Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 243 : Chiến kỹ bản thể
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 243 : Chiến kỹ bản thể

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 243: Chiến kỹ bản thể.

Khu chất nhầy, trong Cự Phần.

Sở Vân Thăng bỗng mở mắt, một màn vừa rồi ảo ảo tựa như một giấc mộng, nhưng xung động hộp phù điêu bằng đất muốn trồi lên từ dưới đáy Cự Phần, thông qua Mân non truyền vào ý thức Sở Vân Thăng ngay sau đó, lại chân thực như vậy.

"Để nó lên đây!"

Sở Vân Thăng truyền cho Cự Phần một mệnh lệnh đơn giản, hộp đất phù điêu được đường ống bao lại, đưa thẳng đến chỗ đài nghỉ ngơi dạng lưới được bện từ những đường ống mềm của Sở Vân Thăng.

Lúc này trái lại đã bớt đi cái công năng khóa bằng hình ảnh kia, trực tiếp mở ra, Sở Vân Thăng lấy "gậy năng lượng" và "bản đồ" ra, hộp đất phù điêu sau đó cũng tan thành bụi phấn.

Gậy năng lượng trực tiếp ném vào trong Vật Nạp phù, hôm nay Vật Nạp phù đã là nguyên phù cấp ba cao cấp, Sở Vân Thăng cũng không cần lúc nào cũng lo đến chuyện nó hao hết năng lượng mà vỡ tung, chỉ là bởi xác chết công trùng mà Sở Vân Thăng chứa đựng ngày càng nhiều, tấm Vật Nạp phù thứ hai cũng đã sắp không đủ sử dụng rồi.

Thứ mà bây giờ hắn quan tâm nhất là bản đồ, chuyện năm vị Thiên Đạo Nhân gì đó chính là hy vọng của nhân loại, Sở Vân Thăng vẫn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ. Chẳng qua tin cũng thế, mà không tin cũng thế, đều chẳng có mấy liên quan đến hắn, không phải nói bản thân mình cái này không đủ quyền hạn cái kia không đủ quyền hạn sao? Trong mắt bọn họ bản thân chẳng qua chỉ là một người bình thường có năng lực vượt trội một chút mà thôi.

Xem bản đồ chỉ vì tìm kiếm vị trí của một ứng viên trong đó, người này hắn rất quen thuộc, nhưng mới gặp không lâu, em họ của Dư Tiểu Hải - Đàm Ngưng!

Hắn cảm thấy buồn bực vô cùng, một cô gái nhu nhược như Đàm Ngưng, chưa hề thức tỉnh, cũng không có chỗ đặc biệt gì, đương nhiên là ngoại trừ dung mạo xinh đẹp, Sở Vân Thăng thật sự nhìn không ra nàng có chỗ đặc biệt gì.

Dựa theo lời nói của bóng người trong kính, chắc là trong đoạn mã gen di truyền của Đàm Ngưng có chứa tư cách ứng viên của Thiên Đạo Nhân, thứ này Sở Vân Thăng không biết, bởi vì hắn không có, cho nên mới nói không có quyền hạn, bóng người trong kính sẽ không nói cho hắn biết.

Mấy thứ thần thần bí bí đó, Sở Vân Thăng cũng lười chẳng muốn tốn công đi suy nghĩ, hôm nay biện pháp rời khỏi khu vực Hoàng Sơn đã bày ra trước mắt, chỉ cần Thiên Đạo Nhân quy vị, mọi việc liền xong xuôi, bản thân mình cũng có thể rời khỏi cái chỗ quỷ quái này tiếp tục lên đường.

Hắn không muốn ở lại chỗ này thêm dù chỉ một ngày, vô luận là phi nhân loại, con chim lớn trên núi lơ lửng, hay là bóng người trong kính ở thần vực, Sở Vân Thăng đều chỉ muốn cách chúng nó thật xa, càng xa càng tốt.

Hơn nữa hắn cũng không hy vọng Đàm Ngưng cuối cùng bị chọn làm Thiên Đạo Nhân gì đó.

Làm một người bình thường, không bị quá chú ý, nhu cầu đơn giản chỉ là lương thực, lấy năng lực của hắn, hắn còn có thể thay Dư Tiểu Hải chiếu cố cho sự sinh tồn của nàng.

Một khi trở thành Thiên Đạo Nhân, nàng lập tức trở thành nhân vật phong vân được khắp nơi chú ý, từ nay về sau bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm, một mình Sở Vân Thăng không thể đối kháng được với nhiều thế lực như vậy, cũng không dư thừa tinh lực để tiêu hao vào đó, chỉ có thể để mặc nàng cho số phận, sống chết tùy ông trời.

