Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 238 : Tuổi xanh bạc đầu
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 238 : Tuổi xanh bạc đầu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 238: Tuổi xanh bạc đầu.

Rầm!

Sở Vân Thăng chém tung lớp tường chất nhầy cuối cùng của Cự Phần, xuyên qua phần thân Cự Phần, tay nắm quả cầu thịt nhầy, hai chân móc chặt trên giáp xác của Thanh Giáp Trùng, thay đổi phương hướng, bay vòng vòng quanh Cự Phần.

Vô số đường ống từ trong lỗ thủng truy đuổi theo sát phía sau, điên cuồng lao ra không trung giương nanh múa vuốt, nhưng rốt cuộc độ dài có hạn, sau khi vươn ra mấy chục mét rồi cũng không tiến thêm được một tấc nào nữa.

Sáu con Thanh Giáp Trùng hình thái thứ hai! Trả giá tròn sáu con, Sở Vân Thăng mới chạy thoát được khỏi Cự Phần!

Nhưng ra khỏi Cự Phần chưa chắc đã an toàn, Tử Viêm phong ấn khó khăn lắm mới ngăn cản được đàn côn trùng, bỗng nhiên nhìn thấy một tên loài người phá tường lao ra khỏi Cự Phần, lập tức xuất hiện rối loạn quy mô lớn.

Một đám Thanh Giáp Trùng hình thái nguyên thủy tối thiểu có hơn ba mươi con vỗ cánh phóng tới như muốn che kín cả bầu trời, mang theo tiếng gió rít gào chói tai.

Sở Vân Thăng giật nảy mình, vội vàng điều khiển Thanh Giáp Trùng II lao xuống, đáp xuống người ba con Kim Giáp Trùng sau lưng Tử Viêm phong ấn, cấp tốc giấu mình vào trong khe hở giáp xác Kim Giáp Trùng, rồi không dừng một khắc lập tức khống chế Kim Giáp Trùng chui xuống lòng đất.

Vụ hỗn loạn trên mặt đất, sau khi Sở Vân Thăng biến mất, dưới sự uy hiếp của Tử Viêm Ma Trùng cũng dần dần lắng xuống. Đàn côn trùng đều tự tản ra, ngay cả Cự Phần cũng bất đắc dĩ thu các đường ống lại, sửa chữa cái khe bị Sở Vân Thăng phá ra.

Không khí dưới lòng đất không nhiều, Sở Vân Thăng nhịn đến cực hạn, mới một lần nữa chui ra từ một phía khác sau Cự Phần, đầu tiên là lấy Khu Độc phù ra, khu trừ độc tố hệ hỏa xâm nhập vào trong cơ thể.

Mà quả cầu thịt nhầy trong tay vẫn còn đang co bóp thình thịch, có vẻ còn lâu mới chết.

Con Kim Giáp Trùng phong ấn gần nó nhất thậm chí còn sinh ra xung động muốn bảo vệ nó, xuyên qua luồng ý thức này, Sở Vân Thăng mơ hồ có thể cảm nhận được nó đang sợ.

Chẳng lẽ thứ này thật sự là một Mân còn non? Sở Vân Thăng đắn đo bất định, dứt khoát giơ kiếm đâm xuống. Xẹt một tiếng, kiếm Thiên Ích đâm thẳng vào chính giữa quả cầu thịt.

Mà cùng lúc đó, hắn cũng lấy Phong Thú phù ra, kích hoạt phù thể, cố gắng cưỡng chế phong ấn nó. Nếu như phong ấn thành công, dù cho nó không phải là Mân đi chăng nữa, thì cũng có thể kết luận nó chắc chắn là một loại quái vật nào đó.

Ầm!

Ngoài dự đoán của Sở Vân Thăng, khi quá trình phong ấn mới tiến hành được hơn phân nửa, phù quang đang thu lấy quả cầu thịt bỗng ầm ầm vỡ nát!

Quả cầu thịt nhầy rơi xuống mặt đất, vết thương bị kiếm Thiên Ích cắt ra đang chậm rãi khép lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, lại còn muốn lăn về phía Cự Phần.

