Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 217 : Nể mặt tiến sĩ
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 217 : Nể mặt tiến sĩ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 217: Nể mặt tiến sĩ.

Ngay lúc tên đàn ông đeo khẩu trang vừa nói "lấy gì mà ăn" xong, cô nữ sinh gãy chân trên xe RV chợt mở cửa xe, dò tìm Edgar trong đám người, nói: "Tiến sĩ, thịt nấu xong rồi!"

Một câu này làm cho đám người nam nam nữ nữ bên dưới muốn sôi cả bụng, nhất thời quên luôn cãi nhau.

Edgar đi phía sau đoàn người, khi thấy Sở Vân Thăng ngồi ở trên xe thì trong lòng không khỏi ớn lạnh liên hồi. Y tự ý cho phép cô nữ sinh bị thương lên xe, còn chưa kịp "xin phép" Sở Vân Thăng, cũng không biết Sở Vân Thăng có bất mãn hay không?

Trong mắt y, mặc dù Sở Vân Thăng không phải hạng người hung ác, máu lạnh, nhưng cũng không phải là một người thoải mái dễ nói chuyện như vậy. Ít nhất, y biết Sở Vân Thăng có một thói quen đặc biệt, đó là thích một mình một chỗ.

Edgar nhắm mắt đưa chân bước về phía trước, trong lúc lơ đãng lại đi vào giữa gã đeo khẩu trang và cô gái búi tóc.

"Tưởng Thiên Thấm, ngày hôm nay tôi nể mặt tiến sĩ, chuyện lúc chiều tôi không so đo với cô. Nhưng nếu cô lại xen vào chuyện của người khác, đừng trách tôi quay lưng không thèm ngó ngàng gì tới các người!"

Ánh mắt gã đeo khẩu trang hơi lóe lên, chợt đổi sang khuôn mặt tươi cười, vỗ vai Edgar, "thân thiết" nói: "Tiến sĩ, cơm nước xong xuôi nhớ lên lầu tâm sự!"

Tiếp đó hắn cố ý lớn tiếng càn rỡ nói: "Anh em tôi đây giúp anh sắp xếp mấy mỹ nữ, giúp anh giải buồn một chút!"

Tưởng Thiên Thấm, cũng chính là cô gái búi tóc, tái xanh cả mặt, thầm mắng một tiếng: Bại hoại.

Mà Edgar lúc này nào dám đáp lời hắn, toàn bộ tâm thần y lúc này đều đang đặt trên ngài Lennon đang ngồi trong xe. Y chỉ cảm thấy khuôn mặt mình bắt đầu nóng lên. Nếu y là người da trắng, nhất định là đã đỏ như quả cả chua rồi.

Thấy Tưởng Thiên Thấm mặt mày khó coi, gã đeo khẩu trang dường như rất vui vẻ, đắc ý phất phất tay, nói:

"Chúng ta đi!"

Mập mạp Tiễn Hưởng lại vội vàng gõ gõ cửa sổ xe hỏi: " Người anh em, có đổi hay không, nói một tiếng đi chứ ?"

Sở Vân Thăng quẳng tàn thuốc đi đáp: "Không đổi."

Nói xong liền mở bản đồ ra xem, không thèm để ý tới hắn nữa.

Mập mạp biến sắc, đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, nhổ một ngụm nước bọt rồi thấp giọng nói:

"Mẹ kiếp, cho mặt mũi rồi mà không biết xấu hổ. Nếu không phải nể mặt tiến sĩ thì chơi chết mày rồi!"

Lông mày Sở Vân Thăng giật giât, bỗng nhiên mở cửa xe, lạnh lùng nói:

"Ngươi muốn thì thử xem !"

"Hưởng mập, con mẹ nó mày làm gì vậy! Còn chưa cút về cho ông!"

Gã đeo khẩu trang đưa tay tóm tên mập mạp về, quay qua nói với Edgar:

"Xin lỗi. Tiến sĩ, buổi tối nhất định phải đến a!"

Edgar nhất thời trống ngực gia tốc, khiếp sợ nhìn gã mập mạp này. Dám khiêu chiến với ngài Lennon sao? Không muốn sống nữa à?

"Tiến sĩ, Nhậm Tam Bảo là tên khốn nạn, ngài ngàn vạn lần đừng cùng bọn hắn... Học sinh của ngài, đều rất kính trọng ngài!"

