Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 199 : Thế giới bào tử
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 199 : Thế giới bào tử

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 199: Thế giới bào tử.

"Ục... ục..."

"Uuu... Uuu..."

Đám người càng tiến thêm về phía trước, thì đủ các loại thực vật bào tử muôn hình vạn trạng lại càng ngày càng nhiều, màu sắc cũng dần dần trở nên sặc sỡ đa dạng hơn, xung quanh yên tĩnh như giữa rừng rậm, ở nơi sâu trong thế giới thực vật u ám, thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng uu uu, uu uu văng vẳng của loài sinh vật bí ẩn nào đó.

Sở Vân Thăng như gặp ảo giác, hơn nữa cái ảo giác này hết sức mãnh liệt, như thể hắn đã rời khỏi trái đất với văn minh hiện đại, đưa mình vào trong một cái thế thực vật bào tử khó có thể tưởng tượng nào đó, cùng với một đám "thổ dân" cầm cung tên gậy gộc, băng xuyên qua một khu rừng rậm bào tử nguyên thủy rậm rạp yên tĩnh.

Có "cây nấm" khổng lồ, có khúc "ngó sen" mọc gai lông, có "mào gà" đỏ như máu, có những gốc cây dài mảnh gắn vào cái đầu to lớn màu đỏ, có bào thể màu xanh lục sinh trưởng trên mặt đất...

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua đỉnh thảm thực vật, nhẹ nhàng chiếu rọi xuống, những sợi tơ lơ lửng phiêu phù cứ như những sợi bông bay múa, tràn đầy giữa những gốc thực vật bào tử, lượn lờ như những oan hồn ma quái, tạo nên một thế giới yên tĩnh mà thần bí.

Soạt, soạt, soạt..

Dưới chân có một lớp mùn thực vật mềm xốp. Theo lời Lê Tích nói, chúng nó đều chứa đựng một lượng lớn độc chướng bào tử, hiện nay, bọn họ chính đang bước chân trên một biển kịch độc.

Con đường nhỏ mà hững người may mắn sống sót dẫn theo Sở Vân Thăng đi, vừa chật hẹp mà lại còn u ám, chỉ đủ cho ba người sóng vai bước đi, ở phía trước nhất của lối đi là một làn ánh sáng mờ mờ nhàn nhạt, tuy rằng không quá sáng sủa, nhưng so với con đường mờ tối thì lại sáng hơn hẳn.

Thôn Trường gia vốn là một thôn của thị trấn Đình Bạch, những căn nhà nhỏ lác đác xen lẫn giữa những thực vật bào tử, chỉ có thể thấy được bóng dáng của một phần nhỏ phòng ốc, những cái khác thì đều bị đủ loại thực vật bào tử từ dưới đất trồi lên hoặc đẩy ngã, hoặc bao trùm, hoặc phá tan, sớm đã không còn hình dạng ban đầu nữa.

Đi qua lối đi "phát sáng", phía trước bỗng trở nên sáng sủa, thôn Trường Gia hiện ra trước mắt, giữa khu rừng bào tử rậm rạp, ở chỗ này bỗng hở ra một vùng trống trải, từng làn ánh sáng yếu ớt từ bầu trời vung vãi rơi xuống, toàn bộ thôn trang đắm chìm trong một khung cảnh trong suốt lóng lánh, tựa như một góc thế ngoại đào nguyên vậy..

"Cúc .. Cuuuu..." Tiểu Tứ liếc mắt nhìn đội trưởng của mình, nhỏ giọng mô phỏng những âm thanh kỳ ảo nơi sâu xa trong khu rừng, nếu như cẩn thận lắng nghe, có thể nhận ra ở âm điệu lại có chút biến hóa.

Thôn Trường Gia vẫn yên lặng nhơ tờ, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Cúc... cuuuu..." Tiểu Tứ nhận được cái gật đầu đồng ý của Trương Tử Chiêu, lại tiếp tục kêu lên vài tiếng.

Vẫn như trước không hề có bất cứ động tĩnh gì.

"Anh Chiêu, để em qua đó thăm dò chút xem!" Tiểu Tứ cắn môi nói.

"Không được, quá nguy hiểm, ma quỷ Vu Thành nói không chừng đang mai phục ở bên trong!" Trương Tử Chiêu lắc đầu, Tiểu Tứ đã vài lần phát ra mật hiệu, nhưng vẫn chẳng hề có chút phản ứng nào, một là người trong trại không ở nơi này, hoặc là đã trốn ở một nơi nào đó, vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà không dám đi ra.

