Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 271 : Trong thành đại loạn
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 271 : Trong thành đại loạn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 271: Trong thành đại loạn.

Sở Vân Thăng để cho Edgar thủ ngoài cửa một đêm, muốn yên ổn ngủ một giấc, hai ngày kể từ khi đại chiến với người áo choàng đến nay, hắn vẫn chưa hề được nghỉ ngơi đến nơi đến chốn, tinh thần và nguyên khí đều cực kỳ suy yếu, chỉ có để Edgar canh ở bên ngoài, hắn mới có thể an tâm đi ngủ.

Nhưng mà cuộc "chuyển giao" quyền lực trong cao tầng thành Liệt Hỏa như hóa thành một cơn sóng thần cuốn qua toàn bộ tòa thành, mặc dù trong màn đêm đen kịt, thì đại đa số người vẫn không thể nào ngủ được, kẻ chọn phe thì chọn lại phe, kẻ rơi đài thì rơi đài, chỗ cần thay người thì thay người, trong một đêm, tâm phúc của Lôi Minh lúc trước cơ hồ bị bảy đại chủ nô càn quét sạch sẽ, mùi máu tanh hòa lẫn với mùi thức ăn tràn ngập trong bầu không khí nặng nề của thành Liệt Hỏa, bức bối sôi trào.

Mọi người đều biết những việc trong thành Liệt Hỏa bây giờ đều là do lão già nhìn như sắp chết trong đại điện kia quyết định, Lôi Minh đã triệt để bị xóa đi khỏi thế giới này, tuy rằng La Hằng Thâm vẫn còn, thậm chí có được công pháp bí mật của Hỏa sứ, nhưng chức thành chủ đã rơi vào tay kẻ khác nên hắn vẫn chẳng khác nào bị cho ra rìa, thành Liệt Hỏa nghiễm nhiên đã đổi một chủ nhân mới.

Thân nhân của Lôi Minh và Phó Hạn Bưu được La Hằng Thâm kịp thời đưa về nhà mình, phái trọng binh canh gác, thậm chí trước tòa nhà còn treo "lệnh đặc xá" do chính Sở Vân Thăng tự mình ban bố, tuy vậy vẫn có không ít kẻ thù cũ đỏ mắt mang ý định trả thù đang âm thần lượn lờ qua lại ở những góc đường âm u bốn phía.

Mà người nhà của những thân nhân đó, La Hằng Thâm hoàn toàn không kịp bảo hộ toàn bộ được, nào là ám sát, ám toán, trả thù ùn ùn mọc lên như nấp, liên miên bất tận ập thẳng tới trước mặt.

Không biết lúc trước Lôi Minh đã giết bao nhiêu người, hay Phó Hạn Bưu đã cướp đoạt bao nhiêu cô gái nhà lành, hoặc là những kẻ ỷ vào quan hệ với Lôi Minh mà hoành hành ngang ngược đó nắm trong tay lượng lượng thực đủ làm cho người ta thèm khát đến mù quáng, người trả thù kẻ hôi của chỗ nào cũng thấy, vốn dĩ chỉ là bữa tiệc chia chác của bảy đại chủ nô, trong nháy mắt leo thang chóng mặt…

Không ngờ đã biến thành một cuộc cướp bóc tranh đoạt hỗn loạn như vỡ chợ!

Thức ăn, chủ đề muôn thuở. Thậm chí đến cả những tên nô lệ vật vờ với cái đói cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí náo động, gia nhập vào dòng bạo loạn hỗn loạn vô bờ.

Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng…

Theo thời gian dần trôi, tình hình đã dần vượt khỏi sự khống chế của Tào Chính Nghĩa và bảy đại chủ nô, khiến bọn hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ép buộc những Thiên Hành Giả còn tỉnh táo bắt đầu đồ sát những kẻ nổi loạn điên rồ, bất kể là nô lệ hay là Thiên Hành Giả .