Vả lại nếu như bóng người trong kính không nói dối, trên mặt tâm lý, thứ sắp gánh trên vai nàng quả thực quá mức nặng nề, nặng đến mức Sở Vân Thăng cũng không dám đi đối mặt!

Cho nên hắn phải nhanh chóng tìm được Đàm Ngưng, nói hết từ đầu tới đuôi chuyện này cho nàng biết, để nàng tự mình lựa chọn, dù sao Sở Vân Thăng cảm thấy lối suy nghĩ của mình chắc gì đã phù hợp với ý nguyện của người ta.

Nhưng Sở Vân Thăng chỉ để lại hai lựa chọn cho nàng: Nếu như nàng chọn không tranh, bản thân vẫn sẽ mang nàng đi; nếu như nàng chọn muốn tranh vị trí này, Sở Vân Thăng sẽ tách ra mỗi người một ngã với nàng tại đây, từ nay về sau đường ai nấy đi.

. . .

Kéo dòng suy nghĩ trở về, Sở Vân Thăng vươn cổ tay, xem xét thời gian một chút, lần này hắn tiến vào thần vực thượng cổ chỉ ba giờ đồng hồ, bên ngoài bây giờ vẫn là bóng tối bao trùm đại địa, côn trùng đủ mọi màu sắc đang liếm láp mặt đất chất nhầy, tiếng kêu rít lãng đãng vang vọng...

Công việc tạo trứng của Cự Phần cũng đã ngừng ba giờ đồng hồ, chất nhầy năng lượng truyền từ lòng đất lên, tất cả đều được Sở Vân Thăng chia thành hai phần, một nửa dùng để nuôi nấng Mân non, một nửa thì dùng để chế tạo chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng.

Căn cứ vào quan sát tỉ mỉ của Sở Vân Thăng ba ngày trước, tòa Cự Phần nơi hắn ở đây, mỗi ngày hấp thu từ bên ngoài và từ dưới lòng đất lượng năng lượng đại khái có thể ấp ra khoảng 40 con Xích Giáp Trùng.

Đây là một sản lượng vô cùng kinh khủng, một năm chính là hơn mười bốn nghìn con! Hơn nữa mấu chốt là, Cự Phần không chỉ có một tòa!

Thảo nào lúc ở Kim Lăng, hắn thông qua ký ức Kim Giáp Trùng xuyên đến thế giới mà con côn trùng đó sinh ra, nguyên cả một hành tinh đều bị chúng nó gần như ép cho khô kiệt!

Đương nhiên, đây là tính toán từ chất nhầy năng lượng, trên thực tế, một con Xích Giáp Trùng yêu cầu phải ấp ba ngày liên tục không gián đoạn, Sở Vân Thăng quan sát nhiều hơn ba ngày một chút, mới vừa vặn biết được điểm này.

Sở Vân Thăng dùng Nhiếp Nguyên phù tính toán qua, để ấp tạo ra một con Xích Giáp Trùng thành hình hoàn chỉnh, toàn bộ quá trình yêu cần tiêu hao khoảng chừng ba nấc nguyên khí, điều này khiến hắn vô cùng giật mình!

Mỗi một con Xích Giáp Trùng sau khi bị giết chết, Sở Vân Thăng chỉ có thể thu được từ thân thể nó khoảng chừng hai nấc nguyên khí, coi như sau khi chết mất đi một phần, vậy thì chí ít có một nấc nguyên khí đã tiêu tán ngay lập tức, tổn thất đạt đến một phần ba!

Mà một phương diện khác, từ đây có thể tính ra Cự Phần hiện nay hắn khống chế, trừ bỏ tự thân nó tiêu hao, lượng năng lượng nguyên khí một ngày có thể hấp thụ, chuyển đổi thành năng lực ấp trứng, không ngờ lên đến khoảng chừng 120 nấc!

Sở Vân Thăng lấy cảnh giới Hai Nguyên Thiên Dung Nguyên Thể tầng hai của mình, trong cơ thể chẳng qua chỉ có 60 nấc, nếu không dùng đến Nhiếp Nguyên phù, chỉ dựa vào tự tu luyện khôi phục, hấp thu nguyên khí từ trời đất, nhanh nhất cũng cần bốn ngày, nói cách khác mỗi ngày chỉ có 15 nấc nguyên khí mà thôi.

