Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 227 : Núi lơ lửng
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 227 : Núi lơ lửng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 227: Núi lơ lửng.

"Ngài... ngài biết anh họ tôi?" Đàm Ngưng há hốc cái miệng nhỏ, không dám tin thốt lên. Đại học của anh họ là ở thủ đô, không ngờ ở nơi này lại gặp được bạn học cùng trường của anh ấy, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Cho nên cô cứ yên tâm ở lại trong xe đi, ta sẽ cố gắng đưa cô đến chỗ an toàn." Sở Vân Thăng gật đầu, cầm lấy một miếng bánh quy nhét vào trong miệng, đứng dậy đi tới đầu xe.

"Thiếu tá Đỗ, xin chờ chút đã, gia đình anh họ tôi còn sống không?" Đàm Ngưng bỗng nhiên ngẩng đầu, mang theo vẻ trông mong hỏi.

"Không biết, sau khi đại nạn xảy ra, ta đã mất liên lạc với hắn." Sở Vân Thăng không muốn nói với nàng cả nhà Dư Tiểu Hải bao gồm chính y đều đã chết. Có đôi khi, người mang theo niềm hy vọng vô tri sống cả đời, còn tốt hơn là sống cả đời trong tuyệt vọng.

Đàm Ngưng gục đầu xuống, tin tức này không tốt mà cũng không xấu, tiến thêm một bước, không có tin tức xấu, cũng đã là tin tức tốt rồi.

Học sinh trên xe, bất luận nam nữ, bao gồm cả Thiên Hành Giả Tất Phương Đình đều đỏ mắt nhìn chằm chằm vào hộp bánh quy của nàng, nhưng cũng chỉ có vậy. Trên địa bàn của tiến sĩ, ai cũng không dám làm gì quá phận. Chuyện tối hôm qua tiết sĩ đẫm máu giết chết đám người Nhậm Tam Bảo đã lan truyền trong nội bộ đám học sinh, nghe nói thi thể đều bị đốt thành tro bụi, tiến sĩ quả thực biến thành hóa thân của tử thần.

Bớt đi cái nội hoạn Nhậm Tam Bảo này, các chỉ huy của Tưởng Thiên Thấm đã không còn ai dám nghi ngờ, hiệu suất hành động của đội ngũ được đề cao không ít. Trốn trốn tránh tránh, dừng một chút đi một chút, vượt quá kế hoạch ban đầu gần năm ngày, mới nghiêng nghiêng ngả ngả đến được khu vực núi Hoàng Sơn.

Nơi này đường xá bắt đầu trở nên gồ ghề nguy hiểm, dãy núi lân cận cũng bị bao phủ trong ánh sáng u ám và làn sương mù kỳ diệu.

Vừa tiến vào nơi này, Sở Vân Thăng ngồi trên xe lập tức cảm nhận được sự dị thường của nguyên khí thiên địa. Nguyên khí thiên địa vốn lan tràn đều đều khi đến nơi này lại cuồn cuộn lưu động, tựa như bị một sức mạnh nào đó dẫn dắt, nhưng khi hắn tập trung tinh thần tìm kiếm thì lại không phát hiện được bất cứ điều gì.

Sở Vân Thăng tạm dừng tiến độ tu luyện, một mực duy trì mười hai phần cảnh giác.

"Mau nhìn xem, đó là cái gì?" Xe buýt cẩn thận đi qua một tầng sương mù mỏng manh, bầu trời trước mặt bỗng nhiên quang đãng, một nam sinh chỉ ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên kêu lên.

"Oh! My god!" Edgar ngồi ở vị trí phó lái rất lâu rồi không kinh ngạc như vậy.

Sở Vân Thăng tâm thần khẽ động. Đưa mắt nhìn lại, ở trên đỉnh đầu bọn họ, chậm rãi lướt qua một dãy núi lơ lửng khổng lồ. Xung quanh lượn lờ sương mù mỏng manh, cực giống như phi thiên tiên sơn trong thần thoại.

Đoàn xe ngừng lại, mọi người sôi nổi xuống xe, ngước đầu nhìn màn kỳ tích này.

"Thật là giống núi bay trong 《 Avatar 》!" Trình Đại U cảm thán.

"Avatar cái gì, trong 《 Tiên Kiếm kỳ hiệp truyện 》 sớm đã có loại núi bay này rồi." Một nam sinh đeo kính mắt lập tức cãi lại.

