Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 264 : Súng đâu
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 264 : Súng đâu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 264: Súng đâu.

Tào Chính Nghĩa, chủ nô cấp thấp ở thành Liệt Hỏa, Thiên Hành Giả hệ hỏa, ở thời đại Mặt Trời có một cái tên đầy tươi sáng, nhưng hoàn toàn không hề ăn khớp gì với bản tính xấu xa mà lão giấu ở sâu trong nội tâm, nếu như nói có ai đó sẽ "cảm ơn" hồi thảm họa này, vậy thì Tào Chính Nghĩa nhất định sẽ là một trong số đó.

Là một nhân vật nhỏ dưới đáy xã hội trong thời đại Mặt Trời, những vị cán bộ tinh anh, mỹ nhân đô thị khi nhìn thấy lão đều phải vòng tránh đi, chỉ sợ bị lão làm bẩn mình, thậm chí đến cả tiệm KFC rẻ mạt nhất lão cũng chưa từng dám bước vào.

Thế nhưng, khi mặt trời biến mất, thời đại Bóng Tối giáng xuống, lại khiến cho một tên đàn ông chẳng khác gì đồ bỏ không có chút đặc biệt như lão thu được một sức mạnh mà có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi.

Loại sức mạnh này, có thể giúp cuộc đời lão tràn ngập màu sắc, địa vị của lão tăng lên như ngồi hỏa tiễn, từ tầng dưới cùng của xã hội, nhẹ nhàng nhảy lên, nháy mắt liền đứng trong nhóm đứng đầu kim tự tháp cao cao không thể chạm.

Những kẻ trước đây khinh bỉ lão, hôm nay không khác gì con chó nịnh nọt lão; những mỹ nữ trước đây ngay cả chéo áo lão cũng ngại bẩn, bây giờ từng người từng người tranh nhau muốn cùng lão lên giường....

lão chưa bao giờ có được quyền lực như vậy, ai dám trêu chọc lão, lão chỉ cần duỗi tay liền có thể ném kẻ đó đi nuôi côn trùng; ai bị lão nhìn trúng, hoặc là cướp, hoặc là chiếm đoạt, hoặc lấy thức ăn trao đổi với chủ nô khác, không gì mà không được.

Quyền sinh quyền sát nắm trong tay, chỉ tùy vào một ý nghĩ của lão. Cái cảm giác sảng khoái khi có thể khống chế sống chết người khác mà không có bất kỳ hạn chế hay ràng buộc nào, khiến lão say mê vô cùng, chỉ cảm thấy lâng lâng như đang sống trong mộng.

Lão thật sự hy vọng cuộc sống thế này có thể tiếp tục mãi mãi, tốt nhất là cứ vĩnh viễn như vậy, để lão có thể hưởng hết lạc thú cuộc sống, sống cuộc đời vô pháp vô thiên.

Hay như câu nói mà lão thường treo trên mép, đó là: Bố mày cũng có ngày hôm nay, ha ha ha...

Cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của lão một mực kéo dài cho tới hôm nay, hoặc chính xác hơn, là tối hôm qua, sau khi thu được một tin tức kinh người, lão mất ngủ, mặc dù trong lòng ôm một cô gái ôn nhu nõn nà như nước, nhưng không lên nổi chút hứng thú nào.

Một buổi tối, lão trằn trọc cả đêm, nghĩ tới nghĩ lui, kinh nghiệm cuộc sống hèn mọn ở thời đại Mặt Trời, đã dạy cho một kẻ trình độ văn hóa không cao như lão một bài học đầy tàn khốc, ngàn vạn lần không được đắc tội người không thể đắc tội, bằng không trong một thời đại vô pháp vô thiên, tại cái thành Liệt Hỏa không hề có chút ràng buộc này, kết cục sẽ càng thêm hèn mọn và thê thảm.

Không phải lão lo sợ bắt nhầm mấy người ngoại quốc mà mình không nên bắt, dù sao đó cũng là bắt được từ thành Xuy Tuyết, có công chứ không phải tội. Cái lão lo lắng hơn là, trong tình huống chưa tìm hiểu rõ ràng, khi cái vị "đại nhân quản sự" mới mọc ra kia tới đòi người, bản thân mình không chỉ bỏ qua một cơ hội nịnh bợ, hơn nữa mình không ngờ còn bắt vị quản sự kia lấy thức ăn ra để trao đổi, nếu không sẽ không thả người, quả thật làm lão không thể nào chấp nhận được.

