Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 235 : Vua của vạn trùng
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 235 : Vua của vạn trùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 235: Vua của vạn trùng

"Ngươi đi được rồi."

Sở Vân Thăng quay đầu, nghĩ ngợi miên man nói với Tăng Khác Hấn. Nếu muốn ẩn thân ở khu chất nhầy, còn có rất nhiều vấn đề cần phải tốn thời gian suy nghĩ cân nhắc kỹ càng hơn, bằng không ẩn thân không được, ngược lại còn rơi vào hang cọp nữa.

Tăng Khác Hấn vẫn lạnh mặt nhìn Sở Vân Thăng, nhặt lên một nhánh cây khô trên núi hoang, chống xuống đất, tập tễnh đơn độc một thân một mình bước chân vào vùng đất chìm ngập trong băng tuyết.

Độc mà hắn trúng phải cực kỳ tương tự với loại độc nấm song sinh gây tê mà Nhậm Tam Bảo sử dụng với đám người Tưởng Thiên Thấm, không có khác biệt, triệu chứng là suy yếu vô lực, Sở Vân Thăng liếc mắt liền có thể nhận ra, xem ra, thầy Tất lại lần nữa đổi đơn vị rồi.

Hắn thực ra cũng không quan tâm đến chuyện thành Xuy Tuyết có năng lực chế tạo loại độc tố này. Hắn đã đến cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng hai, trừ khi là trực tiếp tiêm vào với liều lượng lớn, bằng không nếu chỉ lan truyền qua không khí, loại độc tố này chẳng thể tạo được bao nhiểu tổn thương cho hắn.

Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn phía trước, nguyên cả khu vực Hoàng Sơn, thành Xuy Tuyết ở phía tây, thành Liệt Hỏa ở phía đông, mà khu chất nhầy thì ở phía nam, vị trí của Sở Vân Thăng ở phía bắc, chính giữa là khu vực núi chính Hoàng Sơn.

Sở Vân Thăng phải đi xuyên qua đó, né qua rừng rậm bào tử kéo dài xuống từ phía tây bắc, né tránh tai mắt của thành viên hai thành, lén lút tiến vào khu chất nhầy.

Quãng đường ẩn nấp di chuyển này tuy rằng đường sá khá xa xôi, lực lượng hai thành phái ra tìm kiếm lại liên miên không ngừng, nhưng so với việc xông vào khu chất nhầy sau đó, có thể coi là một nhiệm vụ cực kỳ nhẹ nhàng.

Nguy hiểm chân chính đến từ khu chất nhầy. Hắn chỉ có không đến bốn ngày để đối phó với côn trùng nơi đó, bằng không một khi bị cưỡng chế kéo vào thần vực, hãm thân ở giữa sào huyệt côn trùng, chắc chắn chỉ còn một con đường chết.

Nguy hiểm cao, sẽ có thu hoạch lớn!

Chỉ cần hắn có thể tìm ra cách ẩn thân an toàn ở khu chất nhầy, bất kể là người ở hai thành, hay là phi nhân loại có vật thể bay, nhất định đều không thể nào ngờ được vị trí của hắn. Dù cho có ngờ đến thì cũng không có biện pháp vào tìm kiếm, trừ khi bọn họ chuẩn bị tiến hành quyết chiến quy mô lớn với côn trùng khu chất nhầy!

Một vùng băng thiên tuyết địa, núi non trùng điệp được bao phủ trong một lớp áo trắng ngần, Sở Vân Thăng phủ thêm tấm ga trắng tinh của khách sạn, bước chân vào giữa núi rừng liền hòa lẫn làm một với trời đất.

Cái này cũng có tốt có xấu, tuyết trắng phủ kín mặt đất, khiến Sở Vân Thăng có cơ hội ngụy trang ẩn mình vào nơi hoang dã, nhưng việc xử lý vết chân lại hết sức phiền phức.

Tiến lên không được bao xa, Sở Vân Thăng liền bỏ qua cái công việc rườm rà này, cất bước phóng như bay, chạy xuyên qua núi non trùng điệp.

Hắn không còn dám dùng Thanh Giáp Trùng bay trên trời nữa, chỉ bằng một con chim cổ màu sắc sặc sỡ đã đuổi cho Thanh Giáp Trùng hình thái thứ hai của hắn chạy bán sống bán chết, đến bước đường cùng. Nếu kéo tới một đám, bản thân sợ là còn chưa chạm chán với đám phi nhân loại kia thì cũng đã rơi vào trong miệng chim cổ rồi.

