Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 213 : Rời đi
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 213 : Rời đi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 213: Rời đi.

Ầm!

Một "cây nấm" khổng lồ, dưới phát đạn hỏa nguyên khí hóa thành tro tàn, khẩu súng mới với nguồn nguyên khí là Hỏa Chủng, trong tình huống không cần Sở Vân Thăng truyền nguyên khí vào vẫn có uy lực không hề giảm sút, thậm chí còn tốt hơn so với trước một bậc!

Hỏa Chủng quả không hổ là chỗ tập trung tinh hoa của Hỏa Diễm Huyễn Điểu!

Nhưng điều làm cho Sở Vân Thăng lại cảm nhận được niềm vui hiếm hoi sau bao nhiêu lâu là, tồn tại của Hỏa Chủng cũng tương tự như đoạn ống trong suốt trong súng đóng băng, đều có thể thông qua nguyên phù bổ sung năng lượng băng hỏa cho nó bằng chính nguyên khí bản thể của mình.

Điều này cực kỳ quan trọng, đồng nghĩa với việc trong những lúc bình thường, Sở Vân Thăng có thể nạp đầy năng lượng cho Hỏa Chủng và đoạn ống đóng băng, để đến thời khắc chiến đấu, hai khẩu súng không cần phải tiêu hao thêm năng lượng của mình, giảm bớt rất nhiều áp lực tốc độ tiêu hao nguyên khí của bản thân trong quá trình chiến đấu!

Giống như súng đóng băng, giờ này phút này, sau khi được cải tạo, súng năng lượng tối mới có thể tính là khẩu súng năng lượng tối chân chính, có điều bây giờ tiếp tục gọi nó là súng năng lượng tối có vẻ cũng không quá chính xác.

Súng đóng băng ngoại lai cũng là loại súng sử dụng năng lượng tối, mà súng năng lượng tối v2 sau khi được cải tạo cũng là một loại súng sử dụng năng lượng tối, chỉ là vận dụng loại năng lượng tối bất đồng mà thôi. Nếu gọi nó là súng Liệt Diễm, ý tứ chính là năng lượng hỏa nguyên khí của khẩu súng lăng lệ ác liệt, bùng cháy mạnh mẽ thì mới càng chuẩn xác hơn. [Nhưng gọi là súng Băng và súng Lửa đi cho gọn - nd]

Một khi bản thân đột phá Hai Nguyên Thiên, đạt đến cảnh giới Ba Nguyên Thiên thì có thể chế tạo ra Tụ Nguyên phù có thể tự động hấp thu nguyên khí thiên địa, khi đó hai khẩu súng này sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Sở Vân Thăng nhìn những mảnh vụn Hỏa Chủng còn sót lại, lấy khẩu súng năng lượng tối v1 mà Edgar từng dùng ra, dùng biện pháp tương tự gắn chúng vào, miễn cưỡng làm thành một khẩu súng Lửa khác có lực công kích yếu hơn, có Hỏa Chủng làm nguồn nguyên khí, cho dù không phải là võ sĩ Bóng Tối thì việc sử dụng vẫn không có vấn đề gì.

Trước cửa trại ánh lửa ngút trời, ngọn lửa hừng hực chiếu rọi xung quanh sáng như ban ngày. Mấy người sống sót phụ trách canh gác ôm súng mà quân đoàn Ma Quỷ để lại, hai mặt nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời.

Sở Vân Thăng thử súng xong liền quay đầu trở về trại, đúng lúc này, chợt nghe thấy trên tháp canh gác bằng gỗ trước cổng trại chợt vang lên tiếng quát hỏi của một vị thủ vệ: "Ai đó?"

Sở Vân Thăng thầm nghĩ bản thân mới đi không bao lâu, chẳng lẽ mới đó mà trạm canh gác đã đổi ca sang một tốp mới rồi sao? Vừa định đáp một tiếng, thì bỗng nghe từ xa xa truyền đến tiếng người:

"Là tôi! Nhị Quải đây!"

Sở Vân Thăng xoay người nhìn lại, trên đường nhỏ quanh co, chỉ nghe thấy tiếng người, chỉ nghe thấy tiếng, còn chưa thấy bóng người đâu, chắc chỉ người đứng trên tháp canh gác mới có thể thấy được.

Không lâu sau, Nhị Quải và vài người sống sót khác trong trại đỡ theo bốn năm người nam nữ gầy đến dọa người, chỉ còn da bọc xương ló đầu ra từ góc cua.