Nếu như chỉ là loại quản sự như Tiểu Chân thì cũng thôi, lão căn bản sẽ không coi vào đâu, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, thích làm gì thì làm.

Nhưng tối hôm qua lão mới nhận được một tin tức, vị quản sự này chẳng những do Hỏa sứ đại nhân tự mình mang về, tự mình bổ nhiệm, hơn nữa có người còn nói ngay cả thành chủ cũng đang chuẩn bị lôi kéo vị quản sự này.

Hết thảy những điều này, rõ ràng đều chứng minh vị "quản sự" này nhất định là thân tín của Hỏa sứ đại nhân.

Thân tín của Hỏa sứ đại nhân! Tào Chính Nghĩa mới nghĩ tới cái "danh hiệu" này thôi cũng đã căng cứng cả người, hồn phi phách tán, toàn bộ thành Liệt Hỏa này có ai mà không biết, Hỏa sứ đại nhân chính là thần của thành Liệt Hỏa.

Mà bản thân không ngờ lại đi đòi thức ăn từ thân tín của vị thần này, quả thực là ngu không để đâu cho hết.

Cho nên lão càng nghĩ càng không thể nào yên tâm chợp mắt được, đẩy cô gái non mềm như ngọc trong lòng ra, thức dậy từ rất sớm, cẩn thận chuẩn bị một đống lễ vật, mong có thể vãn hồi lại chút gì.

. . .

Sở Vân Thăng vốn không muốn gặp Tào Chính Nghĩa, chuyện của hắn đã nhiều vô số kể rồi, bận bịu tối tăm mặt mày cũng làm không hết, nhưng vì muốn lấy lại khẩu súng Lửa mà Edgar đã làm mất, lại không thể không gặp được.

"Vào đi." Sở Vân Thăng sửa sang quần áo, ung dung ngồi trên ghế, cầm cốc tìm nước uống.

Cánh cửa cót két mở ra, chỉ thấy một người khúm núm tiến vào, quỳ xụp xuống trước mặt Sở Vân Thăng, dọa cho hắn giật mình nảy.

"Đại nhân quản sự, tiểu nhân tối hôm qua mới lấy được vài bình rượu từ thành Xuy Tuyết, vậy nên có hơi quá chén, không nhận ra ngài, thật đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, có mắt như mù, là tên vương bát đản chết tiệt, ngài đại nhân đại lượng, lòng dạ rộng rãi không chấp nhặt tiểu nhân, chỉ mong ngài tha thứ cho tiểu nhân đây." Tào Chính Nghĩa tính ra là một kẻ co được dãn được, vung tay tự giáng cho bản thân mấy bạt tai, cú nào cú nấy chan chát.

"Đứng lên nói đi." Sở Vân Thăng còn không quá quen với chế độ nô lệ nghiêm khắc của thành Liệt Hỏa, cảm thấy hơi mất tự nhiên, vừa tiếp tục tìm nước vừa nói.

"Ngài tha cho tiểu nhân?" Tào Chính Nghĩa khẩn trương hỏi.

"Súng đâu?" Sở Vân Thăng tìm hết mấy cái cốc trên bàn cũng chẳng thấy nước đâu, có chút chán nản, khi có mặt người ngoài lại không tiện lấy nước từ Vật Nạp phù ra, liền dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi sớm xong sớm, rồi còn ăn uống chút gì đó.

"Súng?" Tào Chính Nghĩa không kịp phản ứng, thoáng ngẩn người, đến nửa ngày mới vỗ đầu một cái, cho rằng súng trong miệng Sở Vân Thăng chính là từ lóng ám chỉ hối lộ, liền nịnh nọt nói: "Đại nhân quản sự, ngài chờ chút, tiểu nhân đã sớm chuẩn bị xong cho ngài rồi."

Nói xong Tào Chính Nghĩa đứng dậy, một khi ngài quản sự nhận đồ, vậy cũng đồng nghĩa chuyện tối hôm qua coi như xí xóa, không khỏi thở phào một hơi, tinh thần phấn chấn quay ra cửa hô: "Còn không mang đồ vào đây, để cho quản sự đại nhân xem xét?"

Ngoài phòng có người vộ vã đáp một tiếng, tiếp đó liền thấy hai người đàn ông trung niên khiêng một cái rương gỗ lớn, ầm một tiếng đặt vào giữa căn phòng, phía sau còn có một cô gái dè dặt cúi đầu.

