Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 278 : Ba cấp bậc công pháp
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 4 - Mạt Nhật Nguy Đồ-Chương 278 : Ba cấp bậc công pháp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 278: Ba cấp bậc công pháp.

Nếu như nói công pháp còn là thứ nằm trong khái niệm ý thức, vậy thì vũ khí liền là thứ thiết thực có thể thấy được sờ được.

Thanh hỏa diễm chiến đao trong tay Sở Vân Thăng tất nhiên không cần phải nói, chỉ riêng khẩu "súng thần" mà hắn biểu diễn ra kia, cũng chính là súng Lửa, ở đây không riêng gì La Hằng Thâm hay Tào Chính Nghĩa, mà rất nhiều người đều biết đến uy lực của nó.

Cái chết của Ninh Chí Đồng, có người nói hoàn toàn là bị bắn chết bởi khẩu "súng thần" này, đường đường một đại chủ nô, dưới hỏa lực của một khẩu súng vậy mà hoàn toàn không có sức đánh trả.

Tuy rằng còn có người hoài nghi không biết Sở Vân Thăng liệu có làm được như những gì đã nói hay không, La Hằng Thâm chính là một trong số đó, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến các "lãnh đạo tối cao" của thành Liệt Hỏa sĩ khí tăng vọt, tạo thành chuyển biến một trăm tám mươi độ, kỳ thực dù cho đó chỉ là một hứa hẹn, cũng sẽ khiến cho lòng người mơ ước.

"Thưa cụ, tôi... tôi..." Tào Chính Nghĩa bỗng hoảng hồn, hắn cảm thấy vị trí của mình bây giờ rất xấu hổ, sau khi ngồi lên ghế thành chủ, hắn cũng không tính là "tiểu chủ nô", vị trí Thập Bát Tướng tất nhiên không đến phần hắn, nhưng những bố trí vừa rồi của Sở Vân Thăng lại chẳng hề đả động gì tới thành chủ là hắn cùng với phó thành chủ La Hằng Thâm.

La Hằng Thâm có thể bình tĩnh, nhưng Tào Chính Nghĩa hắn thì bình không được, hắn vẫn luôn tự nhận là thân tín Sở Vân Thăng có thể tin tưởng nhất, cũng luôn lấy đó làm vinh quang, càng vì như vậy, hắn lại càng lưu ý tới sự "tín nhiệm" Sở Vân Thăng dành cho hắn.

"Về phần ngươi và La phó thành chủ, để sau lại nói, trước hết tìm cho ra gã tiểu chủ nô mất tích kia đi, nếu như có chuyện làm phản, vậy thì giết chết bất luận tội." Sở Vân Thăng tra đao vào vỏ, lạnh lùng nói.

"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay." La Hằng Thâm nhìn thoáng qua Tào Chính Nghĩa, cảm thấy hắn rất đáng thương, một kẻ như vậy, ngồi trên một vị trí như vậy, hết lần này tới lần khác lại ngu xuẩn như vậy....

"Mặt khác, điều ba mươi Thiên Hành Giả đắc lực ngày đêm thủ vệ nhà giam đại điện, một con ruồi cũng không được phép lọt vào, kho lương cũng phải phái người trông cai, hai chuyện này lão Tào ngươi đi an bài cụ thể đi." Sở Vân Thăng giao hai chuyện rất quan trọng này cho Tào Chính Nghĩa, trên thực tế hắn vẫn có chút không tín nhiệm La Hằng Thâm, dù sao mình liên tục hại chết hai gã huynh đệ của hắn, đặt ai vào vị trí đó cũng không dễ gì chấp nhận.

Bí mật giam giữ dưới nhà giam, ngoại trừ ba ứng viên, còn có người nhà của Hứa Tình Thư và Hứa Tiểu Chân, đây là một trong những lá bài tẩy để Sở Vân Thăng đối phó với thành Xuy Tuyết và thần vực, không thể để xảy ra sơ xuất gì.

Tương lai, hắn dự tính nếu như "dụ người" thất bại, trong tình huống không còn cách nào khác, sẽ sử dụng ba ứng viên này trao đổi Đàm Ngưng từ tay Băng tộc, "buôn bán" đổi một lấy ba, bất kể như thế nào, vô luận là Băng tộc hay là cái chương trình chết tiệt của thần vực kia, nhất định sẽ đều đồng ý.

Mọi việc sắp xếp xong, Sở Vân Thăng đứng dậy trở về căn phòng đại điện nơi hắn ở, Hứa Tiểu Chân đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho hắn.