"Đúng vậy đúng vậy, trong 《 Thục Sơn kỳ hiệp 》 mình từng xem cũng có." Một cô gái khác phụ họa.

"Các cậu mau nhìn kìa, bên kia cũng có, thật là nhiều! Đẹp quá đi mất!" Vu Chi Tuyền chỉ vào bầu trời xa xa, thở dài than.

Xuyên thấu qua màn sương mù mờ ảo, ở xung quanh rặng núi chính Hoàng Sơn, quây quần rất nhiều núi lơ lửng to nhỏ không giống nhau, có cái vững chắc bất động, có cái bập bềnh lên xuống, có cái trôi nổi vòng quanh, thậm chí còn có mấy cái đang tách ra từ thân núi, hiển hiện ra một cảnh tượng đồ sộ mênh mông hùng tráng.

Đẹp? Sở Vân Thăng lại không cảm thấy đẹp. Hắn bò lên trên trần xe, dùng ống nhòm cẩn thận quan sát động tĩnh vùng lân cận xung quanh mấy quả núi lơ lửng khổng lồ, không bỏ qua bất kỳ một vật thể đáng nghi nào.

Hắn không tin ở một chỗ kỳ lạ thế này lại không có quái vật tồn tại!

Nhưng thị lực con người dù sao cũng có hạn, ở chỗ xa xôi như vậy, mặc dù là một con quái vật rết bay, chẳng qua cũng chỉ là một chấm đen, có quét tới quét lui cũng không tìm thấy thứ gì có hình thái giống sinh vật.

Hắn vừa để ống nhòm xuống, phía chân trời bỗng lóe lên một tia sét, lộ ra bầu trời đen kịt, sấm sét đánh thẳng vào ngọn núi cao nhất trong rặng núi chính, một vòng sáng nhàn nhạt muôn màu muôn sắc, rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương tám hướng, lộng lẫy dị thường.

Trong nháy mắt, chỉ có mình Sở Vân Thăng từng chính mắt thấy qua thành phố sương mù, đám mây hình nấm của vụ nổ hạt nhân, Kim Lăng tan biến cùng với đích thân trải qua trận đại chiến ý thức với Mân là giữ được tâm thần vững chắc. Còn bên dưới hắn, ngay cả là Trác Tu Hiền trước giờ luôn phóng khoáng thoải mái, cùng với tất cả Thiên Hành Giả, đều chấn động không thôi, tinh thần hoảng hốt, mấy học sinh có ý chí hơi yếu không ngờ còn sinh ra xúc động muốn quỳ bái!

Sắc mặt Sở Vân Thăng dần dần trở nên ngưng trọng, vầng sáng lan tỏa từ ngọn núi chính xa xa tới, trùng khớp với một quy tắc nguyên khí thiên địa lưu động nào đó mà hắn không hiểu được, loại quy tắc này tản mác ra hơi thở cổ xưa mà uy nghiêm.

Lúc này, vẫn còn khoảng chừng một giờ nữa mới đến lúc trời tối, Sở Vân Thăng lập tức bảo Edgar đi tới đề nghị Tưởng Thiên Thấm cho đóng trại tại chỗ, quan sát động tĩnh một đêm rồi hãy tính tiếp, hắn mơ hồ cảm nhận được một vài hơi thở nguy hiểm.

Tưởng Thiên Thấm trong lòng kỳ thực cũng không muốn, bởi vì từ chỗ này đi về phía nam không xa chính là thành phố Hoàng Sơn, qua đêm ở trong thành phố, cho dù là thành phố bỏ hoang, thì cũng tốt hơn qua đêm nơi dã ngoại.

Nhưng Edgar phi thường kiên quyết, nàng cũng không còn cách nào khác, ai bảo người ta là chủ sở hữu xe RV và có thực lực lớn nhất, chỉ có thể tìm một thôn trang nhỏ xung quanh dừng lại.

Ban đêm, Sở Vân Thăng không chỉ bảo Edgar tăng cường lượng lớn người canh gác, mà chính hắn cũng tự mình ra trận gác đêm.

Trong màn đêm yên tĩnh, không có bất kỳ quái vật tập kích, chỉ có tiếng những ngọn núi lơ lửng thỉnh thoảng lướt qua không trung.

Không biết vì sao, đến quá nửa đêm, Sở Vân Thăng ngồi trên trần xe chợt cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, nặng nề khó nhấc lên nổi. Hắn cảnh giác xốc lại tinh thần, nhưng cuối cùng lại thiếp đi lúc nào không hay.

