thể mang theo kẻ phản bội lên đường được, hắn sẽ tiết lộ hành tung của chúng ta, đây là biện pháp duy nhất, cả hơn một trăm mạng người đó a!" Trương Tử Chiêu mặt mày vặn vẹo khổ sở nói.

"Tôi nghĩ bọn họ sẽ không có ai thừa nhận, chúng ta cùng thương lượng với Tần gia một chút, kế tiếp nên làm thế nào, đi theo lối bí đạo đó, hay là đi đến thôn Trường Gia..." Lê Tích thở dài nói.

Những người may mắn sống sót tụ tập lại cùng nhau, nhanh chóng thương lượng đối sách, Sở Vân Thăng và Edgar là người ngoài, ở lại sau cùng hàng ngũ, mà hai "người báo tin" kia, cũng bị trói ở sau cùng, ngay cả miệng cũng bị bịt chặt.

"Nếu như ngươi nhất định phải chọn, ngươi sẽ chọn tin tưởng người nào?" Sở Vân Thăng xách súng năng lượng tối lên, lại hỏi Edgar.

"Cái vấn đề khó khăn này, ngài Lennon, nếu như nhất định phải là tôi chọn..." Edgar suy nghĩ chốc lát, nghiêm túc nói: "Tuy rằng tôi không quá thích người Do Thái, nhưng giữa bọn họ có lưu truyền một câu chuyện kinh điển có liên quan đến nhân tính trong thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, ngụ ý nói cho mọi người: Rất nhiều người cho rằng, muốn có được sự trung thành của người khác, biện pháp tốt nhất là cho kẻ đó ân huệ. Kỳ thực, đây là cái nhìn sai lầm về nhân tính, trong hiện thực, kẻ chân chính trung thành với ngươi, đều là những người đã từng chủ động cho ngươi ân huệ!

Nếu như tôi nhất định phải đưa ra lựa chọn, tôi sẽ chọn người đến sau kia, mà không phải người tuổi trẻ đến trước!"

Nói xong, Edgar càng nghĩ càng cảm giác mình nói có đạo lý, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.

Nhưng không ngờ, Sở Vân Thăng như suy ngẫm gì đó, bỗng nhiên xoay chuyển trọng tâm câu truyện, lạnh lùng cười nói: "Vậy theo như ý ngươi, trong hai người chúng ta, ngươi thì có thể tín nhiệm ta, nhưng mà ta lại không thể tín nhiệm ngươi! Đúng không?"

Lời nói vừa dứt, Edgar như thể bị người gõ cho một phát vào đầu, vẻ mặt tự tin vừa rồi trong nháy mắt đã sụp đổ, ngây ra như phỗng, vẻ mặt chán nản, thật muốn tự vả mồm bản thân mấy cái, cái miệng ngu ngốc này, không để ý một cái là lại Fuck-cmn nói sai!

"S..S... Sorry! Ngài Lennon, tôi, tôi không phải ý đó..." Edgar lắp ba lắp bắp nói.

Sở Vân Thăng vỗ vỗ bả vai của y, đi thẳng đến trước mặt những người may mắn sống sót, nói: "Ta có thể hỏi các vị mấy vấn đề được không?"

"Đương nhiên có thể, tiên sinh Lennon, xin ngài cứ nói." Lê Tích lúc này so với Trương Tử Chiêu càng rõ ràng hơn, chỉ cần Thiên Hành Giả trước mắt này chịu ra tay giúp bọn họ, bọn họ có lẽ sẽ vượt qua được nguy cơ trước mắt.

"Vấn đề thứ nhất, ma quỷ Vu Thành mà các người nói có ô tô hay không?" Vấn đề đầu tiên của Sở Vân Thăng khiến cho những người này đều sững sờ, thoạt nhìn đúng là một vấn đề phi thường khó hiểu.

Kỳ thực không phải là vậy, nếu như bọn chúng có ô tô, vậy thì chắc chắn đã sớm thu gom hết sạch xăng ở Vu Thành, Sở Vân Thăng chỉ đành mà cũng chỉ có thể trực tiếp suy nghĩ tìm biện pháp nơi những kẻ đó, bớt đi thời gian lãng phí cho việc đến xung quanh Vu Thành tìm kiếm.

"Có, chẳng những có ô tô, còn có cả súng máy nữa, là do bộ đội rút lui để lại trên chiến trường với côn trùng trước kia." Lê Tích gật đầu khẳng định.

"Ok, nếu đã vậy, chúng ta thì chúng ta có chung mục tiêu, vấn đề tiếp theo, vì sao người Vu Thành nhất định phải tấn công các người, hơn nữa ta nghe ý các người nói, dường như nếu rơi vào tay bọn chúng, các người sẽ không còn đường sống?" Vấn đề này, Sở Vân Thăng vừa rồi đã hỏi Lê Tích, nhưng rồi bị người báo tin đến sau cắt đứt.

