Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 209 : Quái quỷ!
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 209 : Quái quỷ!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 209: Quái quỷ!

Nói là tiết kiệm thời gian, nhưng thật ra là Sở Vân Thăng muốn trở về lều ngủ thêm một chút nữa. Hắn chẳng cần thiết phải đi sớm làm gì, trong trại này nhìn chung cũng còn có mấy người biết lý lẽ, không nổi điên cùng với Trương Tử Chiêu.

Ban đêm ở thời đại Bóng Tối không có những vì sao rực rỡ, cũng không có ánh trăng vằng vặc; không có tiếng ô tô phóng vun vút, cũng không có những ánh đèn liên miên ngàn dặm, ngay cả tiếng chó sủa cũng bị những tiếng kêu rít của côn trùng thay thế.

Bầu trời đêm lạnh lẽo thấu xương, thỉnh thoảng lại có vài bông tuyết lả tả rơi xuống, nhẹ nhàng uyển chuyển, phiêu phù bay múa trong làn ánh sáng huyền ảo lóng lánh của những gốc thực vật bào tử cao ngút trời mây, cứ như thể hóa thành băng huyền tiên cảnh trong thế giới thần thoại vậy.

Nếu như nói thời đại Bóng Tối có chỗ tốt duy nhất nào, thì Sở Vân Thăng nghĩ, đại khái đó chính là bầu không khí tươi mát này rồi. Không còn phải gánh chịu sự ô nhiễm cả ngày lẫn đêm của nền văn minh hiện đại, không khí bẩn thỉu dần lắng đọng, không khí tươi mới tràn ngập nhân gian.

Đương nhiên, ngoại trừ những chướng khí bào tử kia.

Trương Hộ không giống với Sở Vân Thăng. Vào ban đêm, ông ta không tài nào chịu đựng được sự lạnh lẽo bên ngoài phòng trong thời gian quá dài, chỉ đành cất bước, ôm theo số thịt côn trùng mà Edgar đưa cho chui vào trong lều.

Sở Vân Thăng nhìn bóng lưng ông ta, hơi lắc đầu. Mặc dù mình đã đáp ứng sẽ cứu cô bồ nhí của lão, nhưng chưa nói đến chuyện thời gian qua lâu như vậy liệu cô ta có bị côn trùng phát hiện hay không, mà dù cho có may mắn không bị phát hiện, thì trong một khoang kín tại một căn cứ tối tăm không ánh mặt trời, đến chỗ vệ sinh cũng chẳng có, một mình cô độc, mà còn là một cô gái, trong tâm tình tuyệt vọng, có thể kiên trì được đến bây giờ hay sao?

Cho dù còn sống, chỉ sợ cũng đã biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi!

"Tiên sinh Lennon, cảm ơn ngài đã cứu tôi" Giọng nói của Tỉnh Mâu Ấu rất nhẹ nhàng, cũng rất mềm mại, mang theo sự yếu đuối nữ tính trời sinh.

"Cô không cần cảm ơn ta, cứu cô là vì cô đã cứu người của ta, so với ‘cái giá’ phải lấy tính mạng mình ra cứu người của cô, ‘cái giá’ mà ta bỏ ra cũng không hề cao." Lời Sở Vân Thăng nói là sự thật, cũng không phải có ý coi thường năng lực của nàng.

Có điều, hiển nhiên cô bé này vẫn hiểu lầm, tự ti cúi đầu nói: "Tôi biết năng lực của tôi quá yếu, bằng không, rất nhiều người sẽ không phải chết. Đúng rồi, còn phải cảm ơn vitamin của ngài nữa, mẹ của tôi..."

Sở Vân Thăng thực sự không có thời gian đâu để tán dóc. Hắn cho rằng cô bé này cứ dây dưa ở mấy vấn đề râu ria là vì vẫn còn ngượng ngùng không dám trực tiếp hỏi đến chuyện thân thể mình bị lột trần. Ngẫm lại thay vì cứ tiếp tục tán đông tán tây lãng phí thời gian thế này, không bằng bản thân trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện cho rồi, nói xong còn phải về ngủ tiếp. Vì vậy, hắn liền cắt ngang lời nàng, giọng điệu chắc nịch: "Cô tên là tiểu Tỉnh đúng không, ta biết tại sao cô tới tìm ta."

"Ngài biết rồi sao? Ngài sẽ...." Tỉnh Mâu Ấu thoáng ngẩng đầu lên, con mắt chớp chớp, cả kinh nói.

Sở Vân Thăng ngăn nàng lại, tiếp tục nói: "Ta biết! Quá trình ta trừ khử độc tố khác với võ sĩ.., à không, Thiên Hành Giả hệ mộc các cô. Trong quá trình ta chữa trị cho cô có xảy ra một chút ngoài ý muốn, quần áo và chăn đệm của cô đều bị năng lượng mà ta phóng ra đốt cháy sạch sẽ. Nhưng chỉ thế thôi không hơn, chẳng đến nỗi xấu xa như người của các cô tưởng tượng vậy đâu. Cô có thể yên tâm.