Tưởng Thiên Thấm thấy gã đeo mặt nạ đã rời đi liền lo lắng nói. Khó khăn lắm mới gặp được một "cường viện" trên đường đi, nếu để Nhậm Tam Bảo sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ kia lôi kéo đi mất, thực lực Thiên Hành Giả của hai bên sẽ triệt để cách biệt.

"Cái này chờ chút nữa hãy nói, chút nữa hãy nói... tôi giới thiệu cho cô, vị này chính là..." Khí trời mặc dù lạnh, nhưng trên đầu Edgar đã phủ kín mồ hôi.

Chẳng qua bản thân y chỉ cầm vũ khí của ngài Lennon, bị nhận nhầm là Thiên Hành Giả mà thôi. Nhưng y lại không thể nói mình là người thường, nếu không sẽ không cách nào giải thích về vũ khí, cùng với năng lực phản ứng vượt xa người thường của mình. Mấy thứ này, ngài Lennon đã từng đặc biệt phân phó, tuyệt đối không cho phép bản thân nói ra!

Sở Vân Thăng cắt ngang lời Edgar: "Không cần giới thiệu ta. Tiến sĩ, lên xe ăn cơm đi."

Tưởng Thiên Thấm nghe thấy thế thì tỉ mỉ quan sát gã đàn ông bình thường, không có vẻ gì kỳ lạ này một chút. Ngoại trừ lúc đối mặt với Hưởng mập đặc biệt cứng rắn ra, vẫn chưa phát hiện có gì đặc biệt. Có điều, nếu có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với một Thiên Hành Giả như Edgar, nàng vẫn nên cẩn thận chú ý một chút.

"Tiến sĩ, không phiền ngài dùng cơm nữa. Nếu như thuận tiện, tối nay chúng ta có thể nói chuyện cặn kẽ không?" Tưởng Thiên Thấm thành khẩn hỏi.

"Cái này, nói sau, nói sau..." Edgar ba chân bốn cẳng chui vào trong xe.

"Thấm tỷ, người nước ngoài coi trọng nhất là lợi ích, sẽ không trông cậy được. Chị muốn lôi kéo y không dễ dàng đâu!"

Tên trẻ tuổi cà lơ phất phơ bên cạnh Tưởng Thiên Thấm mỉm cười nói, trong miệng lại ngậm một nhánh cây không biết kiếm từ đâu ra.

"Ngài ấy là người nước ngoài, nhưng cũng là thầy của các cậu." Tưởng Thiên Thấm nhìn xe RV đóng cửa lại, xoay người nói.

"Thầy? Trên lầu cũng có một ông thầy kìa, còn không phải cũng theo Nhậm Tam Bảo sao!" Người thanh niên không nể nang gì nói.

"Là người tất nhiên sẽ có người tốt kẻ xấu, có kẻ sẽ thông đồng làm bậy với Nhậm Tam Bảo, cũng có người sẽ hy sinh vì bảo vệ mọi người, ví như lão Lý..."

Tưởng Thiên Thấm nhìn chằm chằm vào hai mắt tên trai trẻ trước mắt nói.

"Phi! Tên đó làm sao so được với thầy Lý. Y căn bản không xứng!"

Người thanh niên kia đột nhiên biến sắc, không còn bộ dạng bất cần nữa, ánh mắt hướng về tầng lầu, lạnh lùng nói.

"Từ lần trước, lúc tên Thiên Hành Giả mới tới bị Nhậm Tam Bảo lôi kéo, thực lực của bọn họ đã cân bằng với chúng ta. Mấy ngày nay, hắn mấy lần liên tục cố gắng muốn đảo khách thành chủ. Nói trắng ra , hiệp nghị giữa ta và hắn lúc ban đầu, trước mặt cán cân sức mạnh không đáng một đồng. Nếu như để hắn lôi kéo tiến sĩ, chúng ta sẽ triệt để lâm vào hoàn cảnh xấu. Đám người bọn hắn sẽ làm ra những sự tình gì, cậu cũng không phải không biết. Cho nên chúng ta nhất định phải cố gắng lôi kéo tiến sĩ, ít nhất cũng phải khiến cho ngài ấy giữ trung lập."

Tưởng Thiên Thấm thở dài một hơi nói.

