Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 231 : Sửa chữa pháp tắc
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 231 : Sửa chữa pháp tắc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 231: Sửa chữa pháp tắc

Chẳng lẽ mình phải dùng tay không đối phó với Xích Giáp Trùng?

Sở Vân Thăng trong lòng phát rét, hắn căn bản không hề biết bất kỳ một chiến kỹ bản thể nào!

Ở chỗ này, nhược điểm lớn nhất của Sở Vân Thăng bấy lâu nay đã lộ ra rõ ràng! Cần phải đạt đến cảnh giới Ba Nguyên Thiên mới có thể tu luyện chiến kỹ bản thể, cho nên vào giờ phút này, Sở Vân Thăng khi đối mặt với một con Xích Giáp Trùng sớm đã không để vào mắt, vậy mà lại bó tay không có biện pháp!

Nhìn sách cổ thứ duy nhất có thể lấy ra trong tay, hắn không khỏi có chút chán nản. Không lẽ lại dùng sách cổ đập chết con Xích Giáp Trùng hung mãnh này?

Nếu đánh không lại, Sở Vân Thăng rất thẳng thắn, thử trực tiếp nhảy ra khỏi núi lơ lửng, từ đó thoát khỏi không gian Thần vực. Phong cách làm việc của hắn luôn luôn là cẩn thận dè chừng, bị Xích Giáp Trùng nuốt vào bụng sẽ có kết quả như thế nào hắn không biết, nhưng đám người Đàm Ngưng ngủ say không tỉnh, hiển nhiên là có liên qua đến cái chỗ này.

Không giống với họ, mấy người Đàm Ngưng, Trác công tử có đám người thành Xuy Tuyết cứu giúp, mình nếu như ngủ say trong động tuyết, sợ rằng đến khi bị quái vật ăn tươi nuốt sống cũng không có ai biết!

Bộp!!----

Sở Vân Thăng chẳng những không nhảy ra khỏi đài núi lơ lửng, mà còn bị một màng bảo vệ ô lưới đập ngược trở về, ngã lộn xuống ngay dưới cái miệng nhơ nhớp chất nhầy của con Xích Giáp Trùng!

Mẹ kiếp! Sở Vân Thăng thầm mắng một tiếng, không ngờ đài núi lơ lửng đã bị lồng năng lượng ô lưới màu xanh lục khóa kín. Trong chớp mắt, kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến cho động tác của hắn không ngừng lại chút nào, lấy tốc độ khó tưởng tượng, giơ cao hai chân, lộn người theo chiều kim đồng hồ nhảy ngược lên lưng con Xích Giáp Trùng.

Nhưng tốc độ của Xích Giáp Trùng cũng không kém chút nào. Ngay khi Sở Vân Thăng bật lên, cái miệng sắc bén của nó đã cắt một đường từ bụng đến tận cằm hắn.

Sở Vân Thăng cảm nhận được một cơn đau nhức thấu xương, tựa như thân thể bị xé rách, nhưng hắn không dám buông tay, vẫn nắm chặt lấy giáp xác trên lưng Xích Giáp Trùng. Thế rồi kinh ngạc phát hiện không ngờ không có máu chảy ra!

Bộ phận thân thể bị rạch toạc ra thành một vết rách sâu hoắm, thế nhưng thứ chảy ra không phải là máu thịt, mà là những chuỗi ô lưới mơ hồ?

Sở Vân Thăng thất kinh, đây là thứ quỷ gì? Sinh mệnh số? Cái trò này mình cũng từng thấy qua trong phim rồi.

Đây là một không gian ảo được dựng nên theo kiểu đồ họa ba chiều, giống thế này:

Lúc đầu nghĩ nó chắc giống trong The Matrix, nhưng nghĩ lại không giống lắm

Có điều nghĩ kỹ lại, cũng có thể hiểu được. Cái gọi là thần vực thượng cổ, chẳng qua chỉ là một tên gọi, có thể gọi nó là giấc mơ, cũng có thể thể dựa theo lối suy nghĩ của Sở Vân Thăng gọi nó là thế giới tinh thần, cũng có thể học theo kiểu khoa học viễn tưởng, gọi nó là một chiều không gian cao cấp nào đó, cùng một sự vật, có nhiều cách gọi khác nhau mà thôi, tỷ như Thiên Hành Giả, võ sĩ Bóng Tối vậy..

Qua động tác vừa rồi, ngoại trừ phát hiện điểm ấy, Sở Vân Thăng còn đồng thời phát giác nguyên khí bản thể của mình và phòng ngự năng lượng của Lục Giáp phù vẫn còn, đại khái cũng chỉ có chúng nó và quyển sách cổ nghịch thiên là có thể theo bản thân tiến vào Thần vực mà thôi.

