Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 225 : Biến cố trong đêm
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 225 : Biến cố trong đêm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 225: Biến cố trong đêm.

Sở Vân Thăng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, Dung Nguyên Thể đang tự động vận hành, lúc đầu hắn tưởng là mình lại lần nữa tu luyện sai lầm, nhưng rất nhanh phát hiện không giống, theo quy tắc vận hành của Dung Nguyên Thể, chúng nó đang bài trừ độc tố!

Độc tố ở đâu ra? Chờ một chút, mùi vị không khí sao lại khác thường thế này?

Sở Vân Thăng bình tĩnh lại, nhanh chóng nghĩ đến các loại khả năng có thể xảy ra. Mà nguy hiểm nhất trong số đó, không gì khác chính là có côn trùng hay quái vật nào đó còn chưa biết ẩn nấp ở gần đây.

Học sinh trên xe dường như đã ngủ rất say, ngay cả người gác đêm ở chỗ phòng điều khiển cũng gục đầu xuống.

Sở Vân Thăng ôm súng, đến gần bên cạnh cửa sổ, khẽ kéo rèm cửa ra một khe hở nhỏ, vừa đưa mắt thăm dò bên ngoài, vừa dùng cánh tay còn lại đẩy Edgar đang ngủ say một cái.

Đẩy một cái, không ngờ theo lực đẩy của hắn, Edgar phịch một tiếng ngã luôn về phía bên kia.

Sở Vân Thăng cả kinh, xoay người lại, đưa tay kéo lấy Edgar, nhỏ giọng nói: "Edgar?...."

Edgar vẫn gục đầu xuống, cứ như đã thành một người sống thực vật rồi.

Đã trúng độc? Sở Vân Thăng vội buông hắn ra, thò tay kiểm tra hơi thở của Đàm Ngưng bên cạnh.

Khá tốt, vẫn còn hô hấp.... Sở Vân Thăng thoáng thở phào một hơi, nếu như đều bị độc chết, vậy thì tốc độ cũng quá nhanh rồi.

Nhưng xung quanh không có dao động nguyên khí mãnh liệt, nếu là có quái vật đẳng cấp cao thì không nên như vậy mới phải. Hắn nâng súng Lửa trên tay, vừa mới chuẩn bị mở cửa xe đi ra tìm hiểu, thì chợt nghe được từ trong phòng những học sinh kia nghỉ ngơi truyền ra một loạt tiếng lục đục.

Sở Vân Thăng lập tức thu tay về, dùng họng súng gạt rèm cửa sổ xe ra, bên cạnh đống lửa trong phòng xuất hiện vài bóng người.

Lúc này có tiếng người truyền tới.

"Anh Tam Bảo, toàn bộ gục hết cả rồi, độc dược của thầy Tất quả nhiên đủ độc!" Người nói chuyện, chính là gã mập hai ngày trước muốn dùng một cô gái đổi lấy thuốc lá của mình.

"Kiểm tra cẩn thận vào, mang hết tất cả lương thực đi, không chừa lại một hạt!" Gã đàn ông vốn xoay lưng về phía Sở Vân Thăng chợt xoay người, đưa ánh mắt về phía xe RV.

Sở Vân Thăng thầm mắng một tiếng, hóa ra là cái đám cháu trai này giở trò quỷ, dọa cho mình vã cả mồ hôi lạnh, còn tưởng gặp phải thứ quái vật cấp độ khủng bố nào nữa chứ.

Hóa ra bọn hắn muốn cướp số lương thực còn lại trong đội ngũ rồi tách riêng ra chạy trốn, nhìn ánh mắt của gã Nhậm Tam Bảo đeo khẩu trang kia, sợ rằng còn có chủ ý với xe RV của bản thân nữa.

Sở Vân Thăng có thể sống đến bây giờ, đã thấy nhiều cái loại chuyện loại người thế này, sớm đã chết lặng rồi, chẳng hề có cảm giác tức giận gì nữa. Có điều muốn cướp đồ của mình, chỉ sợ bọn hắn đã chọn sai mục tiêu rồi.

Hắn thấy mọi người hôn mê, không có gì phải cố kỵ, vốn định tự mình xuống xe đối phó với mấy tên Thiên Hành Giả này, bỗng thấy một người bị ném ra từ trong phòng. Người nọ ngã trên mặt đất, cố gắng đứng dậy mấy lần mà không được, trong miệng thì mắng: "Nhậm lỗ đít, mày sớm muộn gì cũng không được chết tử tế đâu!"

Nhờ ánh lửa dập dờn, Sở Vân Thăng nhận ra gã Thiên Hành Giả gọi là Dát Tử này, hắn suy nghĩ chốc lát, cấp tốc móc Khu Độc phù ra đặt lên người Edgar...