"Lỡ như trại chủ và mọi người đã tới rồi lại đi rồi thì sao? Phải qua đó xem thử, trại chủ nếu đã đến đây, nhất định sẽ để lại một vài ký hiệu bí mật." Tiểu Tứ chớp chớp mắt nói, đây cũng không phải không có khả năng, nếu như người trong trại chờ ở đây lâu rồi mà vẫn không thấy bọn họ trở về, lại có uy hiếp từ ma quỷ Vu Thành, rất có khả năng đã tiếp tục rời đi.

Trương Tử Chiêu trầm tư một chút, gật đầu phân phó: "Tiểu Tứ, nhất định phải cẩn thận, nếu có tình huống gì thì phải tự chạy cho nhanh."

Câu nói sau cùng của hắn thực ra là đang nhắc nhở Tiểu Tứ, nếu như có mai phục, thì vạn lần không nên chạy ngược về, tránh cho làm lộ ra vị trí của cả đội ngũ.

Sự tàn bạo của ma quỷ Vu Thành, tựa như một tảng đá đè nặng trong lòng hắn một thời gian rất dài, khiến cho hắn hình thành nên cái xu hướng suy nghĩ theo lối cũ vậy, lại quên béng đi mất ở cuối đội ngũ của bọn họ, vẫn còn có một "chim sẻ" chuẩn bị nhảy ra bắt "bọ ngựa".

Khiến Sở Vân Thăng kinh ngạc là, Trương Tử Chiêu nói như thế, Tiểu Tứ lại không hề cảm thấy có gì không ổn, ngược lại vẻ mặt cứ như thể đó là chuyện đương nhiên, nhìn cái tình hình này, chuyện giống thế này đối với bọn họ có thể đã xảy ra rất nhiều lần rồi, tất cả mọi người đều đã thống nhất, tạo thành thói quen luôn rồi.

"Edgar, ngươi ở lại cuối đội ngũ trông chừng, ta đến đầu đội xem xem." Sở Vân Thăng luôn cảm thấy phía sau có người, nhưng hắn lại không có cái năng lực như hổ con, không thể khẳng định được thật giả, Edgar thân có Lục Giáp phù, đạn thông thường tạm trong lúc nhất thời cũng thể bắn chết y được, nếu cần cầm cự ở phía sau trong chốc lát cũng không có vấn đề gì.

"Các người còn ai biết dùng súng không?" Sở Vân Thăng nhìn quanh bốn phía hỏi.

Những người may mắn sống sót, bao gồm cả Trương Tử Chiêu đều bất đắc dĩ lắc đầu, ở thời đại Mặt Trời lúc trước, bọn họ đều là dân chúng bình thường, đừng nói là súng, cho dù chỉ là mấy thứ thú vui như cung tên, cũng giống như Sở Vân Thăng, trước nay đều chưa từng sờ qua, đương nhiên không tính đến mấy thứ chơi giỡn khi còn bé.

Chỉ có Lê Tích gật đầu, nói: "Tôi không thể coi là thành thạo, nhưng cũng không đến mức quá lạ tay, trước đây phần lớn đều là trên lý thuyết..."

"Lúc này không cần nói mấy lời vô dụng đó." Sở Vân Thăng từ trong áo choàng móc ra khẩu súng lục mà đồng bạn Edgar để lại, lại tăng thêm một hộp băng đạn, giao vào tay hắn, nói: "Một khi có đánh nhau, đạn không có mắt, ta chưa chắc có thời giờ chăm lo cho sự an toàn của các người, tự mình bảo vệ cho bản thân đi."

Tròng mắt của cả đám người như muốn rớt xuống đất, cái vị Thiên Hành Giả không rõ lai lịch này, áo choàng của hắn chẳng khác nào chiếc áo choàng đạo cụ của nhà ảo thuật, hoặc là chiếc túi thần kỳ của Đô Rê Mon, sao mà có thể chứa nhiều đò như vậy? Cái này đúng là quá thần kỳ!