"Muốn chết hay sao, không xem thử đây là chỗ nào, chân với chả tay." Tào Chính Nghĩa hết sức bất mãn việc hai tên trung niên buông cái rương một cách cẩu thả, tại chỗ vung tay tát một người bay thẳng ra ngoài.

"Được rồi, được rồi, chớ làm loạn ở chỗ của ta, mở rương ra xem." Sở Vân Thăng chỉ muốn lấy lại súng Lửa, những chuyện khác căn bản không thèm quan tâm.

"Vâng, vâng...." Đối mặt với Sở Vân Thăng, Tào Chính Nghĩa đổi mặt còn nhanh hơn cả lật sách, nụ cười lấy lòng trên mặt như muốn toét ra thành một đóa hoa.

Lão mở cái rương ra, lật từng món từng món cho Sở Vân Thăng kiểm tra, vừa xum xoe nói: "Gạo, bánh quy, mì ăn liền.... muối..."

Nói đến muối, Tào Chính Nghĩa tự tin nhìn về phía Sở Vân Thăng, ở cái thế đạo này, thứ này còn quý hơn cả vàng trong thời đại Mặt Trời, lão nghĩ vị đại nhân quản sự này nhất định sẽ vô cùng hài lòng.

Thế nhưng lão chỉ thấy sắc mặt đại nhân quản sự càng ngày càng âm trầm, bất mãn, thậm chí là kiềm nén lửa giận.

Không thể nào, những thứ này đều là những lễ vật tốt nhất mà lão cẩn thận chuẩn bị, cho dù là dâng lên cho thành chủ thì cũng phải tươi cười như hoa mới đúng, trong lòng Tào Chính Nghĩa giật thót, thầm toát mồ hôi.

"Súng đâu." Sở Vân Thăng trầm giọng lạnh lùng nói..

"Súng.... súng... đại nhân quản sự, đây... đây không phải là 'súng' sao, ngài... ngài xem đến cả 'đạn' cũng đã chuẩn bị cho ngài rồi..." Tào Chính Nghĩa mồ hôi đầy đầu, vươn tay kéo cô gái phía sau, lắp ba lắp bắp mở miệng, trong lòng hốt hoảng.

"Hừ, Tào chủ nô, ngài muốn ta phải lấy thêm lương thực để đổi súng với ngài sao?" Sở Vân Thăng bỗng đưa tay chỉ vào chỗ ở của phân thân áo choàng trong đại điện, cười lạnh: "Ngươi biến khẩu súng đó là của ai chứ?"

"A" Tào Chính Nghĩa giật mình một cái, liền vội vàng lắc đầu thề thốt: "Đại nhân quản sự, cụ quản sự, xin ngài đừng chế giễu tôi, đừng giày vò tôi nữa mà, nếu tôi mang lòng như vậy, vậy thì cứ để côn trùng cắn chết đi."

"Bớt nói nhảm đi, súng đâu?" Sở Vân Thăng chợt đứng lên, bước hai bước tới trước, đến ngay trước mặt Tào Chính Nghĩa, nhìn chăm chú vào mắt lão.

Tào Chính Nghĩa lúc này mới ý thức được bản thân đã hiểu sai ý của đại nhân nhân quản sự, trong lúc nhất thời mồ hôi như mưa, không dám đối diện với ánh mắt của Sở Vân Thăng, cẩn thận nói: "Đại nhân quản sự, ngài rốt cuộc muốn súng gì, chỉ cần tiểu nhân có, nhất định sẽ dâng... dâng lên cho ngài..."

"Tên da đen Edgar là do ngươi bắt về, khẩu súng trên tay y, có người nói cũng rơi vào trong tay ngươi, đừng nói với ta là ngươi không biết gì." Sở Vân Thăng lại tiến lên trước một bước, Tào Chính Nghĩa cuống quít lùi về sau một bước, Sở Vân Thăng tiếp tục nói: "Vốn với cái thân phận như ngươi không được phép biết việc này, nhưng nếu ngươi không chịu giao ra, lão nhân ta phải nhắc nhở ngươi, khẩu súng kia là do Hỏa sứ đại nhân đặc chế, chuyện này hệ trọng thế nào ngươi tự cân nhắc đi."