Phía sau lưng Tào Chính Nghĩa chính là đại điện Hỏa sứ, lão chẳng qua chỉ là một tên "nhà giàu mới nổi" mà thôi, làm sao có đủ năng lực khống chế tình cảnh lớn như thế này. Mới đầu lão cho rằng việc giết gà dọa khỉ sẽ rất nhanh có thể trấn áp tình hình, nếu có thể tránh kinh động đến hai nhân vật có thể đoạt mạng lão trong đại điện thì tốt nhất không kinh động, nhưng lão không biết đây cũng không phải chuyện mà lão có thể khống chế.

Những kẻ phát điên mất đi lý trí căn bản sẽ không cân nhắc xem nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn, người chạy về hướng đại điện ngày càng nhiều, phản phất như có một cánh tay vô hình đang thúc đẩy phía sau.

Sở Vân Thăng giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, xoay người đứng dậy, đẩy cửa ra, kéo Edgar lại hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Edgar lắc đầu, y cũng không rõ ràng lắm, nãy giờ y thủy chung chưa rời khỏi cửa lớn nửa bước.

"Ngươi ở lại đây đừng có chạy lung tung, để ta đi xem." Trong lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, tiếng giết chóc la hét phía ngoài dần rõ, tựa hồ càng lúc càng gần, hắn lo lắng nhất chính là bây giờ thành Xuy Tuyết đột kích công thành.

Lúc này Đào Thiền cuống cuồng chạy đến, thở hồng hộc hô: "Thưa cụ, bên ngoài tạo phản, bên ngoài tạo phản rồi!"

Sở Vân Thăng vừa định bước đi, chợt nghe thấy tạo phản. Tạo phản cái gì? Chẳng lẽ còn có ai dám khiêu khích người áo choàng?

"Tào Chính Nghĩa đâu?" Sở Vân Thăng tiến lên vài bước, đưa tay kéo cổ áo cô ta, vừa đi vừa hỏi.

"Thành chủ đang chỉ huy trấn áp ở phía trước, những kẻ tạo phản muốn xông qua đây." Khuôn mặt Đào Thiền bị hoảng sợ đã sớm không còn chút máu.

Sở Vân Thăng bước ra đại điện, đi qua một góc quảng trường, xa xa thấy mấy Thiên Hành Giả đang xếp hàng thành một bức tường, ánh lửa tận trời, hầu như chiếu sáng mọi bậc thang, mà phía trước bọn họ, chất đống từng xác chết bị thiêu cháy, những người phía sau như con kiến bò qua từng cái xác vọt tới trước, quả thật không biết sợ chết là gì.

"Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Sở Vân Thăng bỏ lại Đào Thiền, trong chớp mắt đã phóng như bay đến bên cạnh Tào Chính Nghĩa, cao giọng quát.

Tào Chính Nghĩa bị Sở Vân Thăng đột ngột xuất hiện dọa gần chết, lúc đầu còn tưởng trong đám người bạo động xuất hiện một cao thủ, sau đó lại bắt đầu lo Sở Vân Thăng sẽ trách phạt mình, ấp úng cả nửa ngày không nói nên lời.

"Phế vật!" Sở Vân Thăng một cước đá văng lão, nắm lấy một đại chủ nô khác mà hắn biết: "Ngươi nói đi."

Tên đại chủ nô này trái ngược với Tào Chính Nghĩa, bộ dáng trấn định hơn nhiều, bình tĩnh nói: "Thưa ngài quản sự, nô lệ trong thành phát động bạo loạn, đã mất đi khống chế... Bất quá xin ngài yên tâm, mặc dù có vài Thiên Hành Giả tham dự trong đó, nhưng rất nhanh sẽ trấn áp được, phần lớn những Thiên Hành Giả khác không có loạn."

Trong lúc đó, một vị chủ nô khác dẫn người mang hai ụ súng máy hạng nặng xuất hiện trên chiến tuyến, mỗi bên một cái, họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía những cái đầu đang nháo nhào của đám bạo dân.

Sở Vân Thăng cũng không kịp hỏi bọn hắn lấy đâu ra những thứ này, chợt nghe từ phía xa đùng đùng chạy ra một chiếc xe tăng, hướng về phía trận địa của đám Thiên Hành Giả bắn phá điên cuồng.