Lục Giáp phù chỉ có tác dụng năng lượng là tiến vào được, chỉ có thể tạo thành bảo hộ với một phần công kích năng lượng. Còn nguyên khí bản thể dù có đầy cả người, thì cũng chẳng thể thi triển ra một chiêu nửa thức, chỉ tăng thêm một ít sức lực và độ nhạy bén mà thôi!

Tác dụng đặc thù duy nhất mà nó có thể tạo được, đó là trong vết rách toạc trên thân thể, những chuỗi số hóa vỡ nát mất trật tự kia, dưới sự thôi thúc của nguyên khí bản thể, chỉnh lý khôi phục bằng tốc độ cực nhanh, một lần nữa nối liền lành lặn như ban đầu.

Xích Giáp Trùng bị Sở Vân Thăng bám chặt trên lưng, nôn nóng bất an, vài lần cố gắng hất Sở Vân Thăng ra nhưng không thành công. Nó nào biết, Sở Vân Thăng gần như đã thành "bạn lâu năm" với đồng loại của nó rồi, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, bất luận cái động tác thói quen gì của chúng nó, Sở Vân Thăng đều rõ như lòng bàn tay.

Nhưng giằng co với nhau như vậy, chung quy không phải giải pháp. Sở Vân Thăng thầm nôn nóng, nếu không thể giết được con Xích Giáp Trùng này, nhất định là không ra ngoài được, nhưng mình với hai bàn tay không thì làm sao có thể giết chết nó. Cục diện dường như rơi vào một vòng tuần hoàn không có lối thoát.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Sở Vân Thăng lo lắng hơn xa con Xích Giáp Trùng dưới chân hắn. Bản thể của hắn vẫn còn đang ở trong động tuyết, nếu là lúc này đột nhiên gặp phải côn trùng quái vật nào đó tập kích, mạng nhỏ của hắn nhất định khó giữ được!

Xích Giáp Trùng giãy dụa cố gắng nửa ngày, thủy chung không cách nào hất tên loài người đang bám trên lưng mình xuống, đại khái cũng đã mệt mỏi, trực tiếp nằm dài trên đất.

Nó dừng lại thế này, Sở Vân Thăng mới có cơ hội nhìn rõ những hình vẽ quỷ dị trên mặt đất. Tỉ mỉ phân biệt nửa ngày, mới thình lình phát hiện đây là hình vẽ thuyết minh phương pháp vận dụng năng lượng, hay nói cách khác là cách vận dụng nguyên khí!

Sở Vân Thăng lướt mắt nhìn qua chín hình vẽ, cẩn thận điều động nguyên khí bản thể theo phương pháp trong hình một lần, lập tức liền cảm nhận rõ ràng, đây là một bộ pháp tắc vận dụng năng lượng để biến đổi tốc độ thân thể.

Tuy rằng Sở Vân Thăng cho đến bây giờ vẫn chưa học được bất cứ chiến kỹ bản thể nào từ sách cổ, nhưng nếu như thuần túy so sánh trên mặt bản chất lý luận vận dụng pháp tắc, Sở Vân Thăng có cảm giác nó còn kém xa lý luận "tiên tiến" của tiền bối sách cổ, giống như pháp tắc của sách cổ là thượng phẩm, còn nó chỉ có thể coi là hạ phẩm.

Đương nhiên trong mắt Sở Vân Thăng đây có thể xem là hạ phẩm, nhưng đặt trong mắt những Thiên Hành Giả khác, thì quả thật là thứ như chí bảo!

Thấy như vậy, Sở Vân Thăng đầu tiên lại giải quyết được một mối nghi vấn trong lòng. Thảo nào lúc đó khi hai bóng người của đội cơ giới Xích Viêm của thành Liệt Hỏa tấn công về phía mình, thân pháp lại nhanh nhẹn quái dị như vậy, đại khái chắc là học được từ thần vực này rồi.

Có điều mặc dù giải quyết được một nghi vấn, nhưng lại xuất hiện một nghi vấn mới. Pháp tắc tu luyện thô thiển thế này, lấy cảnh giới bây giờ của Sở Vân Thăng cũng đã đủ tu luyện, vì sao tiền bối lại cứ phải chờ mình đến được Ba Nguyên Thiên rồi mới có thể tu luyện chiến kỹ bản thể trong sách cổ?

Điều này thực khiến cho hắn hết sức nghi hoặc!

Sở học cả đời của tiền bối mạnh mẽ mênh mông, cực kỳ uyên bác cao thâm, chỉ riêng một hạng kỹ thuật phù văn, cũng đã đủ để hai tên phi nhân loại đỏ mắt kinh hãi!