"Tưởng tỷ, bọn họ muốn đi, chia cho bọn họ một chiếc xe là được rồi, cùng lắm thì chúng ta đi bộ. Hơn nữa trên đường có nhiều xe như vậy, tôi không tin không tìm được một chiếc xe còn sử dụng được ."

Người thanh niên chợt khôi phục lại bộ dáng bất cần của mình.

"Nếu như bọn họ muốn cướp đi tất cả xăng, tất cả thức ăn thì sao? Còn có mấy cô gái kia, ngày hôm nay hắn đã dám ngang ngược vô lễ với tiểu Đàm." Tưởng Thiên Thấm hỏi ngược lại.

"Chị ngày hôm nay thấy là vô lễ, ngày mai các nàng đã chủ động nhảy vào ôm ấp rồi! Đừng nói là nữ sinh, dù là nam sinh, đối với mấy vị nữ Thiên Hành Giả dưới tay chị đều chạy theo như vịt, chỉ thiếu điều muốn chủ động hiến thân nữa thôi. Thế đạo này là như vậy, chị không quản được đâu."

Người thanh niên lắc đầu, miệng lẩm nhẩm bài hát, theo tiết tấu thong thả cất bước đi vào đại sảnh. Đứng ở cửa, quay đầu lại trừng hai mắt nói:

"Kỳ thực chị đang chơi với lửa. Mục đích căn bản nhất là muốn lợi dụng bọn họ bảo vệ cho mọi người. Nhưng chị Tưởng, chị đừng quên một điều, bọn họ không phải là là chó, mà là sói."

Tưởng Thiên Thấm cười cười, không nói gì, nhìn chiếc xe RV bao phủ trong màn đêm, dần dần nhíu hai hàng lông mày.

_________

Trong xe RV.

Trên bàn cơm bày giữa sô pha đặt bốn hộp thức ăn lớn, trong mỗi cái đều chứa mấy miếng thịt trùng, một màu đỏ au đơn điệu.

"Ngài Lennon..."

Edgar cẩn thận mở miệng.

"Tiến sĩ, trong bữa cơm, người Trung Quốc thường sẽ không nói lời nào."

Sở Vân Thăng gắp lên một miếng thịt trùng nhỏ, nhìn chằm chằm vào nó, mặc niệm câu "thần chú" của thời đại Mặt Trời: Đây không phải một miếng thịt trùng! Đây tuyệt không phải một miếng thịt trùng! Đây là một miếng thịt bít tết tươi ngon, tươi ngon, tươi ngon....

Sau đó, cho nguyên cả miếng vào miệng nuốt xuống.

Tuy rằng đã ăn thịt trùng tới mức ngán ngẩm, nhưng vì sống sót, tóm lại vẫn phải ăn. Edgar và Tần Kỳ Anh cũng không biết Sở Vân Thăng đang làm gì, ăn thịt trùng mà còn phải nhìn ngắm tới nửa ngày.

So với lịch sử ăn thịt trùng dài dằng dặc của Sở Vân Thăng, thời gian Edgar ăn thịt trùng cũng không tính là lâu, mà Tần Kỳ Anh và cô nữ sinh bị thương căn bản trước đây cũng chưa bao giờ ăn thứ này, cho nên ba người này ngược lại ăn vào khá là "tươi ngon mới lạ".

Sở Vân Thăng không nói lời nào, Edgar và Tần Kỳ Anh cũng không nói lời nào, tất cả đều vùi đầu ăn uống, bầu không khí có phần quỷ dị.

Cô nữ sinh bị thương dù có chậm hiểu tới đâu, giờ cũng cảm giác được cái người đàn ông ngồi đối diện với nàng kia, trong chiếc xe RV này địa vị tuyệt không thấp hơn tiến sĩ.

"Được rồi, tiến sĩ, cô ta là ai?"

Sở Vân Thăng nuốt trọn rất mau, là người ăn xong sớm nhất, bỏ đôi đũa xuống, mở miệng hỏi Edgar ngồi phía đối diện.

Edgar và cô nữ sinh đều không ngờ Sở Vân Thăng sẽ mở miệng chất vấn lúc sắp sửa xong bữa cơm thế này. Vốn cho rằng hắn đã ngầm cho phép cô nữ sinh này ngồi ăn chung một chỗ, có lẽ sẽ không truy hỏi. Bởi vậy hai người đều sững sờ. Trong miệng vẫn còn ngậm miếng thịt trùng, đang ăn dang dở, bối rối không biết nên nhả ra hay là nuốt vào để trả lời mới tốt.