"Ngươi vì sao lại không đi?" Sở Vân Thăng không hiểu tại sao nó không nhân lúc trong thành hỗn loạn mà bỏ trốn đi.

"Tôi không có chỗ để đi, hơn nữa..." Hứa Tiểu Chân không phải chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ trốn, thế nhưng một người bình thường như nàng lại không cách nào mở ra cánh cửa nhà giam bí mật dưới đại điện.

Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn nó một cái, Hứa Tiểu Chân đã sạch sẽ, cũng có nét thanh tú tương tự với người chị Hứa Tình Thư của mình, chỉ là giữa hai hàng lông mày thủy chung mang theo một vẻ ưu thương nhàn nhạt.

"... Ngươi yên tâm, chuyện của ta xong rồi, sẽ trả lại tự do cho cả nhà các ngươi, mà bây giờ bọn hắn ở trong tù tính ra lại an toàn hơn."

. . .

Sở Vân Thăng tranh thủ cơn buồn ngủ còn chưa ập tới, vẫn còn có chút tinh thần, lấy giấy trắng và bút từ trong Vật Nạp phù ra, vừa suy ngẫm vừa tự "sáng tác" ra cái gọi là công pháp Hỏa tộc cấp một hai ba.

Hắn đã suy nghĩ xong, Cửu Chương Đồ Lục trên chuỗi đảo thứ nhất trong thần vực từng được bản thân sử dụng nguyên lý sách cổ sửa đổi qua, sẽ được xác định là công pháp cấp một.

Bản công pháp này được hắn hết lòng sửa chữa, đã rất tiếp cận hoàn mỹ, hoàn toàn không cùng một cấp độ với Cửu Chương Đồ Lục ban đầu, tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ngay cả chính bản thân Sở Vân Thăng hắn dạo gần đây cũng vẫn luôn dùng bộ thân pháp Cửu Chương Đồ Lục phiên bản cải tiến sức mạnh này.

Từ đó suy diễn tiếp, Thập Nhất Chương Đồ Lục trên chuỗi đảo thứ hai, xác định là công pháp cấp hai.

Đây là một bộ hệ thống tu luyện năng lượng, được chia ra năm loại thuộc tính, Lục Tinh Thập Bát Tướng của thành Liệt Hỏa hôm nay đều là Thiên Hành Giả hệ hỏa, bớt cho hắn không ít phiền phức, trực tiếp dùng hệ thống tri thức của sách cổ hoàn thiện bộ công pháp hệ hỏa là được, hiệu quả đạt được cũng vượt xa bản gốc.

Cuối cùng, công pháp Hỏa tộc cấp ba, tất nhiên chính là bộ chiến kỹ bản thể Thập Lục Chương Đồ Lục kia.

Đồng dạng cũng là một bộ công pháp hiện được Sở Vân Thăng vận dụng thường xuyên, khác với Thập Nhất Chương Đồ Lục, Thập Nhất Chương Đồ Lục rơi vào trong tay Sở Vân Thăng căn bản là vô dụng, cho nên đến bây giờ mới cần hoàn thiện.

Mà bộ chiến kỹ bản thể này thì không cần, lúc trước hắn đã tu luyện qua, cũng đã chỉnh sửa trong thực chiến, hiện tại chẳng qua là diễn giải ra lại mà thôi.

Hắn tạm thời không định để lộ ra kỹ năng biến hóa thành ngọn lửa của người áo choàng, dù sao thứ này nếu không có áo choàng chiến y phối hợp thì uy lực không lớn, huống hồ chính bản thân hắn cũng chưa nghiên cứu thấu triệt.

Mặc dù tương lai có ngày nhất định phải truyền thụ cho bọn họ để tăng cường thực lực, thì cũng phải là sau khi bản thân nghiên cứu cặn kẽ, cũng có thể sử dụng hệ thống của sách cổ tiến hành sửa chữa nó, khiến nó thoát khỏi ràng buộc của áo choàng chiến y mức lớn nhất, bằng không nó cũng chỉ là chiêu trò hoa hòe mà không có sức chiến đấu gì đáng nói.

Ba bộ công pháp viết xong, đã tương đương với lúc xế chiều ở thời đại Mặt Trời, bên ngoài đại điện âm trầm u ám, chỗ cách hơi xa một chút căn bản đều chìm trong bóng tối, tựa như một vùng đất vong linh trong thế giới ma pháp, tràn ngập vẻ lụi tàn và bức bối.

