Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 247 : Trên ta có người
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 247 : Trên ta có người

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 247: Trên ta có người.

Chỉ cần chờ đến khi Thiên Đạo Nhân quy vị thành công, Sở Vân Thăng liền có thể xong việc chuồn êm, mấu chốt là trong khoảng thời gian này không thể để xảy ra bất cứ bất trắc nào.

Chương trình thần vực có lẽ có thể chờ đợi, nhưng Sở Vân Thăng hắn thì không chờ nổi, hắn dừng chân ở nơi này thêm một ngày, có lẽ Kim Lăng sẽ gặp nguy hiểm thêm một phần.

Dựa theo giải thích của bóng người trong kính, năm vị Thiên Đạo Nhân mỗi người đều mang trọng trách trong mình, loại "việc nhỏ" như thành Kim Lăng thất lạc, Sở Vân Thăng đoán chừng bọn họ sẽ không thèm quản, cũng không rảnh quản, Kim Lăng chỉ có thể dựa vào chính bản thân Sở Vân Thăng hắn.

Tam Phát Tử tất nhiên không biết Sở Vân Thăng muốn làm gì, hắn thậm chí còn không biết thân phận chân thật của ông lão này, nghe xong lời Sở Vân Thăng nói, càng cảm thấy sự việc đang dần trở nên khó tưởng tượng, mà ba người phụ nữ theo mùi hương mò đến thì cảm thấy may mắn như có một miếng bánh rơi từ trên trời rơi xuống, lại hết lần này tới lần khác vừa vặn rơi trúng ngay đầu mình.

"Ngài nói thật sao?" Người phụ nữ thọt chân giành trước Tam Phát Tử khẩn trương hỏi, chỉ sợ cơ hội này lơ lỏng chút là mất.

"Trên ta có người, nuôi sống vài người không thành vấn đề." Sở Vân Thăng cố làm ra vẻ trả lời.

"Ông à, tôi cũng có phần?" Tam Phát Tử vừa nghe những lời này, dường như Sở Vân Thăng cũng tính cả hắn vào, liền mừng rỡ hỏi. Những năm nay có người trong thành thì trong lòng mới yên ổn, giọng điệu khi nói chuyện của hắn đã sớm quay ngoắt 180 độ, từ cười nhạo biến thành khách khí, cho đến bây giờ, đã trở nên nịnh nọt mười phần.

"Tất nhiên sẽ có một phần cho cậu, xem biểu hiện của cậu thế nào. Nếu biểu hiện tốt, sau này ta sẽ mang ra cho cậu chút vũ khí!" Sở Vân Thăng tất nhiên là đang vẽ bánh vẽ.

"Ông cụ, ông cứ yên tâm ra đi, cái khác tôi làm không được, chứ ở một mảnh đất này đều là phạm vi của anh Khôi, Tam Phát Tử tôi tuy rằng cụt một tay, nhưng sức lực vẫn còn, che chở một người đâu vào đấy vẫn dư sức." Tam Phát Tử vỗ ngực khoác lác không đâu vào đâu, có điều nghĩ lại, thực tế ngoài thành phần lớn đều là người già yếu, những nhân vật nguy hiểm chân chính cũng không nhiều, không cần đến nhân vật lợi hại gì lắm.

"Cái gì mà 'cứ yên tâm ra đi', Tam Phát Tử ngươi nói kiểu gì vậy?" Nữ nhân thọt chân chọt Tam Phát Tử một cái, nhỏ giọng nhắc nhở hắn. Hôm nay ông cụ Sở Vân Thăng này đã nghiễm nhiên trở thành "cây rụng cơm" của bọn họ, chỉ còn thiếu nước đội lên đầu thờ cúng thôi.

"Đúng đúng đúng, miệng tôi đúng là ngu ngốc, ông cụ, nói tới nói lui, ông muốn chúng ta chiếu cố là vị đại nhân nào vậy?" Tam Phát Tử mặt thoáng méo xẹo, vội vàng nói tránh đi.

"Các ngươi đi theo ta." Sở Vân Thăng đứng dậy, kéo theo Viên Kỳ Dương vừa đi vừa nói.

Một nam ba nữ, vội vội vàng vàng theo sát phía sau Sở Vân Thăng, một bước không rời, tựa như đi chậm sẽ bị hủy bỏ tư cách không bằng.

Bên ngoài thành có lác đác vài đống lửa, ánh sáng mịt mờ, nhưng miễn cưỡng có thể nhận ra đường đi.