Sở Vân Thăng há có thể để cho nó được như ý, lập tức đưa tay chộp nó lại, lại đâm một nhát kiếm, tiếp tục dùng một tấm Phong Thú phù mới phong ấn nó.

Ầm!

Được nửa chừng, Phong Thú phù vậy mà lại vỡ nát!

Phong Thú phù tiêu tốn rất nhiều nguyên khí, mặc dù có được ống năng lượng lỏng màu lam, Sở Vân Thăng cũng không chịu nổi lãng phí như vậy.

Nhìn vết thương đang dần khép lại trên quả cầu thịt, Sở Vân Thăng qua hai lần phong ấn thất bại này, đoán rằng tổn thương trên thân thể thứ này cũng không tạo được đả kích quá lớn đến khí tức sinh mạng của nó, nếu như nó thật là loại sinh vật có sức mạnh tinh thần cực mạnh như Mân, vậy nhất định còn cần cách thức đả kích khác.

Sở Vân Thăng ngoại trừ kiểu công kích năng lượng nguyên khí và tấn công vật lý ra, năng lực tư duy trên phương diện không gian đa chiều trên cơ bản vẫn còn dừng lại tại trình độ ở thời đại Mặt Trời, tới giờ đối với hắn cái chuyện này vẫn hoàn toàn là mơ mơ hồ hồ, nhìn không thấu sờ không thấy được.

Cũng chỉ có lúc tu luyện bình thường, trong quá trình lôi kéo nguyên khí thiên địa tiến vào trong bản thể mới thỉnh thoảng tiếp xúc được với thứ ở cấp độ này, có điều cái đó hắn cũng mơ mơ màng màng, rập khuôn làm theo biện pháp của tiền bối trong sách cổ mà thôi.

Hiện tại, hắn chỉ có một biện pháp duy nhất, cũng là cái cách làm lúc trước hắn thiếu chút nữa phải chết, đó chính là cùng quả cầu thịt, giống như với Mân lúc trước, tiến vào trong lối đi muôn màu muôn sắc, tổn thương ý thức bản nguyên của nó.

Đương nhiên tiền đề là Sở Vân Thăng phải đảm bảo bản thân mạnh hơn, bằng không ngược lại biến thành tự đưa đầu ra trước lưỡi đao của nó.

Sở Vân Thăng nghĩ tới nghĩ lui, làm như vậy, tuy rằng nguy hiểm khá lớn, nhưng hắn dù sao cũng có chỗ dựa là sách cổ, căn cứ kinh nghiệm lần trước, vào lúc tranh đoạt ý thức nguy cấp nhất trong cái lối đi muôn màu muôn sắc đó, sách cổ có thể cứu hắn một mạng.

Cân nhắc thỏa đáng, Sở Vân Thăng vẫn lựa chọn đầu Kim Giáp Trùng làm môi giới như trước, cầm kiếm Thiên Ích đâm xuyên quả cầu thịt, cắm lên mặt đất, trực tiếp cố định bên cạnh đầu Kim Giáp Trùng.

Cái loại sức mạnh kêu gọi tìm kiếm bảo vệ kia rất nhanh liền thông qua não Kim Giáp Trùng truyền vào trong đầu Sở Vân Thăng.

Ngoài ra, Sở Vân Thăng lại lệnh cho một con Thanh Giáp Trùng II khác bay vòng quanh Cự Phần, sau khi bay hết hai mươi vòng sẽ trở về tha con Kim Giáp Trùng làm môi giới đi, nhằm chặt đứt liên hệ giữa mình và quả cầu thịt.

Hắn đoán bản thân còn chưa có cái bản lĩnh cướp đoạt được ý thức của quả cầu thịt, nhưng nếu chỉ cần giằng co hòa nhau với nó một thời gian, làm suy yếu nó hết mức có thể, liền đủ để tranh thủ phong ấn nó rồi.