Để đạt được tốc độ nhanh nhất, Sở Vân Thăng trong mặc chiến giáp, ngoài phủ áo choàng, cơ thể thì vận dụng thân pháp Cửu Chương Đồ Lục, hợp lực ba thứ, tăng tốc độ của mình lên đến cực hạn có thể đạt tới.

Hắn vẫn chưa biết được bí pháp làm sao ẩn thân bằng áo choàng, bằng không cũng không cần phải lao lực như vậy, cứ nghênh ngang đi thẳng tới đó là xong.

Vùng núi Hoàng Sơn, đường sá gồ ghề, có nhiều chỗ thậm chí chỉ đủ cho một người đi qua. Sở Vân Thăng chỉ biết bản đồ, không quen địa hình, trong khi lao đi với tốc độ cao còn nắm thanh đao hỏa diễm mỏng của người áo choàng ở sau lưng, phòng khi rơi vào ổ phục kích mai phục của thành viên hai thành.

Gió cuốn lên, mưa tuyết lất phất.

Sở Vân Thăng tựa như bóng ma trong gió tuyết, càng đi càng nhanh, mắt thấy chỉ cần qua thêm một khe dốc nữa là có thể xông ra khỏi khu vực núi chính Hoàng Sơn...

Xoẹt! - -

Sở Vân Thăng phá không xông ra từ chỗ khe dốc, thân hình bắn ra giữa không trung, phía trước là một khe núi rộng rãi.

"Kẻ nào!" Trong khe núi thình lình đứng một lượng lớn người thành Liệt Hỏa mang trên mình đồng phục màu đỏ.

"Mặc áo trắng, là đàn bà của thành Xuy Tuyết, nổ súng!" Một người ở giữa đẩy mọi người ra, ngửa đầu quát lớn.

Trong nháy mắt, đạn lửa tung bay, ánh đao bóng kiếm rợp trời.

Sở Vân Thăng lăn lộn giữa trời, giơ đao đón đỡ, tiếng đinh đinh đang đang vang lên không dứt.

Ga trải giường không thể so được với áo choàng và chiến giáp, trong chốc lát liền bị bắn thành cái sàng, đợi đến khi hắn rơi xuống đất đã rách mướp tơi tả!

"Các anh em, giết!" Đám người áo đỏ thành Liệt Hỏa ào ào lao lên.

Sở Vân Thăng đứng thẳng người lên, giơ cao hỏa diễm trường đao, ngọn lửa hừng hực yêu diễm dọc theo thân đao lan tràn lên cả áo choàng, tấm ga trải giường tả tơi trong nháy mắt hóa thành tro tàn, cả thân mình chìm trong biển lửa sôi trào, không khác gì Hỏa Vân Tà Thần trong truyền thuyết.

Mắt thấy đồ trắng biến thành áo choàng, tên áo đỏ thành Liệt Hỏa xông lên trước nhất sắc mặt xoạt một cái tái nhợt không còn chút máu!

Thuộc hạ phạm thượng, công kích Hỏa sứ đại nhân, ở thành Liệt Hỏa thi hành chế độ nô lệ này, là tử tội!

Đám người áo đỏ kinh ngạc hoảng hồn, không kịp đình chỉ thế xung phong trước đó, chỉ đành thuận thế quỵ gối xuống,tên áo đỏ xông lên đầu tiên thậm chí trượt thẳng đến trước mặt Sở Vân Thăng. Mặc dù trời đông giá rét, nhưng tên áo đỏ này vẫn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, mũi đao hỏa diễm thanh mảnh của Hỏa sứ đại nhân treo lơ lửng trên đầu hắn chỉ chưa đến ba centimet!

"Cung chúc Hỏa sứ đại nhân thần thể khôi phục!"

Gã áo đỏ dẫn đầu kiên trì hô lớn, một nô chủ nho nhỏ như hắn, có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện bản thân vậy mà lại có ngày đắc tội với Hỏa sứ cao cao tại thượng, đó là nhân vật hùng mạnh đến cả thành chủ cũng phải vẫy đuôi lấy lòng! Là vị thần nhân có thể giết sạch cả đám người mình trong nháy mắt!

Hắn chết cứng tại chỗ!

Diện mạo Sở Vân Thăng bao phủ dưới lớp áo choàng, ánh mắt quét qua đám áo đỏ đang run rẩy quỳ trước mặt, cơ bắp cứng ngắc. Đám người kia như lên cơn thần kinh không ngừng hô hào tụng niệm chẳng khác nào "Thần Long giáo". Không ngờ ở cái xã hội văn minh sau tận thế này lại có thể khiến cho hắn có cảm giác như lịch sử văn minh nhân loại quay ngược.

"Bọn chúng là ai?"