Qua không biết bao lâu, hắn chợt phát hiện bản thân đang ở tại một không gian kỳ dị, giữa một thiên địa rộng rãi mênh mông bát ngát.

Bản thân hắn đứng ở trên một tảng đá lơ lửng hình vuông, phía dưới sâu không thấy đáy, mặt trên xa không thấy đỉnh, có điều cũng có một lượng lớn tảng đá đang chậm rãi di động trôi nổi.

Ở chính giữa trung tâm không gian này, sừng sững một cây trụ thông thiên khổng lồ tựa như đã có từ thuở vĩnh hằng, ở đỉnh cây trụ, trôi lơ lửng một vầng sáng hình dạng như quả trứng màu vàng kim khổng lồ, không ngừng tỏa ánh sáng ra khắp bốn phía.

Ở chính giữa vầng sáng, dường như đang bao bọc lấy một thứ gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, căn bản không thể thấy được.

Lúc này, một tảng đá hình vuông nhỏ chỉ đủ một người đứng, trôi đến vị trí hiện tại Sở Vân Thăng đang đứng, lẳng lặng ngừng lại vài giây, sau đó chậm rãi di động đến một ngọn núi lơ lửng không xa phía trước, mặt trên sạch trơn, chẳng hề có bất cứ thứ gì.

Sở Vân Thăng đứng yên không nhúc nhích, đối với những thứ không biết, hắn luôn cực kỳ cảnh giác.

Sau một lúc, tảng đá vuông nhỏ lại trở lại, ngừng dưới chân hắn, tựa như một chiếc "đò ngang" vậy!

Sở Vân Thăng theo ý nghĩ này liếc mắt nhìn quanh, từ dưới chân hắn, mãi cho đến "trụ Thông Thiên", có rất nhiều núi lơ lửng và "đò đá" tạo thành từng con đường, đan xen phức tạp.

Thế này là thế nào? Sở Vân Thăng vẫn như cũ ngây ngô không nhúc nhích.

Nhưng vào lúc này, tảng đá đen nhánh sáng bóng dưới chân hắn bỗng nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, liên tiếp lấp lóe ba lần, mà lúc này "đò đá" đã chậm rãi trôi đi một khoảng.

Sở Vân Thăng không biết chuyện gì xảy ra, tảng đá dưới chân bỗng hóa thành một đám sương mù, tiêu tán vô hình, thân thể hắn rơi thẳng xuống dưới, càng lúc càng nhanh.

Ngay lúc đang kinh hoảng, hắn chợt mở bừng mắt, phát hiện mình vậy mà vẫn ở tại chỗ, giữ nguyên tư thế ban đầu ngồi ở trên trần xe, vừa rồi chẳng qua chỉ thiếp đi một lúc mà thôi, nhưng cảnh trong mơ lại chân thực dị thường.

Sở Vân Thăng lắc đầu, thầm nghĩ, chẳng lẽ lại là ngày nghĩ đêm mơ? Tại sao lại mơ một giấc mơ kỳ lạ vậy chứ!

Khi hắn tỉnh táo lại, phát hiện cũng không có gì khác thường, mới thoáng yên tâm. Tâm thần không còn buồn ngủ chút nào, nhưng không đến một hồi lại nghe thấy học sinh trong xe xì xào bàn tán.

"Cậu cũng mơ thấy giấc mơ đó à?"

"Kỳ lạ quá đi!"

"Mọi người không ngờ lại cùng lúc mơ cùng một giấc mơ!"

"Đúng vậy, nhìn kìa, Trình Đại U tỉnh rồi, hỏi cô ấy thử xem có phải cũng mơ giấc mơ ấy không!"

Sở Vân Thăng kinh hãi, hóa ra không phải chỉ một mình hắn mơ thấy giấc mơ đó, hầu như tất cả mọi người ở đây đều mơ một giấc mơ như vậy.

Có điều mặc dù kinh hãi, nhưng lòng hắn vẫn vững như bàn thạch, nhẹ nhàng xoay mình xuống khỏi trần xe, lại đụng ngay Edgar mở cửa xe, bộ dạng cổ quái nói: "Ngà... thượng tá Đỗ, vừa rồi..."

"Ta cũng mơ thấy!" Sở Vân Thăng gật đầu, ánh mắt chợt lóe nói: "Thiếu tá Tần tỉnh lại chưa?"