Lão ứng viên đại khái nhờ thịt trùng hôm nay Sở Vân Thăng đưa tới, sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn lúc trước nhiều, đang bọc mình trong cái mền bông bẩn thỉu, thân thể vặn vẹo như ngủ như không.

"Hóa ra là chú Hữu Tài a, con trai Hữu Quý của ông ấy không phải ở trong thành sao? Hai ngày trước vẫn còn thấy Hữu Quý đi ra đưa thức ăn mà!" Tam Phát Tử tinh mắt, vừa thấy người quen liền giành trước giới thiệu.

"Biết là tốt rồi, chính là ông ta, dù thế nào cũng đừng nhận lầm người là được." Sở Vân Thăng một lần nữa nhắc nhở.

"Cụ à, ngài cứ yên tâm đi, người ở chỗ này có ai mà chúng tôi không biết chứ, đảm bảo không thể sai được." Người phụ nữ thọt lập tức phụ họa.

"Chú Hữu Tài đúng là có phúc!" Tam Phát Tử không khỏi nghĩ đến cha mẹ đã mất của mình, mũi cay cay, mở miệng mà chỉ chực rơi lệ.

"Có điều các ngươi nhiều người như vậy đi chiếu cố một mình ông ấy, số người có vẻ hơi nhiều!" Sở Vân Thăng vừa quay đầu lại nói, mới phát hiện khi nãy chỉ lo giữ gìn cho lão ứng viên mà không nghĩ đến chuyện chiếu cố ông lão này cũng không cần đến bốn người.

Lời hắn vừa thốt ra, không khí xung quanh nhất thời cứng lại, bất kể là Tam Phát Tử hay là ba người phụ nữ kia, trong đáy lòng lập tức phát hoảng, chuyện mà bọn họ lo lắng sợ hãi nhất rốt cuộc cũng xảy ra.

"Ông à, chúng tôi còn có sức, xin tính chúng vào nữa, xin ông mà." Hai người phụ nữ khác hoảng hồn, cũng không để ý đến thể diện, vội vàng quỳ xuống cầu xin Sở Vân Thăng. Thời khắc quyết định thế này, chỉ cần lùi một bước, cơ hội hiếm có như vậy liền không cánh mà bay.

Nhưng các nàng hiển nhiên nói không đúng sự thật, còn sức lực chỗ nào chứ, ngay cả quỳ xuống còn có vẻ nghiêng nghiêng ngả ngả, suy yếu vô lực như thể chỉ cần gió thổi qua cũng ngã.

"Như vậy đi, Tam Phát Tử, cậu an bài cho bọn họ thay phiên nhau hầu hạ ông lão, cụ thể thế nào cậu cứ phụ trách." Sở Vân Thăng biết nếu cứ muốn bỏ mấy người, chỉ sợ hai người phụ nữ này sẽ nài nỉ không biết tới khi nào, thức ăn, cho dù chỉ là một hai mẩu nhỏ, lúc nào cũng như một lá bùa đòi mạng không ngừng thôi thúc bức ép những người chạy nạn đói khát này.

Lời nói của Sở Vân Thăng không nghi ngờ gì đã khẳng định địa vị của Tam Phát Tử, trong mắt hắn toát ra vẻ vui mừng cực độ, kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, vội vàng nói: "Ông à, ông cứ yên tâm đi, có tôi ở đây, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì."

Trong lòng Tam Phát Tử thầm vui mừng không thôi, khi trước, bản thân suýt chút nữa đã mặc kệ hai người một già một trẻ này, cũng chỉ một ý nghĩ bất chợt, không biết sao mình bỗng nổi lòng tốt, không ngờ lại mang đến cho mình cơ duyên lớn thế này, nghĩ lại cứ cảm giác như mình đang mơ!

"Vậy là được, hai miếng thịt này các ngươi cứ cầm mà ăn trước, ăn no rồi mới có thể làm việc cho ta." Sở Vân Thăng thuận tay móc miếng thịt quái vật mà Viên Kỳ Dương giấu trong túi ra, gộp chung với miếng thịt của mình lúc trước, giao cho ba người phụ nữ, nói.

"Ông..." Viên Kỳ Dương thấy thịt mình giấu bị Sở Vân Thăng lấy đi, không khỏi kêu một tiếng, nhưng nó rất thông minh nhanh nhạy không nói tiếp. Nó tuy còn nhỏ, nhưng ít nhất cũng biết ông lão này chỉ cần tiện tay là có thể cho nó một miếng thịt to.