Ta vốn không muốn giải thích cái chuyện nhàm chán này, nhưng cô là một cô gái hiền lành, nếu như cứ mãi lăn tăn chút chuyện này, đối với ta và cô cũng không phải quá tốt!"

Tỉnh Mâu Ấu hơi sững sờ, trên khuôn mặt trắng trẻo sáng ngời lập tức nổi lên hai rặng mây hồng. Nàng không ngờ Sở Vân Thăng lại nói chuyện này ra một cách trực tiếp như vậy, vội vàng đáp: "Tôi tin tưởng ngài, tiên sinh Lennon. Sau khi tôi tỉnh lại, liền phát hiện ra những độc chướng còn sót lại trong cơ thể từ trước đều đã bị ngài thanh lý sạch sẽ, cho nên tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy. Tôi tìm ngài không phải là vì chuyện này, mà là vì một chuyện khác."

Sở Vân Thăng nghi hoặc hỏi: "Còn có chuyện gì?"

Tỉnh Mâu Ấu ngượng ngùng gật đầu, có hơi không tự tin nói: "Tôi nghĩ… nghĩ… tiên sinh Lennon, tôi có thể học tập biện pháp giải độc của ngài hay không?"

Sở Vân Thăng nhướng mày, vừa muốn mở miệng cự tuyệt, thì Tỉnh Mâu Ấu thấy vẻ mặt nghiêm nghị của hắn đã khẩn trương thấp giọng năn nỉ: "Xin lỗi, thực xin lỗi tiên sinh Lennon. Tôi biết có hơi quá phận, xin ngài tha thứ, xin ngài đừng tức giận."

Sở dĩ Tỉnh Mâu Ấu khẩn trương như vậy là bởi vì sau khi nàng tỉnh lại, qua lời kể của những người bạn trong trại, đã biết được tất cả những chuyện xảy ra ở bí đạo . Đều là Thiên Hành Giả, nàng càng hiểu rõ chỗ đáng sợ của Thiên Hành Giả hơn so với những người bình thường như Thiện Vu Hùng.

Sở Vân Thăng lắc đầu: "Không phải là ta không dạy cho cô và ông lão kia, mà căn bản là các người không cách nào học được. Chuyện này về sau không cần nói đến nữa."

Hắn nhấn mạnh hai chữ "ông lão" và "các người" rất rõ ràng, tỏ vẻ hắn cũng đã cự tuyệt ông lão kia một lần rồi.

Tỉnh Mâu Ấu nghe vậy, vẻ kỳ vọng trong mắt dần mờ đi. Có điều, may mà không hề phát hiện Sở Vân Thăng có dấu hiệu gì muốn nổi giận vì chuyện này, trong lòng mới hơi yên tâm một chút.

Sở Vân Thăng gấp tấm bản đồ trong tay lại, thu vào trong áo bông, quay đầu lại nói với Edgar: "Edgar, đi thôi!"

Khi đi lướt qua sát bên người Tỉnh Mâu Ấu, một luồng hương thơm nhàn nhạt chợt bay vào lỗ mũi Sở Vân Thăng, mang theo một tia năng lượng mộc đầy sức sống, dọc theo Dung Nguyên Thể của hắn, như thiểm điện chui vào một tấm nguyên phù. Đây là một chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, Sở Vân Thăng còn chưa kịp nắm bắt thì nó đã biến mất rồi.

Sở Vân Thăng nhướng mày, vừa đi vừa phát động nguyên khí bản thể toàn thân, tìm hiểu điều dị trường trong thân thể. Bỗng nhiên thân thể hắn cứng đờ, vội vàng dừng bước. Thân mình cấp tốc xoay ngược một trăm tám mươi độ, như một con sói đói thấy cừu non, hai mắt tỏa ra ánh sáng sáng rực bắn về phía Tỉnh Mâu Ấu mới xoay người lại.

Tỉnh Mâu Ấu bị ánh mắt đầy tính xâm lược này của hắn làm cho không tự chủ được mà run lên. Không phải nói dối, dù cho nàng tin tưởng lần trước Sở Vân Thăng thật sự chưa từng làm gì, nhưng nàng nào dám đảm bảo vị Thiên Hành Giả xa lạ mới quen biết hơn một ngày này, sẽ không thực sự bùng phát thú tính! Nàng theo bản năng lùi ra sau một bước, liền thấy tiên sinh Lennon dường như đang do dự, như thể đang đấu tranh tư tưởng, lại như thể đang nhìn chằm chằm vào thân thể nàng đắn đo quan sát cân nhắc cái gì đó, từng bước từng bước nhanh chóng áp sát lại.