Tuy rằng chừng này so với khi hắn còn ở cảnh giới Một Nguyên Thiên đã là tốc độ khó tưởng tượng, nhưng nếu so sánh với Cự Phần, quả thật là quá mức ít ỏi.

Sản lượng mỗi ngày của Cự Phần là gấp 8 lần mình! Đây là Cự Phần loại nhỏ, nếu như đổi thành cái loại Cự Phần khổng lồ ở trong thế giới côn trùng kia, không biết sẽ là cái dạng gì nữa?

Nhưng 120 nấc nguyên khí, thoạt nhìn rất nhiều, nhưng trên thực tế để chuyển đổi thành côn trùng cao cấp thì lại có chút giật gấu vá vai.

Sở Vân Thăng mau chóng liệt kê ra số liệu:

Một con Thanh Giáp Trùng, có thể cung cấp cho mình 18 nấc nguyên khí, chế tạo nó lại yêu cầu khoảng chừng 27 nấc nguyên khí, 120 nấc nguyên khí chỉ đủ sản xuất một ngày 4-5 con.

Một con Kim Giáp Trùng, có thể cung cấp 36 nấc nguyên khí, chế tạo nó thì yêu cầu đến 54 nấc nguyên khí, Cự Phần mỗi ngày 120 nấc nguyên khí, chỉ đủ chế tạo 2 con.

Còn có Nhuyễn Trùng, Trường Xà Trùng có khả năng phun cầu lửa tiến hành tấn công tầm xa, thậm chí là Tử Viêm Ma Trùng...

Có điều, cách tính toán số lượng thuần túy dựa vào chất nhầy năng lượng này chắc chắc có sai sót!

Ít nhất lúc ở Kim Lăng, ngoại trừ số Xích Giáp Trùng rợp trời rợp đất ra, Sở Vân Thăng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều Thanh Giáp Trùng và Kim Giáp Trùng quá mức, nhất định là có thứ gì đó hạn chế tốc độ ấp ra côn trùng cấp cao.

Thứ này, trải qua một phen ngẫm nghĩ và khảo sát thực tế của Sở Vân Thăng, xác định nó chính là chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng có thể nâng cao tốc độ tu luyện của bản thân kia!

Một khi ngừng cung cấp chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng, tiến độ ấp côn trùng cấp cao sẽ trực tiếp ngừng lại, có truyền nhiều chất nhầy năng lượng hơn nữa cũng không có tác dụng gì.

Cũng chính bởi sự tồn tại của loại chất nhầy này, hơn nữa Cự Phần cũng không thể nào chỉ toàn lực ấp một loại hình côn trùng như Sở Vân Thăng giả thuyết, thế nên số lượng côn trùng đẳng cấp cao bị hạn chế cực lớn.

Số lượng cụ thể Sở Vân Thăng vẫn chưa cách nào tính ra, hắn mới nắm giữ Cự Phần chưa đầy bốn ngày, chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng cũng mới chỉ tập trung giữ lại trong khoảng thời gian khi hắn tiến vào không gian thần vực, số lượng không được bao nhiêu.

Cho nên hắn phải tiếp tục làm thí nghiệm.

Có điều khi Mân còn chưa trưởng thành, có hai tòa Cự Phần khác chế tạo côn trùng là đủ rồi, tòa Cự Phần chỗ hắn đây chỉ cần tập trung chủ yếu vào hai việc đại sự là nuôi nấng Mân và sản xuất chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng mà thôi.

Một khi Mân trưởng thành hoàn toàn, Sở Vân Thăng liền có thể thông qua nó, gián tiếp khống chế toàn bộ côn trùng khu chất nhầy làm việc cho mình, mà không phải chỉ có thể dựa vào Tử Viêm Ma Trùng trấn áp uy hiếp chúng nó như hiện tại.

Chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng cũng không cần giải thích, ngoại trừ có thể dùng để tiếp tục kiểm nghiệm số liệu thí nghiệm, đạt đến năng lực sản xuất chuẩn xác của Cự Phần, quan trọng hơn là nó có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với việc đột phá cảnh giới của Sở Vân Thăng hiện nay.

Sở Vân Thăng sắp xếp cho Cự Phần tiếp tục chia ra làm hai việc, một nửa nuôi nấng Mân non, một nửa chế tạo chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng, khi hắn trở về từ thành Xuy Tuyết, chất nhầy tích trữ được hẳn đã đủ cho hắn đột phá đến Dung Nguyên Thể tầng ba!