Để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Sở Vân Thăng còn cẩn thận dán lên quả cầu thịt nhầy một tấm Băng Băng phù, đặt vào trạng thái chỉ cần có ý muốn liền có thể kích hoạt.

Tất cả chuẩn bị đâu vào đấy, trước tiên hắn ra lệnh buộc Kim Giáp Trùng há to miệng, ép nó cắn xé quả cầu thịt nhầy, mà quả cầu thịt nhầy thì nỗ lực ngăn cản Kim Giáp Trùng làm vậy.

Giống như lần trước, lệnh phong ấn đối kháng với sức mạnh kêu gọi, tiến vào trận chiếu đối kháng giằng co, chỉ có điều lần này Sở Vân Thăng vững vàng chiếm giữ thượng phong!

Mắt thấy miệng Kim Giáp Trùng sắp sửa cắn vào quả cầu thịt, ầm ầm một tiếng, quả nhiên lại lần nữa tiến vào cái lối đi kỳ dị muôn màu muôn sắc kia.

Vừa tiến vào nơi này, Sở Vân Thăng liền khẳng định chắc chắn quả cầu thịt này chính là một Mân còn non.

Cuộc chiến tranh đoạt ý thức trong nháy mắt liền nổ ra, một luồng sức hút mạnh mẽ bao trùm lên ý thức của Sở Vân Thăng, khuấy động toàn bộ không gian.

Khác với lần chật vật bất kham trước, có lẽ là do Mân non này mới chỉ được dưỡng dục ra, so với ý thức của con lần trước ở Kim Lăng không biết nhỏ yếu hơn bao nhiêu lần, Sở Vân Thăng ngạc nhiên phát hiện mình vậy mà có thể tiến hành giằng co cân sức với nó!

Hắn buông lỏng một cái, trong đầu chợt biến hóa thiếu đi rất nhiều thứ, vừa phát lực, liền lại có thêm đủ thứ thiên kỳ bách quái không thuộc về hắn.

Những thứ kia, tất cả đều là thông tin Sở Vân Thăng không thể hiểu nổi, từng đường ống máu, màu sắc sặc sỡ, Cự Phần từ nhỏ biến lớn, các chất nhầy đủ màu sắc chảy về vô số phương hướng, các loại thông tin truyền đi giữa các đường ống... Từng con từng con Xích Giáp Trùng được chế tạo ra, chất nhầy không ngừng được sản xuất và tiêu hao... Bản thân càng lúc càng lớn, sau đó khuếch tán ra từng ngóc ngách ở khu chất nhầy, vô tung vô ảnh....

Bành!

Chính vào thời khắc đặc sắc nhất, con Thanh Giáp Trùng II sau khi vòng hết hai mươi vòng đã lao xuống, gào thét kéo con Kim Giáp Trùng làm trung gian đi, Sở Vân Thăng tức thời thoát khỏi lối đi muôn màu muôn sắc trở về thế giới hiện thực.

Cơ hội không thể mất, Sở Vân Thăng lập tức tỉnh táo lại, gắng gượng áp chế những thứ linh tinh xuất hiện thêm trong đầu, rút kiếm Thiên Ích ra, đâm liền mấy chục nhát, sau đó rút Phong Thú phù, kích hoạt phù thể.

Phù quang chói lọi!

Sở Vân Thăng tập trung tất cả nguyên khí bản thể chèo chống cho Phong Thú phù, quả cầu thịt thương tích chằng chịt, dưới hai tầng đả kích cả tinh thần và thể xác, vặn vẹo biến hóa ngoại hình, lúc thì hình cầu, lúc thì hình dẹt, liều mạng giãy dụa!

Phong!

Ký tự sách cổ lớn chừng cái đấu, rốt cuộc bắn ra giữa không trung, hào quang lóe lên, trang trọng uy nghiêm.

Pháp tắc thành lập, phong ấn hoàn tất!

Tấm Phong Thú phù phong ấn Mân non quỷ dị biến thành màu đỏ như máu, đây là chuyện tình trước giờ chưa bao giờ xuất hiện qua.

