Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 259 : Cụ nhìn quen quá
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 259 : Cụ nhìn quen quá

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 259: Cụ nhìn quen quá.

Thành Liệt Hỏa.

Trong một căn phòng rộng lớn kiên cố, ba người đàn ông vẻ mặt lo lắng, trầm mặc ngồi trên ghế salon xa hoa. Một bao thuốc lá dang dở, chỉ còn vọn vẹn mấy điếu, nằm vung vãi trên bàn trà. Cả căn phòng chìm trong màn khói thuốc lượn lờ.

"Đại ca, Hỏa sứ liệu có....?" Một tên mập mạp ít nhất cũng phải cả trăm cân không nhịn được lên tiếng trước hết, thịt mỡ trên mặt béo núc rung lên, lo lắng hỏi.

"Không đâu!" Thành chủ Lôi Minh của thành Liệt Hỏa dùng sức dụi điếu thuốc, hai mắt lóe tinh quang, kiên quyết quát lên. Tay trái của hắn bị thương khi đang bỏ trốn, là bị vũ khí trên vật thể bay tấn công, chỉ thiếu chút nữa là mất luôn cánh tay này rồi.

"Thế nhưng đại ca, lão tam lo lắng cũng không phải không có đạo lý. Dựa theo tình thế lúc này, mặc kệ thế nào, Hỏa sứ cũng nên trở về rồi mới phải. Giờ lỡ như người của thành Xuy Tuyết giết tới, chúng ta làm sao chống chọi lại được, đây dù sao cũng là căn cơ thế lực của nó." Người đàn ông trung niên gầy gò đeo kính mắt ngồi bên cạnh Lôi Minh, trên người mặc một bộ quần áo phẳng phiu, không chút cẩu thả, trong thời buổi loạn thế này quả thực là chuyện lạ. Hắn vuốt vuốt kính mắt, bổ sung một câu: "Khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó!"

Lôi Minh im lặng không nói, ngón nay nhịp nhịp lên bàn trà, một lát sau mới nặng nề mở miệng: "Mặc kệ có phải nó đã gặp chuyện hay không, ba anh em ta không thể loạn được!"

Lão nhị và lão tam liếc nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Lôi Minh gật đầu.

"Ba anh em chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay không phải dễ dàng, thế đạo này muốn sống đã khó, sống sót có cơ có nghiệp lại càng khó, bước thấp bước cao, không ai biết phía trước đến cùng là cái gì? Chúng ta đi lên nhờ Hỏa sứ, bán mạng làm việc cho Hỏa sứ. Không có Hỏa sứ, những nô lệ bị bắt tới kia sẽ lập tức liên kết với người thành Xuy Tuyết tạo phản, ba anh em ta tất sẽ chết không chỗ chôn thây! Chúng ta đã đắc tội quá nhiều người, ngay cả cơ hội đổi chủ cũng không có!" Lôi Minh tỉnh táo dị thường, hai mắt nhìn thẳng vào hai người duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm trước mặt.

Lão tam mập mạp còn đang sững sờ, lão nhị đeo kính đã phản ứng lại, bị dọa cho toát mồ hôi: "Đại ca, anh muốn giả..."

Lôi Minh nặng nề gật đầu, cắt ngang lời lão nhị: "Không sai! Thành Liệt Hỏa không thể không có Hỏa sứ, ai cũng chưa từng thấy qua bộ mặt thật của Hỏa sứ, bất kể là đám nô lệ hay là lũ nằm vùng kia, không ai dám lấy mạng ra để thử Hỏa sứ! Cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ an toàn."

"Vậy ai làm?" Lão tam rốt cuộc phản ứng lại, bật thốt lên.

Lôi Minh nhìn hắn một cái, toát mồ hôi nói: "Còn chưa tới mức đó, Hỏa sứ nói không chừng rất nhanh sẽ về tới thôi, anh tính toán như vậy chẳng qua là để các chú có chuẩn bị tâm lý trước."

Tiếp đó, hắn chợt đổi giọng: "Lão nhị, trong ba anh em chúng ta, chú là người tâm tư cẩn trọng nhất, chọn ra mấy người đáng tin, một lần nữa tìm một chỗ ẩn núp, bí mật chuyển lương thực trong thành đi. Ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cho dù đóng giả Hỏa sứ thì cũng chỉ dọa được nhất thời, không thể dọa cả đời được."