Trước khi đi ngủ, hắn lại thử vận dụng một lần mười sáu hình vẽ - Thập Lục Chương Đồ Lục hắn đạt được ở chuỗi đảo thứ ba và cũng ghi nhớ trong đầu một lần, đây là một bộ chiến kỹ bản thể, uy lực mặc dù kém xa kiếm Thiên Ích của mình, nhưng nó cũng không cần bất kỳ đạo cụ trợ giúp nào, mặc dù có thể không có chút trợ giúp nào cho Sở Vân Thăng trong thực chiến, nhưng trong một số tình huống đặc thù, có lẽ sẽ tạo nên được một chút tác dụng.

Có điều Sở Vân Thăng giờ đã mệt mỏi rã rời, cũng chẳng muốn dùng nguyên lý trong sách cổ chỉnh sửa nó lại. Sau khi bình yên nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai, ánh sáng yếu ớt vừa hiện lên, hắn liền lấy từ trong Vật Nạp phù ra một bộ quần áo tương đối cũ nát, mặc lên người mình, tháo chiếc khăn trùm đầu bằng len xuống, nhất thời bộ tóc dài bạc trắng tung bay khắp nơi.

Lấy gương soi lại bản thân, hắn đoán chừng bây giờ dù Edgar có đứng trước mặt mình, cũng chưa chắc đã nhận ra được cái bộ dạng một lão già của mình bây giờ.

Lại lấy ra một tấm ga giường bẩn, bọc mấy bộ quần áo tạo thành một bọc hành lý, đeo sau lưng cho ra dáng một người chạy nạn đến nơi này.

Dựa theo bản đồ bóng người trong kính cung cấp, mục tiêu đầu tiên mà hắn phải giải quyết là ở một góc trong thành Xuy Tuyết, mà Đàm Ngưng bây giờ thì lại ở vị trí trung tâm của thành Xuy Tuyết.

Sở Vân Thăng gọi Kim Giáp Trùng ra, chui vào khe hở giáp xác, cũng thu tất cả côn trùng phong ấn lại cùng mang đi, rời khỏi khu chất nhầy. Cự Phần giờ đã có Mân non, côn trùng cũng sẽ không phá hoại gì...

Thành Xuy Tuyết nằm ở phía tây, Sở Vân Thăng giờ ở phía nam, ở giữa vẫn còn một đoạn đường dài phải đi, trên đường gặp phải một đám dân chạy nạn, Sở Vân Thăng chủ động tiến lại gần, vốn đang định nhập bọn cùng bọn họ tiến vào thành Xuy Tuyết.

Nhưng không ngờ, vừa lại gần, những người chạy nạn gầy như que củi này đã như sói đói gặp sơn dương, lập tức lao lên, cướp lấy bọc hành lý ngụy trang của hắn, trong chớp mắt đã xé toạc thành từng mảnh.

Đám người chạy nạn thấy bên trong không có bất kỳ thức ăn gì, có chút thất vọng, nhưng cũng không quên tranh giành sạch sẽ mấy bộ quần áo bên trong.

"Lão già chết tiệt, chẳng có thứ gì để ăn cả!" Một mụ đàn bà da bọc xương có tướng mạo hết sức hung hãn quăng tấm ga bẩn của Sở Vân Thăng đi, há mồm mắng chửi.

"Con bà nó! Còn nói mấy lời vô ích làm gì, mau lôi lão già này qua đây! Đã lâu không được ăn thịt, lấy nồi lại đây nhanh!" Một gã đàn ông râu ria gầy gò vừa chửi rủa vừa hô.

Đám dân chạy nạn vây bắt Sở Vân Thăng lập tức lóe lên vẻ thèm khát, tựa như thấy được một món mỹ vị vậy.

Sở Vân Thăng từ thời đại Bóng Tối tới bây giờ, mặc dù không phải là người thức tỉnh, nhưng vũ lực còn vượt xa người thức tỉnh, chưa bao giờ sống ở tầng dưới chót thời đại Bóng Tối với thân phận một kẻ yếu thế này. Cảnh ngộ hôm nay, quả thật là lần đầu tiên hắn gặp.

"Muốn nấu ta?" Sở Vân Thăng móc từ trong túi ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào đầu một gã trẻ tuổi đang định tiến lại "khống chế" mình, lạnh giọng nói.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Thị Tiểu Thuyết Lý Cộng Đồng Đích Đại Phản Phái

Copyright © 2022 - MTruyện.net