Sở Vân Thăng vui mừng quá đỗi, vội vàng thu tấm Phong Thú phù đang lơ lửng trong không trung vào tay, nào ngờ mới vừa chạm đến, nguyên khí bản thể trong cơ thể ồ ạt trút vào, trong nháy mắt đã cạn thấy đáy, không sót lại một chút nào!

Chưa dừng lại ở đó, khác với tình huống tiêu hao kịch liệt khi phong ấn Kim Giáp Trùng, Tử Viêm Ma Trùng, chúng nó sau khi hao hết sạch nguyên khí bản thể của Sở Vân Thăng sẽ ngừng lại chờ đợi, mà tấm Phong Thú phù đỏ như máu này, vẫn một mực mạnh mẽ rút lấy năng lượng từ Dung Nguyên Thể của Sở Vân Thăng. Dung Nguyên Thể bắt đầu héo lụi suy tàn với tốc độ Sở Vân Thăng có thể cảm nhận được!

Giờ thì Sở Vân Thăng lại hoảng rồi, hắn liên tục lấy ra ba tấm Nhiếp Nguyên phù bổ sung nguyên khí bản thể, đồng thời cố gắng cắt đứt mối liên hệ với Phong Thú phù, lại phát hiện dù làm cách nào cũng không thể cắt bỏ được!

Thậm chí muốn vứt nó khỏi tay cũng không được, bây giờ nó đã phong ấn chặt lên thân thể Sở Vân Thăng.

Thân thể hắn tựa như biến thành một đường ống vận chuyển nguyên khí, lượng lớn Nhiếp Nguyên phù bị tiêu hao, biến thành nguyên khí bản thể, lại tiến vào trong Phong Thú phù, chỉ cần dừng lại, cái cảm giác uy hiếp của tử vong do thân thể trống rỗng đến mức cạn kiệt liền lập tức bao trùm khắp toàn thân hắn, nguy hiểm trùng trùng.

Sở Vân Thăng như điên như dại bổ sung nguyên khí, lượng lớn Nhiếp Nguyên phù tiêu hao kịch liệt không suy nghĩ.

Hắn không dám dừng lại, một khi dừng, nói không chừng tính mạng cũng đi tong!

Không chỉ Dung Nguyên Thể trong cơ thể, mà ngay cả da trên tay hắn cũng bắt đầu từ từ già nua, bên trong mái tóc tán loạn cũng dần có thêm nhiều sợi tóc bạc...

Tấm Phong Thú phù đỏ như máu phong ấn Mân non, khi nguyên khí không đủ, không ngờ dùng sinh mạng của hắn như thể vật thay thế tiếp tục bổ sung.

Sở Vân Thăng rợn cả người, bản thân chỉ nghĩ tới mối nguy hiểm khi tranh đoạt ý thức, nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng, sau khi phong ấn thành công mới là lúc nguy hiểm thật sự!

Nếu không phải mấy ngày trước lấy được ống dịch năng lượng lam, lúc này mình chỉ sợ đã biến thành một nắm xương khô rồi!

Hiển nhiên, dù con Mân này vẫn còn trong thời kỳ non nớt, nhưng nó hoàn toàn là thứ quái vật vượt xa cảnh giới hiện tại của Sở Vân Thăng rất nhiều cấp độ, ít nhất chỉ dựa vào tấm Phong Thú phù cấp ba hiện tại để phong ấn nó đã là vượt cấp quá nhiều rồi!

Ánh sáng yếu ớt trên bầu trời biến mất từng chút từng chút một, Phong Thú phù đỏ như máu tựa như một cái động không đáy, vẫn đang cấp tốc hút lấy nguyên khí bản thể của hắn, tóc hắn một sợi nối tiếp một sợi biến thành màu bạc trắng, nếu không phải có sự tồn tại của Dung Nguyên Thể, nói không chừng đã sớm biến thành thuần một màu trắng rồi.