"Mẹ kiếp, cả doanh cơ giới cũng phản rồi!" Tào Chính Nghĩa nghẹn nửa ngày, giờ trúng phải một đợt sóng xung kích từ đạn pháo, té nhào một cái, lập tức mở miệng mắng to.

"Để ta!" Gã đại chủ nô khi nãy bị Sở Vân Thăng kéo lại hỏi chuyện trầm giọng nói một câu, cả người như hóa thành một vệt lửa, lướt qua đầu đám người bạo động vọt ra ngoài, lao thẳng tới chỗ chiếc xe tăng.

Người này cũng không trực tiếp chém gãy nòng pháo chính của xe tăng như Sở Vân Thăng tưởng tượng, mà là dùng năng lượng hỏa quanh người trút xuống như trút nước, bao bọc lấy chiếc xe tăng, chỉ trong chốc lát, người điều khiển bên trong xe tăng bị đốt đến chịu không nổi phải chủ động chui ra ngoài.

Sở Vân Thăng tức thời hiểu ra, tên đại chủ nô này là muốn bảo toàn chiếc xe tăng, trong lúc loạn chiến vậy mà vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, khiến hắn tự thấy không bằng, song hắn cũng lấy làm lạ, người như vậy vì sao lúc trước trên đại điện cũng a dua nịnh hót Tào Chính Nghĩa?

Nhìn làn người bạo động vẫn đang ào ạt tiếng tới, tình cảnh như thế này hắn đã gặp qua hai lần, một lần là giữa đường từ Thân Thành bỏ trốn đến thành Kim Lăng, những học sinh bị bức ép đã lâu bộc phát bạo động ngay tại chỗ, cuối cùng nhờ Thanh Giáp Trùng xuất hiện mới kết thúc; lần thứ hai là ở cái ngày côn trùng vây kín thành Kim Lăng, rất nhiều người tuyệt vọng suy sụp, khiến tổng bộ chỉ huy phải dùng vũ lực cưỡng chế trấn áp.

Sở Vân Thăng tuy so với Tào Chính Nghĩa thì được học hành đầy đủ hơn, nhưng năng lực khống chế bạo động quy mô lớn hắn cũng không hơn lão ta bao nhiêu, ngoại trừ cái cách dùng máu tanh trấn áp như Tào Chính Nghĩa, hắn cũng chỉ có thể nghĩ ra một cách khác là phóng côn trùng phong ấn mà hắn khống chế ra để uy hiếp.

Nhưng hắn lại do dự, lúc trước sở dĩ Thanh Giáp Trùng xuất hiện có thể trấn áp những học sinh kia là bởi khi đó Thanh Giáp Trùng là loại quái vật hoàn toàn mới, chưa từng xuất hiện qua, lần đầu tiên ra sân mới có sức uy hiếp chấn nhiếp lòng ngườ như vậy.

Mà bây giờ dù hắn gọi ra Tử Viêm Ma Trùng, xoay sở không tốt chỉ có thể tạo thành khủng hoảng quy mô lớn hơn, kích thích đám bạo động càng thêm lo lắng kịch liệt, cũng khiến những Thiên Hành Giả còn tỉnh táo trực tiếp loạn mất, lại thành ra khéo quá hóa vụng.

Đang lúc hắn do dự, trong những kẻ kia lao ra một người, Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn thì thấy người đến là La Hằng Thâm toàn thân đẫm máu.

Hắn coi như Tào Chính Nghĩa không tồn tại, ánh mắt chuyển lên người Sở Vân Thăng, nói thật nhanh: "Thưa ngài quản sự, tình thế cấp bách, xin lập tức mở của thành xua đuổi bớt dân chúng!"

Toàn thành đều biết người nắm quyền hiện tại là lão quản sự này, mà cả thành đại khái cũng chỉ có hắn mới biết sự kinh khủng của lão già này, đại ca và tam đệ mình lợi hại ra sao, lại cộng thêm khẩu "súng thần" trong tay cũng không chịu nổi vài chiêu, có thể đạt được tới trình độ này, ngoài bản thân Hỏa sứ ra, hắn thực sự không tưởng tượng nổi còn ai khác có thể làm được.