"Mẹ kiếp, cắn tao à? Tao có chết tử tế hay không còn chưa biết, nhưng bố mày biết, mày sẽ chết ngay bây giờ đây!" Nhậm Tam Bảo mặt mày âm trầm, quay sang nói với Tiễn mập: "Đi xem thử thằng da đen kia thế nào rồi, lôi ra đây xử lý luôn thể!"

"Lũ khốn nạn âm thầm hạ độc thì có gì ngon? Có bản lĩnh thì bước ra đánh một trận!" Dát Tử chân tay mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, nhưng miệng thì vẫn chết sống chửi rủa.

"Mẹ kiếp, đúng là lũ ấu trĩ, mày cho đây là đóng phim chắc!" Tiễn mập đi ngang qua bên người Dát Tử, một cước đạp lên mặt hắn, nhổ một ngụm nước bọt nói.

"Nhậm Tam Bảo, ngươi chớ làm càn, thả tiểu Cát ra, ngươi có thể lấy lương thực đi, mọi người ai đi đường nấy..." Tưởng Thiên Thấm xuất hiện ở bên cạnh đống lửa, ở phía sau nàng vẫn là cái người trẻ tuổi kia.

"Tưởng đại mỹ nhân, đừng có gắng gượng nữa, ta biết cô và tên tiểu tử theo sau cô kia lợi hại, nên cố tình cho các người hít khói độc thêm một lúc, bây giờ đã cảm giác được chân tay bủn rủn tứ chi vô lực chưa? Muốn dọa ta sao? Mẹ kiếp, ông đây thích làm càn đấy, các người có thể làm gì?" Nhậm Tam Bảo cười ha hả nói.

Xoẹt!

Người thanh niên sau lưng Tưởng Thiên Thấm không nói một lời, giương cung liền phóng một mũi tên, khí lạnh tỏa ra bốn phía, chỉ trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt Nhậm Tam Bảo.

Hỏa khí quanh thân Nhậm Tam Bảo bùng lên, tựa như cả thân thể được bao bọc trong ngọn lửa, liên tục thối lui ba bước mới khó khăn ngăn cản được cái mũi tên hiệu quả có phần tương tự với tên băng của Sở Vân Thăng này.

"Trác đại công tử, không phải cứ nổi nóng là sẽ có sức mạnh lớn đâu. Trúng độc rồi mà còn dám lớn lối như vậy, thật đúng là bội phục ngươi!" Nhậm Tam Bảo bỗng nhiên phát lực, ngọn lửa nóng rực mãnh liệt lan tràn trên mũi tên băng đang treo giữa trời, vung tay một cái, hóa thành tro bụi.

Gã thanh niên cười cười, không chút giác ngộ bản thân đang bị trúng độc rơi xuống hạ phong, cất giọng trào phúng: "Nhậm Tam Bảo, tao càng ngày càng coi thường mày, nói mấy lời thừa nhiều như vậy, không bằng dứt khoát đánh một trận đã đời đi!"

Lập tức hắn lại nhỏ giọng nói bên tai Tưởng Thiên Thấm: "Tôi giữ chân hắn, chị đi trước đi!"

"Muốn chết cũng không cần phải gấp gáp như vậy, đợi lát nữa anh đây thu thập mày. Tưởng đại mỹ nhân, không có lão Tất giải độc, mấy Thiên Hành Giả các người có lẽ còn chịu đựng được, có điều mấy học sinh xung quanh đây, không biết chừng đều sẽ chết sạch cả đấy." Nhậm Tam Bảo làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ngươi muốn thế nào?" Tưởng Thiên Thấm lạnh lùng nói.

"Ta muốn thế nào, cô hiểu rất rõ." Nhậm Tam Bảo đùa giỡn ngọn lửa trong tay trả lời.

"Nhậm Tam Bảo, mày cũng cho rằng đây là đóng phim à? Lấy bọn họ ra uy hiếp chúng ta, não mày bị nướng chín luôn rồi à? Thằng nhà quê đúng là thằng nhà quê! Thiên Hành Giả? Tao xem dù cho mày có khoác long bào lên người thì cũng không trở thành thái tử được đâu!" Gã thanh niên giành trước nói móc lại.

"Ra là vậy a, các người thật đúng là khiến ta thất vọng! Có điều, Trác đại công tử, ta hình như không nói chuyện với ngươi mà? Ngươi quả nhiên đủ đê tiện nhỉ! Ngươi đã lắm lời như vậy, vậy trước hết tiễn ngươi lên đường đi!" Nhậm Tam Bảo đã nắm chắc phần thắng, lúc này liền muốn xông tới.