"Được rồi, vì sao các người không lấy giáp xác của côn trùng làm lá chắc? Còn cả súng nữa, bộ các người không thể kiếm nổi một khẩu sao?" Sở Vân Thăng hướng nòng súng tối đen của súng năng lượng tối về phía thôn Trường Gia, chậm rãi di động theo bước chân của Tiểu Tứ, trong lúc lơ đãng lại hỏi, hắn còn nhớ khi ở thành phố sương mù, những người bình thường đã biết lấy giáp xác côn trùng làm lá chắn. Mấy người này sống ở đây lâu như vậy, đáng lý ra cũng phải biết làm thế chứ.

"Ngày hôm qua lúc bỏ chạy đã vứt mất rồi, cái thứ kia thực quá nặng. Súng lúc trước vẫn có, nhưng đạn sớm đã hết sạch, chỉ riêng khẩu súng thì phế chứ có làm được gì." Lê Tích bất đắc dĩ nói.

"Suỵt!" Sở Vân Thăng bỗng đưa tay che miệng, cắt đứt lời nói của Lê Tích.

Khi Tiểu Tứ từng bước từng bước tiến lại gần vài căn nhà còn sót lại của thôn Trường Gia, nguyên khí thiên địa bình lặng, bỗng không chút dấu hiệu nào khẽ rung động như một làn sóng gợn, nơi phát ra chính là vài căn nhà lụp xụp đó.

Sở Vân Thăng thu ngón tay lại, giữ chặt cò súng, nâng thân súng lên, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Những người sống sót khác thấy thế, đến thở mạnh cũng không dám, giương cung lắp tên, nắm chặt lao gỗ.

Ào ào!

Tại một căn nhà bỗng nhiên vang lên một tiếng vang lớn, ở trong thế giới đang chìm trong tĩnh lặng này có vẻ vô cùng đột ngột.

Vù....

Một cái "đầu rết" khổng lồ màu xanh lục, từ vị trí thủng lỗ trên mái ngói căn nhà lười biếng chui ra, quan sát bốn phía một chút, thân thể thật dài từng chút từng chút từ trong căn nhà chui ra.

Nó rất nhanh liền phát hiện ra Tiểu Tứ xông vào "khu vực cấm" của nó, cái "đầu rết" to bằng ba người cúi thẳng xuống dò xét, "trừng mắt" nhìn cái tên nhân loại dám cả dan đánh thức nó này.

Tiểu Tứ hai chân như nhũn ra, đặt mông ngồi bệt xuống đất, lạng quạng đạp đạp hai chân, liều mạng di động về phía sau, từ vị trí của Sở Vân Thăng có thể nghe được rõ ràng tiếng khóc nấc của hắn.

Đây đã là lần thứ hai Sở Vân Thăng gặp phải con quái vật này, lần đầu tiên là ở giữa bầu trời, chính là cái loại quái vật bay dài đến mười mấy mét này khiến cho hắn và Edgar không thể không khẩn cấp "hạ cánh".

Súng năng lượng tối của Sở Vân Thăng lập tức nhắm ngay vào đầu con quái vật này, đúng lúc này, Tần Nhân Bá ở phía sau mở miệng: "Đừng bắn, đừng bắn, nó mới lột xác xong, sẽ không tấn công những sinh vật khác, lúc này không nên chọc giận nó, bằng không nó sẽ không chết không thôi!"

Quả nhiên, Tần Nhân Bá vừa dứt lời, con quái vật bay kia đã ngẩng đầu lên, thân thể cong thành hình chữ S ngược, như một làn khói bay vụt lên không trung, dưới màn ánh sáng mờ ảo, lượn vòng bay lên.

Đám người Trương Tử Chiêu vội vàng từ chỗ lối chui ra, chầm chậm chạy đến trước mặt Tiểu Tứ, lo lắng hỏi: "Tiểu Tứ, cậu không sao chứ?"

Ai mà ngờ được, cái con quái vật to lớn này, không ngờ lại chạy đến chỗ này lột xác?

Có điều cũng may là có sự xuất hiện của nó, có thể chứng minh ở chỗ này sẽ không có ma quỷ Vu Thành , như lời Tần Nhân Bá nói, tại trước và trong khi nó đang lột xác, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho bất cứ sinh vật ngoại tộc nào đến gần.

"Mẹ kiếp, làm ta sợ muốn chết, mẹ kiếp, hích...." Tiểu Tứ hổn hà hổn hển lặp đi lặp lại mấy lời này, xem ra rất là sợ hãi, hắn cảm giác như đũng quần mình muốn ướt tới nơi rồi!