Biết đâu vị sĩ quan thuộc bộ ngành thần bí thứ thiệt này lại biết một vài tình huống cũng không chừng.

"Tỉnh rồi, cô ta cũng mơ thấy!" Edgar nhún vai nói.

Sở Vân Thăng tiến vào xe RV, học sinh bên trong đã từ xì xào bàn tán biến thành công khai thảo luận rôm rả, chuyện này quả thực quá mức khó tin!

Không chỉ như vậy, những người Tưởng Thiên Thấm lãnh đạo bên ngoài cũng dần dần tỉnh lại, tụ chung một chỗ bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

"Cô biết xảy ra chuyện gì không?" Sở Vân Thăng chen đến trước giường Tần Kỳ Anh, hạ giọng kề bên tai nàng hỏi.

Tần Kỳ Anh mờ mịt lắc đầu.

Sở Vân Thăng hơi thất vọng, mím môi, trong đầu lần lượt tìm kiếm những thông tin mà hắn biết, thậm chí còn nghĩ đến thế giới phản vật chất....

"Còn một người chưa tỉnh!" Một cô gái bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

"Đàm Ngưng, làm sao nàng còn chưa tỉnh?" Trình Đại U vì muốn được ở lại trong xe RV, vắt hết óc, đã không thuyết phục được tiến sĩ, vậy liền chuẩn bị chuyển mục tiêu sang Sở Vân Thăng. Bởi vì có liên quan đến Sở Vân Thăng, cho nên nàng vẫn luôn làm ra vẻ hết sức ân cần chăm sóc Đàm Ngưng.

"Đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ cô ấy đã đi lên ngọn núi lơ lửng kia rồi!" Vu Chi Tuyền lo âu nói, tất cả mọi người ở đây hầu như đều không leo lên núi lơ lửng, nếu không phải cẩn thận bất động như Sở Vân Thăng, thì cũng là bị ngã từ "đò đá" xuống, ai cũng không biết sau khi lên được núi lơ lửng thì sẽ như thế nào.

Sở Vân Thăng nắm lấy cằm nàng lắc lắc, không có phản ứng, đang lúc nhức đầu, Tưởng Thiên Thấm lại dẫn theo mấy Thiên Hành Giả đến tìm tiến sĩ, thảo luận ầm ĩ cả lên.

Chẳng qua chỉ nằm mơ một giấc mà thôi. Sở Vân Thăng cố lấy lại bình tĩnh.

"Có ai lên được núi lơ lửng không?" Sở Vân Thăng cùng theo xuống xe, hỏi Tưởng Thiên Thấm. Người ở chỗ nàng là nhiều nhất, bất kỳ tình huống nào cũng có thể xảy ra.

"Không có, có điều bên phía chúng tôi cũng có mấy học sinh còn chưa tỉnh lại!" Tưởng Thiên Thấm lắc đầu đáp.

"Tám chín phần mười là bọn họ đã lên núi lơ lửng rồi!" Dát Tử nhìn Đàm Ngưng ngủ say trong xe, mở miệng "khẳng định".

"Còn vị Trác công tử kia đâu?" Sở Vân Thăng phát hiện trong đội ngũ Thiên Hành Giả phía sau Tưởng Thiên Thấm thiếu một người, thấy lạ hỏi.

"Hắn cũng chưa tỉnh lại!" Tưởng Thiên Thấm yêu kiều khẽ cau mày đáp.

"Bọn họ chắc vẫn còn trong giấc mơ, hẳn phải mau cứu bọn họ ra!" Dát Tử lo lắng nói.

"Cứu thế nào? Chúng ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì." Edgar lắc đầu nói.

"Chờ chút đã, vừa rồi có hai bạn học nói ở trong mơ gặp được lẫn nhau, tôi nghĩ có thể chúng ta không chỉ là 'mơ' cùng một giấc mơ, mà có khả năng tất cả mọi người đều ở trong cùng một giấc mơ! Chỉ là cách nhau quá xa, không thể nhìn thấy mà thôi!" Tưởng Thiên Thấm ánh mắt hơi lóe lên, nhạy bén suy đoán.

"Ta cảm thấy đây không phải là mơ." Sở Vân Thăng nhìn lên bầu trời u ám, đó có lẽ là thế giới tinh thần do một sức mạnh nào đó tạo ra.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net