"Chậm đã!" Tưởng Thiên Thấm kéo gã thanh niên họ Trác lại, nói với giọng cực kỳ bình tĩnh: "Trước hết để cho họ Tất cứu người."

Tưởng Thiên Thấm căn bản không tin Nhậm Tam Bảo sẽ bỏ qua cho bọn họ, nhưng bọn họ giờ đã trúng độc, quả thật không phải là đối thủ của đám người Nhậm Tam Bảo, căn bản không thể nào chạy thoát. Thay vì đến khi bị bắt rồi bị lăng nhục, không bằng tìm một cơ hội ra tay bất ngờ ám sát tên thủ lĩnh Nhậm Tam Bảo này.

"Tưởng Thiên Thấm, cô còn chưa hiểu à?" Nhậm Tam Bảo giang hai tay ra, bày ra bộ dạng không chịu đựng nổi, cười nhạo nói: "Cô căn bản không có tư cách bàn điều kiện! Đừng tưởng rằng ông đây muốn chơi cô lắm. Lão tử muốn có bao nhiêu đàn bà mà chẳng có! Chỉ có điều bây giờ còn lâu mới đến sáng, mà trùng hợp ta cũng hiếu kỳ muốn biết, cái loại đàn bà tự cho mình là thanh cao ở xã hội thượng lưu như cô, khi lên giường có phải cũng n*ng l*n như người bình thường không?"

Đồng thời trong khi hắn đang nói chuyện, Sở Vân Thăng trên xe RV dùng tốc độ cực nhanh trừ khử độc tố cho Edgar, cũng may là trúng độc không quá nặng, Khu Độc phù còn chưa dùng hết thì Edgar đã tỉnh táo lại.

....

"Ngài Lennon, tôi.. tôi... tôi làm sao có thể đánh thắng được Thiên Hành Giả chứ? Bọn họ dù thế nào cũng là Thiên Hành Giả hàng thật giá thật đó." Edgar nghe xong kế hoạch đơn giản của Sở Vân Thăng thì thất kinh hô lên, miễn cưỡng dùng đúng được một câu thành ngữ.

"Ai bảo muốn ngươi đánh nhau với bọn hắn? Tên mập kia tới rồi, không kịp nữa, ngươi xuống xe, trước hết bắn cho hắn một phát, sau đó, chỉ cần hướng lên trời nổ súng là được rồi, còn lại cứ để ta!" Sở Vân Thăng vươn một tay nhấc gã Edgar nhát như thỏ đế lên, đẩy tới trước cửa xe nói.

Nếu không phải đám Thiên Hành Giả phía Tưởng Thiên Thấm trúng độc nhưng không hôn mê, Sở Vân Thăng cũng không cần phải ép tên Edgar chết nhát này, bản thân cứ trực tiếp đi ra giết sạch đám người kia là xong chuyện.

"Ngài.. ngài Lennon, ngài ngàn vạn lần...." Edgar run lẩy bẩy, hắn tin tưởng thực lực của Sở Vân Thăng, thế nhưng lại không tin thực lực của chính mình.

Sở Vân Thăng thấy Tiễn mập đã càng ngày càng gần, giấu thân mình ở một bên, lén mở cửa xe, một cước đạp Edgar xuống dưới.

Edgar bước chân lảo đảo, đột nhiên xông ra từ trong xe, dọa cho Tiễn mập giật thót cả mình.

"*(&%!" Edgar đã bị buộc tới mức này, cố gắng chịu đựng nỗi sợ trong lòng, nâng súng Lửa lên, lập tức bóp cò.

Đoàng !

Tiễn mập bay ngược ra ngoài, trên người bốc lên ngọn lửa hừng hực, phá vỡ cửa chính tòa nhà, lăn vào trong đại sảnh.

"Là tiến sĩ!" Dát Tử ở gần xe RV nhất, mừng như điên hét toáng lên.

Đám người trong đại sảnh đồng thời sửng sốt, không ngờ tiến sĩ sau khi trúng độc lại vẫn còn thực lực bực này. Nhậm Tam Bảo nhướng mày, cũng không đoái hoài gì tới Tưởng Thiên Thấm, dù sao bọn họ cũng chạy không thoát. Tiến tới nâng Tiễn mập lên, gọi những tên đồng đảng tìm kiếm lương thực kia lại, ra lệnh: "Đầu To ở lại trông chừng bọn họ, những người khác theo ta ra ngoài làm thịt tiến sĩ!"

Mấy người Tưởng Thiên Thấm trong lòng mừng rõ, nhưng lại lo lắng một mình tiến sĩ không địch lại phe Nhậm Tam Bảo người đông thế mạnh.