Tào Chính Nghĩa mồ hôi đầm đìa, lão căn bản không nghĩ tới đại nhân quản sự muốn nói đến khẩu súng kia, lão suy nghĩ cả buổi tối, chỉ cảm thấy mình đòi thức ăn nên đắc tội với ngài quản sự, về phần ba người nước ngoài kia, khi đó đại nhân quản sự cũng chỉ nói là muốn hỏi tình hình thành Xuy Tuyết một chút, lão cũng không nghĩ nhiều, hóa ra căn nguyên chuyện này là ở đây, liền vội vàng nói: "Đại nhân quản sự, ra là ngài nói khẩu súng đó, khẩu súng đó ở, ở,... tôi lập tức đi lấy."

Tào Chính Nghĩa gần như hồn vía lên mây, lão tới cùng đã chọc ra một chuyện phiền toái tới cỡ nào, vốn lão chỉ chơi cái loại gái từng tự cho là cao quý kia, lúc ở thành Xuy Tuyết nhìn thấy một mỹ nữ nước ngài tóc vàng mắt xanh, tinh trùng lên não, muốn thử chơi hàng ngoại, thuận tiện kiếm thêm vài tên nô lệ người nước ngoài, không ngờ vậy mà lại trực tiếp kéo quan hệ đến tận Hỏa sứ đại nhân, thật quá choáng váng...

"Còn không đi mau." Sở Vân Thăng nhè cái mông lão đạp một cước, ngẩng đầu mới thấy Edgar đã dẫn theo vị chuyên gia thực vật kia tới.

Hai người Edgar có lẽ là bị Tào Chính Nghĩa dày vò đến sợ, khi nhìn thấy Tào Chính Nghĩa bỗng vội vội vàng vàng đi ra từ căn phòng của Sở Vân Thăng, theo bản năng nhảy qua một bên, cảnh giác nhìn theo bóng lưng Tào Chính Nghĩa rời đi.

Chuyện đã như vậy, Sở Vân Thăng dù sao cũng không cần gấp gáp chút thời gian này, cúi người xuống, lấy từ trong cái rương Tào Chính Nghĩa mang tới một hộp bánh quy, lại lấy ra một chai nước ngọt đã quá hạn, để lên bàn chậm rãi ăn uống. Tiểu Chân còn chưa mang thức ăn tới, hắn đã biến thành vừa đói vừa khát rồi.

"Ngươi không ăn à?" Sở Vân Thăng nhai bánh quy, thấy Edgar nuốt nước bọt nhìn mình, chỉ chỉ cái rương trên đất hỏi: "Tự lấy mà ăn đi, còn muốn ông đây hầu hạ ngươi?"

Edgar ngượng ngùng cười hắc hắc: "Đã mấy bữa không ăn rồi..."

Không thể không nói Tào Chính Nghĩa vì muốn vãn hồi hảo cảm của Sở Vân Thăng, thật đúng là đã hạ vốn gốc, không ngờ Edgar tìm được một túi bánh mỳ còn tốt từ trong rương. Bánh mỳ rất dễ hỏng, thế nhưng túi bánh mỳ này không hề có dấu hiệu mốc meo, Sở Vân Thăng thậm chí hoài nghi những thức ăn này đều được lấy từ trong địa cung của vị tỷ phú Trương Hộ ở trại bào tử kia.

"Mấy người không liên quan ra ngoài cả đi." Sở Vân Thăng phất tay đuổi hai gã đàn ông bê rương cùng với cô gái một mực cúi đầu không-biết-là-muốn-làm-gì kia đi.

"Ngài Len..." Edgar bỗng nhiên ý thức được mình nói sai, lập tức sửa lời: "Đại nhân quản sự, ngài xem, có thể chia cho Laura chút không?"

"Tự ngươi coi làm làm đi, mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi này đừng quấy rầy ta. Thế nào, đã nói với cô ta chưa? Có nguyện ý làm việc cho ta hay không?" Sở Vân Thăng nhìn về vị chuyên gia thực vật kia, hỏi Edgar.

Tối hôm qua hắn nghe Edgar kể lại, mơ hồ cảm thấy người phụ nữ này cũng không đơn giản, chỉ bằng việc cô ta có thể hy sinh vì những học sinh quốc gia khác, liền biết đây là một người không sợ chết, đối với một người không sợ chết, bất luận có lợi thế gì cũng không thể dùng được.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng

Copyright © 2022 - MTruyện.net