Gọi Tào Chính Nghĩa tới, Sở Vân Thăng giao toàn bộ ba bộ công pháp cho hắn, trịnh trọng nói: "Lão Tào, ba bộ công pháp này đều là tâm huyết của Hỏa sứ đại nhân, hiện tại giao cho ngươi, nhất định phải tiến hành dựa theo kế hoạch mà ta tuyên bố lúc trước, nghiêm lệnh bọn họ không được phép truyền ra ngoài, người trái lệnh giết ngay!"

Tào Chính Nghĩa cầm ba bộ công pháp trên tay, như đang cầm ba quả đạn hạt nhân, khẩn trương đến hộ hai tay không tự chủ được run lẩy bẩy, tín nhiệm Sở Vân Thăng dành cho hắn quả thật nặng nệ không khác gì những núi lơ lửng.

Ba bộ công pháp đều giao cho hắn xử lý, nói cách khác trong mắt ông cụ, hắn đã vượt trên địa vị của Lục Tinh Thập Bát Tướng, hắn bỗng nhiên cảm thấy, quan hệ giữa mình và ông cụ, quả thật giống như mối quan hệ giữa ông cụ với đại nhân Hỏa sứ...

"Mặt khác, ngươi tuyên bố xuống, những Thiên Hành Giả bình thường nếu muốn học tập chiến pháp cấp hai, nhất định phải có chiến công, tiểu chủ nô muốn học tập chiến pháp cấp ba cũng vậy, đều phải có chiến công. Chỉ cần có chiến công, Hỏa sứ đại nhân sẽ còn cung cấp thêm càng nhiều công pháp, công pháp càng mạnh hơn, những thứ này chỉ là khởi đầu mà thôi." Sở Vân Thăng dừng một chút, tiếp tục nói:

"Ngươi báo cho La Hằng Thâm, bảo hắn lấy công pháp cấp một đi mời chào Thiên Hành Giả của thành Xuy Tuyết, nếu có người có địa vị và thực lực tương tự như tiểu chủ nô của chúng ta nguyện ý gia nhập vào, công pháp hệ băng cấp hai chúng ta cũng có, việc này người trong toàn thành đều có thể tham gia, chỉ cần có thể lôi kéo được một Thiên Hành Giả, lão già ta tất sẽ ghi công, khiến hắn thăng cấp, được học tập công pháp cấp bậc cao hơn."

"Vâng, thưa cụ, tiểu nhân nhất định sẽ làm đâu vào đấy, trong thôn tiểu nhân còn có một sinh viên Thiên Hành Giả ở ngay trong thành Xuy Tuyết, nếu nói tới vai vế, nó phải gọi tôi là chú hai, bây giờ tiểu nhân dù phải trói cũng phải trói tới cho ngài." Tào Chính Nghĩa vỗ vỗ ngực đảm bảo, có điều kiện hậu hĩnh như vậy, lại không còn thi hành chế độ nô lệ, hắn nắm chắc tám phần có thể thuyết phục được cô cháu gái của mình.

"Gã mất tích kia đã tìm ra chưa?" Sở Vân Thăng gật đầu, cảm thấy có hơi mệt mỏi, đang do dự xem nên nghỉ ngơi luôn hay là tu luyện thêm một chút, thuận miệng hỏi.

"Đang định báo cáo chuyện này lên cho ngài đây, đã tìm được người rồi, có điều bị thương, đêm qua hôn mê trong đống người chết, nếu không phải lúc đốt xác bị năng lượng hỏa của Thiên Hành Giả kích thích tỉnh lại, đoán chừng sẽ còn hôn mê thêm mấy ngày." Tào Chính Nghĩa chăm chú cẩn thận gấp mấy tờ giấy lại, tháo nút buộc áo bông, cất kỹ vào trong lồng ngực như bảo bối, mở miệng báo cáo.

"Không có dấu hiệu làm phản?" Sở Vân Thăng hiện tại sợ nhất là lại nhảy ra nội gian gì đó.

"Không có, tuyệt đối không có. Chắc ngài không biết, vị tiểu chủ nô này họ Uông, từng dâng lên cho ngài một mỹ nhân Hàn Quốc mà, cái thứ xấu xa như hắn, nếu muốn làm phản, chỉ sợ thành Xuy Tuyết người ta cũng không thèm..." Tào Chính Nghĩa nói say sưa, mới chợt phát hiện mình nói sai, cái gì mà thành Xuy Tuyết không cần, chẳng phải nói thành Liệt Hỏa chính là chỗ thu nhận đồ bỏ đi hay sao?

