Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 221 : Danh ngạch lên xe
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 221 : Danh ngạch lên xe

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 221: Danh ngạch lên xe.

Sở Vân Thăng đi tới trước hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, thình lình mở miệng: "Vật thể bay của các người có mấy máy năng lượng?"

Tần Kỳ Anh giờ phút này đang hoang mang suy nghĩ, bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa đã thốt ra, cũng may nhờ có huấn luyện bảo mật bấy lâu nay mới bảo vệ được nàng.

Khi đã nhanh chóng phải ứng lại kịp, nàng cảm thấy thực ra câu hỏi của Sở Vân Thăng cũng không có gì. Ngoại trừ cái bí mật đồng thời được nàng và ba gã quan quân tuyệt đối có thể tin khác mang theo phân chia xuất phát ra, thì một số tình báo khác, ở thế giới hôm nay đã không tính là chuyện tuyệt mật gì nữa rồi.

Điều duy nhất khiến nàng uất ức là một người được huấn luyện chuyên nghiệp, tự tin mười phần trước đàn ông như bản thân vậy mà thiếu chút nữa đã bị người đàn ông trước mắt này chơi cho một vố!

Cái gì mà nghỉ sớm chút đi? Cái gì mà chờ thân thể khỏe lại? Cái gì mà ôm tới ôm lui? Căn bản là đang mê hoặc bản thân mình!

Vô luận là những chuyện trong trại nghe được từ chỗ Thiện Vu Hùng, hay là khoảng thời gian mà mình và hắn ở chung, người này từ đầu đến cuối, căn bản chẳng hề biểu hiện ra chút hành vi thương hương tiếc ngọc nào, bản thân không ngờ nhất thời lại quên mất?

Có điều, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này. Nàng tin, nếu như mình thảo luận cái đề tài thương hương tiếc ngọc với hắn, cái tên đàn ông không thú vị này nhất định sẽ lôi ra một cái gương để cho bản thân tự soi lại mình trước cái đã!

Sở Vân Thăng tất nhiên không phải là đối thủ của huấn luyện bảo mật quân đội. Hắn còn chưa có cái bản lĩnh chỉ cần nhìn qua một chút thay đổi lóe lên trong nét mặt là đoán được những biến hóa nội tâm đối phương.

Hắn chỉ là một tên nhân viên quèn suốt ngày gõ gõ bàn phím vẽ đồ họa, viết chương trình rồi lâu lâu tham gia họp hành. Nếu không phải đột nhiên thời đại xảy ra biến đổi, dù cho có khổ cực vài chục năm, thì chẳng qua cũng chỉ là một tên Engineer 500 xu trong RA2, một con chó cắn phát là chết một đám mà thôi. Có thể vắt óc nghĩ ra cái trò vừa rồi để lừa gạt vị nữ sĩ quan chuyên nghiệp này một chút đã là khó lắm rồi.

Nhưng hắn có lý do để nghi ngờ. Khi cái vật thể bay kia đến gần, Sở Vân Thăng có thể hiểu việc nàng biết về máy năng lượng, vì các nàng từng bắt sống được sinh vật ngoài hành tinh, ở hiện trường gặp qua vật thể bay chẳng có gì lạ. Cái mà hắn thấy kỳ quái là, lúc đó ngay cả hắn cũng biết đó không phải là máy bay của quân đội, thế mà hết lần này đến lần khác Tần Kỳ Anh lại nói một câu: Đây không phải là máy bay của chúng ta...

"Kỳ thực đây cũng không phải là bí mật gì, tôi nói rồi, anh muốn hỏi, tôi đều sẽ nói cho anh biết, chỉ cần tôi biết." Giường chiếu rất thoải mái, Tần Kỳ Anh đã sắp quên luôn cái cảm giác ấm áp này rồi, nàng kê cao gối đầu, nghiêng khuôn mặt gầy gò, nhìn Sở Vân Thăng nói.

Lúc này, Edgar ở bên ngoài phỏng chừng đã điều chỉnh xong tâm tình, đỡ Vu Chi Tuyền khập khiễng bước vào trong xe.

"Chờ chút đã." Sở Vân Thăng xoay người lách qua Edgar và Vu Chi Tuyền, thò đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, quả nhiên thấy được cô gái õng ẹo kia vẫn còn mất mát đứng ở bên ngoài.

"Này, bạn đó, đúng, chính là cô, có thể lại đây chút được không!" Sở Vân Thăng vỗ vỗ cửa xe nói.

Trình Đại U ngây ra một lúc, vội vàng đáp: "Có thể, có thể!" Như sợ bị người khác cướp mất cơ hội, thoáng như một cơn gió chui vào trong xe.