Ngay cả Edgar cũng phát hiện ra bầu không khí không bình thường, kinh ngạc đến mức rớt cả cằm, âm thầm nghĩ: Đừng nói là ngài Lennon sẽ thực sự coi trọng cô bé này nhé...

"Tiên... tiên sinh Lennon?" Sở Vân Thăng đã bước đến bước trước mặt nàng với khoảng cách còn lại chưa đầy một bước. Hơi thở của Tỉnh Mâu Ấu cũng dần trở nên dồn dập, khẩn trương đến mức hai chân dính chặt vào nhau.

"Suỵt, đừng nhúc nhích!" Cái cảm giác vừa rồi của Sở Vân Thăng giống như nhảy múa trên dây thép, chỉ cần hơi gián đoạn thì có thể sẽ tiêu tán sạch sẽ ngay.

Lúc này, đám người Thiện Vu Hùng cũng lục tục rời khỏi lều. Người bước ra đầu tiên chính là Lê Tích. Y trợn mắt há mồm nhìn Sở Vân Thăng tiến đến trước mặt Tỉnh Mâu Ấu với khoảng cách chưa đến mười centimet, "tham lam" hít một hơi thật sâu, sau đó bày ra một bộ dạng như thể hoàn toàn không đủ thỏa mãn.

Đây quả thực là ngang nhiên trắng trợn đùa bỡn con gái nhà lành! Trong đầu từng người sống sót bước ra khỏi túp lều đều hiện lên cái ý nghĩ này.

Thậm chí, trong đó có vài người đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “May mà đã đánh ngất rồi giam Trương Tử Chiêu lại. Bằng không, để y nhìn thấy một màn này, nói không chừng y không tiếc cái mạng mình luôn rồi.”

Nhưng mặc kệ thế nào, bảy tám người này thực sự đang rất lúng túng, đi cũng không được, mà lùi cũng chẳng xong. Nhất là khi thấy ánh mắt cầu cứu mà Tỉnh Mâu Ấu ném về phía họ, khiến lòng mấy người như bị chém ra từng khúc!

Chỉ trong nháy mắt như vậy, mấy người vì muốn tìm kiếm chút ít cảm giác lương tâm được an ủi, đều thầm nghĩ trong lòng: Nếu quả thật có thể có kết quả giống như lời gã da đen kia nói, có lẽ cũng không quá xấu.

Trong khoảng thời gian vài hơi thở ngắn ngủi, đối với Sở Vân Thăng là cực nhanh, nhưng đối với những người không dám có chút mảy may lộn xộn như đương sự Tỉnh Mâu Ấu và những đồng bạn của nàng, thì đây quả thực là một quãng thời gian vừa gian nan mà lại dài dằng dặc.

Trong mắt bọn họ, biểu hiện của Sở Vân Thăng đã chuyển từ "chưa đủ thõa mãn" lúc ban đầu trở thành "dư vị khó quên" càng tà ác hơn.

Tần Nhân Bá rốt cuộc hạ quyết tâm, nhưng mới vừa mới bước một bước về phía trước thì đã bị Lê Tích giữ chặt lấy. Có điều sức mạnh của người thường làm sao có thể so với Thiên Hành Giả, dù chỉ là một Thiên Hành Giả hệ mộc thì cũng không được.

Có lẽ là Lê Tích nắm quá chặt, dùng sức quá mạnh, khi Tần Nhân Bá bỗng nhiên phát lực thì áo ngoài liền bị xé rách, thân mình lao thẳng ra ngoài.

Hiện tại, trong lòng Lê Tích và Thiện Vu Hùng chỉ muốn khóc. Cả trại đều phải dựa vào hai vị Thiên Hành Giả này để sinh tồn. Những sợi nấm có thể ăn được hay không hoàn toàn phải dựa vào hai người họ phân biệt và xử lý. Bây giờ, cả hai người lại dây vào vũng nước đục kia, hành động này của Tần gia chính là ép bọn họ dù nhắm mắt làm liều cũng phải xông lên đây mà!

Sức mạnh của Tần Nhân Bá so với Lê Tích giống như lão hổ so với gà con, nhưng khi đối mặt với Sở Vân Thăng trước mắt, chính ông ta lại biến thành gà con, còn Sở Vân Thăng lại biến thành lão hổ.

Ông ta còn chưa kịp đứng vững, thì đã thấy Sở Vân Thăng nhíu mày một cái, đưa tay ngăn ông ta lại. Sau đó thuận thế đặt bàn tay lên ót lão, vẻ mặt miên man bất định!

Đám người Lê Tích và Thiện Vu Hùng chỉ vừa mới bước chân đuổi theo, thì đã liền chưng hửng ngừng lại, nội tâm căng thẳng: “Xong rồi, xem điệu này, Tần gia xong rồi!”