"Hiểu rồi, đại ca, anh yên tâm, đây là chuyện sống còn của chúng ta, tuyệt sẽ không để xảy ra sai sót gì đâu!" Lão nhị nghiêm túc gật đầu đáp ứng.

"Chú làm việc thì anh yên tâm rồi." Lôi Minh đưa tay vỗ vỗ vai hắn, lại quay sang khiển trách lão tam mập mạp: "Lão tam, trong ba anh em ta thì chú đánh đấm giỏi nhất, chuyện này bên ngoài không một ai biết. Người khác đều cho rằng anh là lợi hại nhất, kỳ thực chú mới là đòn sát thủ mà anh lưu lại. Đối phó với Băng sứ đương nhiên là không cần nói rồi, nhưng đối phó với mấy con đàn bà của thành Xuy Tuyết kia, chú chính là sát chiêu giấu ở sau lưng, chú mày chớ có phè phỡn trên bụng đàn bà rồi tiết lộ bí mật này ra!"

"Đại ca, anh yên tâm, em tuy rằng ngu ngốc chút, nhưng mấy chuyện đại sự thế này tuyệt không dám sai lầm!" Lão tam lay động đống thịt mỡ trên mặt, mở miệng thề son sắt.

"Không phải anh muốn nói nhiều, chú mày ngày thường bớt lãng phí tinh lực trên bụng đàn bà một chút. Đã nói lần này đánh lén thành Xuy Tuyết, anh để chú lưu thủ bản thành, đây chính là căn cơ của chúng ta. Nhưng chú nhìn lại mình xem, anh và lão nhị tìm được đường sống trong chỗ chết chạy về từ quỷ môn quan, tìm chú mày nửa ngày, vậy mà lại tìm được chú trên giường đàn bà. Nếu lỡ như thành Xuy Tuyết thừa cơ phản công đánh lén thành Liệt Hỏa, không phải xong đời cả lũ sao!" Lôi Minh hung hăng trừng mắt nhìn lão tam mập mạp.

"Tiểu đệ biết sai rồi, đại ca. Anh cũng biết, em cũng chỉ có mỗi thú vui đó thôi, hơn nữa trong cái thế đạo suy tàn này, anh nói không làm chuyện kia thì còn có thể làm gì?" Lão tam tuy rằng được Lôi Minh khen là Thiên Hành Giả còn lợi hại hơn hắn, nhưng trong lòng mập mạp đối với người đại ca này vẫn luôn hết sức kiêng kỵ, khi bị quở trách lại có chút sợ hãi.

"Chỉ cần trong tay ta có lương thực, đàn bà gì đó không phải là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu hay sao, chú mày cần gì suốt ngày gấp gáp? Anh nói cho chú biết, nữ minh tinh Hàn Quốc mà lão Uông mang về kia, chú mày ngàn vạn lần không thể động đến. Nghe lão Uông nói Hỏa sứ đã gặp qua cô ta, thậm chí còn mở miệng khen đẹp, cái này muốn nói có thì có, muốn nói không thì không, nhưng chúng ta ai cũng có thể đắc tội, duy chỉ có Hỏa sứ là không thể! Hiểu chưa?" Lão nhị đột nhiên chen miệng nói, hắn chỉ lo tên tam đệ háo sắc này lại đi chọc ra họa lớn cho bọn hắn.

"Nhị ca! Việc này anh đã nói cả trăm lần rồi, em thừa nhận em có chút háo sắc, nhưng cái đầu này cũng không phải bã đậu, trong lòng em hiểu rất rõ!" Lão tam bất mãn đáp lại.

"Chú đó còn dám nói là háo sắc! Đó là...." Lão nhị còn muốn nói thêm, lại bị Lôi Minh cắt đứt: "Được rồi lão nhị, anh thấy lão tam cũng rõ rồi, việc này cứ vậy đi. Chú đi làm việc đi, lão tam ngươi cũng dành ra thời gian đi tu luyện công pháp Hỏa sứ dạy, ba chúng ta phải đoàn kết như một mới được, bằng không khi Hỏa sứ trở lại, chúng ta không có thực lực thì nó cũng chướng mắt chúng ta.

. . .