"Edgar, xem ra ngươi đoán sai rồi, bây giờ ở đây không có ai, là người báo tin đến sau nói dối." Sở Vân Thăng như cười như không nhìn Edgar nói.

"Tao cũng biết là thằng khốn kiếp mày mà, mày bán đứng chúng tao này, mày bán đứng chúng tao này!" Nhị Quải một cước tiếp một cước đạp lên người Tôn Đại Thiên, cả giận quát.

"Làm gì vậy Nhị Quải! Còn không tránh sang một bên cho ta!" Trương Tử Chiêu đưa tay đẩy Nhị Quải đã đỏ cả mắt ra, lạnh lùng nói.

"Anh Chiêu, cái thằng... Được, coi như tôi chưa nói gì." Nhị Quải thấy Trương Tử Chiêu nhìn mình chằm chằm, tức giận lách mình sang một bên.

Trương Tử Chiêu hít sâu một hơi, từ dưới đất đỡ Tôn Đại Thiên đứng lên, nói: "Đại Thiên, anh đã cứu mạng tôi, Trương Tử Chiêu tôi không phải là người vong ân bội nghĩa, nhưng tính mạng của mọi người trong trại, không phải tôi có thể gánh vác được! Nếu như là anh làm, tôi sẽ tự mình tiễn anh ra đi; nếu không phải là anh làm, là anh em tôi mắc nợ anh nhiều lắm, đến lúc đó, anh muốn giết muốn băm vằm tôi gì cũng dc!"

Tôn Đại Thiên bị vải nhét miệng, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.

"Đi lối bí đạo đi." Sở Vân Thăng nhìn lại lối đi tối đen phía sau bọn họ, lạnh lùng cười cười.

Nếu như phía sau thật sự có người theo duôi, vả lại có thể giữ khoảng cách cực xa khiến mình không thể xác định chính xác được, vậy thì chỉ có thể là một võ sĩ Bóng Tối hệ phong thức tỉnh lần thứ hai mà thôi.

"Tiên sinh Lennon, thật sự không có vấn đề sao?" Lân này người hỏi không phải Lê Tích, mà là Trương Tử Chiêu, một khi tiến vào bí đạo, một con đường sống cuối cùng của cả trại cũng sẽ bại lộ trước ma quỷ Vu Thành, hắn sẽ không còn bất cứ cơ hội hối hận nào.

"Ta sẽ đi ở cuối cùng, bọn họ nếu bám theo, cũng chỉ có thể xông lên từ phía sau, lối đi chật hẹp như vậy, trừ khi ta đã chết, bọn họ mới có thể vọt đến trước mặt các người, ngươi còn có nghi vấn gì sao?" Sở Vân Thăng cũng không trực tiếp trả lời Trương Tử Chiêu, mà là hỏi ngược lại hắn.

Sở Vân Thăng đã nói đến mức này, Trương Tử Chiêu cũng không dám mà cũng không tiện nói thêm gì nữa, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, liền lập tức kêu gọi mọi người, lại tiếp tục lên đường.

Lần này đã đổi thành Trương Tử Chiêu dẫn đường, trong những người ở đây, cũng chỉ có mình hắn biết vị trí và cách đi qua bí đạo.

Lối đi càng ngày càng hẹp, chỗ nhỏ nhất chỉ đủ cho một người đi qua, chỗ rộng nhất cũng không quá hai người kề vai cùng tiến.

Mọi người bước mỗi bước đều kinh hồn táng đảm, không chỉ bởi những sợi tơ phất phơ phiêu phù trong rừng rậm, mà còn bởi ở hai bên cái lối đi này, ở những tối tăm sâu xa nơi rừng rậm bào tử tĩnh mịch này, thỉnh thoảng lại lướt qua từng đám "đèn lồng" đỏ đỏ xanh xanh, quỷ dị tới cực điểm.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Trương Tử Chiêu bỗng nhiên nâng tay phải lên, ra hiệu cho mọi người phía sau ngừng lại, ở trong lối đi u ám phía trước, bỗng truyền tới từng hồi những tiếng "cúc.. cuu... " cực kỳ bé nhỏ khó phát giác.

Âm điệu giống hệt như Tiểu Tứ phát ra lúc trước!

"Là người của chúng ta!"

"Nhất định là trại chủ và mọi người!"

....

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trúc Mã Không Yêu Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net