Hắn vẫn luôn hoài nghi ý nghĩa của câu "đúc kết sở học cả đời của bản thân thành sách cổ" mà tiền bối nói. Một quyển sách cổ dày bao nhiêu? Có thể viết được bao nhiêu chữ? Có thể vẽ ra bao nhiêu hình vẽ?

Nếu như tiền bối nói sở học cả đời chính là quyển sách này, đánh chết mình cũng không tin, không nói gì khác, chí ít nguyên lý cơ sở của rất nhiều pháp tắc, vì muốn giảm bớt độ dài mà tiền bối đều một mực không đề cập tới.

Cho nên, toàn bộ lối viết hành văn trong sách cổ, đều tạo cho Sở Vân Thăng cảm giác đó là tiền bối bằng vào cảnh giới uyên bác siêu phàm nhập thánh của mình, biến nó thành một bản hướng dẫn tổng hợp có thể khiến hắn ở mỗi một tầng cảnh giới, đều có thể giúp kỹ năng của hắn đạt được trạng thái tối ưu và thực dụng mức cao nhất, tựa như một bản hướng dẫn luyện công nhanh vậy!

Sở Vân Thăng dựa theo suy luận này của mình, ngược lại cũng miễn cưỡng giải thích rõ được. Lấy pháp tắc "thô thiển" mà hình vẽ trên mặt đất trước mắt thể hiện ra, mình cho dù là luyện tới mức tận cùng, thì tốc độ thân pháp cũng kém xa so với năng lực trợ chiến mà chiến giáp tốc năng mang lại.

Có lẽ tiền bối sách cổ thực sự căn cứ theo suy nghĩ này, ở trước cảnh giới Ba Nguyên Thiên, uy lực mạnh mẽ mà kỹ thuật phù văn thể hiện ra, đã vượt xa bất kỳ chiến kỹ bản thể nào. Vì để tiết kiệm tinh lực và thời gian không mấy dư giả, lại có thể tối ưu hóa năng lực ở mỗi một cảnh giới, trong phạm vi sách cổ, tiền bối có lẽ đã hủy bỏ phần tu luyện kỹ năng chiến kỹ bản thể của hai cảnh giới trước.

Phải biết rằng, cho đến nay, kỹ năng mà Sở Vân Thăng có thể học cũng chỉ có kiếm chiến kỹ: Thiên Quân Ích Dịch. Hơn nữa chỉ một loại chiến kỹ này, Sở Vân Thăng vẫn mãi không thể phát huy ra được uy lực lớn nhất của nó.

Cho nên, pháp tắc của chín hình vẽ này, "hạ phẩm" thì "hạ phẩm", nhưng tại đây, vào giờ phút này, đối với một kẻ đang thiếu thốn nghiêm trọng chiến kỹ bản thể như Sở Vân Thăng mà nói, không nghi ngờ gì chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Có lẽ tiền bối sách cổ cũng sẽ không ngờ được bản thân lại bị mắc kẹt ở một chỗ như thế này, nguyên phù chiến giáp đều không thể sử dụng, muốn giết được một con côn trùng quả thực chẳng khác nào nằm mơ.

Sở Vân Thăng đang suy nghĩ, chợt thấy núi lơ lửng khẽ lay động một cái, vòng sáng quét qua, hình vẽ từ từ mờ đi, dưới người hắn cũng không còn thứ gì, Xích Giáp Trùng đã biến mất, nhưng lồng ô lưới lại chưa thu hồi.

Tiếp đó "xoạt" một tiếng, ở chính giữa bình đài lơ lửng mọc lên một màng sáng hình vuông xanh lam dập dờn, cao gần bằng một người, sóng gợn dập dềnh.

Trên màng sáng lam lóe lên một hình ô vuông màu vàng. Từ ô vuông kéo ra ngoài có hai mũi tên, một mũi quặt ngược chỉ ra sau, mà một mũi khác thì chỉ vào một hình ô vuông tiếp theo, có điều nó là màu xám tro, không hề lóe sáng, tựa như chưa bị kích hoạt vậy.

Sở Vân Thăng không hiểu nó có ý gì, đợi nửa ngày cũng chẳng có động tĩnh, ở đây tất cả đều là hình vẽ, không có nửa chữ thuyết minh, hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi Thần vực, suy nghĩ cẩn thận xem đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, đưa tay chạm đến màng sáng lam. Vừa nhấn lên ô vuông màu vàng một cái, hai mũi tên đồng thời sáng lên, Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút, thầm nghĩ, lồng ô lưới vẫn còn đây, không cách nào nhảy xuống để rời đi, có thể mũi tên chỉ ngược lại chính là lựa chọn rời khỏi Thần vực, vì vậy nhẹ nhàng chạm một cái.