Sở Vân Thăng không có đưa thịt côn trùng của mình cho bọn họ, làm vậy quá gây chú ý, đợi đến khi đã vào thành rồi, hắn không cần tiếp tế của thành Xuy Tuyết, chỉ mượn danh nghĩa đó chuyển đồ ăn ra cho bọn họ là được.

Trở lại túp lều của Tam Phát Tử, hắn cố sống cố chết không muốn đi vào, mà cứ nằng nặc phải xin ông cụ Sở Vân Thăng tiến vào nghỉ ngơi, thái độ cung kính không hề kém chút nào so với lúc hắn đối mặt với anh Khôi.

Sở Vân Thăng sắp xếp cho Viên Kỳ Dương ngủ xong, ngồi ở một bên, lợi dụng chút thời gian này tăng cường tu luyện chỉnh hợp nguyên khí bản thể, hắn cách Dung Nguyên Thể tầng ba chỉ còn kém một bước, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá thành công.

Ở ngoài túp lều, mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của Tam Phát Tử và mấy người phụ nữ kia.

"Tam Phát Tử, thật sự không cần chúng ta đi vào hầu hạ ông cụ sao?"

"Cái bà này, lấy gương soi lại mình đi, ông cụ là nhân vật cỡ nào, nói ra chắc dọa cô chết khiếp! Biết Thiên Hành Giả không? Vài tên học sinh của ông cụ chính là Thiên Hành Giả, ở ngay trong thành Xuy Tuyết, sáng ngày mai ông vào thành rồi, thân phận liền không thể với tới!"

"Ta nghe nói có rất nhiều Thiên Hành Giả đến cả bạn bè đồng nghiệp lúc trước cũng không nhận, lạnh lùng vô tình, ông cụ này tuổi đã cao, bây giờ còn có học sinh nào biết tôn sư trọng đạo à?"

"Mấy lời này của ngươi cũng nói ở chỗ Tam Phát Tử ta đây thôi, nếu để ông cụ nghe được, ngươi muốn làm gì thì làm đi! Ông cụ này, ít nhất cũng là nhân vật cấp bậc giáo sư, trong thành Xuy Tuyết ngoại trừ Thiên Hành Giả, cần nhất là loại người nào, không phải là mấy vị giáo sư này sao?"

"Tam Phát Tử, à không, anh Tam, anh xem miệng mồm tôi thế này, biết ngay là hay nói lung tung, ngàn vạn lần đừng thưa lại chuyện này cho ông cụ a."

"Cẩn thận hầu hạ chú Hữu Tài đi, hầu hạ cho tốt, ông cụ tất nhiên vui vẻ, vui vẻ thì sẽ có phần thưởng, có phần thưởng mới có thức ăn!"

"Các ngươi nói thử xem, nhân vật cấp giáo sư như ông cụ, vì sao lại đối tốt với chú Hữu Tài thế chứ?"

"Không biết thì đừng đoán mò, ngày nay là thế đạo gì, nói cho rõ ràng, mấy chuyện của tầng lớp cao có dính dáng đến Thiên Hành Giả này, nào phải chuyện mà các cô và Tam Phát Tử ta có thể biết đến? Ít hỏi, ít can thiệp, ít nói lại, nhớ còn phải giữ bí mật cho ta, bằng không đừng trách Tam Phát Tử ta trở mặt vô tình..."

"Tất nhiên tất nhiên rồi, có đánh chết mấy người chúng ta cũng không dám ăn nói linh tinh."

. . .

Sở Vân Thăng thầm nghĩ bản thân nháy mắt lại biến thành lão giáo sư rồi, có điều bản thân không đóng giả vai này nổi, tri thức học thuật trong bụng hắn chỉ chút ít vậy, trong thành Xuy Tuyết không biết có bao nhiêu cao thủ, khẳng định là không thể qua mặt được.

Phải nghĩ biện pháp, Sở Vân Thăng lòng suy tư, mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai, ánh sáng yếu ớt trên bầu trời lại hiện lên, Sở Vân Thăng cho rằng mình thức dậy sớm, nhưng không ngờ mấy người Tam Phát Tử đều đã đứng ở ngoài cửa, ngay cả đứa nhỏ Viên Kỳ Dương cũng đã sớm thức giấc, đều đang chờ đợi một mình hắn.

Nhắn nhủ một phen, Sở Vân Thăng nhất quyết không cho phép Tam Phát Tử đang định thể hiện sự ân cần cùng đi tới trước cửa thành Xuy Tuyết, chỗ lắp đặt máy móc kiểm tra ngày hôm qua.