Nhìn mấy tên Thiên Hành Giả hùng hổ xông ra khỏi cửa, Edgar chân run lẩy bẩy.

Lúc này, Sở Vân Thăng đã tắt ngọn đèn trong xe, từ trong khe hở lặng lẽ chĩa nòng súng Băng ra, điều chỉnh uy lực về mức nhỏ nhất, bắn liền ba phát, không hề có ánh sáng màu trắng ngà, lặng yên không tiếng động dập tắt ba đống lửa, xung quanh lập tức chìm trong bóng tối.

"Chuyện gì xảy ra?" Nhậm Tam Bảo cả kinh, lập tức dừng bước.

"Cái thứ gì.... A?" Tiễn mập bị thương hét thảm một tiếng.

"Mập mạp?" Nhậm Tam Bảo đưa tay vung lên một cái, phóng ra một đám lửa, vị trí Tiễn mập đã trống không.

"A!"... Tiếp đó liền là hai tiếng kêu thảm thiết, kèm theo đó là tiếng da thịt bị xé rách.

"Lão Dương, Đại Chu?" Nhậm Tam Bảo lập tức luống cuống, quăng lửa ra khắp mọi nơi, người một nhà bỗng nhiên như tan biến vào không khí.

Edgar bị Sở Vân Thăng phía sau chọt một cái, vội vàng hướng lên trời nổ vài phát súng, ngay sau đó là một đống xác chết cháy đen từ trên trời rơi xuống. Nhậm Tam Bảo sợ hết cả hồn: Không ngờ tiến sĩ mạnh đến mức này, trong chớp mắt thôi đã tiêu diệt ba huynh đệ của mình!

Hắn nào dám nghĩ nhiều nữa, không dám dừng lại trước mặt tiến sĩ một khắc nào, vận hết tất cả năng lượng hỏa toàn thân, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời chạy trốn vào sâu trong thị trấn nhỏ.

Nhưng một gã Thiên Hành Giả hệ hỏa như hắn làm sao có thể so với tám con Thanh Giáp Trùng II bay lượn trên bầu trời. Sở Vân Thăng tuy không thể nhìn được trong bóng tối, thế nhưng Thanh Giáp Trùng lại có thể.

Nhậm Tam Bảo không chạy được bao xa, liền bị đàn côn trùng xà xuống vây công, mặc dù đạt đến tiêu chuẩn võ sĩ Bóng Tối cấp ba thì vẫn không phải đối thủ của tám con Thanh Giáp Trùng, không mất bao lâu đã truyền lại một tiếng kêu gào thảm thiết rợn người.

Thanh Giáp Trùng II phun lửa, phối hợp với súng Lửa trong tay Edgar, lại có thêm một xác chết cháy đen rơi xuống đất.

Đống xác chết trên mặt đất vẫn đang bốc cháy, yếu ớt chiếu sáng xung quanh. Sở Vân Thăng khống chế tám con Thanh Giáp Trùng nhanh chóng phóng lên cao, đáp xuống trên đỉnh tòa nhà, không lập tức thu hồi chúng lại, bởi vì đám Thanh Giáp Trùng trong lần chiến đấu vừa rồi đã xảy ra tình huống mà Sở Vân Thăng chưa bao giờ gặp qua.

Vì muốn giải quyết đám người Nhậm Tam Bảo với tốc độ nhanh nhất, Sở Vân Thăng buông lỏng sự khống chế lệnh phong ấn đối với Thanh Giáp Trùng, khiến chúng nó đánh giết cách nhanh nhất bằng bản năng vốn có, giảm thiểu nguy cơ bị những người khác chú ý.

Nhưng nào ngờ, trong đó có ba con Thanh Giáp Trùng II sau khi giết chết đám người Nhậm Tam Bảo, không ngờ lại tiện thể cắt đứt đầu bọn hắn, sau đó theo bản năng hút ăn não tủy. Hành động của chúng làm Sở Vân Thăng cảm giác gớm ghiếc như chính bản thân mình ăn não người vậy.

"Chúng tôi đầu hàng, chúng tôi đầu hàng!" Bốn gã Thiên Hành Giả bao gồm cả Nhậm Tam Bảo chết bất đắc kỳ tử ngay tức khắc, dọa cho Đầu To và lão Tất hồn vía lên mây, quỳ trên mặt đất liên tục cầu khẩn xin tha.

Lúc này, đống lửa trong phòng đã được Tưởng Thiên Thấm nhóm lên lại, Sở Vân Thăng cũng không muốn để các nàng thấy được Thanh Giáp Trùng, hai người còn lại này muốn xử lý thế nào thì cứ kệ đám Thiên Hành Giả phía Tưởng Thiên Thấm giải quyết đi.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net:

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net