Sở Vân Thăng nảy ra một ý, đâm lao phải theo lao, đây đã là lần thứ hai giả mạo cái tên Hỏa sứ chó má gì đó rồi, ngược lại còn có chút xe nhẹ đường quen. Hắn vừa chắp đao đề phòng, nhanh chóng đi qua đám người áo đỏ, vừa chỉ vào vài người bị bao vây ở phía sau, lựa lời mở miệng để phân tán sự chú ý của đám người áo đỏ.

Ban đầu, Sở Vân Thăng định thừa cơ một hơi giết sạch đám người áo đỏ này để ngừa làm lộ bí mật, nhưng thứ nhất là số lượng bọn họ quá nhiều, nếu chém giết, bản thân dù có mạnh mẽ nhanh tay hơn nữa thì động tĩnh gây ra nhất định vẫn rất lớn. Đội tìm kiếm của hai thành Băng Hỏa thường xuyên lượn lờ ở xung quanh, nếu vì vậy mà thu hút đám người thành Băng Hỏa liên miên không dứt kéo đến, sớm muộn gì cũng sẽ bị vật thể bay phát giác, như vậy quả thật cái được không đủ bù cái mất.

Thứ hai là thế lực phát lệnh truy nã hắn chỉ có đồng đảng phi nhân loại của cô gái áo trắng ở thành Xuy Tuyết, đồng đảng của tên áo choàng ở thành Liệt Hỏa lúc này đại khái còn chưa biết chuyện gì xảy ra, mình đây lẫn lộn thật giả giả mạo làm người áo choàng, cùng lắm là khiến cho đồng đảng của tên áo choàng kia hoài nghi và kiểm tra, lúc trước giết chết Điền Dịch của thành Liệt Hỏa chính là vì đề phòng chuyện này.

Nhưng khi đó trong tay hắn không có đủ nguyên phù, các công cụ phụ trợ chiến đấu cũng cực kỳ thiếu thốn, vả lại cũng không tìm được chỗ ẩn thân an toàn. Còn bây giờ đã có ống dịch năng lượng lam trợ giúp, nguyên phù sung túc, một khi tiến vào khu chất nhầy thì ai cũng đừng hòng tìm được, và cũng không thể làm gì được bản thân.

Cho nên bây giờ điều mấu chốt nhất là phải nhanh chóng tiến vào khu chất nhầy, mà không phải vướng chân chiến đấu ở chỗ này.

Tên đầu lĩnh chủ nô tự cho là đã đắc tội Hỏa sứ đại nhân cực độ, trong lòng đang thấp thỏm lo âu, làm gì còn nghĩ tới chuyện phân biệt giọng nói, hơn nữa gã căn bản cũng chẳng mấy khi gặp được Hỏa sứ đại nhân, dù cho có khác biệt gì đó, có cho gã thêm mười lá gan nữa thì giờ này khắc này, gã cũng không dám hoài nghi thân phận của Hỏa sứ, chiếc áo choàng, thanh đao, ngọn lửa kia đều khẳng định đây không phải là giả!

Sở Vân Thăng muốn thoát khỏi bọn họ trong thời gian ngắn nhất, bởi vậy đi cực nhanh, đầu lĩnh chủ nô không được Hỏa sứ đặc xá, không dám đứng dậy, đành vừa quỳ vừa bò theo sau Sở Vân Thăng, vội vàng giải thích:

"Đây là tù binh mà thành Xuy Tuyết hôm nay bắt được từ sát biên giới phía nam, trong đó có một người nghe nói còn là ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc, mấy con đàn bà kia chuẩn bị dâng lên cho mụ nữ thành chủ biến thái của thành Xuy Tuyết, bị bọn thuộc hạ cướp lấy, đang định mang về thành Liệt Hỏa, dâng lên cho... dâng lên cho..."

Đầu lĩnh chủ nô nói đến đây, trong đầu chợt lóe, gã vốn chuẩn bị dâng lên cho thành chủ nhà mình, liền lập tức đổi giọng nịnh nọt nói:

"Thuộc hạ đang định mang về thành Liệt Hỏa, dâng lên cho Hỏa sứ đại nhân, chúc mừng ngài thần thể bình phục!"

Trong khi đang nói chuyện, Sở Vân Thăng đã lướt qua đám người áo đỏ quỳ đầy đất, đi đến trước mặt đám tù binh bị bắt nhốt, làm bộ làm tịch nhìn thoáng qua, trong đó có một cô gái có khuôn mặt tinh tế, quần áo xốc xếch, bộ ngực trắng như tuyết chỉ thiếu chút nữa là bạo lộ trong không khí, đang hoảng sợ nhìn tên đầu lĩnh mà bọn người thành Liệt Hỏa quỳ lạy.