Rẹt!

Màng sáng lam lập tức thu xuống dưới mặt đài, đồng thời hình vẽ trên đài lại một lần nữa khởi động, lại một con Xích Giáp Trùng xuất hiện trước mặt Sở Vân Thăng.

Đcm! Sở Vân Thăng mắng to một tiếng, theo bản năng dựa theo thân pháp trên chín hình vẽ di động thân thể, cấp tốc tránh né đợt tấn công như chớp nhoáng đầu tiên của Xích Giáp Trùng.

Côn trùng một kích không trúng, liền điên cuồng phun chất nhầy về phía Sở Vân Thăng. Nếu không phải có năng lực phòng ngự còn lại của Lục Giáp phù, sợ rằng hắn đã bị đốt thủng không biết bao nhiêu lỗ!

Sở Vân Thăng được kế thừa sách cổ của tiền bối, mặc dù tư chất không thể sánh được với những Thiên Hành Giả tự thức tỉnh kia, nhưng trên mặt thấu hiểu pháp tắc thì không người nào có thể hơn được hắn. Thậm chí trong khi đang bị Xích Giáp Trùng truy đuổi, hắn vừa cẩn thận nghiên cứu sơ hở khuyết điểm của pháp tắc trong chín hình vẽ, khi phát hiện chỗ thiếu sót, liền vận dụng hệ thống tri thức của sách cổ tiến hành sửa chữa bổ sung, rồi lập tức vận dụng vào thực chiến.

Như vậy tới tới lui lui vài lượt, pháp tắc vận dụng của chín hình vẽ đã bị hắn thay đổi hoàn toàn, hiệu quả đạt được có sự thay đổi long trời lở đất.

Lại thêm nguyên khí bản thể không thuộc tính khác với người thường của hắn vô cùng hùng hậu, khi toàn lực điều động nửa thân dưới tựa như cánh én, đạp lên lồng ô lưới có thể bắn ngược, trình diễn một hồi 'Càn Khôn Đại Na Di' phiên bản thực trên núi lơ lửng!

Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hoa mắt chóng mặt, con Xích Giáp Trùng nổi danh bằng tốc độ đứng đờ ra giữa đài, mờ mịt không biết phải làm sao. Nó căn bản không đoán ra được vị trí thực sự của Sở Vân Thăng!

Lần này, dường như thời gian trôi qua rất nhanh, đợi đến khi đài núi lơ lửng kêu "xoạt" một tiếng, Xích Giáp Trùng biến mất, Sở Vân Thăng kinh ngạc phát hiện, ô vuông vốn có màu vàng giờ đã biến thành màu vàng cam, nhưng ô vuông màu xám tro kia vẫn như cũ không chút biến hóa.

Sở Vân Thăng rất lâu rồi không cảm nhận được cái cảm giác say sưa vô bờ này, có thể ứng dụng những tri thức học được từ trong sách cổ vào thực tiễn, khiến cho hắn ít nhiều có chút cảm giác thành tựu, hắn lần nữa nhấn vào mũi tên quay về .

Lần này, hắn đã tương đối thành thạo, với trình độ hệ thống tri thức của hắn trước mắt, cải tạo chín hình vẽ đến mức này, đối với hắn mà nói, đã là cực hạn.

Mà Xích Giáp Trùng bất kể là thân thể, cặp càng hay là chất nhầy phun ra, từ đầu đến cuối, đều không thể đụng đến một cọng lông của Sở Vân Thăng.

Đương nhiên nếu như mình mặc chiến giáp tốc năng, cũng có thể không tốn chút công sức làm được điểm này. Nhưng bây giờ hắn hoàn toàn chỉ dựa vào bản thể của mình, mà không phải là vật ngoài thân. Đối với Sở Vân Thăng không thể không nói là một kỳ tích!

Lần này kết thúc ô vuông đã biến thành thuần một màu cam, khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy thật hiếu kỳ. Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một ý: Nếu như giết chết Xích Giáp Trùng, sẽ có kết quả như thế nào?

Lúc nãy khi đang trốn tránh, hắn nghĩ ra một ý tưởng sáng tạo tuyệt diệu. Nếu pháp tắc của người ta còn có thể thay đổi, vì sao mình không thể tìm cách lợi dụng nguyên khí bản thể vẽ ra nguyên phù tấn công ngay trong không khí!?

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Không Phải Là Vampire, Tôi Còn Hơn Vậy Nữa

Copyright © 2022 - MTruyện.net