Chờ đến khi Sở Vân Thăng dẫn theo Viên Kỳ Dương đến đó, mới kinh ngạc phát hiện đôi mẹ con bị chửi mắng hôm qua còn chưa từ bỏ ý định, đang lắp bắp đứng ở một bên, lại không dám tiến lại quá gần cổng vào, quả thực làm người ta chạnh lòng.

"Tên gì?" Người phụ trách đăng ký kiểm tra vẫn là người phụ nữ trung niên hôm qua, mí mắt không thèm nhấc lên hỏi.

"Viên Kỳ Dương." Sở Vân Thăng đáp thay.

"Mấy tuổi?"

"Bảy tuổi!"

"Giới?" Cái này cũng không thể trách mụ, hiện tại bất kể là bé trai hay bé gái đều không thể cắt tóc, ăn mặc quần áo lại lộn xộn bẩn thỉu không thể nào phân biệt được.

"Bé trai."

"Ông có quan hệ gì với nó?" Người phụ nữ trung niên vẫn còn đang chấn kinh vì vụ náo động hôm qua, nói chuyện có vẻ không tập trung lắm.

"Tôi là ông nội nó." Sở Vân Thăng đáp thật nhanh.

"Bảo đứa nhỏ đứng vào trong máy đi." Mụ trung niên viết xong mục cuối cùng, mặt không đổi sắc nói, tay thì liên tục ấn lên một loạt nút trên một màn ảnh tương tự như màn hình cảm ứng.

Chiếc máy là một hình hộp chữ nhật màu trắng, liền thành một khối, không có bất kỳ khe hở nào, ở mặt đối diện với Sở Vân Thăng và Viên Kỳ Dương, từ từ mở ra một cánh cửa nhỏ, bên trong cũng là không gian màu trắng tinh khiết, nhìn không ra bất cứ chỗ nào kỳ lạ.

Viên Kỳ Dương nhìn Sở Vân Thăng, rồi buông bàn tay nhỏ bé, gãi đầu một cái, đang định bước vào.

Lúc này, người phụ nữ trung niên kia mới như sực nhớ ra gì đó, cầm một cây gậy ngăn cản Viên Kỳ Dương, quay qua nói với Sở Vân Thăng: "Cảnh cáo trước với ông, nếu như nó đã qua mười hai tuổi mà ông lại giấu diếm, bài kiểm tra vốn không chút nguy hiểm này sẽ xuất hiện khả năng tử vong có tỉ lệ 50%, các người có cần suy nghĩ lại chút không?"

Sở Vân Thăng ngây ra một lúc, không nói chuyện, Viên Kỳ Dương tự nói với mình là nó 7 tuổi, nhìn từ ngoại hình và hình thể cũng khá phù hợp với số tuổi này, cho nên hắn cũng không hoài nghi. Nhưng giờ nghe người phụ nữ trung niên này nói như vậy, Sở Vân Thăng không thể lấy tính mạng của một đứa trẻ vô can ra làm tiền đặt cược để vào thành, lỡ như Viên Kỳ Dương phát dục kém, thực sự vượt qua 12 tuổi, với tỉ lệ 50% tử vong thì thật là nguy hiểm tới tính mạng rồi!

"Con 7 tuổi thật mà." Lúc này Viên Kỳ Dương chủ động nói chuyện.

Người phụ nữ trung niên liếc mắt đánh giá Viên Kỳ Dương, nói: "Vậy thì vào đi!"

Viên Kỳ Dương lúc này lại quay đầu nhìn Sở Vân Thăng, nhấc bàn chân nhỏ nhắn tiến vào trong chiếc máy màu trắng, cánh cửa kia chờ đến khi nó đã tiến vào liền chậm rãi khép lại.

Chờ đợi khoảng chừng mười phút, trên màn ảnh trước mặt người phụ nữ trung niên xuất hiện hình ảnh quét cả người Viên Kỳ Dương, xanh xanh đỏ đỏ chằng chịt, Sở Vân Thăng cũng chẳng biết đâu mà lần.

"Ồ, không tệ lắm, không ngờ lại vượt mức hài lòng! Chúc mừng ông, cháu trai ông đạt tiêu chuẩn!" Người phụ nữ trung niên kinh ngạc thốt một tiếng, giọng điệu lập tức trở nên mềm mỏng hơn nhiều.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của mTruyen.net :

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hộ Thực

Copyright © 2022 - MTruyện.net