Nàng không quan tâm là tiến sĩ nhìn trúng nàng hay là cái người đàn ông trùm đầu này nhìn trúng nàng, mục đích của nàng chỉ là có thể lên được chiếc xe này mà thôi.

"Nhờ cô làm giúp một chuyện, đỡ cô ấy xuống, ba người chúng ta cần họp." Sở Vân Thăng chỉ chỉ vào Vu Chi Tuyền mới vừa ngồi xuống.

Trình Đại U đờ ra, hơi há miệng, cứ như thể là ngươi vừa trúng được giải độc đắc 10 tỷ, sau đó, mới phát hiện là bản thân hoa mắt. Cái cảm giác chênh lệch từ thiên đường xuống địa ngục này đúng là muốn mạng người ta mà.

Mà Vu Chi Tuyền thì nhìn tiến sĩ cầu cứu, lại phát hiện tiến sĩ đại nhân cố ý nghiêng đầu qua chỗ khác, làm bộ tìm kiếm đồ đạc.

"Tiểu cô nương, không cần khẩn trương, buổi tối chúng ta còn cần cô hỗ trợ gác đêm nữa." Sở Vân Thăng vỗ vỗ cửa xe, ý bảo các nàng nhanh chân lên.

Trình Đại U vốn muốn nói mình cũng có thể đảm nhận việc này, nhưng lời đến khóe miệng không biết thế nào lại không nói ra, bất đắc dĩ cộng thêm có phần thất vọng đỡ Vu Chi Tuyền xuống xe, có lẽ trong lòng còn có đôi chút cảm giác hả hê nữa.

"Được rồi, họp nào. Trước hết mời thiếu tá Tần nói tiếp đi, rồi lát nữa ta an bài vài chuyện." Sở Vân Thăng đuổi Vu Chi Tuyền xuống tuyệt không phải vì chuyện của Tần Kỳ Anh, mà thực sự là hắn có một số chuyện muốn giao cho hai người này.

"Thật là một vị Thiên Hành Giả kỳ quái!" Tần Kỳ Anh nhìn cô gái bị Sở Vân Thăng đuổi xuống xe, âm thầm suy nghĩ. Tiếp đó lại học theo Sở Vân Thăng gọi Edgar là tiến sĩ, nói: "Tiến sĩ là người Mỹ, hẳn vẫn thường nghe nói đến khu 51 của Mỹ chứ?"

"Nơi đó rất nổi tiếng, nghe đồn là chính phủ Mỹ nghiên cứu văn minh ngoài trái đất ở chỗ đó, có điều cho tới nay chưa bao giờ được chứng thực.." Edgar nhún vai trả lời theo kiểu rất Tây.

"Nhưng nó đích thực có tồn tại, trước khi thảm họa xảy ra, nước Mỹ từng phát hiện ra vật thể bay thời đại viễn cổ ở sâu dưới lớp băng châu Nam Cực, sau đó mang về trong nước, việc này, ở thời đại Mặt Trời chính là tuyệt mật, mà bây giờ...." Tần Kỳ Anh cười cười, hơi điều chỉnh tư thế nằm một chút, lúc này nàng dường như không còn là một vị nữ quân nhân phong thái anh dũng nữa, mà đã hóa thành một cô gái ngồi bên cửa sổ kể chuyện cổ tích trước khi ngủ.

"Có lẽ chúng nó đã tới từ rất sớm rồi, chỉ là chúng ta không biết mà thôi." Sở Vân Thăng gật đầu. Kỳ thực hắn càng hiểu rõ hơn, tiền bối sách cổ có nói rõ ràng, vạn năm đến nay, không biết đã có bao nhiêu người muốn đến trái đất tìm kiếm di sản, ngay cả tiền bối dường như cũng là một người từ bên ngoài đến.

"Không chỉ có vậy, các người có phát hiện hay không, cái vật thể bay mới xuất hiện vừa rồi, mặc dù những học sinh bên dưới hô chúng ta là người trái đất, nhưng chúng nó thủy chung xưng hô chúng ta là con người, mà không phải là người trái đất?" Tần Kỳ Anh hơi ngẩng đầu lên, hỏi.

"Văn minh tiền sử? Từ lịch sử tiến hóa của sinh vật trên trái đất mà nói, không có bất kỳ chứng cứ nào, tôi không ủng hộ giả thuyết này." Dính đến chuyên môn của Edgar, gã da đen này cuối cùng cũng có cơ hội được tự tin phát ngôn một câu.