"Cô ấy là học sinh của tôi, ở thời đại Mặt Trời, tôi là thầy giáo nước ngoài ở trường học bọn họ, cô ấy tên là Vu... Vu... xin lỗi, Vu, tôi quên mất tên em rồi." Edgar buông đũa, ngượng ngùng nói.

"Không sao, tiến sĩ, tên của em cũng không dễ nhớ lắm, em là Vu Chi Tuyền, mọi người gọi là tiểu Vu là được." Cô gái vội vã nuốt miệng thịt trùng trong miệng vào đáp.

"Tiến sĩ, anh định tối nay để cho cô ấy ở lại đây sao?" Sở Vân Thăng nhìn Edgar hỏi.

Edgar cảm thấy cực kỳ không quen khi Sở Vân Thăng cứ mở miệng khép miệng gọi y là tiến sĩ, khiến cho y đứng ngồi không yên, vội vàng nói: "Đợi chút nữa, tôi sẽ đưa cô ấy vào trong đại sảnh ."

"Vậy cũng không cần vội, dù sao chúng ta cũng phải dừng lại chỗ này một đêm. Đêm nay anh có thể cùng cô ấy thay phiên nhau gác đêm, để cho thiếu tá Tần nghỉ ngơi một đêm."

Tần Kỳ Anh chỉ còn nửa cái mạng, Sở Vân Thăng còn đang chờ nàng khôi phục thân thể, chỉnh lý lại những tài liệu về sinh vật ngoài hành tinh ra cho hắn, tất nhiên là muốn càng sớm càng tốt.

Mà Vu Chi Tuyền, tuy rằng không biết có đáng tín nhiệm hay không, nhưng việc này cũng không quan trọng lắm. Cho nàng gác đêm chủ yếu là để phòng côn trùng quái vật, mà không phải là đám Thiên Hành Giả bên trong tòa nhà.

Chỉ bằng Edgar với một khẩu súng Lửa phiên bản cải tiến trong tay mà cũng khiến những Thiên Hành Giả đó phải coi trọng tranh đoạt, có thể thấy thực lực của bọn họ cũng không mãnh mẽ gì.

Vu Chi Tuyền khẩn trương nghe đoạn đối thoại giữa Sở Vân Thăng và Edgar. Vận mệnh của nàng bị người ta quyết định ngay trên bàn cơm, gần như không hề có bất cứ quyền phát ngôn nào.

Tần Kỳ Anh cũng không có ý kiến gì, Sở Vân Thăng sắp xếp cho nàng nghỉ ngơi, nàng đương nhiên sẽ không ngốc ngếch cho rằng hắn ta thương hương tiếc ngọc gì. Dù sao lúc mới lên xe Sở Vân Thăng cũng đã phang cho nàng một câu hôi không chịu nổi. Trong lòng nàng hiểu rất rõ Sở Vân Thăng muốn điều gì.

"Ta đi ra ngoài làm chút chuyện." Sở Vân Thăng sắp xếp xong xuôi, đứng lên nói.

Hiện tại có vẻ cũng chưa quá năm, sáu giờ ở thời đại Mặt Trời, còn lâu mới đến thời gian đi ngủ. Hắn mới bắt được bốn con Thanh Giáp Trùng hình thái nguyên thủy, hiện tại đang nóng lòng muốn tìm một căn phòng yên lặng nào đấy, cho tất cả chúng nó biến hóa thành hình thái thứ hai.

Cốc! - Cốc! Cốc!

Lúc này bên ngoài xe RV, chợt vang lên tiếng đập cửa một chậm hai nhanh.

"Tiến sĩ, ngài có đấy không?"

Ngoài xe truyền đến một giọng nói yêu kiều.

"Đừng để mấy kẻ linh tinh đi vào nữa!"

Sở Vân Thăng trừng mắt nhìn Edgar một cái, nghiêm giọng nói, mở cửa xe, bất chấp gió rét nhập mình vào trong màn đêm u ám.

Edgar không khỏi rùng mình một cái, sống lưng lạnh toát. Y đi theo Sở Vân Thăng hơn hai tháng, ít nhiều cũng biết một ít tính tình và thói quen của Sở Vân Thăng.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khó Có Thể Khống Chế

Copyright © 2022 - MTruyện.net