"Sao đến bây giờ mới về? Trại chủ cũng qua hỏi thăm mấy lượt rồi!" Vị "lính gác" trên tháp canh rõ ràng là thở phào một hơi, mở miệng hỏi.

"Đừng hỏi nhiều, mau mời Tần gia và tiểu Tỉnh tới, bọn họ sắp không chịu nổi rồi... Đừng lo lắng, đi nhanh đi, Tùng Tử...!" Nhị Quải phẩy phẩy tay, vội nói.

Tên được gọi là Tùng Tử vội vàng linh hoạt bò từ trên đỉnh tháp xuống, một mặt chạy vào trong trại, một mặt còn nghe thấy Nhị Quải ở phía sau hô: "Nấu cho bọn họ một chút sợi nấm, nhớ nghiền nhỏ hết ra, họ không ăn được đồ cứng đâu..."

Đường nhỏ chật hẹp, Sở Vân Thăng lẳng lặng bước sang một bên, nhường đường cho mọi người tiến vào.

Khi Nhị Quải đi ngang qua bên cạnh hắn thì bỗng ngẩng người, ngạc nhiên nói: "Tiên sinh Lennon, đã muộn thế này sao ngài còn ở chỗ này?"

Chưa đợi Sở Vân Thăng trả lời, đồng bạn bên cạnh Nhị Quải đã chọt hắn, thầm chỉ chỉ vào ánh lửa trong rừng rậm bào tử, ngoại trừ vị Thiên Hành Giả Sở Vân Thăng này ra, bên trong trại còn ai có thể làm được chuyện này? Hiển nhiên câu hỏi của Nhị Quải là dư thừa.

Năm người được dìu gồm ba nam hai nữ, ánh mắt đờ đẫn, tứ chi vô lực, gần như là được người sống sót trong trại kéo theo sau, tổng cộng khoảng chừng mười ba mười bốn người..

"Y chính là vị Thiên Hành Giả kia!"

"Chính là y giết chết Ngô Vi Kiến..."

".... Không một người sống!"

....

Trong đám người này, những người sống sót trong trại quay sang xì xào kể cho ba nam hai nữ kia.

Lúc này, một người đàn ông trung niên gầy như que củi, tóc trên đầu gần như rụng sạch, trong ánh mắt đờ đẫn u ám chợt rực sáng như hồi quang phản chiếu, dùng hết sức lực toàn thân đẩy người sống sót đang đỡ y ra, tiếp đó mượn lực đẩy ngược này đâm đầu ngã nhào đến trước mặt Sở Vân Thăng, cố sức nói: "Xin, xin ngài, cứu, cứu, cứu..."

Như thể nói mỗi một chữ đều phải dốc hết sức lực toàn thân, nhưng lời còn chưa dứt thì đã ngất lịm đi.

"Nhị Quải, chuyện gì thế này?" Sở Vân Thăng nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, hỏi.

"Bọn họ là người trốn ra từ Vu Thành, hôm qua sau khi Ngô Vi Kiến bị ngài giết chết, nhân mã mà y mang theo cũng chết sạch toàn bộ, không ai trở về được! Nghe năm người này nói, bên phía Vu Thành chờ hai ngày môt đêm, sống không thấy người, chết không thấy xác, nội bộ quân đoàn Ma Quỷ rộ lên tin đồn nói Ngô Vi Kiến đụng phải con trùng vương xuất hiện lúc trước, toàn bộ đều chết sạch rồi!" Nhị Quải nâng người đàn ông hôn mê trên mặt đất lên, nuốt ngụm nước bọt rồi nói tiếp:

"Bắt đầu từ xế chiều hôm nay, bọn họ bạo phát nội loạn. Hai tên Thiên Hành Giả còn sót lại ở Vu Thành vì muốn tranh đoạt vị trí mà Ngô Vi Kiến bỏ lại đều tranh thủ lôi kéo thế lực, sống mái với nhau ở Vu Thành, năm người này nhân cơ hội đó liều mạng bỏ trốn ra được."

"Ngươi dẫn bọn họ vào đi." Sở Vân Thăng chỉ hỏi qua cho biết, chợt nghĩ từ lúc giết chết Ngô Vi Kiến ngày hôm qua đến bây giờ còn chưa đến 36 giờ đồng hồ, không ngờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Hình như bản thân quen biết những người may mắn còn sống sót này cũng chưa quá 48 tiếng đồng hồ, còn chưa đến hai ngày nữa!