Đầu lĩnh chủ nô cho rằng Hỏa sứ đại nhân không nghe hiểu được mấy danh từ như ngôi sao điện ảnh, vội vàng bò qua nắm lấy cằm cô gái, lắc lư khuôn mặt nàng, cất giọng nịnh hót: "Mỹ nữ loài người, mỹ nữ..."

"Đúng là diện mạo không tệ."

Sở Vân Thăng miệng thì nói nhưng bước chân không ngừng lại chút nào. Tuy rằng hắn đang đóng giả tên Hỏa sứ chó mà gì đó kia, cũng không biết tại sao chỗ này lại nhảy ra một người Hàn Quốc, nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về tập tính thói quen của Hỏa sứ thật, để tránh để lộ ra sơ hở, tốt nhất là không nên nói lung tung, chỉ hàm hồ qua loa thôi.

Nếu là người trong nước, hắn có lẽ sẽ nghĩ cách cứu giúp một chút, còn người Hàn Quốc thì miễn, không đáng để bản thân mạo hiểm. Cái kiểu đánh bậy đánh bạ có thể đồng sinh cộng tử với mình một thời gian dài như Edgar cũng không phải thường thấy.

Đầu lĩnh chủ nô nghe vậy liền mở cờ trong bụng, chỉ cần Hỏa sứ đại nhân thích, hiểu lầm vừa rồi đã chắc chắn xóa bỏ được rồi, nói không chừng địa vị của mình còn có thể nhờ cơ hội lần này mà thăng cấp.

"Các ngươi đi trước đi, Băng sứ của thành Xuy Tuyết đang ở gần đây!"

Sở Vân Thăng mở miệng bịa chuyện hù dọa đối phương, hắn đã lướt qua cả đám người, chỉ cần tìm cơ hội đuổi đám người này đi là xong.

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Gã đầu lĩnh chủ nô thì lại hiểu nhầm rằng đây chính là nguyên nhân mà Hỏa sứ đại nhân xuất quỷ nhập thần hiện thân ở đây, hóa ra là muốn đối phó với Băng sứ của thành Xuy Tuyết, chiến đấu ở cấp bậc này, bản thân đến cả tư cách đứng xem cũng chẳng có!

Nhưng ngẫm nghĩ lại, Hỏa sứ đại nhân vậy mà tự mình dặn dò bản thân rút lui trước, xem ra ứng biến nhanh trí vừa rồi ít nhiều gì cũng đã chiếm được hảo cảm của lão nhân gia người ta.

Gã ta vừa nghĩ vậy, vừa đưa mắt nhìn đám tù binh thần tình chán nản trước mặt, miệng bắt đầu lẩm nhẩm tính toán. Xem ra gia tài tính mệnh cùng với thức ăn quyền lực của mình, đều phải dựa vào cô siêu sao gọi là Yami gì đó này rồi.

Sở Vân Thăng đợi đến khi đám người áo đỏ của thành Liệt Hỏa lục tục rút lui hết từ khe dốc, một lần nữa phủ lên mình một tấm ga trải giường mới, tung mình lao vào trong vùng đất gió tuyết mịt mù.

Lần này thì đã thuận buồm xuôi gió hơn, liên tiếp gặp phải vài nhóm người đều bị hắn tránh né qua, đi thẳng tới dải đất sát biên giới khu chất nhầy.

Nơi đây không có một ngọn cỏ, chỉ có thể loáng thoáng thấy được bóng dáng thành phố một thời. Ba tòa Cự Phần sừng sững ở chính giữa, cuồn cuộn nhả khói đặc. Côn trùng dưới chân Cự Phần tựa như những con kiến theo bản năng bận rộn đi qua đi lại, một lượng lớn Thanh Giáp Trùng tự do tự tại bay lượn tuần tra, nhưng nhìn chung không khác gì một nắm cát rời!

Sở Vân Thăng sở dĩ dám lựa chọn nơi này, vẫn còn một nguyên nhân quan trọng khác. Chính là bởi nơi này không tồn tại loại sinh mạng như "Mân".

Chỉ cần không có Mân, hắn liền có thể thoải mái sử dụng các biện pháp, kiểm tra xem cái khu chất nhầy này có tồn tại quái vật nào cao cấp hơn Tử Viêm Ma Trùng hay không?

Nếu như không có, vậy thì bằng cách lợi dụng nguyên phù, có lẽ sẽ có đôi chút khả năng hắn có thể thay thế Mân, trở thành vị Vua của vạn trùng nơi này!

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Copyright © 2022 - MTruyện.net