"Bọn chúng là một đám cầm thú và súc sinh, nói đơn giản, rơi vào tay bọn chúng, phụ nữ sẽ bị luân phiên giày vò làm nhục, đàn ông và người già sẽ bị ép nếm thử những loại sợi nấm có độc, tìm kiếm nguồn cung cấp thức ăn mới cho bọn chúng. Còn trẻ em, trẻ em..." Lê Tích dừng một chút, con mắt bắn ra hàn quang, nói: "Trẻ em và những phụ nữ bị chơi chán, sẽ bị bọn chúng coi là lương thực từ từ ăn thịt!"

Sở Vân Thăng gật đầu, như vậy bị gọi là cầm thú cũng không quá đáng, những kẻ lưu dân đầu đường xó chợ, không nhà để về ở thành Kim Lăng, bình thường cũng sẽ xảy ra cảnh ban đêm ngủ dậy, đứa trẻ trong lòng đã biến mất, còn cả cô em gái của Mạc Vô Lạc nữa, cùng thiếu chút nữa đã bị những người đói bụng đến điên cuồng ăn thịt.

"Trong trại chúng tôi có hơn trăm người, trong mắt bọn chúng, chính là một đống thức ăn, nhất là Tần gia và tiểu Tỉnh, bọn chúng cũng muốn bắt được, cho nên rơi vào trong tay bọn chúng, chỉ có Tần gia và tiểu Tình còn có khả năng sống sót, những người khác đều sẽ phải chết!" Lê Tích thẳng thừng nói.

"Dù cho có chết, ta cũng sẽ không nhập bọn với chúng, bọn chúng đã không phải người nữa, là một đám người điên!" Tần Nhân Bá lắc đầu liên tục.

"Một vấn đề cuối cùng." Sở Vân Thăng chỉ chỉ vào hai người trước mặt: "Đã như vậy, kẻ phản bội cứ trực tiếp dẫn người Vu Thành đến đây bắt hết các người không được sao, ông lão này và cô gái kia đều ở đây, việc gì phải tốn công tốn sức bày ra lắm trò như vậy?"

"Bọn chúng muốn một lưới bắt hết, trại có một lối bí đạo, chỉ có tôi và trại chủ biết phải đi như thế nào, không có người thứ ba biết! Người trong trại chỉ cần lui lại từ nơi đó, ở nơi hoang dã tràn ngập thực vật bào tử, bọn chúng căn bản không cách nào tìm được chúng ta!" Người nói chuyện lần này là Trương Tử Chiêu, hắn quay đầu lại nhìn hai người ở cuối đội ngũ, lại nói tiếp:

"Cho nên hai người bọn họ đều có hiềm nghi, Phó Lập Căng bảo chúng ta đi lối bí đạo, nếu như y là kẻ phản bội, đường sống duy nhất của cả trại sẽ bị ma quỷ Vu Thành biết được; Tôn Đại Thiên bảo chúng ta đi thôn Trường Gia, cũng tương tự như vậy, nơi đó là một cứ điểm bí mật của chúng tôi trước kia, nếu như hắn là kẻ phản bội, lời nói của Phó Lập Căng mới là sự thật, trại chủ nếu không thấy chúng tôi theo đường bí đạo trở về, nhất định sẽ phái người bí mật đi vào đó thăm dò, bọn chúng chỉ cần đi theo chúng ta là có thể tìm ra mọi người."

"Xem ra công tác bảo mật của các người chẳng ra làm sao cả, tất cả bí mật cứ như thể ai ai cũng biết vậy." Sở Vân Thăng nói thẳng ngay tại chỗ: "Đi thôn Trường Gia đi! Đừng trông đợi kẻ phản bội các ngươi sẽ chủ động nhận tội, hắn bây giờ đang đánh cược, cược rằng ngươi sẽ không thực sự giết chết bọn hắn. Trói cả lại rồi mang đi, đến thôn Trường Gia, nếu không có ai thì lại đi theo lối bí đạo tiến vào trại. Ai là kẻ phản bội xem cái là biết ngay, kẻ phản bội nên trực tiếp xử tử, công thần thì đáng nhận được sự tôn trọng!"

"Nhưng mà, tiên sinh Lennon, ma quỷ Vu Thành nếu như theo tới thì sao bây giờ? Chúng ta không thể hại mọi người trong trại." Lê Tích kỳ thực vẫn tương đối lo lắng một mình Sở Vân Thăng không thể đối phó được với nhiều ma quỷ Vu Thành như vậy, huống chi, đối phương cũng có tồn tại Thiên Hành Giả.