Vài tiếng sau, trong thành Liệt Hỏa yên tĩnh, khắp nơi tràn ngập bầu không khí khẩn trương, tin tức Hỏa sứ chiến bại nhanh chóng lan truyền ra khắp toàn thành, rất nhiều người bất mãn với chế độ nô lệ bắt đầu rục rịch...

Bầu trời u ám, vẫn một màu đen mịt mờ như chết, cả thành Liệt Hỏa đã tạm thời thi hành lệnh giới nghiêm, trên đường phố quạnh quẽ không bóng người, chợt truyền đến một hồi tiếng bước chân vang vọng. Mục tiêu của nó là một căn nhà lớn bề thế.

Lúc này, trong một căn phòng, đang truyền ra tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông cùng với tiếng phụ nữ rên rỉ nỉ non, hai con "nhục trùng" trắng bóc đang điên cuồng quấn quít một chỗ.

"Tam tướng quân? Tam tướng quân?..." Một giọng nói thận trọng từ bên ngoài căn phòng nơm nớp vang lên.

"Mẹ kiếp, không thấy lão tử đang làm việc sao? Chuyện gì, sáng mai rồi nói, mau cút đi, chậm một bước lão tử xử ngươi." Mập mạp Phó Hạn Bưu bị cắt ngang đang lúc lên mây, không khỏi giận dữ quát lên.

"Tam tướng quân, dù ngài có xử tội thì tôi cũng phải nói, nếu không thì thành chủ cũng xử tôi. Hỏa sứ đại nhân đã trở về, thành chủ gọi ngài đi gặp gấp." Giọng nói ngoài cửa vạn phần bất đắc dĩ đáp.

"Hỏa sứ cái gì, hả, Hỏa sứ đại nhân đã trở về?" Phó Hạn Bưu trong lòng giật thót, bên dưới trong lúc bất ngờ chợt buông lỏng, nhất thời bắn ra, người phụ nữ dưới người rên rỉ một tiếng thật dài.

"Người đến nói như vậy, ngài xem?"

"Mau chuẩn bị y phục cho lão tử, y phục đâu? Mẹ kiếp, chuyện lớn như vậy sao không nói sớm một chút!" Phó Hạn Bưu cao giọng mắng.

. . .

Khi Phó Hạn Bưu quần áo xộc xệch, lôi thôi lếch thếch chạy tới "Đại điện" của Hỏa sứ đại nhân, Lôi Minh và nhị ca của hắn đang nói chuyện với Hỏa sứ rồi, có thể nhìn ra, trái tim luôn treo lơ lửng của hai người đã bỏ xuống được rồi.

"Khấu kiến Hỏa sứ đại nhân!" Phó Hạn Bưu vội tiến lên một bước, quỳ xuống hành lễ, đây là "pháp chế" của thành Liệt Hỏa, dù là tầng lớp cao cấp cũng phải như vậy.

"Nhị ca, người kia là ai?" Hỏa sứ đối với những người khác luôn luôn không nghe không hỏi, Phó Hạn Bưu sớm đã quen, hành lễ xong tự động lùi sang một bên, chép chép miệng, thấp giọng hỏi nhị ca La Hằng Thâm bên cạnh.

"Hỏa sứ đại nhân mang về, cẩn thận nghe, chớ nói lung tung." La Hằng Thâm không chút nhúc nhích trả lời.

Phó Hạn Bưu tới muộn, nghe đối thoại giữa Hỏa sứ và đại ca, dường như đã sắp kết thúc. Hỏa sứ lạnh lùng bỏ lại một câu muốn đi nghỉ ngơi, rồi xoay người đi vào phía trong "đại điện", ở "hiện trường" chỉ còn ba anh em hắn cũng với lão già mà Hỏa sứ mang về kia.

. . .

Vốn Sở Vân Thăng định đích thân hóa trang, đóng giả thành người áo choàng tiến vào thành Liệt Hỏa, nhưng khi lên đường mới thấy không ổn lắm. Lúc trước hắn giả trang người áo choàng, mặc dù có thể lừa bịp thành công, trừ võ lực hơn người người mà hắn thể hiện ra, nguyên nhân càng quan trọng là đẳng cấp của những kẻ đó quá thấp, căn bản không thể tiếp cận người áo choàng, cho nên không phân biệt thật giả được, chỉ cần dựa vào áo choàng chiến y liền có thể dễ dàng lừa dối.