"Bất kể có phải hay không, chúng tôi cũng tìm được vật thể bay từ thời cổ đại, vẫn luôn cố gắng làm cho nó bay lên, nhưng đến tận lúc tôi rời đi vẫn chưa thể thành công." Tần Kỳ Anh không muốn dây dưa ở vấn đề học thuật với Edgar, kéo câu truyện trở về với chủ đề nàng đang nói.

"Chờ chút đã, hai người các ngươi không cảm thấy cái vật thể bay vừa rồi cũng rất cổ xưa sao?" Sở Vân Thăng chợt nhìn bọn họ hỏi.

"Đúng, tôi cũng phát hiện, nhưng đó không phải là cái ở phòng thí nghiệm của chúng tôi." Tần Kỳ Anh giáp tiếp giải thích nguyên nhân vì sao lúc đầu nàng nói câu nói kia, tiếp tục nói:

"Trên thực tế, thảm họa nguyên bản chính là một chuyện vô cùng quỷ dị. Các người còn nhớ khi đó mặt trời cũng không phải một lần là biến mất ngay, mà là chia ra rất nhiều lần, lần sau so với lần trước kéo dài thời gian lâu hơn, cho đến cuối cùng mới hoàn toàn biến mất không?"

Sở Vân Thăng đương nhiên biết, căn cứ vào giải thích của sách cổ, đây là vấn đề của cổng trời. Thế nhưng bản thân cổng trời là cái gì, hắn cũng không quan tâm tới.

"Phá hủy! Trước sau lại thêm một lần cuối cùng, tổng cộng bảy lần biến mất, nhưng là đang phá hủy thứ gì cơ chứ?" Tần Kỳ Anh kỳ thực đã xen lẫn suy đoán của nàng vào trong câu truyện. Bởi vì sau khi mặt trời biến mất, người của nàng đã bị kẹt lại ở hiện trường phát hiện ra sinh vật ngoài hành tinh, những nghiên cứu tuyệt mật sau đó nàng cũng không biết được.

"Vì sao lại nói như vậy?" Sở Vân Thăng nhíu nhíu mày. Hắn nhớ rõ lúc đó ngoại trừ dị dạng của sách cổ, dường như cũng không có thứ gì khác bị phá hủy cả mà.

"Tôi chỉ biết là khi mặt trời biến mất lần đầu tiên, sau khi thông tin liên lạc khôi phục, chúng tôi nhận được tin tức vật thể bay rơi ở khắp nơi trên thế giới, dường như bị đánh hạ cùng một lần vậy! Lúc đó nguyên cả bộ máy quốc gia đều vận hành hết công suất, toàn quân trên dưới tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, vật tư chiến lược bắt đầu tập trung..." Tần Kỳ Anh quay sang, nhìn trần xe, nhớ lại lúc ban đầu hỗn loạn ấy.

"Ta nhớ khi đó trên tivi làm gì có nói như vậy, còn mời hai vị chuyên gia giả vờ giả vịt, thi nhau chứng minh, thề thốt bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì, các người đúng thật là thiếu đạo đức!" Trí nhớ của Sở Vân Thăng đối với cái chương trình tivi có hai vị chuyên gia kia vẫn còn nhớ rõ như mới, hắn vốn định mắng chửi vài câu, lại phát hiện mình đã chết lặng rồi.

"Lúc đó chúng tôi quả thực là không biết thảm họa liệu có tiếp tục mở rộng hay không. Không riêng gì chúng tôi, các nhà khoa học của Mỹ cũng đồng dạng giải thích trái đất tất cả đều bình thường, Pháp, Nga..." Tần Kỳ Anh cố gắng giải thích.

"Không nói chuyện này nữa, dù sao đều đã qua rồi. Nói một chút xem chuyện vật thể bay rơi tập thể là chuyện gì xảy ra đi." Sở Vân Thăng ngắt lời, đã đến nông nỗi này rồi, có kể lể mấy chuyện trước kia cũng chẳng có tác dụng gì.

"Không biết, tôi chỉ hiểu được một thông tin duy nhất, đó là con sinh vật ngoài hành tinh bị bắt được kia, khi đó vô cùng sợ hãi, vô cùng kinh hoảng, tương tự như khi tinh thần con người sụp đổ, cái tình huống này lúc trước tôi đã kể với anh rồi." Tần Kỳ Anh lắc đầu nói.

"Nói như vậy, cái vật thể bay ngày hôm qua kia, có thể đã tồn tại trên hành tinh này từ rất lâu rồi, sau đó mới được chúng nó sửa lại, đúng không?" Sở Vân Thăng nhìn nhìn một nam một nữ trước mắt nói.