"Các người còn có cách nào tốt hơn sao? Tin tưởng ta chính là biện pháp duy nhất mà cũng là tốt nhất của các người!" Sở Vân Thăng nói xong lại bổ sung một câu: "Chuyện xấu nói trước, sau khi chiến đấu kết thúc, tất cả vật tư của bọn họ, toàn bộ sẽ thuộc về ta! Bao gồm cả ô tô!"

Lê Tích và Trương Tử Chiêu giờ coi như đã hiểu hoàn toàn, tất cả những điều mà vị Thiên Hành Giả trước mắt nói, căn bản đều là để diễn vở "bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau" mà thôi, nhưng những người bọn họ lại chẳng hề có lựa chọn khác, chỉ có thể cố gắng đóng vai ve này cho tốt mới mong có đường sống.

Sở Vân Thăng từ miệng Chúc Lăng Điệp đã hơi chút hiểu về tính tình của cô gái áo trắng, lại thêm cô gái này ở bên ngoài thành Kim Lăng cũng từng ra tay cứu đám người Chu Đình Vận, dựa theo tình lý mà nói, dù cho nàng cũng đột phá vòng vây xông ra ngoài theo phía nam, thì cũng sẽ không nhập bọn cùng với một đám cầm thú ăn thịt người.

Bỏ qua được uy hiếp từ cô gái áo trắng, nếu chỉ là võ sĩ Bóng Tối người thức tỉnh bình thường, dù cho có là Vua Bóng Tối của Kim Lăng cũng không phải là đối thủ của mình, Sở Vân Thăng tự tin vẫn có thể ứng phó được.

Ít nhất hắn vẫn còn năm con Thanh Giáp Trùng có thể hỗ trợ chiến đấu, Băng Khốn phù ở vùng đất chất nhầy cũng chỉ dùng hai tấm, vẫn còn ba tấm, hắn không tin ma quỷ Vu Thành có thể lợi hại đến trình độ có thể sánh được với người áo choàng.

Dù cho là người áo choàng, thì cũng vẫn bị Băng Khốn phù của Sở Vân Thăng nhốt lại!

Chưa đến ba phút, một đám người lại lần nữa lên đường, nhưng điều khác biệt là, lần này phần lớn mọi người đều giữ trầm mặc không lên tiếng.

"Ngài Lennon, cảm ơn ngài lại cứu tôi một lần, nếu tôi còn có thể gặp lại vợ con, tôi nhất định sẽ nói cho họ biết, ân nhân của chúng tôi..." Edgar đã nghe được từ trong miệng những người sống sót, Sở Vân Thăng không ngờ lấy ra vitamin C để đổi lấy tính mạng của y, lúc đó y sững cả người, càng thêm vì cái "ngụ ngôn" Do Thái mà mình kể ra mà cảm thấy thấp thỏm sợ hãi.

"Nói mấy lời nhảm nhí đó làm gì, sau khi chuyện Vu Thành chấm dứt, ngươi có thể ở lại chỗ này, cân nhắc chút đi." Sở Vân Thăng cất giọng không cao không thấp, ngoại trừ Edgar có thể nghe, những người sống sót xung quanh cũng đều loáng thoáng nghe thấy, trong lòng không khỏi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: Vị Thiên Hành Giả này đúng là quá tự tin, cứ như lũ ma quỷ hung thần ác sát của Vu Thành cũng chỉ đơn giản như cá nằm trên thớt rồi vậy.

Những người may mắn sống sót nghĩ như vậy chẳng có gì lạ, trên thực tế bọn họ căn bản chưa từng thấy chỗ đáng sợ chân chính của Sở Vân Thăng, nhưng Edgar lại biết, một người có thể lao ra khỏi một biển côn trùng, một người có thể khiến cho đàn côn trùng sợ hãi, thì có thực lực cỡ nào chứ?

Bởi vậy, y căn bản không hề hoài nghi chuyện ngài Lennon có thể xử lý được hết đám ma quỷ Vu Thành kia không, thậm chí còn chưa hề suy nghĩ chút nào.

Trong đầu của y chỉ có câu nói sau cùng của Sở Vân Thăng "ngươi có thể ở lại...". Edgar dù cho có là kẻ ngu thì lúc này cũng biết đi theo Sở Vân Thăng mới là an toàn nhất, mới có hy vọng sống được lâu hơn một chút.

"Ngài Lennon, tuy rằng tôi không biết ngài muốn đi đâu, thế nhưng tôi có thể giúp ngài lái xe, nấu cơm, canh gác chẳng hạn, ngoài ra tôi còn là một người khỏe mạnh, có kiến thức chuyên nghiệp, thông thạo ngôn ngữ của nhiều quốc gia..." Edgar liệt kê ra từng "ưu điểm" của mình...

"Phía trước là thôn Trường Gia rồi, mọi người cẩn thận...." Trương Tử Chiêu phất tay ra dấu, đi đằng trước đội ngũ, thấp giọng nói.

Edgar lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Việt Toàn Năng Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net