Đương nhiên hắn cũng không biết rằng tên da đen kia thực tế còn hiểu rõ hơn hắn nhiều.

"Có ý gì?" Sở Vân Thăng nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi lại, lúc này lỡ như đi sai một bước, thành Liệt Hỏa nhất định sẽ tổn thất thảm trọng, nếu cuối cùng chỉ còn một tòa thành trống, vậy thì bấy nhiêu công sức mà hắn bỏ ra đều đổ xuống sông xuống biển

"Phải mở cửa thành di tản dân chúng, bằng không nếu cứ giết như thế, đến khi trời sáng, sẽ giết sạch hết thành Liệt Hỏa!" La Hằng Thâm trấn tĩnh nói: "Thả bọn họ ra ngoài, rừng núi hoang vắng ngược lại có thể khiến bọn họ bình tĩnh, chỉ cần lương thực còn trong thành, không sợ bọn họ không trở lại."

"Lương thảo bên kia thế nào?" Sở Vân Thăng chuyển ánh mắt về phía Tào Chính Nghĩa, La Hằng Thâm nói một câu đúng trọng tâm, mặc kệ loạn đến mức nào, còn lương thực còn Thiên Hành Giả mới là vương đạo.

Tào Chính Nghĩa chỉ xuống dưới chân, nói: "Thưa cụ, lương thực đều ở phía dưới đại điện, chỉ cần nơi đây không thất thủ thì không thành vấn đề"

Sở Vân Thăng thấy đám người La Hằng Thâm không có ý kiến nào khác, xem ra Tào Chính Nghĩa cũng không có nói lung tung, hơn nữa hắn cũng thấy mấy tên đại chủ nô xuất hiện tại đây, ngoài cái nguyên nhân lương thực hệ trọng tới tính mạng ra thì còn nguyên nhân gì khác chứ, Sở Vân Thăng cũng không tin cái mạng của mình và Hỏa sứ có thể khiến bọn họ chủ động tới "hộ giá", mà với sức mạnh của Hỏa sứ thì cũng không cần thiết.

"Xin ngài quản sự mau quyết định, càng chậm trễ tổn thất càng lớn!" La Hằng Thâm thúc giục.

"La Hằng Thâm, một khi mở cửa thành di tán dân chúng thì sẽ không có cách nào phân biệt được gian tế của thành Xuy Tuyết nữa, chẵng lẽ là ngươi sợ nếu bắt được gian tế sẽ khai ra ai-đó nữa?" Người nói là một đại chủ nô vốn có bất mãn với ba anh em Lôi Minh, mở miệng châm chọc.

"Hừ, đại loạn tối nay, phía sau nhất định có gian tế xúi giục, còn chưa biết là ai đâu." La Hằng Thâm lập tức phản bác, những kẻ này vì lương thực mà trong một đêm giết không ít thân thích của hai người anh em của hắn, khiến hắn cực kỳ thù hận.

Sở Vân Thăng thấy bên ngoài nội loại còn chưa dẹp yên, bên trong đã muốn loạn, tức thời quyết tâm nói: "La Hằng Thâm, mở cửa thành di tán dân chúng."

Chỉ cần lương thực còn trong tay, thì tổn thất sẽ là nhỏ nhất, chỉ cần còn người sống, không sợ bọn họ không trở lại, trong tay hắn còn một lá bài tẩy là dùng thịt côn trùng làm lương thực, chuyện cái ăn tuyệt sẽ không thiếu thốn.

"Rõ!" La Hằng Thâm tuy nhận lệnh một tiếng nhưng vẫn không xoay người rời đi, vẫn nhìn Sở Vân Thăng nói: "Thưa ngài quản sự, chủ nô tại gác phòng thủ của thành phố sẽ không nghe lời ta, ta cần tín vật có sức thuyết phục."

Sở Vân Thăng vì vội chạy ra ngoài, Hỏa sứ lệnh tự chế cũng đã dùng hết, trên người chỉ còn mỗi đao lửa của người áo choàng là có thể đại biểu cho thân phận của Hỏa sứ.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ác Quỷ Vô Tâm Và Ác Ma Vô Tình

Copyright © 2022 - MTruyện.net