"Tôi cảm thấy hẳn là vậy." Edgar trước giờ không hề phản đối bất cứ điều gì Sở Vân Thăng nói.

"Chắc hẳn không sai." Tần Kỳ Anh cũng gật đầu đồng ý.

Sở Vân Thăng âm thầm nghĩ ngợi.Nếu như suy luận này là thật, bất kể là cô gái áo trắng hay là tên áo choàng, trong tay chúng nó nếu như chỉ có vật thể bay cổ xưa sửa chữa lại, vậy thì không thể nào có quá nhiều được, thậm chí có thể là ít đến đáng thương.

Nếu thật sự như thế, tình hình của hắn cũng sẽ không đến nỗi tồi tệ như sự đoán, khả năng bị vật thể bay đuổi tới cùng trời cuối đất không thể trốn thoát cũng không quá lớn, không gian cho hắn hoạt động vẫn còn tương đối nhiều.

Có điều, cần phải điều chỉnh hành động của hắn một chút cho thích hợp. Cô gái áo trắng khốn kiếp kia, phỏng chừng đã lấy được từ chỗ phó tổng chỉ huy Chúc tình báo đầy đủ về bản thân, ngay cả sở thích hành động đơn độc của hắn mà cô ta cũng biết.

Cũng may cô ta không biết hắn vẫn còn có Phong Thú phù. Tuy rằng lúc đó khi chạy trốn, có thể cô ta đã thấy được cái mông của Kim Giáp Trùng, nhưng chưa chắc đã biết được quá mức rõ ràng.

"Edgar, đợi lát nữa ngươi đi gặp cái cô gái búi tóc kia. Các nàng chẳng phải cũng đi về phía nam sao, chúng ta có thể giúp bọn họ chở một số người, lên đường chung với bọn họ." Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút, bỏ thêm một câu: "Mặt khác, ngươi có thể lén nói cho cô ta biết, ngươi ủng hộ phe của nàng."

Sở Vân Thăng lúc này quyết định sẽ xen lẫn trong đám học sinh này. Dù sao bọn họ đã bị lùng tìm qua một lần, tính an toàn rất cao. Nếu như đơn độc khởi hành, có quỷ mới biết cái vật thể bay kia có thể vòng trở về hay không.

"Được rồi, trên xe này có ba cái giường, cái lớn nhất ở phía sau là của ta, chỗ đó là vùng cấm, ngươi nhớ nói rõ ràng với các nàng.

Trên đỉnh khoang lái có một cái, trước hết để cho thiếu tá Tần nghỉ ngơi khỏe lại đã, tốt nhất là không chen với nàng. Cái giường sô pha ở chính giữa vốn là của ngươi, hiện tại... những chỗ khác ngươi xem rồi phân chia đi! Đừng có để những kẻ quá lộn xộn lên xe, phải yên tĩnh, nhất định giữ yên tĩnh!"

Sở Vân Thăng nhấn mạnh phải yên tĩnh một lần, hắn còn muốn tranh thủ khoảng thời gian trên xe này đột phá Dung Nguyên Thể tầng ba. Nếu như vì chuyện này mà làm trong xe ầm ĩ hỗn loạn, hắn chẳng thà bất chấp nguy hiểm lần nữa hành động đơn độc còn hơn.

Mà tình trạng thân thể Tần Kỳ Anh chỉ như còn nửa cái mạng, Sở Vân Thăng còn muốn thu được càng nhiều chuyện hơn từ nàng ta.

....

Nửa giờ sau, trong tòa nhà.

"Tiến sĩ, ngài nói thật chứ? Tốt quá rồi, thật sự rất biết ơn ngài, tôi lập tức triệu tập mọi người để các ngài chọn. Có điều có một bạn học bị giá lạnh làm tổn thương, có thể chiếu cố một chút được không?"

Tưởng Thiên Thấm vừa mới xử lý xong bốn gã học sinh bị vật thể bay bắn chết, tâm tình của tất cả mọi người đều sa sút, thế mà tiến sĩ lại mang đến một tin tức thật tốt.

Đương nhiên đây chỉ là đối với nàng mà thôi, đối với Nhậm Tam Bảo mà nói, đây không hơn không kém chính là một tin tức xấu.

Chỉ là, chẳng ai nghĩ tới, những danh ngạch lên xe mà Edgar mang tới, sắp sửa sẽ đưa đến một cuộc hỗn chiến tranh đoạt khốc liệt!

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net:

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Thánh Tượng

Copyright © 2022 - MTruyện.net