Sở Vân Thăng lắc đầu, , thời gian đôi khi trôi quá nhanh, có đôi khi lại rất chậm, chậm rất chậm… Ví dụ như, bản thân không biết đến khi nào mới có thể tìm được Kim Lăng?

Ba nam hai nữ trốn ra từ Vu Thành này khiến cho người trong trại xôn xao một hồi, nhất là mấy người còn có bằng hữu thân thuộc bị nhốt ở Vu Thành lại càng kích động hơn, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến ngày hôm nay sau khi Ngô Vi Kiến đã chết, Thiện Vu Hùng lại phải vội vã phái Nhị Quải dẫn người mang vũ khí đi đến Vu Thành điều tra tình hình.

Được lão Tần chữa trị, lại ăn thêm sợi nấm nghiền nhỏ, ba nam hai nữ kia vây quanh đống lửa dần dần khôi phục lại chút huyết sắc.

Sở Vân Thăng cũng được biết vì sao Nhị Quải lại coi trọng năm người này như vậy, nhất là người đàn ông lao về phía mình kia. Theo lời gã nói, y là người trong bộ đội, từ tỉnh Phúc Kiến hộ tống ai đó cùng tình báo đến thủ đô, liên tiếp gặp cản trở và bị lạc mất phương hướng, lưu lạc đến tận Vu Thành, đạn dược lương thảo cạn kiệt, bị quân đoàn Ma Quỷ bắt, bây giờ thượng cấp của y vẫn còn đang bị giam giữ làm lương thực trong một tầng hầm ngầm bởi quân đoàn Ma Quỷ.

"Chỉ cần các người cứu thiếu tá, hộ tống chúng tôi đến được Kim Lăng, tôi cam đoan sẽ sắp xếp thỏa đáng cho các ngươi ở Kim Lăng." Người đàn ông trung niên tràn đầy kỳ vọng nói..

Đi Kim Lăng chính là hy vọng và ký thác của toàn bộ tất cả người trong trại, bọn họ cũng không biết Kim Lăng đã biến mất, vẫn cho rằng nơi đó là chỗ an toàn nhất.

Bởi vậy, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về Sở Vân Thăng vẻ mặt bình tĩnh và Edgar thần tình cổ quái, nơi này chỉ có Sở Vân Thăng mới có thể mang theo họ chạy đến Kim Lăng được.

"Không cần nghĩ tới chuyện đi Kim Lăng nữa, nơi đó đã bị côn trùng vây kín, bốn phương tám hướng đâu đâu cũng là côn trùng, dù là ta cũng không vào được!" Sở Vân Thăng khẽ lắc đầu nói.

"Kim Lăng cũng bị chiếm đóng rồi?" Lê Tích, Thiện Vu Hùng, và người đàn ông trung niên gần như cùng lúc há hốc mồm hô lên.

"Đại khái cũng chẳng khác mấy, dù sao không ai có thể đi vào đó được!" Sở Vân Thăng gật gật đầu, ánh mắt quét qua Edgar, tên này lập tức hiểu ý, liền vội vàng gật đầu lia lịa xác nhận.

"Haizz! Chẳng lẽ thế giới này thật sự hết hy vọng rồi sao?" Người đàn ông trung niên chán chường xụi lơ trên mặt đất, đau khổ thở dài một tiếng.

Tin tức mà Sở Vân Thăng nói ra tựa như một trận bão tố sôi trào trong nội tâm tất cả những người sống sót, dập tắt kỳ vọng duy nhất của bọn họ, bầu không khí bao phủ sự u ám.

Con người ta phải dựa vào hy vọng và niềm tin vào tương lai để sống. Hy vọng không còn, còn lại chỉ là sự tuyệt vọng, bởi vậy toàn bộ trại đều lâm vào không khí trầm mặc đáng sợ.

Sở Vân Thăng nhét một mẩu thịt côn trùng cuối cùng vào miệng, chậm rãi đứng dậy, trở về lều của mình. Hắn có thể cứu tính mạng của những người này, nhưng không thể nào cho bọn họ hy vọng, hắn còn chuyện quan trọng hơn phải đi làm.

Hồi lâu sau, từ bên trong lều, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng vị tỉ phú Trương Hộ kích động nói: "Trại chủ, lão Lê... mọi người không nên nản chí, ít nhất chúng ta vẫn còn cái trại này, còn có Tần gia, còn có tiểu Tỉnh, còn có hơn một trăm huynh đệ tỷ muội! Chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vượt qua mọi gian nan trắc trở..."