Hắn vội vàng ngậm miệng, thoáng liếc nhìn sắc mặt Sở Vân Thăng, thấy Sở Vân Thăng ngáp liên tục, có vẻ không chú ý lắng nghe, mới hơi yên tâm lại.

"Thì ra là hắn, ta biết người này, hôm nào bảo hắn tới gặp ta, ngươi nhanh đi làm việc đi." Cơn buồn ngủ nói tới là tới, ầm ầm không cản nổi, Sở Vân Thăng phất phất tay tiễn khách.

Tào Chính Nghĩa tự cảm thấy nói sai, không dám dừng ở đây lâu, vội vàng đi ra khỏi đại điện mới bình tĩnh lại, chợt giật mình đánh thót, thình lình đưa tay tự vả cho bản thân mấy bạt tai, bản thân mình không biết uống nhầm thuốc gì nữa, nói cái gì không nói, lại đi nhắc tới chuyện lão Uông từng dâng mỹ nữ lên, đây không phải là khoe thành tích thay lão Uông sao?

Còn làm ông cụ muốn gặp hắn một lần, trình độ vuốt mông ngựa của lão Uông kể ra không thua kém mình chút nào, đây không phải tự vác đá đập chân mình sao.

Tào Chính Nghĩa vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy mình thua thiệt nhiều, không thể làm người tốt không công như vậy, phải hung hăng trấn lão Uông một khoản phí đưa đò mới được...

. . .

Thành Xuy Tuyết, chỗ ở của thành chủ.

"Cơ thành chủ, ngài nhất định phải báo thù lão tặc kia giúp gia phụ..." Ninh Hồi Ngạn cả người đẫm máu quỳ gối trước mặt thành chủ Cơ Khanh của thành Xuy Tuyết, mặt đầy nước mắt nói.

"Hồi Ngại, ngươi yên tâm, đầu lâu của Viên Hồng Tuyết sớm muộn gì cũng là của ngươi." Cơ Khanh hạ đôi chân dài gợi cảm xuống, tự mình đỡ Ninh Hồi Ngạn đứng lên, an ủi.

Một nữ hầu áo trắng lúc này đi đến, nhẹ nhàng nói: "Thành chủ, Hứa thống lĩnh tới."

"Hồi Ngạn, trước tiên ngươi đến viện y tế xử lý chút đi, nhìn ngươi xem bị thương thành cái dạng này, thật sự khiến người ta đau lòng." Ngón tay non mềm của Cơ Khanh nhẹ nhàng xoa lên da thịt bị thương của Ninh Hồi Ngạn, trong ánh mắt chất chứa vẻ đau thương và thương cảm.

Một khắc đó, Ninh Hồi Ngạn chỉ cảm thấy dù có phải chết vì người phụ nữ trước mắt cũng đáng giá.

Khi hắn xoay người theo người hầu rời đi, lại không thể thấy vẻ nhu tình trong mắt Cơ Khanh lập tức biến mất, thay vào đó là sự sắc bén lẫm lệ.

Lúc Hứa Tình Thư tiến vào đi lướt qua Ninh Hồi Ngạn, trái tim như muốn thắt lại, ngón tay út khẽ búng một cái nhẹ như không, đây là thói quen nhỏ của nàng vào thời khắc khẩn trương nhất mà đến chính bản thân cũng chưa từng chú ý tới.

"Thành chủ!" Hứa Tình Thư nằm vùng ở thành Xuy Tuyết thời gian rất dài, lập tức liền điều chỉnh lại tâm tình của mình, cất giọng bình tĩnh không hề khác ngày thường.

"Ai nha nha, chị nói này tiểu Tình Tình, nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng gọi là thành chủ, phải gọi tỷ tỷ." Cơ Khanh đong đưa bờ eo thon thả như rắn nước, phong tình vạn chủng dịu dàng nói.

"Thành chủ chính là thành chủ, thuộc hạ không dám." Hứa Tình Thư vẫn duy trì dánh vẻ nghiêm túc nhất quán của mình.

"Trong toàn bộ thành Xuy Tuyết này, chỉ có em là bướng bỉnh nhất thôi, nhưng lại cứ khiến tỷ tỷ thích vô cùng, a a a... Nói đến chính sự đi, đã có manh mối tung tích của mấy ứng viên còn lại chưa?" Cơ Khanh đi tới trước bàn, tự rót một ly rượu đỏ, làm như lơ đãng hỏi một câu.

----o0o----

Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!

Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đỉnh Lưu Hỉ Kịch Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net