Mà bây giờ thì khác, hắn không biết thành chủ thành Liệt Hỏa còn sống hay không. Nếu lỡ như còn sống, lấy thân phận của người này, nhất định sẽ tương đối quen thuộc với người áo choàng, không chỉ là giọng nói của người áo choàng, mà đến cả thân hình và diện mạo, bản thân hắn cũng rất dễ để lộ sơ hở.

Sở Vân Thăng còn chưa muốn vừa chạm mặt liền bị bóc trần. Nếu như chỉ cần cứu mấy ứng viên kia, tất nhiên không cần tốn công tốn sức thế này, mình hắn đơn thương độc mã giết thẳng vào, thành Liệt Hỏa không còn người áo choàng có lẽ cũng không làm khó được hắn.

Nhưng mục đích bây giờ của hắn cũng không chỉ có bấy nhiêu đó. Hắn cần lợi dụng sức mạnh của thành Liệt Hỏa chống lại thành Xuy Tuyết. Đồng thời, tin tức người áo choàng đã bị hắn giết bằng bất cứ giá nào cũng không thể để cho người thứ ba biết được, bằng không Băng tộc áo trắng của thành Xuy Tuyết sẽ không còn một chút kiêng kỵ nào.

Bởi vậy, Sở Vân Thăng nếu muốn khống chế thành Liệt Hỏa, muốn uy hiếp được Băng tộc, nhất định phải khiến người áo choàng còn "sống", vả lại không thể để cho bất luận kẻ nào nhìn thấu. Biện pháp duy nhất, chính là để phân thân của Minh khống chế "thi thể" của người áo choàng, làm nó "sống lại " trở về.

Như vậy vừa bảo đảm được cả hình dáng và giọng nói của người áo choàng, vừa có thể giúp Sở Vân Thăng lấy được một thân phận hợp pháp đi vào thành Liệt Hỏa, còn có thể gián tiếp điều khiển toàn bộ thành Liệt Hỏa, có thể nói là một mũi tên trúng vài con chim.

Bằng không hắn một hồi thì giả người áo choàng, một hồi thì đóng vai lão già, một hồi lại phải đóng vai chính mình, nếu không mệt chết, không để lộ sơ hở, thì cũng sẽ bị hành cho tâm thần phân liệt.

Cũng may, tuy rằng bản thể Minh không thể rời khỏi Cự Phần quá xa, nhưng chỉ cần bản thể nó ở trong Cự Phần, phân thân của nó có thể rời khỏi khu chất nhầy một khoảng cách. Đương nhiên, Sở Vân Thăng từng thử nghiệm qua, khoảng cách này cũng không thể quá xa, bằng không phân thân sẽ mất đi hiệu lực, người áo choàng lập tức một lần nữa biến thành một cái xác khô.

Khống chế phân thân áo choàng, vừa vào thành Liệt Hỏa, Sở Vân Thăng không ngờ lại gặp ngay một người quen. Người này trước đó không lâu còn muốn phóng lửa thiêu chết hắn, hóa ra lại là thành chủ của thành Liệt Hỏa, thảo nào sức chiến đấu lại vượt xa kẻ khác một khoảng lớn.

Cẩn thận ra lệnh cho phân thân áo choàng dựa theo tính cách vốn có, lãnh đạm ứng phó vài câu, Sở Vân Thăng mau chóng cho nó "biến mất". Có câu nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là cứ cô lập nó ra, chỉ cần nó ở trong thành lộ cái mặt, hắn tin tưởng không bao lâu những kẻ nằm vùng bên trong thành Liệt Hỏa nhất định sẽ chuyển tình báo về thành Xuy Tuyết.

Chỉ là hắn lấy làm lạ, hắn và người áo choàng chém giết lâu như vậy, vì sao thành Xuy Tuyết vẫn không phản kích thành Liệt Hỏa?

"Cụ nhìn quen quá..." Lôi Minh sau khi cung tiễn phân thân áo choàng rời đi, xoay người liền niềm nở cười nói với Sở Vân Thăng.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Offline mừng sinh nhật mTruyen.net tại:

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đấu La Đại Lục Ngoại Truyện - Đấu La Thế Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net