Bài phát biểu hùng hồn của Trương Hộ vẫn tiếp diễn, Sở Vân Thăng thì thiếp đi lúc nào không hay, ngày thứ hai, hắn dậy từ sớm, cùng với những "binh sĩ" tạm thời được điều động của trại, nườm nượp tiến về phía Vu Thành.

Hai tên Thiên Hành Giả còn sót lại của quân đoàn Ma Quỷ, khi đối mặt với Sở Vân Thăng hoàn toàn không có một chút sức phản kháng nào, chỉ cần sử dụng súng Lửa thôi đã triệt để tiêu diệt đối phương.

Khi những người may mắn còn sống sót của trại giải cứu những người bất hạnh từng bị coi là lương thực ra khỏi tầng hầm tối tăm không ánh sáng, tiếng khóc dường như không giây phút nào ngừng, thê lương bi thống.

Nhìn từng người bất hạnh quần áo xốc xếch, thậm chí là không mảnh vải che thân, nam có nữ có, có người lớn mà cũng có trẻ nhỏ, ngay cả Sở Vân Thăng trước nay nội tâm sắt đá, cũng bị chấn động và xót xa bởi cái hành vi tự mình hại mình quy mô lớn, hơn nữa còn có tổ chức của con người này.

Ô tô và xăng cũng nhanh chóng được tìm kiếm tập trung lại. Trong quá trình đó đó có một niềm vui ngoài ý muốn, Tiểu Tứ dẫn người vào trong thành tìm được một chiếc xe RV, tuy rằng không xa hoa lắm, nhưng tính năng vẫn còn hoàn hảo, cũng đủ cho Sở Vân Thăng dùng tạm.

Xe RV: RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là "nhà xe" - MotorHome. Không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.

Toàn bộ phía tây Vu Thành đều là rừng rậm bào tử, phía đông là vùng đất hoang vu không một bóng người, Sở Vân Thăng tính toán với năng lực hiện nay của bản thân, không cách nào xông qua khu vực thâm sâu trong rừng rậm bào tử, chỉ có thể từ phía đông chuyển hướng về phương nam dọc theo đường cao tốc tiếp tục đi đường vòng, hy vọng có thể vòng qua khỏi rừng rậm bào tử.

Mà vùng đất xác chết số hai và số ba, lần lượt trong những khoảng thời gian chờ đợi Tỉnh Mâu Ấu khôi phục lại năng lượng mộc, Sở Vân Thăng cũng đã càn quét sạch sẽ.

Từ đó cuối cùng cũng tìm hiểu rõ, Thanh Giáp Trùng hình thái nguyên thủy sau khi ăn vào khoảng chừng 100 con trùng đỉa, sẽ hoàn thành quá trình chuyển hóa sang hình thái thứ hai, ở vùng đất xác chết số hai và số ba, tổng cộng có hơn một nghìn con trùng đỉa, sau khi để cho ba con Thanh Giáp Trùng nguyên thủy khác chuyển hóa xong, Sở Vân Thăng giữ lại hơn bảy trăm con còn thừa trong Vật Nạp phù, coi như làm "lương thực" dự trữ để khi nào bắt thêm Thanh Giáp Trùng khác thì cho chúng ăn.

Mười ngày sau, nhờ Tỉnh Mâu Ấu toàn lực truyền mộc nguyên khí vào, Tử Viêm Ma Trùng rốt cuộc cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.

"Edgar, ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu đi cùng ta, nói không chừng đến ngày mai đã phơi xác trên đường, sống ở chỗ này ít nhất cũng tạm thời được an toàn!" Sở Vân Thăng đứng trước chiếc xe RV, một lần nữa nhắc nhở người da đen.

Khu trại của những người may mắn còn sống sót, dưới sự trợ giúp của kiếm Thiên Ích trong tay Sở Vân Thăng, đã được gia cố thêm rất nhiều giáp xác. Quái đầu bay ở xung quanh trên cơ bản cũng đã được hắn tiêu diệt sạch sẽ, lại không còn sự uy hiếp từ quân đoàn Ma Quỷ ở Vu Thành, khu trại này kỳ thực đã trở nên vô cùng an toàn.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
VINH QUANG GIÀNH LẤY NAM CHÍNH

Copyright © 2022 - MTruyện.net