Sở Vân Thăng lòng như lửa đốt, Nhiếp Nguyên phù dự trữ đã sắp thấy đáy, hắn đã bắt đầu dùng Nhiếp Nguyên phù cấp ba làm trung gian, hấp thu năng lượng nguyên khí từ ống dịch năng lượng lam, rồi bổ sung lại cho cơ thể...

Khi Nhiếp Nguyên phù dự trữ tiêu hao không còn, tốc độ vận chuyển của Nhiếp Nguyên phù cấp ba càng ngày càng theo không kịp nhu cầu của Phong Thú phù, hắn cảm nhận được rõ ràng thân thể của mình đang nhanh chóng già yếu!

Không đến một khắc cuối cùng, Sở Vân Thăng sẽ không buông tha chấp nhất với sinh mạng, cho dù biến thành một lão già, hắn cũng muốn cắn chặt răng gắng gượng sống sót.

Khoảng chừng lại qua thêm nửa giờ, Phong Thú phù đỏ như máu rốt cuộc giảm tốc độ lại, khiến Sở Vân Thăng có được chút cơ hội thở dốc!

Lúc này tóc Sở Vân Thăng đã hoàn toàn biến thành màu trắng bạc, lơ thơ lất phất trong gió.

Hắn run rẩy móc từ trong Vật Nạp phù ra một tấm kính nhỏ, dựa vào ánh lửa trên đỉnh Cự Phần, thấp thỏm soi lại mình -

"*&^%&*%$!”

"Tổ tông nhà mày!"

Sở Vân Thăng chửi đổng một câu, ném bay tấm kính, đầu óc trống rỗng!

Bộ dạng xuất hiện trong tấm kính, ngay cả chính hắn thiếu chút nữa cũng không nhận ra được, hoàn toàn là một ông lão già nua!

Ngơ ngác đứng lặng nửa ngày, trốn trong giáp xác Kim Giáp Trùng hút liền mấy điếu thuốc, hắn mãi vẫn không thể chấp nhận sự thật này.

Phong Thú phù đỏ như máu cũng dần dần ngừng lại, Sở Vân Thăng lặng lẽ thử một chút, rốt cuộc có thể tạm thời cắt đứt liên hệ với nó.

Nếu như nó lại hấp thu nguyên khí thêm một đợt nữa, chắc hắn sẽ trực tiếp bị hút thành bộ xương khô luôn.

Tĩnh tọa đến nửa đêm, Sở Vân Thăng không khỏi nở nụ cười khổ, bộ dạng thế này, đừng nói là người thành Xuy Tuyết không nhận ra mình, phỏng chừng cả tên tiểu tử Edgar kia cũng chưa chắc có thể nhìn thấu bản thân.

Hiện tại mình thay quần áo khác nghênh ngang tiến vào thành Xuy Tuyết, cũng chỉ bị coi là một lão già gầy yếu mà thôi.

Cuối cùng, Sở Vân Thăng chỉ có thể ký thác hy vọng vào việc tu luyện Dung Nguyên Thể, hy vọng tương lai sau khi đột phá cảnh giới Ba Nguyên Thiên, có thể khôi phục lại hình dáng cũ.

Có điều bây giờ, Sở Vân Thăng phóng quả cầu thịt đã biến lớn một chút ra, hung hăng đạp cho nó vài đạp, cái tên đầu sỏ gây ra chuyện này cho mình đây, nên để cho nó bồi thường cho mình một chút.

Thông qua tranh đoạt ý thức trong lối đi, Sở Vân Thăng chỉnh lý ra được một tin tức, nó dù còn non, nhưng vẫn có thể thông qua các đường ống trong suốt truyền tin tức, khống chế nội dung công tác và phân phối trong Cự Phần.

Sở Vân Thăng phải mau chóng đột phá Dung Nguyên Thể tầng ba, tất cần lượng lớn chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng, cướp đi thanh xuân của ta, thì phải bù lại cho ta!

Hắn muốn Cự Phần ngừng tất cả công việc lại, chuyên tâm vì một mình hắn chế tạo cái loại chất nhầy này.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thành Em Gái Của Nam Chính Và Nam Phản Diện

Copyright © 2022 - MTruyện.net