Tình hình có vẻ như đã bắt đầu mất khống chế. Trong đông đảo người ở đây, chỉ có một mình Edgar là giống như người ngoài cuộc, không bị tình huống này ảnh hưởng. Có điều trong nháy mắt y đã hiểu rõ tình hình, tự cho là thông minh móc súng lục ra, nhắm thẳng vào đám người Lê Tích vừa rồi có vẻ muốn xông tới. Y cảm thấy mình dù gì cũng là người của ngài Lennon, lúc này phải làm chút gì dó mới đúng.

Y móc vũ khí ra rồi cưỡng chế ngăn cản phía trước, như thể đã gián tiếp khẳng định cái suy nghĩ trong lòng những người may mắn còn sống sót ở đây. Nhất thời bầu không khí yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Lúc này, Tỉnh Mâu Ấu thấy Tần Nhân Bá bị bàn tay Sở Vân Thăng chộp lấy, đầu lại bị ấn xuống, nguy hiểm cận kề, mới cắn nhẹ đôi môi non mềm, đỡ lấy Tần Nhân Bá đang không ngừng run rẩy, nói với vẻ đầy khuất nhục: "Tiên sinh Lennon, xin ngài thả Tần gia gia. Ngài muốn làm gì tôi cũng được."

"Được!" Sở Vân Thăng thuận miệng đáp một tiếng. Một mặt buông bàn tay đang ấn trên đầu ông lão ra, một mặt nhỏ giọng thì thầm: "Tại sao lại như vậy? Đều là võ sĩ Bóng Tối hệ mộc, đều là mộc nguyên khí như nhau, vì sao của nàng thì được, mà của ông ta thì không? Kỳ lạ, trước đây mộc nguyên khí của Vu Bà hình như cũng không phải thế."

Vừa nói, hắn lại không tự chủ mà vươn tay sờ soạn trên đầu Tỉnh Mâu Ấu, định thử lại thêm lần nữa. Chỉ thấy Tỉnh Mâu Ấu hơi né tránh, làm tay hắn sờ vào khoảng không. Lúc này, hắn mới giật mình tỉnh lại. Nãy giờ mải tập trung vào vấn đề nguyên khí, không để ý rằng xung quanh có nhiều người như vậy.

"Edgar, sao lại móc súng ra làm gì?" Sở Vân Thăng nhướng mày. Hắn quả thật không nghĩ đến chuyện bộ dạng vừa rồi của mình khi rơi vào trong mắt người khác sẽ bị hiểu lầm như thế nào. Đồng thời, hắn cũng không để ý câu nói vừa rồi của Tỉnh Mâu Ấu, không nghe ra ẩn ý trong đó nên đúng thật không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, hắn liền ý thức được: Chẳng lẽ là vì mình vừa chộp lấy ót ông lão này khiến bọn họ hiểu lầm? Có điều, đây cũng là do mình quá gấp gáp, không kịp giải thích mọi chuyện.

Mà nguyên nhân khiến hắn gấp gáp là: Mộc nguyên khí mà Sở Vân Thăng hút vào từ trên người Tỉnh Mâu Ấu đã gây ra một chút dị dạng, nhưng vì số lượng quá nhỏ nên gần như không thể nào tra rõ được. Cũng vì thế lần trước khi chữa thương cho Tỉnh Mâu Ấu hắn không phát hiện ra, lần này trong lúc vô ý lại phát giác được. Vì vậy, hắn mới phải cẩn thận tìm kiếm, đồng thời không ngừng hấp thụ, thử nghiệm, không ngờ phát hiện chúng nó xuyên qua Dung Nguyên Thể, tiến vào thân thể con Tử Viêm Ma Trùng phong ấn đang tĩnh dưỡng cầm hơi trong Phong Thú phù.

Ngoài dự liệu của hắn là con Ma Trùng trọng thương lại có phản ứng với tia mộc nguyên khí vừa tiến vào. Tiến độ khôi phục thương thế vẫn luôn ổn định đến mức Sở Vân Thăng cũng phải phát cáu nay bỗng nhảy lên một chút, khiến Sở Vân Thăng mừng húm. Rốt cuộc có biện pháp có thể sớm ngày khôi phục lại nó, bằng không, nếu chỉ dựa vào nguyên khí của bản thân tiến hành tẩm bổ, không biết còn cần tốn thời gian bao lâu!

Nhưng khi đối chiếu với lúc hấp thụ mộc nguyên khí của ông lão, Sở Vân Thăng lại kinh ngạc phát hiện, mộc nguyên khí của ông ta cũng không có hiệu quả này, thực sự là quái quỷ mà!

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Đến Mười Năm Sau

Copyright © 2022 - MTruyện.net